Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 22: Huỷ




Từ lúc Hồng Nhiễm kêu cứu Thanh Y, trái tim Thanh Y như thể treo lơ lửng trên lưỡi đao. Nàng biết nam nhân Tiêu Hải này, là địch nhân lớn nhất, bằng hữu tốt nhất, và cũng là tồn tại nguy hiểm nhất. Hắn có thể vô tình đến huỷ thiên diệt địa, lại có thể đa tình đến si tình, cái này phải xem người hắn đối mặt là ai.

Nàng sợ Vũ lâm ở trong tay hắn sẽ không tốt đẹp gì. Nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Tiêu Hải. Nàng không hiểu Tiêu Hải muốn Vũ Lâm làm gì, tình cảm phu thê không có, còn bắt người về làm chi? Không phải hắn đã có được Hứa Tiên sao? Hắn còn có gì bất mãn?

Lòng nàng tràn ngập sợ hãi. Dọc đường đi, ra roi thúc ngựa chạy suốt mấy ngày, chỉ mong trong thời gian ngắn nhất có thể gặp được Tiêu Hải. Tiêu Hải muốn gì nàng cũng có thể trao chỉ cần Vũ Lâm bình an.

Cầu Người, ông trời, Thanh Y ta chưa từng cầu xin Người, giờ ta chỉ cầu Người đừng để nàng gặp chuyện không may.

Thanh Y dùng sức quất con ngựa dưới thân, lương mã hí dài một tiếng, chịu đựng đau đớn phóng nhanh hơn.

Gió lạnh lướt qua mặt, cái lạnh thấu xương như đao cắt, Thanh Y lại không thể dừng cước bộ, chỉ sợ chậm trễ một giây thôi thì người cũng không thấy được.

Ngọn gió thổi khô nước mắt, con đường trước mắt rất dài, nhưng vẫn phải đi hết, vì nơi đó có một thanh âm đang cầu cứu nàng.

Đêm, bên ngoài tuyết phô thiên cái địa, tuyết dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo. Phóng về phía kinh thành, bờ tường nguy nga mơ hồ xuất hiện, Thanh Y đã nghĩ chính mình sẽ không bao giờ trở lại nơi tràn ngập kí ức thống khổ này nữa, nhưng vận mệnh lại luôn lạnh lùng cười nhạo những người tự cho là đúng như thế.

Đêm không thể ngủ, mấy ngày liền mệt nhọc khiến dung nhan nàng tiều tuỵ, y phục bình thường sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi nhỏ nay lại không kịp chỉnh trang. Tựa trước cửa sổ, nhìn căn lầu phía xa xa, lần đầu tiên nàng nhấm nháp được nỗi cô độc đến vô lực.

Vũ Lâm, nàng ở nơi nào? Chờ ta!

***

Lại một ngày mới, từ khe cửa trông lên bầu trời, ánh nắng hơi chiếu lên người, cảm giác ấm áp từ lâu khiến thân thể đông cứng của mình ấm lên một chút. Mở mắt, thấy nam nhân kia tiếp tục ngồi bên giường, lặng im nhìn người đang say ngủ.

Không muốn nhìn, màn diễn kia đã lâu lắm, lâu đến nỗi chính mình cũng bắt đầu tin tưởng biểu ca đã chết. Vì cái gì con người cực kì lạnh lùng trong kí ức lại có thể có thứ tình cảm nồng nhiệt nóng bỏng đến vậy? Kiếm tẩu thiên phong, nhập ma.

Thanh Y, nàng sẽ tìm ta sao? Lòng Vũ Lâm giãy giụa. Nàng hy vọng Thanh Y có thể xuất hiện trước mặt mình, cứu vớt mình, tựa như lúc trước nàng nghĩa vô phản cố xuất hiện trong sinh mệnh của mình, đưa mình trốn khỏi nhà giam hoa lệ hắc ám lạnh như băng ấy. Nhưng mà, vừa nghĩ đến cơn hận của Tiêu Hải, đối với Thanh Y mà nói thì chính là một hồi huỷ diệt không thể chạy thoát.

Nàng sợ hậu quả như vậy. Mình đã thế này rồi, ít nhất còn giữ được mạng, có lẽ có cơ hội, mà Thanh Y thì sao?

“Ngươi nghĩ tới tình nhân của ngươi sao?” Tiêu Hải ngồi xổm trước mặt nàng, túm lấy mái tóc đen rối bời như cỏ dại của nàng. Đây từng là thứ Thanh Y yêu nhất, nàng luyến tiếc tóc mình bị một chút thương tổn tới cỡ nào, ngay cả lúc mình hiểu lầm nàng, nàng cũng lựa chọn buông tha cho mình. Nhưng mà, thứ trân quý ấy hiện tại lại bị người khác tuỳ ý giẫm lên. Yêu và hận khác nhau ở điểm này sao?

Ngẩng đầu nhìn Tiêu Hải, ánh mắt Vũ Lâm một mảnh bình thản, không sợ hãi cũng không oán hận, bình tĩnh tựa như căn bản không biết người trước mặt.

“Nàng sẽ nhanh tới thôi, ngươi cao hứng sao?” Ngón tay Tiêu Hải xẹt qua mặt Vũ Lâm, vết thương đã khép miệng lại nứt toác, máu tiếp tục chảy.

Không đau, máu chảy nhiều hơn nữa cũng đã không còn cảm giác. Vũ Lâm nhản nhiên nhìn Tiêu Hải tăng thêm tra tấn lên thân thể mình. Nàng thậm chí hy vọng mình lúc này cứ như vậy chết đi, xem Tiêu Hải sẽ dùng cái gì để uy hiếp Thanh Y nữa.

“Ngươi muốn chết sao?” Tiêu Hải nheo mắt, mang theo hơi thở uy hiếp tới gần Vũ Lâm. Hắn sao lại không nhìn ra ý niệm muốn chết trong mắt nàng.

“Ngươi chết liền nghĩ Thanh Y sẽ không có việc gì sao? Ta cũng sẽ khiến ả sống không bằng chết.” Đầu lưỡi Tiêu Hải liếm qua miếng vải đen che mặt của Vũ Lâm, vị máu tanh đầy miệng khiến hắn thực hưng phấn.

“Chỉ cần ngươi còn sống, chờ đến khi Hứa Tiên tỉnh lại, ta sẽ để cho hai người các ngươi vĩnh viễn ở bên nhau. Các ngươi cứ việc sống những ngày của mình, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu các ngươi.” Tiêu Hải mềm giọng, chậm rãi dụ hoặc Vũ Lâm.

Vũ Lâm cúi đầu, thấy không rõ biểu tình của nàng.

“Ngoan, năm năm trước chẳng phải ngươi là thế sao?”

Tiêu Hải đi rồi, cánh cửa đóng lại khiến mọi ánh sáng đều biến mất, Vũ Lâm đờ đẫn ngồi.

***

“Tiêu Hải, ngươi đưa Vũ Lâm tới nơi nào?” Lúc Thanh Y đi vào cổng Tiêu phủ, trong đại viện lạnh lùng vắng vẻ, thanh lãnh đến thật giống như một ngôi mộ không người.

Nàng đẩy cửa chính sảnh ra, chỉ thấy một nam nhân đứng đó, thấy nàng vào liền cung kính nói: “Thanh Y cô nương, Tiêu gia ở căn phòng đằng sau chờ ngươi, thỉnh đi theo tiểu nhân.”

Thanh Y cắn răng, đuổi theo hắn, nàng thực muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Tiêu Hải nghĩ gì.

Phòng Tiêu Hải, cửa sổ bị che kín lại, nam tử ở cửa cung kính nói: “Gia, đã đưa Thanh Y cô nương tới.”

“Vào đi.” Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Hải truyền ra.

Lúc Thanh Y đi tới không thể tin được hai mắt mình, người đờ đẫn ngồi một góc kia quả thật là Vũ Lâm, là Bạch Vũ Lâm ôn nhu rạng rỡ mà nàng yêu.

“Không!” Một tiếng hét thê lương chói tai khiến Vũ Lâm đang giống như một khúc gỗ chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ánh mắt vô thần của nàng nhìn về phía người ở cửa kia.

Vì sao lại nhìn ta như vậy? Đôi đồng tử tan rã của Vũ Lâm thuỷ chung không nhìn rõ được Thanh Y. Vũ Lâm hiện tại đã không còn linh hồn.

“Ngươi……” Thanh Y chỉ vào Tiêu Hải, thực hận thực hận, hận không thể bằm thây vạn đoạn hắn lúc này.

Tiêu Hải nâng chén, hắt lên mặt Vũ Lâm. Miếng vải đen dần ngấm nước, nhỏ lên đất lại là máu đỏ tươi.

“Vũ Lâm, Vũ Lâm……” Thanh Y rốt cuộc không kìm được nước mắt. Kia vẫn là Vũ Lâm sao? Đôi mắt ấy không chớp một cái, ngơ ngác, đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn nàng, nhưng mà lại không nhận ra nàng.

“Tiêu Hải, ngươi là cầm thú, ngươi không phải người, ngươi con mẹ nó có nhân tính không hả! Ngươi sẽ bị báo ứng!” Thanh Y chạy tới quỳ xuống thật mạnh, cẩn thận cẩn thận ôm thân thể gầy yếu không chịu nổi của Vũ Lâm. Nàng sợ chỉ hơi dùng sức, người trong lòng sẽ vỡ thành mảnh nhỏ.

Vũ Lâm khẽ nói: “Thanh Y, đừng tới!”

Thanh Y tưởng nàng nói với mình, lại phát hiện nàng nhìn cửa, vô thức nỉ non.

“Vũ Lâm……Tiêu Hải, ngươi chết không được tử tế đâu!” Thanh Y nhằm vào Tiêu Hải, chuỷ thủ trong tay không chút do dự đâm về phía ngực hắn.

Tiêu Hải hất tay giữ chặt nàng, bóp cổ nàng, hung tợn nhìn Thanh Y: “Tiện nhân, ngươi rất hận ta phải không?”

“Ta hận không thể giết ngươi.” Lời Thanh Y nói là khó khăn rít lên từ cổ họng.

“Nhưng ta càng hận ngươi, nếu không phải ngươi bỏ trốn cùng tiện nhân kia, Hứa Tiên sẽ không dùng cái chết để trốn tránh ta. Cho nên, đây là thứ các ngươi xứng đáng phải nhận.”

“Ha ha! Đây là báo ứng, báo ứng……”

Tiêu Hải tăng thêm lực, nếu không phải còn xót lại chút lý trí, nhất định hắn sẽ khiến nữ nhân trong tay lập tức thăng thiên.

“Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi sống thực tốt.” Tiêu Hải đột nhiên buông nàng ra, cười nói.

Thanh Y không nhịn được ho khan xoa xoa cổ mình, ánh mắt sắc bén như dao nhìn nàng chằm chằm.

Hắn nhìn người kia ở trên giường, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu: “Hứa Tiên, ngươi xem, các nàng đều ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể yên tâm lưu lại.”

Thanh Y kinh ngạc nhìn người nọ, nằm như một cỗ thi thể. Đã gặp qua vài lần, vị công tử như ngọc trong ấn tượng đã thành bộ dạng người không ra người.

“Tiêu Hải, ngươi muốn bức tử chúng ta sao?” Thanh Y đột nhiên nở nụ cười, cười đến quyến rũ, y phục có chút tơi tả không ngăn được vẻ mĩ lệ diễm quang tứ phía kia.

“Đều chết cả, không phải sẽ không rời xa sao?” Tiêu Hải cũng cười, cười đến ngây ngô, còn có lúm đồng tiền mơ hồ.

“Ngươi là kẻ điên.” Thanh Y nhẹ giọng nói. Không phải hung ác châm chọc, giọng điệu bình tĩnh như thể vui cười với những đại gia tới tìm vui cùng nàng. Thanh âm nàng vẫn mềm nhẹ không mang chút sức nặng của thế gian ô trọc này.

“Ta không điên, là thế gian này điên rồi.” Tiêu Hải xoay người rời đi, bỏ lại một thế giới đã bị hắn huỷ diệt.

Hết chương 22

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.