Dạy Bảo Đại Tiểu Thư

Chương 47-2: Phần đặc biệt: Thất Tịch




Hạ Minh Lam lười biếng nằm trên đùi Hàn Tâm Kỳ xem tài liệu. Chìm trong cỗ mùi hương thoải mái quen thuộc, đôi mắt đứa trẻ lớn xác đang dần híp lại, hai tay nâng sấp tài liệu dần dần buông bỏng....Hạ Minh Lam lại ngủ gật nữa rồi.

"A!" Cái mũi nhỏ nhắn bị ai đó bóp làm Hạ Minh Lam đang ngủ gật chợt bừng tỉnh. Dận dỗi Hạ Minh Lam ngồi dậy lườm Hàn Tâm Kỳ đang đắc ý cười.

"Em xem có phải tuyển một thư ký như em thiệt hại cho công ty quá rồi không?" Hàn Tâm Kỳ tựa lưng vào sô pha tay đưa lên cằm vờ suy nghĩ.

Hạ Minh Lam bĩu môi, nghịch ngợm kề sát mặt Hàn Tâm Kỳ, phà hơi vào tai Hàn Tâm Kỳ nói nhỏ "Không phải có lợi cho chị hay sao?", cứ nghĩ như thế sẽ chọc ghẹo được Hàn Tâm Kỳ nào ngờ đột nhiên Hàn Tâm Kỳ thuận tư thế tặng cho Hạ Minh Lam một dấu hickey đỏ tươi mọng nước ngay bên cổ. Hạ Minh Lam vừa đau vừa xấu hổ lấy tay che chỗ vừa bị mút. Tức giận lao vào người Hàn Tâm Kỳ hướng tới cổ Hàn Tâm Kỳ mà cắn, tay bị Hàn Tâm Kỳ bắt lấy, Hạ Minh Lam không làm gì được chỉ có thể vùng vẫy.

"Mau lên để em cắn lại chị, tại sao chỉ có em bị cắn. Aaaaaa buông ra! Bỏ tay raaaa. Nhất định phải cắn được aaa!"

Hàn Tâm Kỳ cười đến nội thương. Cứ mỗi lần trêu Hạ Minh Lam nháo nhào lên lại là một phen vui vẻ. Cứ vậy hai tay Hàn Tâm Kỳ khống chế hai tay Hạ Minh Lam. Hai bên đang giằng co một người thì miệng không ngừng đòi cắn một người thì không ngừng cười. Đột nhiên "Bặc!" Có cái gì đó vừa rớt xuống sàn. Tư thế đang là hai tay Hạ Minh Lam bị Hàn Tâm Kỳ khống chế hai bên và... "Ồ, đặc sắc lắm nha" Hàn Tâm Kỳ nhìn vào phần áo sơ mi bị bung một nút ở ngực của Hạ Minh Lam, giọng cố tình hạ xuống thì thầm. Hạ Minh Lam cùng lúc cúi mắt nhìn xuống ngực mình bị lộ hơn một nữa. Định rút tay lại che ngực nhưng Hàn Tâm Kỳ ác ma không cho phép. Vẫn tiếp tục khống chế Hạ Minh Lam ở tư thế đó, cười nham hiểm.

"Đáng yêu lắm a~~", cái miệng ác của Hàn Tâm Kỳ vẫn tiếp tục trêu.

"Đáng yêu cái tổ tông nhà chị Hàn Tâm Kỳ. Đồ biếи ŧɦái háo sắc nàyyyy"

Thấy tiểu quỷ bị ngượng quá hóa giận Hàn Tâm Kỳ mới buông Hạ Minh Lam ra, cúi người nhặt cái cúc áo bị bung, đôi chân thon dài bước về phía bàn làm việc, mở tủ lấy ra một hộp kim chỉ rồi tiến đến sô pha ngồi bên cạnh Hạ Minh Lam.

Nhìn gương mặt dịu dàng đang khâu lại cúc áo cho mình, Hạ Minh Lam suýt thì phát sốt. Hàn mặt than là đang vá áo cho nàng sao. Nếu chụp được cảnh này bán cho nhà báo thì chắc cũng phải giàu to.

"Hàn mặt than, chị không thấy em rất vụng về rất ồn ào hay sao? Chị bình thường thích yên tĩnh tại sao lại chọn em?"

Tay ngưng một chút, Hàn Tâm Kỳ tiếp tục khâu, cười nói.

"Tại vì chị chọn em, cái gì của em chị điều thích. Sự ồn ào của em chị cũng thích. Cứ là Lam Lam chị đều thích"

Hàn mặt than luôn lạnh lùng, chỉ có cử chỉ ấm áp thôi, mấy lời sến súa thế này là lần đầu Hạ Minh Lam nghe nên có hơi ngạc nhiên. Nhưng mà lại thích lắm chứ. Mặt đỏ hết cả lên.

"Nè Hàn Tâm Kỳ, chị biết thứ tự nốt nhạc trong nhạc phổ không? Đô Rê Mi rồi gì nữa ấy?" Hạ Minh Lam hỏi.

"Đồ Rê Mi Pha Son La Si Đố?" Hàn Tâm Kỳ ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Lam, tay còn đặt trên cổ áo nàng, nghi hoặc hỏi.

"Em chỉ biết Đô Rê Mi Pha Son La Si Mê Chị thôi", nói xong Hạ Minh Lam đỏ mặt "cưỡng hôn" Hàn Tâm Kỳ. Quên mất tay Hàn Tâm Kỳ còn đặt trên cổ áo nàng, vì kích động mà kim khâu đâm cả vào ngực, Hạ Minh Lam lại một phen xấu hổ. Lần này quá thẹn mà nhanh chóng ôm lấy sấp tài liệu cuống cuồng ra khỏi phòng làm việc của Hàn Tâm Kỳ. Mặt đỏ không tả =))))

Đúng như dự đoán của Hàn Tâm Kỳ. Tiểu quỷ dận dỗi tan làm trước không thèm chờ nàng. Lại phải dỗ nữa rồi.

Buổi tối sau khi làm xong ít công việc Hàn Tâm Kỳ nhắn tin dỗ Hạ Minh Lam. Bản thân Hàn Tâm Kỳ cũng không ngờ người chỉ biết công việc như nàng lại phải đau đầu nghĩ cách dỗ Hạ Minh Lam. Đành chịu thôi vì nàng căn bản không trêu Hạ Minh Lam ăn không ngon.

HTK: "Dợ ơi!"

Không trả lời.

HTK: "Dợ ơi ơi!"

HTK:"Dợ ơi ơi ơi!"

HTK: "Dợ ơi ơi ơi ơi!"

Hạ Minh Lam đầu kia đọc tin nhắn vẫn là không rep, nhưng mà đã vui vẻ lắm rồi. Nhớ có lần Hạ Minh Lam hỏi Hàn Tâm Kỳ. Tại sao không bao giờ nhắn tin hỏi nàng đang làm gì hay ngủ chưa. Chẳng phải những người yêu nhau đều như thế sao. Hàn Tâm Kỳ chỉ nói là nếu nhớ thì sẽ gọi. Nghe giọng nhau không phải tốt hơn sao. Hàn Tâm Kỳ không hợp với kiểu nhắn tin yêu đương như vậy. Thế nhưng bây giờ tin nhắn Hàn Tâm Kỳ chủ động đầu tiên lại là "Dợ ơi!"

HML:"Ai làm dợ của chị, ở đây chúng tôi không có mặt hàng đó!" Hạ Minh Lam rep tin nhắn.

HTK: Gửi *ảnh Hạ Minh Lam ngủ trên đùi Hàn Tâm Kỳ*

"Chị muốn mua con mèo này nè dợ ơi, thích ngủ trên đùi chị, lúc tức giận sẽ cào chị, lúc dỗi sẽ không cho chị ôm"

HML:"👊👊👊👊👊 đấm chị. Chị mới là mèo"

HTK: "🖐🖐🖐🖐🖐, e ra búa chị ra bao. Chị thắng nhé. Em là của chị"

Hạ Minh Lam đọc tin nhắn cười vui vẻ. Đang định nhắn lại cho Hàn Tâm Kỳ thì chợt nhớ ra, hôm nay là thất tịch. Đồng hồ đã gần 10h. Hạ Minh Lam vội vàng gọi cho Hàn Tâm Kỳ.

"Đừng thắc mắc gì cả, mau chuẩn bị 15 phút nữa chị phải cùng em đi tới một nơi" nói xong Hạ Minh Lam cúp máy.

Hàn Tâm Kỳ cũng không hiểu tại sao đột nhiên Hạ Minh Lam lại gấp như vậy nhưng vẫn chuẩn bị. Chưa đến 15 phút Hạ Minh Lam đã có mặt ở trước nhà nàng, Hạ Minh Lam vì sợ lộ đành phải mượn tạm xe đạp của chị giúp việc. Hàn Tâm Kỳ ngồi sau Hạ Minh Lam ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, Hạ Minh Lam thì chạy băng băng với tốc độ "ánh sáng".

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Hàn Tâm Kỳ hỏi.

"Ăn chè đậu đỏ!" Hạ Minh Lam vì đạp rất nhanh mà giọng nói ra cũng đứt quãng.

"Chè đậu đỏ? Bây giờ gần 11h đêm em lại muốn ăn chè đậu đỏ?" Hàn Tâm Kỳ nói xong chợt nhớ ra gì đó.

"Cái đồ ngốc nhà chị, em biết chị sẽ không nhớ hôm nay là thất tịch đi. Thất tịch ai chưa yêu ăn chè đậu đỏ sẽ được yêu. Còn những ai đang yêu ăn chè đậu đỏ sẽ mãi bên nhau, tình cảm đậm sâu" Nói xong Hạ Minh Lam cũng mệt đứt hơi.

Hàn Tâm Kỳ vốn không tin vào những chuyện như thế này, nhưng nếu Hạ Minh Lam thích thì được thôi. Nàng cũng thích.

Chạy đến tiệm chè đậu đỏ duy nhất ở gần chỗ Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam thất vọng. "Ây da hôm nay là thất tịch. Chị xem hết chè đậu đỏ mất rồi"

Đang vẻ mặt u sầu vì không được ăn chè đậu đỏ cùng người yêu. Ánh mắt Hạ Minh Lam chợt lóe sáng. "Bánh bao đậu đỏ", bên kia đường là quầy bánh bao đậu đỏ. Không sao. Có đậu đỏ là được.

"Cô ơi bán cho cháu 2 cái bánh bao đậu đỏ", mặt Hạ Minh Lam vui như bắt được vàng.

"Xin lỗi nhưng cô vừa bán hết"

"Một cái nhỏ xíu thôi cũng được. Bán cho cháu đi mà. Cháu trả tiền cô gấp 5. Không gấp 10"

Thấy cô gái mặt đầy chờ mong, cô chủ quán cũng hết cách.

"Được rồi. Chỗ cô còn ít nguyên liệu, nếu cháu thực sự muốn ăn có thể tự tay làm"

"Được ạ." Chỉ một câu nói đó vẻ mặt Hạ Minh Lam thay đổi 180 độ vui vẻ hẳn lên.

Hạ Minh Lam nhào bột, nhào nhào nắn nắn nhưng cái bánh bao nào cũng bị bể. Phải đến cái thứ năm mới xem như là có thể tạm chấp nhận được.

Ngồi chờ bánh chín Hàn Tâm Kỳ nhìn Hạ Minh Lam chóp mũi còn dính bột. Ánh mắt dịu dàng lau đi. Cả hai nhìn nhau cười.

Chiếc bánh làm xong cũng là lúc cô chủ quán dọn hàng.

"Ôi mau mau lên mặt than. Ăn nhanh lên sắp qua 12h rồi. Nếu qua 12h sẽ không còn hiệu nghiệm nữa", bẻ đôi chiếc bánh bao đậu đỏ xấu xí nóng hổi Hạ Minh Lam vội ăn hết. Nhìn gương mặt Hàn Tâm Kỳ vui vẻ. Cứ nghĩ sắp được nghe gì đó lãng mạng cảm động. Nào ngờ...

"Miễn cưỡng xem như là ăn được. Thật may không phải bánh bao bóng đêm đậu đen a~~~" đó chính xác là những gì Hàn Tâm Kỳ nói.

Hạ Minh Lam véo mạnh vào eo Hàn Tâm Kỳ. Cái đồ mặt than đáng ghét này. Hàn Tâm Kỳ kéo Hạ Minh Lam ôm vào lòng.

- "Thất tịch vui vẻ nhé. Dợ!"

- "Mãi như này nhé!"

- "Nhất định!".....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.