Dây Leo

Quyển 1 - Chương 9: Tình yêu và mâu thuẫn




Nhưng mà sau lần hẹn đó, Trương Khải Hiên đột ngột như người bị bốc hơi khỏi trần gian, vừa không gọi điện thoại, vừa không gửi tin nhắn cho cô. Ngay cả ở công ty, Đường Mạn cũng không gặp được anh, nhưng cô biết, anh vẫn đi làm, ngay văn phòng ở phía trên cô, nhưng anh không hẹn cô, cô cũng không dám đi tìm anh.

Buổi tối, Đường Mạn nằm một mình trên giường ở nhà tập thể, một cô gái khác ở bên cạnh đã rơi vào mộng đẹp, chỉ có một mình cô tĩnh lặng, lắng đọng lại tâm sự.

Đêm đó, thật tuyệt, anh lãng mạn hôn cô không chút hà tiện, cả người cô phát run vì nụ hôn đó, cô không có cách nào từ chối, bởi vì cô cũng có khát vọng sâu thẳm.

Thế nhưng, từ sau hôm đó, anh giống như đã quên mất chuyện này, không nói câu nào, một cuộc hẹn, một lần gặp mặt.

Cô không ngừng hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh mắt trúc trắc của chính mình, mỗi lần đều bị ánh nắng bên ngoài làm tổn thương, cuối cùng mong mỏi xe anh cũng đến công ty, nhưng mà, anh vẫn xuống xe, lên lầu như mọi ngày, hoàn toàn không chú ý đến cô.

Trong lòng Đường Mạn cảm thấy quá khó, chẳng lẽ thật sự là cô bé lọ lem giữa đêm khuya mơ một giấc mơ ngọt ngào sao?

Cao Nhân Tuệ bảo cô đến bộ phận thương mại đưa văn kiện, cô vừa nhìn là phải đưa cho Trương Khải Hiên, cả người nhất thời khẩn trương.

Cô nhỏ giọng xin ý kiến của Cao Nhân Tuệ: “Có thể để người khác đi không?”

Cao Nhân Tuệ vẫn lạnh lùng xinh đẹp như trước, không có biểu hiện gì, “Hiện tại cô có rất nhiều việc sao?”

Đường Mạn đành chịu, buộc phải ôm văn kiện đến bộ phận thương mại.

Trương Khải Hiên đang cúi đầu viết gì đó, cũng không chú ý đến người bước vào là ai, Đường Mạn nhẹ nhàng gõ cửa, “Giám đốc Trương.” Cô hy vọng anh nghe được giọng nói của cô thì có thể ngẩng đầu lên một chút, nhưng Trương Khải Hiện vẫn rất tập trung, hoàn toàn chưa phát hiện, Đường Mạn rất thất vọng, cô nhẹ nhàng đặt văn kiện trên bàn, xoay người lặng lẽ rời đi.

Lúc này, Trương Khải Hiên mới ngẩng đầu lên, anh thấy cô, “Đường Mạn.”

Đường Mạn giật mình, dừng bước.

“Chờ một chút.”

“Giám đốc Trương, anh có chuyện gì sao?”

Anh đứng dậy, đóng cửa phòng làm việc lại, cửa vừa đóng lại, Đường Mạn hoảng hốt như gặp thỏ.

Trương Khải Hiên đi đến bên cạnh cô, nói với cô: “Mấy hôm nay có chút việc, không liên lạc với em, thật có lỗi.”

Trong lòng Đường Mạn đắng như nước gợn xô ra, nhưng vẫn làm ra vẻ thoải mái, trả lời: “Không sao, giám đốc Trương, mọi người đều là đồng nghiệp, giờ cơm trưa cũng có thể đến gặp mà.”

Đương nhiên Trương Khải Hiên nhìn ra được bề ngoài cô bình tĩnh nhưng bên trong dậy sóng, giọng điệu của anh vẫn điềm đạm như cũ, “Tối nay có thời gian không? Cùng nhau đi ăn cơm.”

Tốt vậy, giống như hẹn một khách hàng và một người bạn, buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Trong lòng Đường Mạn đột nhiên cảm thấy uất ức, vậy đêm đó được gọi là gì, nụ hôn thân mật đó cũng là một dạng lễ nghi tùy ý sao?

Trong lòng cô nhất thời tức giận, ngay lập tức làm như không có chuyện gì, lễ phép từ chối, “Thật ngại quá, giám đốc Trương, tối nay tôi có hẹn bạn rồi.”

Anh hiểu, hỏi cô: “Có phải trách tôi mấy hôm nay không liên lạc với em không? Mấy ngày nay tôi thật sự bận rộn nhiều việc, Đường Mạn, tin tôi, tối nay chờ tôi nhé.”

Đường Mạn không chút lay chuyển, cô rất cương quyết: “Tôi thực sự có chuyện.”

Anh khẽ đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, giống như không để cô trốn tránh, “Vẫn là đang trách tôi!”

Đường Mạn cũng kiên định đón nhận ánh mắt của anh, cô trả lời: “Tôi thực sự có hẹn.”

Cô nhẹ nhàng lấy tay anh ra, đang muốn xoay người rời đi, tay của Trương Khải Hiên lại thuận thế từ đầu vai cô trượt xuống, ngay sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nắm thật chặt.

Đường Mạn ngẩn ra, bàn tay anh lớn như vậy thoáng cái nắm chặt lấy tay cô, suýt chút nữa cô đã đầu hàng, nhưng cô lập tức tự nói với mình: “Đừng nên tin anh ta, đừng nên tin vào chuyện ma quỷ của đàn ông.”

Tay anh lại nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, “Đường Mạn.” Anh khe khẽ nói bên tai cô: “Đừng trốn tránh, hết giờ làm chờ tôi.”

Khoảnh khắc đó, trong lòng Đường Mạn như có đủ 5 vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn; “Giám đốc Trương, nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước đây.”

Cô mở cửa ra, lần này, Trương Khải Hiên không kéo tay cô lại.

Không ngờ đến lúc tan ca, Trương Khải Hiên lại đích thân đến đón cô, Đường Mạn vừa mới thu dọn đồ đạc xong, ngẩng đầu lên thì thấy, anh đã xuất hiện ở trước mặt mình.

Trong văn phòng cũng không có người nào khác, Đường Mạn thở dài một hơi, đối với sự thầm mến Trương Khải Hiên, cô có thể giấu nó ở trong lòng để cho nó phát triển, nhưng ở trước mặt người khác, cô không dám theo đuổi một tình yêu không rõ ràng như vậy.

Trương Khải Hiên xem đồng hồ: “Thời gian vừa đúng, phải biết rằng chỉ có đối với khách hàng tôi mới có ý thức tranh thủ thời gian như vậy.”

Đường Mạn lễ phép đáp lại: “Tôi thật vui, có thể vinh dự được thăng làm khách hàng của anh.”

“Đường Mạn, em chính là hạt dẻ cười, hạt dẻ cười chính là em, lớp vỏ bao giờ cũng cứng như vậy.”

“Giám đốc Trương, cám ơn anh đã khen ngợi, nhưng tôi thật sự có việc.” Thực ra là không có việc gì, nhưng cho dù là không có, cũng không thể dễ dãi nói là không có việc gì.

Cô phớt lờ Trương Khải Hiên, thu dọn đồ đạc xong, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Lưng vác balô ngồi trên xe buýt ngắm cảnh không mục đích, đi đến Quảng trường Trung Sơn, cô dừng lại, nhàn hạ đi lòng vòng. Cô dừng lại trước cửa một bể cá thủy sinh, bể nước bằng acrylic thật lớn ngay bên cạnh cửa kính, những con cá nhiệt đới to mập đang bơi lội thong dong ở bên trong.

Có người đứng bên cạnh cô khẽ nói: “Con cá chình này, cũng thật đáng yêu, giống em.”

Cô quay đầu lại, sự oán hận và buồn bực trong lòng lập tức tan thành mây khói, anh lại đi theo cô, giây phút này, cho dù lúc này đây anh có giả vờ chân thật với cô, nhưng có mấy ai có thể kháng cự lại được lời nói ôn hòa thế này?

Đường Mạn nói khẽ, “Trong cơ thể cá chình chứa một loại protein hiếm có, vốn có công dụng cường tinh tráng thận rất tốt, là thực phẩm bảo vệ sức khỏe cho những cặp vợ chồng trẻ và người già trung niên.”

Trương Khải Hiên quay đầu sang chỗ khác cười, Đường Mạn cảm thấy hình như anh có chút hiểu sai lời nói của mình, cô mau chóng nói tiếp, “Cá chình, có tên khoa học là Anguilla, là loại cá hiếm có từ xưa đến nay, cũng là một trong những loại cá thần bí nhất trên thế giới, quá trình sinh trưởng của nó vô cùng đặc biệt, đầu tiên là đẻ trứng trong nước biển, sau đó lại bơi vào vùng nước ngọt để sinh trưởng. Vì chất dinh dưỡng của nó nên giá cả vô cùng cao, cho nên được gọi là vàng mềm.”

Trương Khải Hiên nói, “Không cần giải thích thâm sâu cao xa như vậy đâu. Chúng ta thoải mái một chút, bây giờ em còn bận không?”

Đường Mạn thở dài, “Thật ra tôi cũng không có chuyện gì cả, chẳng qua là tôi không quen với cách thức này của anh, tình yêu và hẹn hò trong hy vọng của tôi, là thật ngọt ngào và ấm áp, có lẽ điều này khác xa hoàn toàn với cách thức của anh.”

Cuối cùng, Trương Khải Hiên cũng nhượng bộ, anh nhận lỗi: “Xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Đường Mạn vẫn nhìn bầy cá bơi lội tung tăng trong bể nước acrylic kia như trước. Cô nói một cách chua xót: “Giám đốc Trương, tôi không phải là thứ tiêu khiển để giết thời gian.”

Trương Khải Hiên xoay vai của cô qua và nói: “Đường Mạn, tôi thực sự có hơi thích em, vừa mới chấm dứt một cuộc tình, bắt đầu một cuộc tình mới có hơi vất vả, nhưng nếu em không ngại, tôi hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa.”

Đường Mạn ngẩng đầu, ánh mắt trong veo tiếp xúc với ánh mắt của anh, trong mắt của anh tất cả đều là sự chăm chú, tràn ngập chân thành.

Cô cụp mắt xuống, tình cảm và mâu thuẫn đang đánh nhau trong lòng cô, đấu tranh lên xuống một hồi lâu, cuối cùng, cô cũng chịu khuất phục anh.

Cô tự nói với mình: “Cho dù là một tình yêu tự tìm lấy cái chết, sẽ làm tổn thương mình, mình cũng muốn nếm thử một chút. Cứ yêu đi.”

Cô chấp nhận cuộc hẹn của anh.

Mà điều khiến cô xưa nay chưa từng nghĩ đến chính là, sau khi hẹn hò 3 lần với Trương Khải Hiên, anh liền dễ dàng công chiếm trái tim cô, cướp đi mất đêm đầu tiên của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.