Đế Diệt Thương Khung

Chương 66: Roi dài màu vàng kim




Người đàn ông trung niên này bị một màn trắng và con chó đen che khuất, nhìn không rõ rốt cuộc là ai đang rút tinh lực.

Vả lại, bởi vì sự xuất hiện của con chó đen, khiến cho lòng người đó chợt run lên, không còn tâm trí đi điều tra nữa.

Hắn vừa vung tay phải một cái thì xuất hiện một miếng ngọc cổ màu xanh vàng, hắn đọc thần chú trên đó rồi thẳng tay nghiền nát, một luồng ánh sáng phát ra tan vào hư vô rồi biến mất.   

“Lúc đầu bát đế cướp đi cấp đồ của Cổ gia ta, Yêu đế và Hoa đế là mạnh nhất, hơn nữa đã qua vạn năm rồi, tiếng tăm của Hoa đế cũng đã biến mất không còn dấu vết gì, lục đế khác cũng không biết đã đi về đâu, không ngờ đến hôm nay Yêu đế lại xuất hiện ở đây...”

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm rồi nhìn xa về phía sau, lạnh lùng nói: “Bất kể là ai, không có được sự cho phép của ta, dám hút tinh lực của tinh cầu Cổ gia ta đều phải trả giá gấp trăm lần!”

Cùng lúc đó, trong hoàng cung của đế quốc Trục Nhật xuất hiện những nắm đấm với vầng sáng hình cầu, Thanh Lâm vừa chưởng ra thì xông thẳng đến Đế Ma chưởng. 

Đế Ma chưởng lúc này đã thoát khỏi sự bó buộc của Lưu Viễn Thông, giờ đây ông ta chỉ có thể ngậm đắng bất lực nhìn, ông ta đã đưa kim huyết bổn mạng của ông ta cho Thanh Lâm, lại không có cách nào giúp được.

Đồng thời, trong lòng ông ta lại nổi dậy từng cơn sóng dữ dội, từ khi bắt đầu có được Đế Ma chưởng, ông ta chưa từng nghĩ đến, Đế Ma chưởng này lại có uy lực đến như vậy.

Càng không thể ngờ được, Thanh Lâm vẫn có thể chống đỡ được! 

“Băng!”

Những vầng ánh sáng hình cầu kia phá vỡ hư không, để lại những vết tích dài màu đen xì, đó là vết nứt không gian.

Vết nứt không gian này ngày càng lan rộng ra, giống như mạng nhện vậy, rậm rạp rách nát, vô số khói bụi sương mù đều bị nó hút vào, ngay cả Lưu Viễn Thông, Thanh Nguyên, những người của Đại đế Vũ Chiêu cũng biến sắc, có cảm giác sắp bị hút vào vậy. 

Mà Đế Ma chưởng khi nhìn thấy những vầng sáng này, cộng thêm việc nghe Thanh Lâm thốt ra một chữ đó, tiếng gầm rú đột nhiên trở thành tiếng kêu la thảm thiết, cái miệng lớn nhanh chóng rút lại, rồi từ bỏ việc truy sát Thanh Lâm mà chạy trốn về phía xa.

“Ngươi trốn không thoát đâu!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, vệt sáng trở nên gay gắt hơn, trong chốc lát đã đến trước mặt Đế Ma chưởng, xoay người lập tức đánh thẳng đến. 

“Đùng!”

Một tiếng vang lớn chấn động trời đất lan rộng ra tứ phía, trong thời khắc này, cả đế quốc Trục Nhật đều xảy ra sự chấn động vô cùng to lớn, lấy hoàng cung làm trung tâm, cách đó khoảng trong tầm vạn dặm, mặt đất toàn bộ đều bị vỡ nứt!

Giống như một trận động đất, vô số sinh linh kêu la thảm khóc, bên dưới Đế Ma chưởng kia là một khung cảnh đổ nát, ngọn lửa bùng cháy dưới lòng đất phun trào ra ngoài, rõ ràng là dưới lòng đất của hoàng cung là một ngọn núi lửa.   

Mặt Lưu Viễn Thông biến sắc, muốn quay lưng chạy trốn, nhưng vào lúc ông ta quay đầu chạy trốn thì lại cảm nhận được có một ánh mắt sắc lạnh từ phía xa nhìn đến, ông ta cắn chặt răng, xoay lưng xông thẳng vào trong hoàng cung.

Cung điện lúc này đã sớm bắt đầu đổ nát, có điều với sức mạnh của những người Thanh Nguyên, những viên gạch ngói kia khó có thể làm tổn thương bọn họ, nhưng điều đáng sợ là mặt đất đang dần nứt ra một cách nhanh chóng, một khi rơi vào trong ngọn lựa kia, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

“Chíu chíu chíu!” 

Sau một hồi, sương khói mù mịt khắp trời, mười mấy người được bóng nước bảo vệ, xông thẳng về phía xa xa.

Trong nhóm người này, không chỉ có những người của Thanh Nguyên, mà còn có cả tộc trưởng của tứ đại bộ lạc.

“Gừ!” 

Trên bầu trời, Đế Ma chưởng kia phát ra tiếng gầm rú vô cùng thê thảm, những vầng sáng kia bể ra, như muốn nhanh chóng nuốt chửng nó, khiến nó không thể chống đỡ thêm nữa.

Năm ngón tay kia cũng đang dần tan biến, cái miệng chính giữa cũng xuất hiện vết nứt, bắt đầu sụp đổ, cánh tay khổng lồ của bản thân nó nhanh chóng co rút lại, trong chớp mắt biến thành cánh tay lớn nhỏ của người thường, sắp tan biến trong hư vô.

Nhưng chính vào lúc này, ngón tay của Thanh Lâm lại điểm nhẹ, tinh lực kia lập tức tan biến, bóng dáng ấy thoắt ẩn thoắt hiện, đến phía dưới của Đế Ma chưởng, vừa bật người dậy, bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy Đế Ma chưởng kia, ném thẳng vào trong túi đựng đồ. 

Trong lúc sắp thực hiện xong việc bắt giữ Đế Ma chưởng, mặt Thanh Lâm đột nhiên biến sắc, chỉ nhìn thấy túi đựng đồ kia lơ lửng trên không, trong chớp mắt phóng to đến mười mét, rõ ràng đã to đến cực hạn, nếu phóng to hơn nữa, túi đựng đồ sẽ lập tức rách ra.

Thanh Lâm chau mày lại, trầm ngâm một hồi rồi thả Đế Ma chưởng ra, chưởng này giống như được đại xá, trong tiếng huýt sáo xông thẳng ra ngoài.

“Mau trói nó lại!” 

Nơi không xa kia, Lưu Viễn Thông cắn chặt răng, lộ rõ sự quyết đoán, vừa vung tay, trong túi đựng đồ kia bay ra một cây roi màu vàng kim.

Thanh Lâm ngây người một hồi, nhìn thẳng vào Lưu Viễn Thông, hơi gật đầu, tiếp lấy cây roi, vung mạnh vào Đế Ma chưởng kia.

“Bốp!” 

Một tiếng trong trẻo truyền đến bên tai, cùng lúc đó, Đế Ma chưởng kia phát ra tiếng kêu la thảm thiết hơn, thậm chí tỏa ra những màn sương mù đen mịt, trong màn sương mù đen đó, ẩn hiện một khuôn mặt đang trừng mắt nhìn Thanh Lâm lộ rõ sự oán hận.

Khắp nơi vang lên tiếng ầm ầm rung chuyển cả đất trời, không chỉ làm Đế Ma chưởng bị trọng thương, khắp nơi đều bị đổ nát.

“Lưu Viễn Thông này, đúng là có không ít bảo bối.” Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cây roi màu vàng trong tay, chỉ nhìn sơ qua thì nó đã phát ra uy lực làm đầu óc cậu quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, nếu như nhìn lâu hơn nữa, Thanh Lâm sẽ ngã quỵ ngay. 

Đây là roi của tộc Đế Thần, với thời kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên thì có thể chiến đấu với trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ, nhưng dưới uy lực của cây roi này lại trở nên yếu ớt đến vậy.

“Bốp!”

Nhìn thấy Đế Ma chưởng còn muốn chạy trốn, Thanh Lâm lại đánh thêm một roi, đồng thời lạnh lùng nói: “Tuy bị hút mất đi vô số lần, nhưng Thanh mỗ biết, với năng lực và uy quyền của tộc Đế Ma các ngươi thì ngươi vẫn có tác dụng. Thanh mỗ không biết dây thừng này là vật gì, có điều có thể thu thập ngươi là đủ rồi, nếu dám chạy trốn lần nữa, Thanh mỗ sẽ đánh cho ngươi hồn bay phách tán!” 

Vừa dứt lời, Đế Ma chưởng kia quay vài vòng rồi chưởng mạnh ra phía xa xa.

Ánh mắt Thanh Lâm càng lạnh lùng hơn, đánh thêm lần nữa, roi này vốn dĩ chỉ dài hai mét, nhưng khi đánh ra thì lập tức tỏa ra một màu ánh vàng sáng chói, màu vàng này tạo thành một mảnh vải trắng khổng lồ và dài vô tận, hung hăng đánh vào phía trên mặt của Đế Ma chưởng.

Cú đánh lần này, Thanh Lâm không hề nương tay, bắt đầu ở chính giữa của Đế Ma chưởng, xuất hiện một vết sẹo ghê tởm, có một dòng máu tươi đen nồng nặc mùi hôi tanh chảy ra. 

Cùng lúc đó, có một tiếng kêu la thảm thiết đầy thê lương vọng đến, lẫn trong đó là sự oán hận và nham hiểm vô tận, giống như đang muốn nuốt sống Thanh Lâm phát ra từ trong Đế Ma chưởng.

“Lần sau, Thanh mỗ sẽ không nương tay.” Thanh Lâm lạnh lùng và điềm tĩnh nói.

Lời nói vừa dứt, cậu vung roi ra, quấn chặt lấy Đế Ma chưởng kia, kéo về phía cậu. 

Mà Đế Ma chưởng cũng không còn vùng vẫy nữa, cũng có lẽ là đã bị trọng thương, ngoan ngoãn bị Thanh Lâm thu phục bỏ vào túi đựng đồ, không còn làm càn bậy nữa.

Hít một hơi thật sâu, Thanh Lâm đang cố gắng áp chế sức mạnh của chính mình, nhìn qua roi vàng kim trong tay, rồi lại nhìn về Lưu Viễn Thông ở phía xa xa.

Lúc này Lưu Viễn Thông đang nắm chặt lấy Thanh Nguyên và Lôi Minh, nhanh chóng chạy ra xa, cả hoàng cung trong cú nhảy đầu tiên của đế thể đã hoàn toàn sụp đổ, núi lửa phun trào, không bao lâu sẽ nhấn chìm mảnh đất này. 

Không chỉ có bọn họ, tất cả mọi người trong hoàng cung đều trốn chạy về nơi xa.

Có điều, Lưu Viễn Thông trông giống như cảm nhận được ánh mắt của Thanh Lâm, ông ta không thèm quay đầu, lời nói truyền vào tai của Thanh Lâm.

“Cây roi này trong tay Lưu mỗ không phát huy được uy lực vốn có của nó, thôi thì ta tặng ngươi vậy!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.