Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 101




Gấu trúc không phải vô cớ mà được gọi là Quốc Bảo.

Mỗi con gấu trúc trong căn cứ nuôi dưỡng gấu trúc đều có tài khoản video ngắn riêng, nhân viên chăn nuôi phải cập nhật hằng ngày. Những con được hoan nghênh nhất, có số lượng fans vài chục triệu, chủ yếu đều là thật. Đừng nói việc phần lớn thắng áp đảo ngôi sao hot trong giới giải trí, ngôi sao hot đều là fans của nó.

Cũng như giới giải trí, mỗi người đều có sở thích khác nhau.

Tiểu Bạch là trưởng nhóm fans của gấu trúc Cát Tường.

Cát Tường không phải ngôi sao hot, sinh hoạt ở khu vực góc mà du khách dễ dàng phớt lờ, cho dù nhìn thấy cũng hiếm khi dừng lại. Bởi vì năm nay Cát Tường đã hai mươi lăm tuổi, sớm đã qua giai đoạn đáng yêu.

Hai mươi lăm tuổi, đại khái tương đương với con người bảy mươi tuổi.

Tiểu Bạch nhìn Cát Tường già đi từng chút một. Lần đầu tiên gặp mặt, cô bảy tuổi, vẫn là học sinh tiểu học, cuối tuần trường học tổ chức hoạt động, khi nhìn thấy Cát Tường bụ bẫm lông xù ăn táo, cô cảm giác như đi đến thế giới cổ tích.

Trên thế giới sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như vậy?

Từ sau đó, cô bắt đầu cố gắng học tập, nhận được thành tích tốt không cần váy xinh đẹp không cần đồ chơi, muốn bố mẹ dẫn đi xem Cát Tường.

Ngày tháng trôi qua từng chút, cô lên cấp hai cấp ba, tốt nghiệp đại học rồi có việc làm, mà tốc độ đời sống của Cát Tường cũng nhanh hơn, sinh một rồi lại một nhóc con, từ bé đáng yêu trở thành bà ngoại, bà cụ già.

Buổi sáng cuối tuần tám giờ, Tiểu Bạch đúng giờ đi vào cửa căn cứ nuôi dưỡng gấu trúc.

Những người báo danh trong nhóm cũng tới rồi, thêm cả cô, vừa đủ hai mươi người.

“Mọi người đều là fans kỳ cựu của Cát Tường, biết nên hay không nên làm gì. Mình chỉ nói hai điểm đơn giản.” Ánh mắt Tiểu Bạch nghiêm túc lướt qua mọi người: “Thứ nhất, chúng ta là fans có tố chất, mỗi lời nói hành động đều đại diện cho Cát Tường. Thứ hai, lúc đưa ra yêu cầu nhất định phải khống chế tốt cảm xúc, chúng ta đến để giảng đạo lý, không phải đánh nhau. Mặc kệ lãnh đạo căn cứ nói cái gì, nhớ phải bình tĩnh, không được phép nói bất cứ một câu quá khích nào, không cho bọn họ bất kì cơ hội đánh trả nào.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, bọn họ có cùng tình huống với Tiểu Bạch, từ nhỏ nhìn Cát Tường lớn lên, có người mấy năm gần đây mới thích, nhưng bất kể thế nào, đều đối xử với Cát Tường giống nhau.

Cuối tuần du khách rất nhiều, còn chưa mở cửa, đã xếp hàng dài.

Mọi người giữ nguyên đội hình, lúc chờ đến lượt các cô, vẻ mặt của người soát vé rõ ràng trở nên cảnh giác.

Tiểu Bạch đi tới phía trên đầu, lễ phép đưa thẻ hội viên.

Thật ra không cần kiểm tra thẻ, mặt cô chính là thẻ tốt nhất.

Nhân viên soát vé muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa, nhưng chờ mọi người đi xa, lập tức mở điện thoại cảnh báo: “Nhân viên chăn nuôi Cát Tường hãy chú ý, nhân viên chăn nuôi Cát Tường hãy chú ý! Fans của Cát Tường đến, khoảng hai mươi người, xin hãy chuẩn bị chiến đấu cho tốt!”

Căn cứ chăn nuôi lớn vô cùng, ở cửa có bảng hướng dẫn. Trước khi du khách tới phần lớn đã tìm hiểu kỹ cẩm nang, rất mau đã xác định hướng đi – trung tâm căn cứ.

Vị trí trung tâm có thể hiểu là vị trí C, vị trí địa lý tốt nhất, cũng lớn nhất, đương nhiên bố trí cũng xa hoa nhất. Trồng hoa, nuôi cỏ, có hồ bơi, có nhiều phương tiện leo núi và đồ chơi.

Nơi đó có ba ngôi sao hot giới gấu trúc sinh hoạt – được hoan nghênh nhất trong số đó gọi là Bánh Bao.

Bánh Bao năm nay gần một tuổi, là một cô gái nhỏ chất phác đáng yêu. Nó tự mang gói biểu cảm cười ngây ngô, hiện có hơn bốn mươi triệu fans. Một video bình thường tùy ý hằng ngày đều có thể thu hoạch được hàng triệu lượt thích.

Lúc đám Tiểu Bạch chạy tới, khu sinh hoạt của Bánh Bao đã là biển người.

“Bánh Bao, Bánh Bao! Nhìn đây nè, nhìn đây nè.”

“Nó đáng yêu quá đi.”

“Bánh Bao, dường như em lại béo lên rồi, còn tiếp tục như vậy, cẩn thận biến thành cái bánh bao lớn không gấu trúc nào cưới.”

“Bánh Bao hình như vừa mới uống thau sữa, miệng cũng chưa lau khô.” . Đam Mỹ Hiện Đại

“...”

Tiểu Bạch dừng lại, tìm vị trí xem xét. Tuy rằng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng xem thế nào cũng không đủ, chẳng qua hôm nay, thương cảm trong lòng lại càng đậm hơn chút – chỉ nghe người mới cười, ít người biết người cũ khóc.

Cát Tường cũng từng được hàng ngàn người chú ý như vậy.

Loa phát ra tiếng nhân viên chăn nuôi nhắc nhở: “Các vị du khách xin chú ý, tất cả không cần chen chúc ở chỗ này. Căn cứ nuôi dưỡng còn rất nhiều chú gấu trúc đáng yêu chờ đợi mọi người cưng nhiều. Ví dụ như, mẹ Bánh Bao.”

Phần lớn du khách lần đầu tiên đến, lập tức hứng thú.

“Ồ, mẹ Bánh Bao ở chỗ nào? Gọi là gì?”

“Bố Bánh Bao là ai? Cũng ở căn cứ nuôi dưỡng sao?”

“Vì sao lại để hai mẹ con sống chung?”

Đợi một lúc không nghe thấy nhân viên trả lời, Tiểu Bạch không nhịn được, lớn tiếng nói: “Bố Bánh Bao ở tỉnh khác, mẹ Bánh Bao tên là Tiểu Ngọc. Từ nơi này đi đến phía trước, bảng hướng dẫn có ghi tên mỗi con gấu trúc, ngoài ra còn có anh chị em Bánh Bao, cô chú, ông bà, cùng với – cụ Cát Tường.”

Gọi mấy chữ cuối cùng, cô vô thức tăng thêm giọng nói.

Mấy du khách sôi nổi quay đầu, tò mò hỏi: “Cô biết nhiều thật đấy, là nhân viên ở chỗ này sao.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiểu Bạch khách khí cười: “Không phải, tôi là fans của Cát Tường, thích Cát Tường mười mấy năm. Bánh Bao di truyền gen đáng yêu của bà cố nội, là con giống Cát Tường nhất trong tất cả con cháu.”

Cô liên tiếp lặp đi lặp lại rất nhiều lần Cát Tường, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Không biết ai lớn tiếng nói: “Hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó. Nhớ rồi, có phải gọi là anh hùng gấu trúc gì đó không?”

Đám Tiểu Bạch hoàn toàn là nghe người qua đường nhắc đến thần tượng của mình, nội tâm kích động, vẻ mặt là rụt rè: “Không sai, Cát Tường là hậu duệ trực hệ của loài gấu trúc đầu tiên ở nước ta. Năm nay hai mươi lăm tuổi, gấu trúc cả nước không mấy con lớn hơn nó.”

“Nó tổng cộng sinh bảy đứa con, trong đó là một đôi long phượng thai hiếm thấy. Hiện nay đời sau còn sống thêm mấy chục con, Bánh Bao là lứa nhỏ nhất, bà của Bánh Bao, là con gái thứ hai của Cát Tường.”

“Cho đến nay Cát Tường đã sinh ra nhiều con nhất trong tất cả các con gấu trúc. Có thể nói, gấu trúc có thể có số lượng như hôm nay, nó cống hiến rất nhiều. Bởi vậy truyền thông quốc gia gọi nó là người mẹ anh hùng.”

Tựa như đang nói về tác phẩm tiêu biểu của thần tượng và giải thưởng, giọng điệu dần dần vang dội.

Phó đội trưởng cùng đến không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng, bình tĩnh, vừa rồi cô đã nói, mỗi lời nói hành động của chúng ta đều đại diện cho Cát Tường, không thể để nó mất mặt.”

Tiểu Bạch liếc nhìn cô ấy một cái, lời lẽ chính đáng nói:”Đây là sự thật, truyền thông quốc gia từng đưa tin. Vì sao không thể nói?”

Phó đội trưởng: “... Được rồi.”

Cho nên cái gì có thể làm cái gì không thể, rốt cuộc có phạm vi chính xác hay không? Hay là do cô tự định nghĩa?

Giọng Tiểu Bạch lại lần nữa nâng cao, rạo rực khua tay: “Nhưng mà mọi người không biết, một người mẹ anh hùng như vậy, đã vài hôm không được ăn cơm.”

Các du khách chấn động, sôi nổi hỏi sao lại như vậy. Khi biết được chuyến này của các cô là vì việc này, không chút do dự gia nhập, vì thế, nhóm từ hai mươi người, trở nên đông đúc.

Phó đội trưởng: “...”

Tiểu Bạch tự tin mỉm cười, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nhỏ giọng nói: “Người nhiều thì sức lớn, chúng ta không thể chỉ một mình chiến đấu hăng hái. Vì Cát Tường, mình không có giới hạn đạo đức nào cả.”

Phó đội trưởng rất kính nể.

Đội trưởng không hổ danh là đội trưởng.

Bọn họ đều không nhìn thấy, nhân viên công tác vẫn luôn âm thầm quan sát đã sắp khóc.

Nơi Cát Tường sinh hoạt nằm ở góc đầu căn cứ nuôi dưỡng, phải đi rất lâu. Nói như vậy, du khách đi đến chỗ này đã rất mệt, hơn nữa vừa xem xong nhiều gấu trúc xinh xắn đáng yêu như vậy, gần như không mấy hứng thú ở lại chỗ này.

Nhân viên chăn nuôi Cát Tường là một người đàn ông trung niên mập mạp. Chú vừa quét dọn vệ sinh xong, trong tay cầm cái chổi, ánh mắt nghiêm túc kiên định đứng ở cửa, tựa như bậc thầy ẩn mình quét dọn sắp nghênh đón trận chiến lớn.

Tiểu Bạch vô cùng lễ phép: “Chú béo, xin chào.”

Người chăn nuôi sư quét rác(*) dửng dưng liếc cô một cái: “Cô nhóc, cô lại tới nữa rồi.”

(*) Sư quét rác: Lấy từ hình ảnh Tảo Địa Tăng trong truyện Thiên Long Bát Bộ của tác giả Kim Dung, ám chỉ những người có thân phận cao nhưng sống khiêm tốn ẩn mình.

Khi Tiểu Bạch lên bảy tuổi, nhân viên chăn nuôi sư quét rác vẫn là chàng trai tuấn tú chưa lập gia đình. Đáng tiếc năm tháng hối thúc người già đi, bây giờ béo như con gấu trúc.

Nếu nói như vậy, hai người đã quen biết mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ có bên nào chủ động hỏi tên, thuộc về người lạ thật sự quen thuộc nhất.

Hình như nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Cát Tường chậm rì đi ra. Nó giống như con gấu trúc bông bị ngâm trong nước nên co lại, lông trên người nhăn nhúm, vì gầy da bọc xương, lại như trộm mặc áo khoác gấu trúc lớn hơn một cỡ.

Các fans còn ổn, nhìn thấy quá nhiều lần, du khách lần đầu tiên nhìn thấy khiếp sợ không thôi.

“Làm sao lại gầy thành thế này? Cảm giác chưa đến sáu mươi cân.”

“Vừa nãy cô bé này nói mấy ngày rồi không ăn cơm tử tế.”

“Không thể nào! Mấy ngày không ăn cơm mất phần lớn hàm lượng nước, mọi người nhìn kỹ trên sườn và bụng nó, còn có mông, không một chút thịt nào. Điều này tuyệt đối không phải nhịn đói mấy ngày là được.”

“Có thể vì tuổi quá lớn hay không?”

“...”

Các du khách tuy nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đây là quốc bảo, ai dám ngược đãi?

Nhóm fans muốn nói lại thôi, cuối cùng lần lượt nhìn về phía Tiểu Bạch linh hồn của nhóm, hy vọng cô có thể nói điều gì đó.

Mắt Tiểu Bạch đã ươn ướt, tuần trời vừa mới tới, Cát Tường gầy hơn, tim cô như bị đao cắt, như nhìn thấy bề trên tuổi già không được sống an nhàn, lại như thần tượng bị bắt nạt.

“Chú béo, hôm nay cháu tới, thay mặt nhóm fans trịnh trọng đưa ra vài yêu cầu với căn cứ.” Tiểu Bạch kìm nén tiếng nức nở, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng chữ: “Thứ nhất, lập tức đổi nơi ở mới cho Cát Tường. Nơi này quá nhỏ, rõ ràng nó không thích.”

Vị trí khuất nẻo thì thôi đi, suy cho cùng lỗi thời, nhưng sống ở nơi chỉ hơn hai mươi mét vuông, đừng nói gấu trúc, người thường sống cũng không rộng rãi lắm.

Biểu cảm người chăn nuôi sư quét rác thờ ơ: “Không thể được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Các du khách lập tức nhận ra, đúng rồi, vừa rồi trên đường đi qua đây, sân của gấu trúc khác lớn hơn.

Động vật không khác người lắm, tâm trạng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, nơi nhỏ bé tự nhiên sẽ không vui, không vui thì càng không thích ăn... Ừ, hẳn là Cát Tường không vui nên không ăn cơm.

Cảm nhận được phía sau có sự ủng hộ chầm chậm chui từ dưới đất nảy mầm lên, Tiểu Bạch hung dữ tiến lên một bước: “Tại sao không thể?”

Sư quét rác nắm chặt cái chổi, bình chân như vại: “Cô bé, lặp lại lời nói giống nhau, không mệt à?”

Căn cứ nuôi dưỡng rất thích nhóm fans tự thành lập, mỗi lần bình luận, like hay lên tiếng, mang đến một làn sóng nổi tiếng hùng hậu. Nổi tiếng, có nghĩa là thu hút du khách, bán càng nhiều vé vào cửa, có tiền, quốc bảo mới có thể sinh hoạt tốt hơn.

Nhưng không thích Cát Tường, bởi vì trong mắt bọn cô, căn cứ nuôi dưỡng chính là mẹ kế bố dượng qua cầu rút ván lòng lang dạ sói. Đặc biệt là gần đây Cát Tường không ăn cơm, cả ngày có tài khoản của tổ chức khống chế bình luận, lời lẽ xác thực nói Cát Tường không có giá trị lợi dụng bị ngược đãi.

Mẹ ơi, ai dám ngược đãi Quốc Bảo?

Tẩu hỏa nhập ma à?

Tà giáo!

Căn cứ không cho Cát Tường đổi chỗ, đương nhiên là xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp. Thứ nhất, Cát Tường đã cao tuổi, thích yên tĩnh, từ lâu đã không còn thích hợp để tiếp đón du khách. Đáng tiếc bây giờ trong nước không có địa điểm chuyên môn bố trí ổn thỏa cho gấu trúc già, bằng không đã đưa đi từ lâu.

Thứ hai, Cát Tường sinh sống ở chỗ này hơn ba năm, đổi hoàn cảnh mới, có thể thích ứng hay không, thích ứng bao lâu khó ai nói được. Ngộ nhỡ phát sinh phản ứng căng thẳng, tương đương với biến chuyện tốt thành chuyện xấu, căn cứ không dám mạo hiểm như vậy.

Lý do ở trên, căn cứ nuôi dưỡng lấy thái độ như đối xử với nhà mẹ đẻ mà giải thích với nhóm fans, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe, ngược lại còn làm nghiêm trọng hơn, đổi thành đến cửa gây sự.

Nhân viên chăn nuôi sư quét rác quan sát đám người đông đúc, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế mà lại học được cách khuyến khích lòng người. Chú ấy thở ra một hơi, ra sức làm giọng điệu trở nên nhẹ nhàng đánh bài tình cảm: “Cô bé, chúng ta quen biết mười mấy năm. Chú đối xử với Cát Tường thế nào, cháu hẳn rất rõ ràng. Tin chú được không? Nguyên nhân thực sự bây giờ, là do Cát Tường lớn tuổi, quá trình trao đổi chất chậm, các loại chức năng lão hóa, tuyệt đối không thể thay đổi bằng cách đổi nơi ở.”

Lời chú ấy nói cũng đủ chân thành, đáng tiếc, chân thành không giải quyết được vấn đề.

“Đầu tiên, cháu đồng tính với quan điểm của chú. Cát Tường quả thực già rồi, khẩu vị không tốt là không thể tránh khỏi.” Nhóm fans đương nhiên không đánh một trận mà không chuẩn bị, làm tường tận chuẩn bị khiến căn cứ khó có thể trốn tránh. Tiểu Bạch còn không cần dùng đầu óc lập tức phản kích: “Tiếp đó, cháu không ủng hộ quan điểm của chú. Cát Tường không phải dần dần không ăn cơm, là trong một đêm. Chú từng nói, khám sức khỏe tỉ mỉ cho nó, loại trừ bệnh tật tai họa tiềm ẩn, vậy chỉ còn một nguyên nhân, hoàn cảnh sống. Đừng nói lớn tuổi gì đó không thích hợp chuyển nhà, chú cũng xem như lớn tuổi, căn nhà nhỏ bé hơn hai mươi mét vuông và biệt thự lớn. Chú thích cái nào hơn?”

Nhân viên chăn nuôi sư quét rác cảm thấy trong lòng đau nhói, chú ấy còn chưa đến năm mươi, vậy nên, trong mắt giới trẻ đã là người già rồi?

Tiểu Bạch thấy chú ấy lặng im, còn tưởng rằng đã bị thuyết phục, tăng giọng điệu tiếp tục nói: “Vả lại làm sao chú có thể quyết định có phải bởi vì hoàn cảnh sống hay không? Yêu cầu của chúng cháu không quá đáng, tìm nơi lớn hơn nữa, ngộ nhỡ không được, lập tức đổi về.”

Chỗ bọn cô đều đã chọn xong, gần sát vách với ngôi sao hot Bánh Bao.

Đột nhiên rơi vào khủng hoảng tuổi tác khiến nhân viên chăn nuôi sư quét rác mất bình tĩnh: “Chú không thể quyết định, chẳng lẽ cháu có thể quyết?”

“Chú là nhân viên chuyên nghiệp, chú không thể, đương nhiên cháu cũng không thể. Nhưng mà, cháu hiểu lẽ thường!” Tiểu Bạch xoay người, cười nhạt nhìn về phía du khách: “Tình hình là vậy, mọi người đều thấy. Bây giờ ngoại trừ uống nước mỗi ngày, Cát Tường ăn còn không nhiều bằng một con gà. Còn tiếp tục như vậy, sợ là không kiên trì được bao lâu.”

“Kết quả xét nghiệm đều bình thường, không có bất kỳ bệnh gì. Tôi thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác.”

“Cát Tường không phải con gấu trúc bình thường, là người mẹ anh hùng vĩ đại, nếu sống ngoài thiên nhiên, chắc chắn nó sẽ không sinh nhiều đứa con như vậy. Mỗi lần sinh đẻ, đều đang vắt kiệt mạng sống.”

“Sự đóng góp của Cát Tường, khác xa với vài nhóm. Đời sau của nó, có một số đến nay còn ở nước ngoài tạo điều kiện cho người tham quan kiếm ngoại tệ. Có hình ảnh đại biểu cho quốc gia tạm trú ở nước khác. Nếu chúng nó biết mẹ già của mình sống như vậy, có đau lòng không?”

“...”

Nhóm fans được đào tạo bài bản đều lớn tiếng đáp lại: “Sẽ đau lòng!”

Đội trưởng không hổ là đội trưởng, nhìn năng lực diễn thuyết này, không ai bằng.

Các du khách ít nhiều bị nói đến mức nhiệt huyết sục sôi, vô thức trả lời: “Sẽ đau lòng!”

Nhân viên chăn nuôi sư quét rác: “...”

Điều đáng sợ nhất đã xảy ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.