Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 37: Chương 37





Thời gian gần đây, Tô Mẫn thường xuyên bị mất ngủ.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nàng đã gầy tám cân.
Nàng vốn dĩ không mập, còn gầy đi như vậy, cả người càng hiện nhu nhược, toàn thân trở nên yếu ớt hơn, giống như có thể bị gió cuốn đi mất.
Lâm Tiêu Tiêu bây giờ vừa đau lòng vừa cảm thấy bất an, phái người của mình đi tra xét hành tung gần đây của Tô Mẫn, phát hiện nàng ngoại trừ đi đến trường học và chỗ của Từ Linh ra thì hầu như không đến nơi nào khác cả.
Chỉ là...!Cho dù là công việc hay học tập, đều khắc nghiệt đến mức gần như tự hành hạ bản thân.
Cô biết rằng chắc công ta có điều gì đó đã xảy ra với Tô Mẫn, nhưng chuyện gì đã xảy ra thì cô lại không rõ cho lắm.
Cô đã cử người đến điều tra Tô Bồi, những người quay lại nói rằng Tô Bồi không hề thay đổi gì cả, mọi chuyện vẫn như cũ.

Chỉ là, gần đây người của ông dường như đang điều tra Từ Linh.
Dù sao cũng là sư phụ của Tô Mẫn, là một người cha, ông tra bối cảnh của đối phương một chút cũng không sao cả, nhưng mà...Lúc này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vào ban đêm.
Từ Linh nhìn về phía Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, em không thể tiêu hao thân thể của mình quá mức như vậy được, em xem em đã biến thành bộ dạng gì vậy chứ?"
Cô cảm thấy Tô Mẫn đã đạt đến điểm giới hạn nào đó, một khi lấn qua, rất dễ khiến cả người nàng suy sụp.
Tô Mẫn cúi đầu, bây giờ nàng giống như một cỗ máy được huấn luyện tốt, nàng đã hoàn toàn thực hiện lời đúng theo lời của Từ Linh, tiến bộ rất nhanh về mọi mặt, thậm chí còn ngoài sức tưởng tượng của Từ Linh.

"Sư phụ, ngày mai sẽ có đợt kiểm tra ở Nam Dương, ngài muốn đích thân đi sao?"
Từ Linh nhìn chằm chằm Tô Mẫn thở dài, "Đúng vậy, tôi đích thân đi, em cũng đi theo."
Cô không muốn nhìn thấy học trò mình tiếp tục như vậy.

Nhưng sao cô lại không giống như vậy chứ, tương lai của cô và Hồ Phỉ Phi cũng không hề có ánh sáng nào cả, nhưng may mắn thay, cả hai người đều giữ vững, không ai nói từ bỏ.
Tô Mẫn lông mi khẽ động, nàng nhìn sư phụ: "Sư phụ, muốn đi lên phía trên có cách nào nhanh hơn không?" Đôi mắt của nàng thoáng vẻ u buồn, "Em không ngại vất vả cũng không ngại gian khổ hay mệt nhọc, em chỉ hy vọng có thể nhanh một chút."
Từ Linh nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đưa cho Tô Mẫn: "Em xem cái này, chỉ là giờ em vẫn chưa tốt nghiệp, cho dù muốn đi thì cũng phải chờ đến năm 4 mới được."
Tô Mẫn cúi đầu, nhìn hai chữ lớn "Viện Tàng (viện trợ Tây Tạng)" ở trên đó, hồi lâu không nói gì.
Tô Mẫn đợi đến tiếng chuông điểm chín giờ thì mới rời đi.

Từ Linh luôn cảm thấy trong lòng bất an.

Dù cô đã ở chốn quan trường hơn chục năm rồi nhưng khi gặp phải chuyện gì vẫn chạy đi tìm sư phụ.
Một tách trà thanh đạm, một sợi đèn thắp sáng.
Phùng Yến nghe Từ Linh nói về chuyện của Tô Mẫn, bà trầm lặng một chút rồi gật đầu: "Được rồi, ta đã biết chuyện gì đang xảy ra."
"Sư phụ biết rồi?" Đôi mắt to tròn của Từ Linh tràn đầy sự kinh ngạc.

Đồng tử Phùng Yến đen như mực: "Linh nhi, đứa trẻ này có thể có duyên với ta.


Chuyện nàng từng trải qua cũng giống như chuyện năm đó ta gặp phải.

Con đem nàng đến đây, ta muốn gặp."
Từ Linh nghe sư phụ nói liền ngay lập tức gọi điện cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn vừa về đến nhà.

Lâm Tiêu Tiêu nấu bữa tối cho nàng, nghĩ rằng hôm nay sẽ cùng nàng nói chuyện vui vẻ nhưng cuối cùng lại chỉ có thể giương mắt nhìn nàng bị người khác gọi đi mất.
Tâm trạng Lâm Tiêu Tiêu như bị thứ gì đó đâm vào, đau điếng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn đến gặp Phùng Yến.

Nàng đã từng nghe sư phụ nói qua về tính cách của vị sư tổ này.

Bà đã từng lãnh đạm thờ ơ, rất ít khi lo những chuyện ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên giờ lại gọi nàng đến đó, bản thân nàng cũng có chút mơ hồ.
Tô Mẫn vừa tới, Phùng Yến nhìn nàng chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: "Tô Tĩnh An là gì của con?"
Tô Mẫn ngẩn người: "Bà ấy là dì của tôi."
Phùng Yến dáng vẻ như không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hóa ra còn có thể có duyên phận như vậy.

Bà ấy vẫn khỏe chứ?"
Xét về tuổi tác mà nói, dì còn lớn tuổi hơn Phùng Yến rất nhiều, hai người ở chốn quan trường cũng chẳng có thể gặp nhau.
Tô Mẫn hơi hoang mang bối rối: "Bà ấy vẫn khỏe."
Đồng từ Phùng Yến nhìn nàng chằm chằm: "Vẫn một mình sao?"
Tô Mẫn gật đầu: "Vâng...một mình."
Từ Linh cũng kinh ngạc.

Chuyện này sao sư phụ lại biết được?
Phùng Yến nhẹ nhàng nhấp một nhụm trà, bà không hề nói chuyện nhưng từng cử chỉ động tác hành động đều khiến người khác đặt niềm tin tưởng.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Đôi đồng tử đen của Phùng Yến nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, sư phụ con không biết nhiều về chuyện của con đâu."
Tô Mẫn lặng im.
Phùng Yến nói: "Con rất giống ta năm xưa.

Giữa tình yêu và gia đình, cho dù chúng ta có quan hệ như vầy, ta cũng sẽ không dạy con phải lựa chọn thế nào.

Ta chỉ muốn nói với con rằng, cả đời này sẽ chỉ có duy nhất một người yêu con đến thế.


Con đừng tự tiện giấu diếm chuyện này, đừng tự tiện làm tổn thương trái tim cô ấy.

Không phải ai cũng cam tâm chờ đợi mãi đâu con."
Cho dù là thần tiên thì cũng có lúc cảm thấy đau mà, không phải sao? Đôi khi, yêu quá sâu, tới nỗi đạt đỉnh, sẽ rất dễ dàng chạm tới mặt trái đối bên của nó, đó là hận.
Yêu càng nhiều, hận cũng càng nhiều.
Tất cả đều có nhân quả.
Hôm đó, tuy Phùng Yến không nói gì nhiều nhưng lại khiến Tô Mẫn trầm ngâm rất lâu.

Nàng cảm giác trái tim mình vẫn luôn bị vây trong sương mù, mở mịt không biết phải làm gì, hệt như có người quăng cho nàng một sợi dây thừng nhưng nàng lại không thể nhìn thấy người nắm đầu dây còn lại là ai.

Và cũng chính nàng sẽ phải tự lựa chọn xem có nên bắt lấy sợi dây thừng này hay không.
Sau khi Tô Mẫn rời đi, Phùng Yến dặn dò Từ Linh: "Con đi điều tra Tô Bồi cho ta.

Rất có thể trong tay ông ta đang nắm thứ gì đó khiến Tô Mẫn phải kiêng dè."
Từ Linh gật đầu: "Gần đây ông ta cũng đang điều tra con, có khả năng sẽ tra ra cả sư phụ."
Phùng Yến nâng tách trà lên, như đang ngẫm nghĩ điều gì: "Ngược lại là đằng khác, ta còn đang hy vọng nhà họ Tô có thể tiếp tục điều tra sâu thêm nữa."
Lời này của bà khiến Từ Linh cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng miễn là lời phát ra từ miệng sư phụ, cô sẽ luôn xem như thánh chỉ.

Mấy năm nay, biết bao lần khi đứng giữa ranh giới sống chết, vào thời khác quan trọng nhất, đều là do Phùng Yến kéo cô lại.
Trên đường về nhà, suy nghĩ trong đầu Tô Mẫn rất hỗn loạn.

Nàng nghĩ về rất nhiều chuyện, có nghĩ về chuyện quá khứ, cũng có nghĩ về chuyện sau này.

Nàng cũng tưởng tượng ra rất nhiều kết cục của mọi việc trong tương lại.

Nhưng rốt cuộc, những điều đó vẫn không phải là kết quả cuối cùng.
Giữa đêm, Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt Tô Mẫn một hồi lâu, cô nhẹ giọng nói: "Mẫn Mẫn, em có biết là mỗi lần chị muốn biết em đang làm gì, đang nghĩ gì đều phải nhờ người khác đi thăm dò không? Em có hiểu là đối với chị mà nói, việc này khó chịu như thế nào không?"
Rõ ràng cô mới là người chung chăn gối với nàng mà.
Cả người Tô Mẫn run lên, cảm giác đau lòng truyền khắp toàn thân.
Trong thời gian này, nàng và Lâm Tiêu Tiêu từng cùng nhau về nhà một lần.

Mẹ Lâm và ba Lâm vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng trong lòng Tô lại không biết nên nói như thế nào, ngoài mặt vẫn tỏ ra giả vờ.
Trong khi nấu ăn buổi trưa, mẹ Lâm lo lắng nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Con gái, gần đây con tiều tụy nhiều rồi.."
Tô Mẫn cùng ba Lâm dọn dẹp vườn rau, ba Lâm đã quá lớn tuổi nên không thể làm được nhiều việc, nhưng may mắn là ông có kỹ năng rất tốt.
Thời gian nghỉ ngơi.
Ông châm thuốc, hút một hơi rồi lén lút nhìn vào phòng, "Cháu cũng đến đây trốn hả? Haiz, đều cùng nhau trốn hai mẹ con nhà này."
Tô Mẫn hút một điếu thuốc, cô nhìn chằm chằm ba Lâm hồi lâu rồi nhàn nhạt hỏi: "Chú, chú có biết một người phụ nữ tên Như Hoa không?"
Nụ cười trên mặt ba Lâm đông cứng lại, ông ấy ngơ ngác nhìn Tô Mẫn, cả người giống như ngây ngốc.
Tô Mẫn không có biểu cảm gì.
Nàng chỉ muốn xác minh điều gì đó, không cần phải đi vào tìm hiểu, nhưng ở trên mặt của ba Lâm, nàng đã tìm được đáp án.
Không ai trong số họ đang nói chuyện, nhưng tâm trạng của họ đã bất đồng.
Đếm ngược còn có ba ngày.
Tô Mẫn đã nhận được tin nhắn của Tô Bồi.
—— nhanh.
Một chữ, giống như núi thái sơn ập đầu, đè lên đầu nàng, giống như ngay cả hơi thở cuối cùng cũng bị cướp đi vậy.
Lâm Tiêu Tiêu gần đây cũng bắt đầu mất ngủ, đã nhiều lần, buổi tối cô biết Tô Mẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng không kìm chế được đau đớn.
Tình yêu của họ thực sự phải đến mức khiến nhau tổn thương sao?
Tô Mẫn cố tình xa lánh và cố tình che giấu, cô biết điều đó.
Lâm Tiêu Tiêu cũng tin chắc rằng Tô Mẫn chắc chắn phải gặp khó khăn, nhưng...!dù gì cô cũng là con người, trái tim cô vẫn sẽ đau.
Ngày cuối cùng, sau tất cả, đã đến.
Lâm Tiêu Tiêu hẹn Tô Mẫn đến một nhà hàng phương tây.
Âm nhạc tao nhã, đèn chùm pha lê lộng lẫy, cả hai đều ăn mặc có chủ ý, giống như ngày đầu tiên hẹn hò trước đó.
Chỉ yên lặng ăn cơm.
Nhưn trong không khí lại tràn ngập không khí u buồn.
Lâm Tiêu Tiêu nhai miếng bít tết và uống rượu đỏ một cách máy móc, ánh mắt không thể rời khỏi Tô Mẫn trong giây lát.
Đây có phải là lần cuối cùng không?
Biểu hiện của Tô Mẫn trong mấy ngày nay cô đều biết, có lẽ cô vĩnh viễn không có khả năng lại có được nàng.
Giấc mơ, chung quy cũng chỉ là giấc mơ, cho dù là tạm thời nở rộ, cũng chỉ là một nét chấm phá trong mộng mà thôi.
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cầm miếng bít tết của cô, cẩn thận cắt miếng bít tết cho cô, "Tương lai, đừng đi uống rượu khuya, gần đây dạ dày của chị cũng tốt hơn nhiều rồi."
"Ít hút thuốc hơn."
"Quần áo ở nhà, tôi đã nói với Sue, đừng mua một cái rồi vứt đi."
"Khi nấu ăn phải bật máy hút mùi, đằng kia..."
Theo Tô Mẫn nói, nước mắt của Lâm Tiêu Tiêu rơi xuống từng giọt, vai hơi run lên, cảm xúc có chút mất kiểm soát, "Đừng nói."
Đã lựa chọn rời đi rồi, vì sao còn phải dùng những ký ức quá khứ kia khiến cô cảm thấy đau đớn?
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn, trên mặt đầy nước mắt: "Mẫn Mẫn, chị đã nói rồi, chị chỉ có một tấm lòng này thôi, toàn bộ đều cho em hết, em muốn khiến nó tổn thương sao cũng được."
Nàng biết ẩn ý trong lời nói của Tô Mẫn, sau ngày hôm nay, họ thực sự không còn quen biết nhau nữa, đúng không?
Cô muốn buông tay vui vẻ giống như nhữn gì đã ước định.
Nhưng cô không thể, trái tim, đau đớn vô cùng, ngay cả khi hít thở cũng thấy đau.
Tô Mẫn cũng là yên lặng rơi lệ, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, đã sớm nhìn thấy nhãn tuyến của Tô Bồi phái tới ngồi ở sau hai người bọn họ.
Một bữa cơm, rất như nhai sáp.
Trái tim của hai người họ hoàn toàn không biết là cảm xúc gì nữa.

Cho dù Tô Mẫn biểu hiện vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn, Lâm Tiêu Tiêu cũng không tin rằng nàng không rung động.
Biểu hiện có thể ngụy trang, lời nói hành động có thể ngụy trang, nhưng sự rung động ở trong lòng lại có thể giả vờ được sao?
Trở về, Lâm Tiêu Tiêu gọi Sue lại và lên xe, cô không kiềm chế được lòng mình, nắm lấy tay Tô Mẫn, kéo cô lại và hôn cô thật sâu.
Đây là một nụ hôn trả đũa mang theo sự đau thương và quyến luyến.
Lâm Tiêu Tiêu hy vọng sẽ giữ lại một thứ gì đó, nhưng đôi môi của cô lại ngập tràn vị đắng của những giọt nước mắt.
Nếu đã không tha như vậy, vì sao còn muốn tách ra?
Khi về đến nhà.
Tô Mẫn vào phòng tắm, nàng dường như đang cố ổn định cảm xúc, phải mất một lúc lâu mới bước ra khỏi đó.
Cầm va li.
Nàng lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc của mình, chỉ trong hai tháng mà có quá nhiều dấu vết của cô trong căn phòng này.
Lâm Tiêu Tiêu đứng sang một bên và nhìn theo một cách yếu ớt.
Cô giữ chặt Tô Mẫn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Những lời lúc trước em nói với chị có còn tính nữa hay không?"
Hành lý có thể thu dọn đi, còn trái tim đã rung động thì phải làm sao bây giờ?
Tô Mẫn không có trả lời.

Trong nửa giờ, cô đã hoàn thành mọi việc và đi đến bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu, ôm nàng.
Lâm Tiêu Tiêu không nhúc nhích, giống như một con rối, đã đánh mất linh hồn của chính mình.
Cô thậm chí còn không biết Tô Mẫn cuối cùng nói gì đó, cô thấy môi nàng mấp máy, sau đó cánh cửa được mở ra.
Tô Mẫn đi rồi, bỏ lại cô một mình cô đơn ở đây.
Trong mỗi ngóc ngách của cả gia đình này đều ẩn chứa những kỉ niệm ngọt ngào của hai người, liệu cô sẽ đối mặt với nó như thế nào? Lâm Tiêu Tiêu không biết.
Ước chừng hơn mười phút.
Trái tim băng giá của Lâm Tiêu Tiêu đã có những vết nứt, và nỗi buồn của những cơn gió lớn bắt đầu tràn về.

Tô Mẫn và những ký ức trong quá khứ của cô giờ đây đã trở thành những cơn sóng đau đớn, lấp đầy trái tim cô, khiến nó không còn chỗ trống.
Cả người cô như đông cứng.
Thứ duy nhất có thể lay động là những giọt nước mắt ấm áp.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu Tiêu chết lặng đi vào phòng tắm, muốn rửa lại mặt của mình.
Sau khi bước vào, Lâm Tiêu Tiêu nhìn mấy chữ được viết bằng son môi ở trên gương, cô bỗng nhiên sửng sốt.
Sau một khoảng trống ngắn ngủi.
Lâm Tiêu Tiêu che miệng, nước mắt chảy xuống, cô vẫn đang khóc, nhưng lại không giống như ban nãy, trái tim giống như được thổi lửa sống lại.
Mẫn Mẫn.
Nàng biết nàng sẽ không bỏ rơi cô một cách tàn nhẫn như vậy!
Trên tấm kính trong phòng tắm, chữ "giữ lời" màu đỏ, giống như một lá bùa định tâm, rơi vào trong lòng Lâm Tiêu Tiêu.
Cô đã từng nói với Tô Mẫn.
Cô không cần thề non hẹn biển.
Chỉ là hy vọng một câu của nàng, chẳng sợ một chữ, sẽ cho cô biết rằng sự cố chấp của mình không phải là vô ích.
Bây giờ, Tô Mẫn làm được.
Lâm Tiêu Tiêu cũng sẽ giữ lời hứa của mình, cô tin nàng.
Cô sẽ đợi nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.