Đế Diệt Thương Khung

Chương 72: Tình cờ gặp tô sư tỷ




Sau tiếng quát lạnh của Thanh Lâm, những người xung quanh vốn dĩ muốn buộc tội đều rơi vào trầm tư, có người trên mặt lờ mờ tỏ vẻ kính nể và thán phục, dù sao đều là Đan sư, đều hiểu biết về thảo dược nên hiểu được những gì Thanh Lâm nói đều không sai.

Còn lão già kia thì vẻ mặt càng trở nên xám xịt, đến cuối cùng, suýt tí nữa thì phun cả máu ra ngoài.

“Nói năng hàm hồ! Lão phu Tiết Dã, vào tông đã ba mươi năm, chìm đắm trong Đan đạo hai mươi bảy năm, những gì học được biết được chẳng lẽ còn không bằng một tên nhóc con nhà ngươi sao!” 

“Mặt dày vô sỉ, những gì Thanh mỗ nói là thật hay giả, chỉ cần điều tra là sẽ rõ ngay, hà cớ gì phải ở đây lừa gạt người khác, đừng hòng làm loạn tấm lòng của người khác.” Thanh Lâm hừ lạnh nói.

“Ngươi to gan!” Tiết Dã trừng mắt một cái, tỏa ra tia sắc lạnh.

“Ngươi trơ trẽn!” Thanh Lâm không hề chịu thua. 

Thấy vậy, Tiết Dã giận quá phát cười: “Ha ha ha, lão phu không phải chưa nghe nói qua lòng can đảm của ngươi, nhưng chỉ là không nghĩ đến ngươi ngạo mạn đến như vậy, chuyện ngày hôm nay, cho dù là Phương Đan sư đến, lão phu cũng có lý lẽ để nói!”

Lão ta trực tiếp ra tay, nguyên lực hỏa hồng cuộn trào mãnh liệt, như cơn đại hồng thủy dâng trào, rợp trời kín đất ập về phía Thanh Lâm.

Ánh mắt Thanh Lâm phát lạnh, cả người thoạt xuất hiện ánh điện quang, trong tiếng rền vang khiến cho đất trời thay đổi, dẫn đến mây đen cuồn cuộn hóa thành hàng trăm nghìn cột lôi tấn công về Tiết Dã. 

“Ầm ầm!”

Lửa và điện đều là vật nóng, dưới sự nóng rực, không gian run rẩy, sắc mặt của những người tứ phía đều thoáng thay đổi, cảm giác như bị thiêu đốt vậy, đều nhanh chóng rút lui.

Cùng lúc đó, đất đai nứt nẻ, cây cối khô cằn, linh khí bị Thanh Lâm và Tiết Dã hấp thu, lần nữa trở thành nguyên lực thuộc tính để tấn công đối phương. 

Tiết Dã là hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, Thanh Lâm tuy là kì đầu nhưng lại là thuộc tính lôi, chiếm ưu thế trên nguyên lực thuộc tính, lần tấn công này, sấm ngừng lửa tắt, hai người đều lui ra sau một bước, không phân trên dưới.

“Thuộc tính lôi thực sự gan góc, nhưng người dù sao cũng chỉ là kì đầu, vả lại vào tông khá trễ, ngươi thực sự cho rằng với ưu thế bé tẻo teo này thì đã là đối thủ của lão phu ta sao?”

Tiết Dã hừ lạnh, một con rồng lửa hiện ra giữa đôi tay đang múa, trong khoảnh khắc nó xuất hiện, độ ẩm xung quanh lần nữa tăng cao lên một tí, có sương mù ngưng tụ trên không trung thành giọt nước rơi trên mặt đất. 

“Rồng lửa nổ tung!”

Tiết Dã hét to một tiếng, con rồng lửa đó ngửa cổ lên trời rầm vang, bay lượn trên không trung, trong chớp mắt đã đến trước mặt Thanh Lâm, thân thể khổng lồ đó phồng lên, thấp thoáng như muốn nổ tung.

Đây là một loại ma kỹ, vả lại là linh ma kỹ thượng đẳng, nếu là người bình thường đối phó, nhất định sẽ bị nuốt chửng dưới cơn bùng nổ trong phút chốc. 

Nhưng Thanh Lâm không sợ hãi, cả người cậu ấy lấp lánh ánh sáng màu đỏ, màn sấm sét rủ xuống, chân giẫm một bước, không lui mà tiến lên!

“Thanh Lâm cẩn thận!”

“Tiết đan sư, chỉ là một cuộc tranh luận mà thôi, đều là người của Đông sơn, không cần như thế.” 

Có người thật sự xem không nổi, mở miệng khuyên răn, trước đó bọn họ tức giận thật, nhưng từ su khi Thanh Lâm nói ra lí luận về thảo dược đó liền nảy sinh lòng kính nể.

“Lão phu không giết cậu ta, nhưng phải để cho cậu ta hiểu rằng, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, từ nay về sau đừng có mà ngạo mạn!”

Giọng của Tiết Dã vang đến, tiếng gầm rống của con rồng lửa càng mạnh hơn, thấy Thanh Lâm xông đến, cơ thể khổng lồ đột nhiên căng phồng lên, cuối cùng nổ tung tóe trong tiếng nổ vang trời đó! 

“Ầm!”

Lửa cao ngất mịt mù, rợp trời kín đất, bầu không khí chỉ trong chốc lát liền biến thành giọt nước, lấy con rồng lửa làm trung tâm, trong vòng vài trăm mét đều là mảng hư vô.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Thanh Lâm sắp bị thương, thậm chí sẽ chết, có tia sấm chớp nhấp nháy hiện ra, sau khi tia chớp đó xuất hiện, một bóng người thẳng đứng, tóc tím bay bay, khí chất yêu nghiệt từ từ bước ra. 

“Ơ?” Tiết Dã khẽ chau mày, hiển nhiên không ngờ đến Thanh Lâm lại gan góc đến vậy.

Thanh Lâm thì hoàn toàn ngược lại, thần thái bình tĩnh, một bước bước ra, ngón tay cách khoảng hư không, bỗng nhiên điểm về phía Tiết Dã.

“Định!” 

Một chữ nhẹ nhàng nói ra, dường như có nguồn sức mạnh vô hình ngưng tụ lại, sắc mặt Tiết Dã thay đổi hẳn, chỉ cảm thấy không gian xung quanh trong chốc lát ngưng lại, lão ta rõ ràng không động đậy được!

Cũng tại lúc này, bóng người Thanh Lâm bước đến, một cú đấm lên trên vai của Tiết Dã.

“Phụt!” 

Tiết Dã phun ra một ngụm máu tươi, bóng người bay ngược trở lại, động thời cánh tay phải bị nứt gãy, có âm thanh giòn tan truyền đến.

“Cảm ơn ơn tha mạng lúc nãy của Tiết đan sư, Thanh mỗ cũng không giết ngươi xem như báo đáp.”

Thanh Lâm lạ lùng nói một câu, rồi lời sau xoay chuyển, giọng nói bỗng nhiên lạnh như băng: “Nhưng Thanh mỗ muốn cảnh báo ngươi, nếu còn dám chọc ghẹo, Thanh mỗ sẽ không lưu tình đâu!” 

Lời vừa buông xuống, Thanh Lâm liền xoay người đi.

Tiết Dã sắc mặt âm trầm, thấy Thanh Lâm sắp rời khỏi, bỗng nhiên hét to: “Khi nãy là ma kỹ loại nào?”

“Không liên quan gì đến ngươi.” Giọng nói nhạt nhẽo truyền đến. 

Tiết Dã trong lòng nóng vội, lão tuy cảm thấy tức giận nhưng cũng rất bất lực, càng là nỗi sợ hãi cả trăm nghìn.

Trong khoảnh khắc khi nãy, lão ta rõ ràng không nhúc nhích được, thậm chí nguyên lực thuộc tính trong cơ thể đều ngừng trệ, lão của lúc đó chẳng khác gì mấy với người chết. Như Thanh Lâm nói, nếu không thủ hạ lưu tình, Tiết Dã khi nãy chết chắc không nghi ngờ.

“Quá mạnh rồi!” 

“Cậu ta chỉ là kỳ đầu Cố Nguyên, nhưng Tiết Đan sư là hậu kỳ Cố Nguyên, vả lại đã thi triển nguyên lực thuộc tính và linh ma kỹ thượng đẳng, quả nhiên đều không phải là đối thủ!”

“Tin đồn không sai, Thanh Lâm sư đệ với kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, có thể chiến thắng đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên rõ ràng là tài sản của trời.”

“Người này không thể trêu ghẹo, nghe nói ngay khi vào tông, mới cảnh giới hậu thiên, mới đó nửa năm trời, mà đạt được cảnh giới Cố Nguyên, hầu như không có kẻ địch, nào có thể hình dung được tài sản thiên túng, rõ ràng là yêu nghiệt!” 

“Quả thực là yêu nghiệt, không chỉ tu vi võ đạo lớn mạnh như thế, càng có tài năng bẩm sinh về Đan đạo, vả lại hiểu rõ lí luận về thảo dược như vậy, dường như đều đạt được đẳng cấp Hồng phẩm, tuy chưa trở thành Đan sư, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Lúc trước ở Võ đạo có ánh sáng kim đan xuất hiện, chẳng lẽ chính là cậu ta?”

Tiếng than thở truyền ra ngoài, trong lời nói đó, xen lẫn sự ngưỡng mộ và đố kỵ, hận bản thân mình không thể giống Thanh Lâm vậy. 

……

Rời khỏi động phủ ở Đông sơn, Thanh Lâm thẳng tiến về Võ đạo nhất mạch, đích đến là Ma Kỹ các.

Dù là đệ tử Đan vực hay là đệ tử Võ đạo, có rất nhiều chỗ đều như nhau, chẳng hạn như muốn có ma kỹ trong tông, nhất định phải cần đến Ma Kỹ các này. 

Ma Kỹ các tổng cộng có mười hai tầng, tầng một chỉ cần là đệ tử chính thức thì có thể tùy ý ra vào, từ tầng hai bắt đầu, cần có mức độ giá trị cống hiến nhất định với tông môn mới có thể vào.

“Cực phẩm ma kỹ nắm bắt quá nhiều cũng không phải quá tốt...” Thanh Lâm ngửa cổ lên trời than thở.

Nếu lời này bị người khác nghe thấy, nhất định sẽ đánh chết cậu bằng hòn gạch. 

Nhưng cậu ta có cách nghĩ của cậu ta, chẳng hạn như khi nãy, cậu và Tiết Dã không có thù lớn, vả lại đều là đồng tông, chắc chắn là không thể giết hắn, nhưng những ma kỹ mà cậu nắm bắt có thể nói là thần thuật, nếu mà thi triển, tên Tiết Dã đó sẽ chết không nghi ngờ, nếu so sánh, một số ma kỹ cấp thấp có thể sử dụng được.

Từ xa có thể thấy được kiến trúc đồ sộ của Ma Kỹ các, Thanh Lâm từ từ bước vào.

Khi cậu chạy đến cửa Ma Kỹ các, lúc vừa mới vào, bước chân bỗng nhiên khựng lại, chỉ thấy nơi xa xôi ấy, một bóng người mặc áo xanh chậm rãi bước đến, bên eo quả nhiên giắt cây bội kiếm, thần thái vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng dung mạo tuyệt thế không tài nào thay đổi được, cho dù cô ấy đi đến đâu, cũng sẽ khiến hàng trăm vạn người chú ý. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.