Đế Diệt Thương Khung

Chương 154: Hải thần châu




Bến sông Hải Thần là một trong bảy bến sông của toàn bộ cảnh vực Nam Hải.

Bởi vì tất cả hải vực mà mười hòn đảo bảy sắc đang ở đều là không gian cấm nên dẫn đến việc không thể bay lượn trong diện tích lớn của hải vực, vả lại, những bến sông này, trở thành một nơi có lưu lượng người rất lớn.

Số lượng người của một trong bảy bến sông này cũng nhiều hơn so với các tông môn, vả lại, từ trên cao nhìn xuống, cái bên sông này cũng không phải là lớn lắm, nhưng từ khi thật sự đáp xuống bến sông này thì mới biết, khu vực này, khu vực mà nó chiếm đóng không hề nhỏ hơn so với bất kỳ một hòn đảo bảy sắc nào chiếm đóng, thậm chí, còn gấp hơn nhiều lần so với mấy hòn đảo bảy sắc đó. 

Trong bến sông người nào cũng có, có cao thủ siêu cấp, có đệ tử thế lực lớn và tất cả mọi người cũng biết, ở bất kỳ đâu gây rối cũng được nhưng tuyệt đối không được ở cảnh vực Nam Hải gây rối.

Sáu người Thanh Lâm đứng ở trên bến sông, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Vân Khê lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn, còn Hoa Thường tuy dung mạo không thể so sánh với Vân Khê, nhưng tộc Mỹ Nhân Ngư, cũng có địa vị cực cao trong cảnh vực Nam Hải này, vả lại, số lượng cũng không nhiều, cực kỳ hiếm thấy cho nên ánh mắt rơi trên người nàng cũng không hề ít so với Vân Khê.

Còn bốn người Thanh Lâm, cũng thu hút được một số ánh mắt kỳ lạ, đặc biệt là Thanh Lâm, cái đầu tóc tím quỷ dị đó, cộng thêm dung mạo anh tuấn, khiến không ít thiếu nữ cũng phải ngước đầu lên nhìn cậu. 

Nhưng, khi thấy cậu là loài người liền lập tức thu ánh mắt về!

Thấy thế, Thanh Lâm cũng đành chịu, địa vị của con người ở cảnh vực Nam Hải này thực sự là vô cùng thấp bé, trừ phi là cao thủ siêu cao có tu vi cảnh giới Tinh Hoàng trở lên, nếu không, sẽ bị tẩy chay.

Trong lúc suy nghĩ viễn vông, Thanh Lâm không có đi quan tâm mấy chuyện này mà cậu chỉ nhìn về phía xa. 

Ở đó, có vô số tòa cung điện, những cung điện này cực kỳ lớn, một trong những cung điện đó, so với cung điện của Yêu Xà tông còn lớn hơn một chút nữa.

Rồi nhìn xuống phía dưới của những cung điện này, ánh mắt của Thanh Lâm hung hăng co giật lại một cái, bởi phía dưới của những cung điện này, lại là một chiếc… thuyền khổng lồ!

Chiếc thuyền này rất lớn, giống như một đại lục, lớn đến nổi khó có thể dùng từ ngữ diễn tả được, cho dù dưới biển có sâu đến hàng ngàn mét, cũng khó có thể khiến cho chiếc thuyền này rung lắc. 

"Đó là tàu Hải Thần, trong toàn bộ cảnh vực Nam Hải, cũng chỉ có bảy chiếc, mỗi bến sông một chiếc, mười năm vận hành một lần và hễ có người đi vào cũng phải đóng hai mươi vạn linh thạch cấp thấp làm lệ phí vào cửa." Trong lúc ánh mắt của Vân Khê di chuyển, nàng thấy Thanh Lâm đang nhìn chiếc thuyền khổng lồ đó, rồi cười mỉm, nhẹ nhàng giải thích.

"Tàu Hải Thần này, sẽ đi về đâu?" Thanh Lâm hỏi.

"Bên ngoài của hòn đảo!" 

Vân Khê nói: "Những hòn đảo mà bị các tông môn chiếm lấy đều được gọi là cảnh vực Nam Hải, nhưng tất cả nơi mà tàu Hải Thần di chuyển, lại là phía bên ngoài của cảnh vực Nam Hải và nơi đó được tu sĩ của cảnh vực Hải Thần gọi là biển Sinh Tử. Trong biển Sinh Tử, cũng có không ít cao thủ đã đi đến đó, tuy nói có rất ít người trở về nhưng cũng có một số người đã trở về.

"Những người này nói, trong biển Hải Thần đó, thú dữ trong đó có thực lực rất mạnh, cũng có người nói, ở đó có tạo hoá kinh người khó có thể tưởng tượng được, cần phải có thực lực rất cao mới có thể đạt được nó. Nói tóm lại, dưới một số tình huống, mười đại tông môn sẽ phong tỏa toàn bộ cảnh vực Hải Thần và không cho phép bất cứ một người nào rời khỏi cảnh vực Hải Thần, chỉ có duy nhất đường hàng hải của tàu Hải Thần mười năm mới mở ra một lần."

Thanh Lâm nhẹ gật đầu, rồi lại nhìn về phía của tàu Hải Thần, nói: "Tàu Hải Thần này tuy lớn, nhưng toàn bộ cảnh vực Nam Hải này chỉ có bảy chiếc, khi mở ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến, cho dù đó chỉ là cao thủ, tàu Hải Thần này chắc cũng sẽ chưa không chứa hết đâu, phải không? Vả lại, còn có rất nhiều người có thực lực thấp, cũng muốn mượn cơ hội này để đi xem náo nhiệt." 

Vân Khê che miệng lại, cười: "Ngươi đừng xem thường tàu Hải Thần này, từ bên ngoài nhìn vào, trên tài Hải Thần này chỉ có các cung điện, không thể chứa đựng nhiều người. Nhưng trong mỗi cung điện này, lại là một không gian đặc biệt đấy, mỗi cung điện, đều có thể chứa mười vạn người, bảy chiếc tàu Hải Thần, ít nhất có thể chứa hơn hàng tỷ người đó."

"Nhiều như thế sao?"

Mí mắt của Thanh Lâm giật lên một cái, cảnh tượng này, so với ba cảnh vực lớn khác cùng với Trung châu còn náo nhiệt hơn. 

"Đã bảy năm kể từ tàu Hải Thần hàng hải xuất bến, nếu ngươi có thời gian và muốn ở lại xem náo nhiệt thì có thể đợi thêm ba năm nữa, nhưng nếu con người mà muốn đi vào tàu Hải Thần thì phải nộp năm mươi vạn linh thạch cấp thấp." Hoa Thường cười tươi, trong lời nói của nàng cũng kèm theo chút chế giễu.

"Hừ, so với đám tu sĩ trên cảnh vực Hải Thần, con người mấy ngươi nghèo đến rớt mồng tơi, cho dù thật sự là ở lại cảnh vực Nam Thần này ba năm thì việc có thể lấy ra năm mươi vạn linh thạch cũng là một chuyện đấy." Hoa Thường hừ lạnh nói.

Nghe thế, ánh mắt của Thanh Lâm sáng lên, quay đầu lại nhìn Thường Vũ, cười tươi, nói: "Hay là… ngươi cho ta chút đi?" 

Thường Vũ ngơ ngác, rồi cơn tức giận trong lòng lập tức dâng lên, đang muốn mở miệng nói thì lại nghe thấy tiếng của Vân Khê: "Được rồi, tới giờ rồi, mau đi thôi."

Một đám người đi theo đám đông đến bến cảng.

Thanh Lâm giờ mới nhìn thấy, bên cạnh tàu Hải Thần, còn có vô số chiếc thuyền nhỏ đang trôi bồng bềnh trên sông, những chiếc thuyền này, mỗi một chiếc đều dài hàng ngàn mét, nhưng những chiếc thuyền này đã bị tàu Hải Thần che khuất nên khiến người ta thật sự khó mà phát hiện được. 

Loại cảm giác này, giống như là một đám kiếm trên người khổng lồ vậy, khi nhìn thẳng vào người khổng lồ đó thì thật sự rất khó mà chú ý đến đàn kiến đó.

So với tàu Hải Thần, những chiếc thuyền này thật sự là rất đơn sơ và từ độ xa hoa, độ lớn nhỏ của chiếc thuyền, có thể thấy được những chiếc thuyền này cũng có chia ra đẳng cấp.

"Tất cả chiếc thuyền của cảnh vực Nam Hải cũng đều chia ra đẳng cấp, vả lại, giá cả cũng không giống nhau, bởi vì những con thuyền tốt thì độ an toàn của nó càng cao hơn, khoảng cách của hàng hải cũng xa hơn." Vân Khê vừa đi vừa giải thích. 

Lúc này đây, có một chiếc thuyền khổng lồ dài hàng ngàn mét đang đậu ở bến cảng, vô số bóng người đứng đó, giống như là chờ lên thuyền vậy.

"Đi thôi, con thuyền Viễn Dương Hạo này, có đi ngang qua cái hang Vạn Thú." Vân Khê nói.

Tất cả mọi người đi đến phía trước của Viễn Dương Hạo, im lặng chờ đợi lên thuyền. 

"Mỗi người năm mươi vạn linh thạch cấp thấp." Khoảng một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt đám người Thanh Lâm.

Thanh Lâm nhíu mày, giá cả này có phần hơi mắc một chút.

Nhưng, cũng may là Vân Khê đã đem toàn bộ linh thạch của sáu người nộp lên nên cậu cũng không có nói gì nhiều. 

Nhưng từ điểm này, Thanh Lâm lại lần nữa cảm nhận được sự giàu có của tu sĩ ở cảnh vực Nam Hải này.

Không gian trong thuyền cực lớn, vả lại, cũng có rất nhiều phòng, mời người một phòng, đám người Thanh Lâm dưới sự dẫn dắt của Vân Khê, đi vào trong một căn phòng.

Căn phòng này rộng cỡ trăm mét vuông, bên cạnh còn có một cửa số lớn, từ trong phòng nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ hết tất cả cảnh vật ở bên ngoài. 

Nhưng, trang trí của căn phòng này rất đơn sơ, chỉ có mười cái ghế và một số bức tranh treo tường.

Cửa phòng mở ra đợi bốn người khác vô, từng bóng người từ cửa phòng đi ngang qua, Thanh Lâm nhìn được một chút thì không tiếp tục nhìn nữa mà cậu xuyên qua tấm cửa kính nhìn về phía xa xa.

Hai từ biển cả này, Thanh Lâm luôn rất kỳ vọng trong lòng, tuy nói khi ở cảnh vực Đông Thiên, có khi không nhìn thấy phía bên bờ kia của hồ nước, nhưng hồ nước cũng chỉ là hồ nước thôi, so với biển cả rộng lớn này là hoàn toàn khác nhau. 

Cảnh tượng lúc này đây cực kỳ thanh bình, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, một đám yêu thú biết bay cấp thấp từ mặt biển bay qua, lâu lâu thì đớp một con cá, cũng coi như đã có một bữa sáng no nê.

"Vân Khê?"

Khi Thanh Lâm còn đang suy nghĩ thì có một âm thanh làm cho suy nghĩ của cậu bị ngắt đoạn đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.