Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ

Chương 12: Sau đêm




Vừa bế Hàn Như Tuyết xuống được tầng 1 thì Dương Nhược Thiếu nhìn lại mình, vẫn khoác nguyên chiếc áo tắm màu tro. Đầu óc anh bắt đầu rối tung lên không biết làm sao, bác sĩ riêng thì đi làm việc theo mệnh lệnh của mình chưa về.

" Lão đại, anh đang làm gì vậy " Hoàng Kiệt một đầy tớ trung thành của Dương Nhược Thiếu đang ngồi ở ghế sofa đợi anh thì thấy cảnh tưởng khó hiểu.

" Mày về rồi, Quý Văn đâu gọi hắn ra đây " Quý Văn là bác sĩ riêng của anh thật may mắn khi về đúng lúc này, anh vội bế cô về phòng.

Rất nhanh Quý Văn có mặt ở phòng của Hàn Như Tuyết với hộp y tế, cậu ta đo nhiệt độ cơ thể cô rồi bắt mạch.

Chiếc áo ngủ chỉ che được những vết cắn bầm tím bên trong, để lộ phần cổ của Hàn Như Tuyết nổi bật với những vết bầm tím hằn rõ dấu răng. Quý Văn nhìn thoáng qua cũng biết đêm qua sảy ra chuyện gì, anh chỉ thở dài rồi quay sang phía Dương Nhược Thiếu.

" Cô ấy bị cảm lạnh thôi nên ngất thôi, Lão đại." Quý Văn nhìn vẻ mặt đầy sát khí nhưng trong ánh mắt lại có tia lo lắng sượt qua. Không dám ở lại đây lâu, Quý văn làm xong nghĩa vụ đành đứng dậy không quên dặn bảo về việc chăm sóc Hàn Như Tuyết " Lão đại, tí em sẽ mang đơn thuốc qua." Nói xong Quý Văn nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, Dương Nhược Thiếu ngồi xuống tựa người vào thành giường ánh mắt vẫn mang sự sắc lạnh nhìn cô. Những vết bầm tím kia là do anh say xỉn tạo ra, cô phải chịu đựng sự đau đớn đó.. cô gái đủ 18 tuổi.

**

" A, đau quá chết tiệt.." Hàn Như Tuyết ngủ một giấc dài, vừa tỉnh dậy cô đã thấy mình trên giường quần áo cũng được mặc nên liền xuống giường xem ra sao. Nhưng mới nhấc được 1 chân xuống, phần dưới cô đã đau nhức khiến cô lại liên tưởng đến buổi tối ghê tởm hôm qua. Dẫu sao cô vẫn cô lết mình ra đến cửa phòng bởi bên ngoài có tiếng nó chuyện vọng đến tai cô

" Lão đại, em điều tra được vụ tai nạn đó của Hàn gia rồi." Hoàng Kiệt đưa cho Dương Nhược Thiếu một tệp tài liệu hầu như toàn là ảnh.

" Là Mạc gia " Anh cầm tệp ảnh nhếch mép cười lạnh." Giữ im lặng, thù này cô ấy sẽ tự trả." Dương Nhược Thiếu cầm tệp ảnh năm đó đúc vào bao bì rồi đưa cho Hoàng Kiệt giữ.

Lúc này, tựa người vào cửa Hàn Như Tuyết nghe rõ mọi thứ kia vụ tai nạn đó không phải anh gây ra. Cô nửa mừng nửa đau, vẫn là bố mẹ cô bị hại cứ nhớ lại tim cô lại nhói lên đau lắm. Cơn đau đó khiến cô khó thở nước mắt không ngừng rơi, cố bám vào tượng cô khẽ bước về giường.

" Cạch " Cửa phòng mở ra, Dương Nhược Thiếu với cơ thể nóng bóng khoác chiếc áo tắm màu tro bước vào. Máu tóc ướt còn dính nước làm gương mặt anh thêm sự lạnh lùng tạo nên sự hoàn mỹ. Thấy cô đang bám vào tường bước đi một cách khó khăn, anh liền bước đến gần bế bổng cô lên rồi đặt cô xuống giường.

" Em nghe thấy rồi." Dương Nhược Thiếu dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt vô cảm nhìn Hàn Như Tuyết.

Hàn Như Tuyết không đáp lại, cô cúi ngằm mặt xuống che dấu những giọt nước mắt, đập vào mắt cô lại những vết thâm tím ở cổ tay cô. Bàn tay nhỏ cuộn tròn thành nắm đấm, móng tay cứng dài lại một lần nữa đâm vào da thịt cô.

" Nín, thả lỏng " Dương Nhược Thiếu thấy bàn tay cô nắm chặt lại, liền ngồi xuống ngỡ nó ra 1 cách nhẹ nhàng.

Bàn tay vừa chạm vào, gỡ được 1 bên tay ra thì Hàn Như Tuyết sợ hãi rụt lại, cứ nhìn thấy anh cô lại nghĩ đến cảnh tưởng hôm qua. Không quan tâm cô lo lắng, hay sợ hãi Dương Nhược Thiếu giật lấy hai tay cô tháo gỡ những ngón tay đang nắm chặt kia nhanh chóng.

" Buông Tôi ra, buông ra.." Hàn Như Tuyết sợ hãi cất tiếng nói run rẩy gương mặt luôn cúi ngằm xuống không dám ngẩng nhìn người đàn ông to lớn phía trước.

" Em còn nói nữa, chuyện đó sẽ lặp lại." Hành động của Hàn Như Tuyết làm cho Dương Nhược Thiếu vô cùng chán ghét, anh cau mày tay khẽ nâng cằm để lộ gương mặt yếu đuối kia.

Sau câu nói của Dương Nhược Thiếu cô dường như nín thít, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh. Giờ cô mới nhận ra anh có đôi mắt thật đẹp và thu hút, càng nhìn càng khiến cô ghen tỵ với nhan sắc trời phú của anh.

" Cốc, cốc " Hai người đang mắt đối mắt thì tiếng cửa phá tan không gian trầm lặng.

" Vào đi " Giọng nói lạnh đanh của Dương Nhược Thiếu cất lên, anh vội rời khỏi vị trí hiện tại dựa lưng vào tường.

Quý Văn nhanh chóng mở cửa cầm túi thuốc vào, hai tay đưa cho Dương Nhược Thiếu rồi cúi đầu bước ra. Trong khi cô vẫn ngủ thì anh có kêu Quý Văn lấy thêm thuốc bôi ngoài do cho những vết thâm bầm kia. Cầm lấy túi thuốc, anh lạnh lùng bước tới chỗ cô cũng từ từ mở túi thuốc ra.

Dương Nhược Thiếu dừng lại trước mặt Hàn Như Tuyết, anh đặt túi thuốc trên giường rồi khẽ ngồi xuống. Bàn tay anh thản nhiên cởi từng nút áo của cô rất nhanh khiến cô không kịp phản ứng lại.

" Dương Thiếu.. Anh lại muốn làm gì..?" 2 Chiếc nút áo được cởi bỏ thì Hàn Như Tuyết giật mình giữ bàn tay to lớn của Dương Nhược Thiếu lại.

" Bôi thuốc, ngồi im " Dương Nhược Thiếu cau mày nhìn Hàn Như Tuyết, anh dùng 1 tay giữ hai tay cô đưa lên trên, bàn tay còn lại hiên ngang cởi những nút áo cuối cũng.

Dần dần chiếc áo vô tư mở ra, để lộ cơ thể trắng nõn của Hàn Như Tuyết vô tư để thỏa mãn dục vọng ai kia.

Hàn Như Tuyết không làm gì được chỉ biết nghiến răng nhìn Dương Nhược Thiếu, dù có vùng vẫy đến thế nào cô cũng không thể thoát khỏi.

" Ngoan, Tôi chỉ bôi thuốc." Hai tay Hàn Như Tuyết được buông lỏng ra, chỉ với 1 bàn tay của anh đủ làm hằn đỏ cổ tay cô.

Hàn Như Tuyết nhanh chóng đóng nút áo mình trong lúc Dương Nhược Thiếu lấy thuốc, rồi chạy nhanh vào phòng tắm trốn tránh mà quên cả sự đau đớn tê buốt kia. Dương Nhược Thiếu biết là cô chạy đi nhưng không giữ lại chỉ đóng nắp thuốc lại cẩn thẩn, rồi đứng dậy.

Bước chân anh nhẹ đi, chậm rãi bước đến cửa phòng tắm rồi đặt tuýp thuốc trước cửa " Thuốc đây, nếu không bôi được cứ gọi tôi "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.