Dây Dưa Không Dứt

Chương 62




Hôm sau Ngô Đồng dậy từ sớm sửa soạn trang phục từ đầu đến chân, đến cả trang sức đều rất tỉ mỉ. Cô sợ mất điểm, dù Lệ Trọng Mưu chưa bao giờ đề cập đến quan hệ cha con này, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có ai biết. Thử hỏi như vậy làm sao Ngô Đồng không lo cho được.

Bình thường Lệ Trọng Mưu luôn dậy sớm hơn Ngô Đồng, lúc này vừa mở mắt, liền đưa tay sờ sang bên cạnh, không thấy thân thể mềm mại mọi hôm đâu, mày anh nhíu lại.

Ngô Đồng đang cầm trên tay hai bộ quần áo quay lại, thấy anh đã tỉnh, cô chạy đến bên: “Mặc cái nào bây giờ?”

Cô đã phân vân từ nãy đến giờ, một bộ đơn giản trang nhã, Ngô Đồng lại ngại màu sắc quá nhợt nhạt, còn bộ kia lại nghĩ màu quá tươi.

Lệ Trọng Mưu nằm nghiêng, đánh giá cô một vòng, Ngô Đồng thấy anh không đáp lại, cũng không biết anh định chọn bộ nào.

Một tay gãi đầu, một tay kéo cô về gần, cảm thẩy khoảng cách đủ, Lệ Trọng Mưu vươn tay xẹt qua hai bộ trang phục, ngay sau đó đổi hướng thành cánh tay Ngô Đồng. Anh thuận thế kéo cô, Ngô Đồng hét lên một tiếng ngã xuống giường. Anh mau chóng phủ người lên cô. Ngoài miệng tươi cười nhưng ánh mắt anh lạnh tanh: “Không mặc là đẹp nhất.”

Hừ, dám ngó lơ anh à. Lệ Trọng Mưu nhanh tay kéo đai áo ngủ của cô, Ngô Đồng ngượng ngùng né người. Thấy cô thở dốc, mặt đỏ tai hồng, Lệ Trọng Mưu cúi đầu cắn lên môi cô. Dù miệng cô không hề đau chút nào, nhưng cảm giác này lan nhanh đến tận xươg tủy, Ngô Đồng hơi nghiêng đầu liền bị anh nắm được chiếc cằm xinh xắn.

Lệ Trọng Mưu bày ra vẻ mặt “Em không làm khó được anh đâu”, Ngô Đồng cắn môi, không cho lưỡi của anh đi vào. Thế mà anh lại nắm mũi của cô, không thở được, cô đành phải hé miệng ra, cuối cùng vẫn bị anh len vào. Anh nhướn mày, mái tóc đen dày của cô rơi tán loạn trên gối, đôi mi chớp chớp, môi bị anh cắn đến đỏ bừng, bàn tay mềm mại đặt trên vai anh, không hề có lực đẩy ra.

Tâm trạng của Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nổi lòng từ bi tha cho Ngô Đồng. Khuôn mặt từ trêu chọc chuyển thành nghiêm túc: “Có phải việc gì quan trọng đâu, em cứ mặc như bình thường là được.”

Ngô Đồng hiểu ý anh. Trên thực tế, quan hệ cha con này cũng chỉ là hữu danh vô thực. Cô vẫn nghĩ hai người họ không tốt đẹp gì với nhau, huống chi, Lệ Trọng Mưu lại muốn dẫn cô đi gặp…. Còn đang do dự, Lệ Trọng Mưu liền liếm môi của cô, rồi kéo cô đứng dậy. Váy của Ngô Đồng bị tốc lên nhăm nhúm, anh giúp cô chỉnh lại: “Anh chạy bộ đây, làm bữa sáng đợi anh về.”

Cô ngốc này đúng là không biết nấu nướng, anh định giao việc cho quản gia, lại không muốn người khác mất công đứng trước cửa chờ mình sai bảo, nên đành miễn cưỡng bản thân ăn đồ cô nấu hai ngày nay.

Nếu Lệ Trọng Mưu thấy phiền lòng mà không thể đến văn phòng vùi đầu làm việc, anh sẽ chọn chạy bộm cho đầu óc chút thời gian, chuyển động tay chân, thư giãn một chút.

Khi anh trở về, thấy cô vợ mới cưới đã ngồi ngay ngắn trước bàn chờ mình. Khoảnh khắc ấy, không gian chợt sáng bừng lên, tia nắng sớm tinh khôi chiếu lên gương mặt anh, bỗng anh có cảm giác yêu thích chiếc khuyên tai trân châu đang ở trên tai Ngô Đồng, khi cô nghiêng đầu nhìn anh, viên ngọc tròn khẽ lay lấp lánh phản sáng trong mắt Lệ Trọng Mưu, anh không ngăn được chân mình ngày một tiến gần đến cô.

Ngô Đồng đang định đứng dậy thì bị anh ghì vai xuống ngồi trở lại, hai tay Lệ Trọng Mưu quàng qua vai cô, đưa bàn tay cô lên miệng cắn nhẹ một cái, rồi môi anh cố tình lướt qua vành tai cô.

Ngô Đồng bật cười, biểu tình trên mặt của anh chắc chắn là đang “nhịn” mà.

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trông rất thoải mái, quay đầu, cô cười tươi, trong đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. Nhân lúc anh đang thất thần, Ngô Đồng thoát ra khỏi bàn ăn, đi lấy cho anh cốc nước trái cây. Lệ Trọng Mưu cúi đầu cười nhẹ, nhanh nhẹn xoay người dán vào cô, ôm cô từ phía sau.

Ngô Đồng bị anh ôm bất ngờ, quả ô mai trong tay còn chưa kịp bỏ vào cốc nước đã bị anh giành ăn mất. Tiện thể còn bị anh cắn đầu ngón tay, nhưng chẳng đau chút nào. Anh nhẹ xoay người cô lại, kề mặt vào gần tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.

Trong miệng anh toàn mùi ô mai, rất ngon, tâm trí Ngô Đồng bỗng bay đến một nơi rất xa, vô thức vươn tay quàng qua cổ Lệ Trọng Mưu, tận hưởng nụ hôn của anh.

Thấy cô chủ động, Lệ Trọng Mưu khẽ cười, nước ô mai màu đỏ chảy từ miệng của cô xuống cổ, anh hôn theo đó dọc xuống đến gần xương quai xanh. Ngô Đồng giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh vai anh. Lệ Trọng Mưu dừng động tác, nhấc bổng cô ngồi lên bàn, cúi đầu gặm xương quai xanh của Ngô Đồng, còn ngẩng đầu nhìn cô: “Bình thường buổi sáng mấy giờ Đồng Đồng dậy?”

Cơ thể Ngô Đồng hiện tại tê dại, thần kinh cô bị kích thích, lại nghe được câu hỏi của anh lúc này, cô giả như không hiểu, trong mắt anh đầy vẻ kìm nén, cô vờ không thấy. Hiện tại cô rất muốn anh.

Ngô Đồng nhẫn nhịn trả lời: “Tám giờ.”

“Tốt lắm…”

Vừa nói xong, cô được anh đưa vào cơn lốc tình mãnh liệt.

Lệ Trọng Mưu hôn cô tới khi cô mê loạn, anh in lên môi cô một lúc lâu, tựa trán mình vào trán cô.

Nâng cổ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là…bảy giờ, chúng ta có một tiếng.”

Ngô Đồng trợn mắt chỉ thấy tay anh đang đi xuống.

Ở đây?

“Đừng…” Ngô Đồng vừa hé miệng thì được ai đó thả một quả ô mai vào, nước ô mai tràn đầy khoang miệng, bị đầu lưỡi của anh cuốn mang đi, cả hai người đều có hương vị của ô mai.

Hai chân Ngô Đồng bám trên hông Lệ Trọng Mưu, trong miệng ngọt ngào, thân thể anh nóng bừng.

“Vào phòng…”

Anh lưu luyến, không muốn tách ra.

Ngô Đồng như nghe thấy âm thanh hoan ái vang lên giữa không gian tĩnh mịch, cô đưa tay ra sau chống đỡ cơ thể, chần chờ có nên thuận theo anh hay không, lúc này anh đã chuẩn bị vén váy cô lên…

“Ba mẹ đang làm gì thế?”

Tiếng nói còn ngái ngủ như cơn mưa ào trút thẳng xuống lửa nóng đang cháy dữ dội bên ngoài.

Ngô Đồng giật mình, dường như còn nghe thấy tiếng phanh gấp “két” một cái ở “nơi nào đó”, tay cô quơ qua làm rơi khay hoa quả. Đống trái cây lăn lộn mấy vòng mà không ai nhặt lên. Ngô Đồng nhảy xuống, chân cô vô tình đá vào chân Lệ Trọng Mưu, va vào cả “bộ phận quan trọng” kia nữa.

Tiếng rên đau của Lệ Trọng Mưu lên đến cổ họng mà bị anh nuốt xuống, gồng mình chống tay lên bàn, cố gắng kìm lại.

Thấy anh như vậy, Ngô Đồng hoảng hốt muốn tới xem, quay đầu lại thấy Đồng Đồng đang tò mò đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm ba mình. Cô đứng ngốc luôn, Lệ Trọng Mưu cắn răng hồi lâu, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy. Anh đi chậm rãi, nhìn có vẻ thản nhiên nhưng thật ra rất chật vật, đến cạnh Đồng Đồng còn xoa đầu thằng bé, sau đó lẳng lặng đi vào phòng ngủ.

Đồng Đồng ngơ ngác kéo Ngô Đồng, vô tội hỏi: “Mẹ ơi, ba bị làm sao thế?”

Ngô Đồng cúi đầu, vân vê chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu lên khẳng định: “Mặc kệ anh ấy có yêu con thật lòng hay không, con vẫn luôn yêu anh ấy, càng không nghĩ đến việc mất anh ấy.”

Ngô Đồng đẩy xe lăn của Lệ Chi Trữ trở lại phòng bệnh, Lệ Trọng Mưu đang khom lưng chống tay lên lặt bàn đựng dụng cụ y tế, nhíu mày nhìn màn hình CT.

Lát sau, Hướng Kiên Quyết từ trong phòng CT đi ra.

Hai bên cạnh là Lệ Trọng Mưu và Lệ Chi Trữ, ông chợt dừng bước.

Từ góc độ của Ngô Đồng nhìn vào, đó là người đàn ông ở tiệc rượu của Lương gia cô đã thấy, nhưng giờ đây, trên khuôn mặt ông là vẻ hoảng hốt.

Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hướng Kiên Quyết, rồi nghiêm túc trao đổi với bác sĩ, coi như không thấy ông.

Lệ Chi Trữ lạnh nhạt nói với ông: “Mark có việc đi trước rồi.”

Hướng Kiên Quyết có chút thất vọng, nhưng Lệ Trọng Mưu có thể đến đã khiến ông cảm động: “Eric, nếu con đã đến, vậy không ngại chờ em trai con một lát chứ?”

Sống lưng Lệ Trọng Mưu đột nhiên cứng đờ.

Yên lặng vài giây, một luồng khí lạnh bỗng ập đến mọi người.

Lệ Trọng Mưu quay đầu nhìn Hướng Kiên Quyết, khác hẳn với sự cẩn trọng lúc nói chuyện với bác sĩ, anh cười lạnh: “Em trai? Ông đang đánh giá quá cao Hướng Tá, hay là đang đánh giá quá cao Hướng gia các người?”

Như phản xạ có điều kiện, Ngô Đồng tiến lên kéo cánh tay anh, lúc này Lệ Trọng Mưu mới giật mình nhớ tới cô cũng ở đây, anh dừng một chút rồi nói: “Xin lỗi đã khiến em chê cười rồi.”

Ngô Đồng nắm lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh, cô lắc đầu, mong anh đừng nói nữa.

Lệ Trọng Mưu ngắm ánh sáng toát ra từ mắt Ngô Đồng, thấy cô cố gắng giúp mình, trái tim anh đập mạnh một nhịp. Chỉ có cô đứng bên cạnh anh, chỉ có mình cô.

Bình tĩnh lại, cơn giận của anh đã lặng như nước hồ: “Các người nhờ Lâm Kiến Nhạc tìm tôi tới, giờ tôi tới rồi, nhưng là Hướng Tá trốn tránh không muốn gặp. Các người còn định hòa giải gì nữa đây?”

Anh nhíu mày, lạnh lùng quay sang Hướng Kiên Quyết. Ông đang gắng gượng khắc chế bệnh tình, lửa giận bùng lên trong ngực, nhưng bị Lệ Trọng Mưu từ từ áp bức.

Ông chỉ tay vào Lệ Trọng Mưu, nổi con thịnh nộ: “Đúng vậy, anh mấy lần dồn Hướng gia vào chỗ chết, sao tự nhiên lại nổi thiện tâm mà hòa giải chứ? Tôi hồ đồ quá mới nghe lời Chi Trữ khuyên để cho anh và Mark gặp nhau, để mọi chuyện tiêu tan.!”

Lệ Trọng Mưu nắm tay Ngô Đồng, anh không khống chế được sức mình siết chặt tay cô, Ngô Đồng hơi đau. Cô không tin chỉ có cô thấy anh thống khổ, cô quay sang bên Lệ Chi Trữ, bà bàng quang như thể chẳng liên quan đến mình, không hề có ý khuyên can. Bà cũng lặng lẽ nhìn đến Ngô Đồng, trong mắt bà như đang nói: làm cho họ ẫm ĩ như vậy thà không nói gì còn hơn.

Ngô Đồng nản lòng, tất cả những gì cô có thể làm được là nắm chặt tay Lệ Trọng Mưu, nghe anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đúng là tôi có rắp tâm khác, ông có muốn biết tôi và thằng con bảo bối của ông trao đổi gì không, thôi tôi cũng chẳng muốn gạt ông, nó dùng cả hôn nhân và hạnh phúc cả đời mình để đổi lấy việc Lương gia ra tay cứu Hướng thị.”

Yết hầu Hướng Kiên Quyết khẽ động, ông ho hanh kịch liệt, Lệ Chi Trữ hoảng hốt, vội đẩy xe lăn tiến lên, trời đã xế chiều –

Hướng Kiên Quyết ngã khụy trên mặt đất.

*************************

Ngoài phòng bệnh, Lệ Trọng Mưu dựa vào lan can, tóc anh hơi rối, đứng im như tượng, cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra.

Bác sĩ và y tá nối đuôi nhau ra ngoài, Lệ Trọng Mưu đã xoay người đối diện cửa phòng, nhìn thấy cô, gương mặt anh căng lên: “Ông ta thế nào?”

“Tạm thời an toàn rồi.” Ngô Đồng từ cửa đến trước anh: “Ông ấy tỉnh lại, vào thăm đi anh.”

Lệ Trọng Mưu bất động, nhìn ánh mắt cô, Ngô Đồng biết anh không đủ can đảm đi vào đó nên cũng không miễn cưỡng. Anh cau mày, Ngô Đồng không kìm được đưa tay day day trán anh. Anh bắt được tay cô: “Mẹ anh nói cho em hết sao?”

Cô gật đầu, Lệ Trọng Mưu hỏi tiếp: “Có phải anh quá đáng lắm không?”

Hiện tại tâm trạng anh không ổn định, không thể tự phán đoán chính xác việc nên làm, anh khẩn cầu an ủi, nhưng cũng kiêu ngạo không lên tiếng. Gần như là ỷ lại cô.

Ngô Đồng nghĩ rất lâu: “Ân oán thế hệ trước không nên ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Hướng Tá. Hướng Tá là người tốt, có lẽ các anh có thể…”

Lệ Trọng Mưu cười lạnh, ngắt lời cô: “Được lắm…”

Một lần nữa xoay người, hướng mặt ra bên ngoài. Mặt trời dừng chân giữa hai tòa nhà, ráng chiều chiếm hơn nửa bầu trời. Ngô Đồng ngẩn ngơ với bóng lưng cứng ngắc của anh, cô chợt nhận ra: “Anh ghen à?”

“Không.”

“Có.”

“Không!” Anh quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, dường như còn trợn mắt. Ngô Đồng bật cười, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh: “Nhiều lúc anh giống Đồng Đồng thật đấy.”

Giọng cô ngập tràn thương xót.

“Ý em bảo anh ngây thơ chứ gì?”

Tiếng nói của anh đầy bất mãn. Trán Ngô Đồng cọ cọ vào tay anh, lắc đầu.

Lệ Trọng Mưu rút tay về, anh dịu dàng vuốt mái tóc cô: “Anh đi mua cà phê, chờ anh quay lại.”

Ngô Đồng dõi theo bóng anh biến mất sau khúc rẽ, trong lòng thầm than, người đàn ông này có lắm cớ trốn tránh quá. Cô đưa tay ra sau chống lên lan can. Trong phòng lúc này chỉ còn Lệ Chi Trữ và Hướng Kiên Quyết, cô biết mình không nên quấy rầy.

Cô chờ mãi mà Lệ Trọng Mưu vẫn chưa về, chỉ có một người khác đến.

Hướng Tá rảo bước đến, Ngô Đồng nhìn thấy, anh định đẩy cửa phòng bệnh thì phát hiện ra cô. Hướng Tá dừng bước, anh lo lắng cho cha mình hơn, nên gật đầu với Ngô Đồng xong liền đi vào.

Vừa đi qua phòng khách nhỏ, đang muốn đẩy cửa phòng bệnh, giọng Lệ Chi Trữ vang lên: “… Người phụ nữ kia so với tôi năm đó dũng cảm hơn nhiều.”

“Vậy nên…” Hướng Kiên Quyết nói chuyện dường như khá khóc nhọc, nhưng chưa đến mức quá nặng.

Lệ Chi Trữ thản nhiên tiếp lời: “Đành tùy chúng nó thôi. Ông biết mà, Eric muốn cái gì đã có ai ngăn được nó chưa, năng lực của Mark ông cũng biết, chắc chắn sẽ không để người khác thao túng.”

Đây là lần đầu tiên Hướng Tá nghe thấy Lệ Chi Trữ dùng giọng điệu ôn hòa như vậy để nói chuyện, tay đặt ở cửa của anh buông xuống, xoay người đi ra ngoài.

“Vẫn nên nghĩ cách gì đó, lúc Vịnh Hiền còn sống hiểu rõ Mark nhất, tôi rất muốn xin lỗi Vịnh Hiền, không thể để Mark bị tổn thương được.”

Là người phụ nữ như thế nào mà nghe người đàn ông mình yêu sám hối với một người phụ nữ khác, lại thờ ơ như thế? Hướng Tá cảm giác tâm trí mình đã bay mất hết, nắm tay càng siết chặt đau đớn.

Đáng tiếc, trong câu chữ của Lệ Chi Trữ, Hướng Tá không nghe ra một chút cảm xúc nào: “Việc này không liên quan đến ông. Nếu khi đó không phải tại tôi, bà ấy sẽ không chết. Cho nên tôi mới là hung thủ.”

Cho nên tôi mới là hung thủ…

Cho nên tôi mới là hung thủ…

Cho nên tôi mới là hung thủ…

Thần trí Hướng Tá lập tức phục hồi, hàn ý lan ra toàn thân, từng chút ừng chút thâm nhập trái tim. Anh máy móc xoay người, khó khăn rời đi, không muốn nghe thêm gì nữa, trong tai anh chỉ ong ong mấy câu chữ kia –

“Đừng nói thế.”

“Không phải sao?Tả Vịnh Hiền tạo ra tai nạn xe đó là muốn lấy mạng của tôi, sớm biết nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn, khi bà ta muốn kéo tôi cùng chết, nhất định tôi sẽ không trốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.