Đấu Trường Sinh Tử

Chương 12




May là tôi đã tính trước nên đeo dây thắt lưng. Tôi xoay người lại trên chạc cây, mặt hướng xuống đất, giữ mình bằng chiếc thắt lưng và một tay chống, hai chân kẹp vào chiếc ba lô trong túi ngủ, tì vào thân cây. Hẳn là có tiếng loạt soạt khi tôi cựa mình, nhưng bọn Nhà nghề còn đang bận tranh cãi.

“Đi đi Chàng trai Đang yêu, đến đó xem nào,” thằng từ Quận 2 nói. “Tự mà xem lấy.”

Qua ánh đuốc tôi liếc thấy Peeta đang đến chỗ con bé cạnh đống lửa. Mặt cậu đầy vết bầm tím, chiếc băng trên cánh tay nhuốm máu, và qua tiếng bước chân thì có vẻ cậu đang bước khập khiễng. Tôi còn nhớ cái lắc đầu của cậu, ý nói tôi đừng giành lấy đống đồ dùng, trong khi ngay từ đầu, ngay từ đầu cậu đã lên kế hoạch nhảy vào đám nhộn nhạo ấy. Trái với những gì Haymitch đã căn dặn.

OK, tôi có thể tiêu hóa được chuyện đó. Đành ngó lơ tất cả đống đồ dùng đang mời mọc. Nhưng... còn chuyện vừa rồi. Chung đội với bọn sói hoang Nhà nghề để săn hạ những người còn lại trong chúng tôi. Chưa có ai từ Quận 12 có thể nghĩ đến việc làm điều đó. Bọn chúng quá tàn ác, ngạo mạn, to khỏe hơn, chỉ vì đơn giản chúng là lũ chó cưng của Capitol. Nói chung, trừ những ai cùng quận, mọi người đều ghét chúng. Tôi có thể mường tượng ra bây giờ ở nhà người ta đang bàn tán gì về cậu. Vậy mà Peeta từng có lúc ngạo mạn dạy đòi tôi về sự ô nhục sao?

Rõ ràng, chàng trai cao thượng trên mái nhà vừa dành cho tôi một trò bịp nữa. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Tôi sẽ háo hức nhìn lên bầu trời đêm đợi người ta điểm tên Peeta trong danh sách xấu số, nếu như không phải tôi giết cậu trước.

Bọn Nhà nghề im lặng cho đến khi cậu đi đủ xa, rồi thì thào với nhau.

“Tại sao chúng ta không xử lý nó luôn đi cho gọn?”

“Cứ để nó bám theo. Có hại gì nào? Hơn nữa nó dùng dao cũng thạo.”

Thật à? Tôi mới biết đấy. Hôm nay tôi học được khá nhiều điều thú vị về người bạn Peeta của mình.

“Với lại, nó là cơ may tốt nhất để chúng ta tìm ra con bé.”

Tôi mất mấy giây mới nhận ra “con bé” là ám chỉ mình.

“Tại sao? Mày nghĩ con bé sẽ dính vào cái bẫy tình cảm nhố nhăng ấy ư?”

“Có thể lắm. Một con nai tơ xinh đẹp. Mỗi lần nghĩ đến con bé xoay vòng trong chiếc váy đó, tao chỉ muốn mửa.”

“Giá mà chúng ta biết làm sao con bé được mười một điểm.”

“Tao cá là Chàng trai Đang yêu biết.”

Tiếng chân Peeta quay trở lại làm chúng im lặng.

“Con bé chết chưa?” thằng Quận 2 hỏi.

“Chưa. Nhưng giờ thì chết rồi,” Peeta nói. Ngay sau đó, tiếng pháo vang lên. “Đi tiếp chứ?”

Đám Nhà nghề vừa xuất phát thì bình minh cũng ló dạng. Tôi giữ nguyên vị trí quái gở của mình, để những thớ cơ rung lên vì gắng sức thêm một lúc nữa rồi mới nhấc thân trở lại cành cây. Đáng ra cần xuống dưới đất và đi tiếp, nhưng tôi vẫn nằm đó một lúc, tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe. Peeta không chỉ nhập hội với bọn Nhà nghề, cậu còn giúp chúng tìm tôi. Con bé nai tơ bị bọn chúng săn lùng vì số điểm mười một. Vì con bé biết dùng cung tên. Peeta biết rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng cậu chưa nói với chúng. Liệu có phải Peeta giữ thông tin ấy lại vì biết nó sẽ giúp cậu sống sót? Liệu cậu vẫn đang giả bộ yêu tôi trước mắt khán giả? Cậu đang nghĩ gì trong đầu?

Bất chợt, bầy chim im bặt. Rồi một tiếng chim cất cao tiếng hót loan báo. Một nốt duy nhất. Giống như cái tiếng Gale và tôi nghe thấy khi cô gái Avox tóc đỏ bị tóm. Một chiếc phi thuyền xuất hiện bên trên ngọn lửa sắp tàn. Một bộ răng kim loại to kềnh được thả xuống, chầm chậm, nhẹ nhàng gắp cô gái vào trong phi thuyền. Rồi nó biến mất. Bầy chim cất tiếng hót trở lại.

“Đi thôi,” tôi thầm nhủ. Tôi tuột khỏi túi ngủ, cuộn nó lại rồi nhét vào ba lô. Tôi hít một hơi thật sâu. Khi tôi giấu mình trong bóng tối, trong chiếc túi ngủ và giữa những rặng liễu, người ta không thể quay rõ. Dù vậy, tôi biết chắc họ vẫn đang theo dõi. Ngay khi đặt chân xuống đất hẳn là tôi đã được quay cận cảnh.

Khán giả hẳn sẽ khoái chí khi biết tôi đã trốn trên cây nghe lén bọn Nhà nghề nói chuyện, biêt rằng tôi đã khám phá ra Peeta đi với chúng. Cho đến khi biết được chính xác mình muốn diễn thế nào, tốt nhất tôi nên chủ động vào vai. Đừng tỏ ra khó hiểu. Tất nhiên là cũng đừng lúng túng hay e sợ.

Không, tôi cần phải đi trước một bước trong ván cờ này.

Ngay khi vừa tuột ra khỏi tán lá, hòa vào những tia nắng bình minh, tôi dừng lại một giây để những máy quay có thời gian chĩa vào mình. Rồi tôi chếch đầu một chút và nở nụ cười ranh mãnh. Đấy! Cứ để họ đoán điều đó nghĩa là gì!

Đang lúc định bỏ đi thì tôi nghĩ đến mấy chiếc bẫy. Đi kiểm tra chúng trong khi kẻ thù ở gần thế này có lẽ hơi liều.

Nhưng tôi vẫn phải đi. Sau bao nhiêu năm đi săn, tôi biết chứ. Và cả sự cám dỗ của món mồi nữa. Đúng là tôi đã được thưởng một con thỏ béo tốt. Tôi nhanh chóng rửa sạch và moi ruột con thú, giấu đầu, chân, đuôi, da và bộ lòng dưới một đám lá. Tôi đang ước mình có lửa ở đây - ăn thịt thỏ sống có thể bị bệnh sốt thỏ[17], một bài học khá đau đớn của tôi - thì chợt nghĩ đến đấu thủ vừa bị giết. Tôi chạy vội lại chỗ dựng lều của con nhỏ vừa thiệt mạng. Quả thật lớp tro than dưới đống lửa đã tàn vẫn còn nóng. Tôi cắt con thỏ, xiên nó vào một thanh củi rồi hơ trên đống than.

May là có máy quay lúc này. Tôi muốn những nhà tài trợ thấy tôi có thể săn thú, rằng tôi là một lựa chọn tốt vì không bị rơi vào cạm bẫy dễ dàng như các đấu thủ khác khi bị đói. Trong lúc thui con thỏ, tôi đập nát thanh than củi và bôi lớp than đen ngụy trang lên chiếc túi màu cam. Nhọ than đã làm tối màu túi, nhưng nếu có thêm một lớp bùn thì tốt nhất. Tất nhiên, để có bùn thì phải có nước...

Tôi xách chiếc túi, chộp lấy xiên thịt, đá một lớp cát lên đống than, rồi đi ngược với hướng của bọn Nhà nghề. Tôi ăn nửa con thỏ trong khi đi, rồi cuộn phần còn lại trong túi nhựa để dành. Thức ăn làm bụng tôi hết sôi nhưng không giúp tôi đỡ khát nước. Nước với tôi bây giờ là ưu tiên số một.

Trong lúc cuốc bộ, biết chắc mình vẫn đang xuất hiện trên màn hình ở Capitol, tôi vẫn cẩn thận không bộc lộ cảm xúc. Lúc này hẳn Claudius Templesmith đang cùng ngồi với những nhà bình luận khách mời mổ xẻ hành vi của Peeta hay phản ứng của tôi rôm rả lắm đây. Có thể suy ra gì từ những phản ứng đó? Liệu Peeta đã bộc lộ bản tính thật của mình? Điều đó ảnh hưởng thế nào đến tỷ lệ cá cược? Chúng tôi có bị mất tài trợ không? Chúng tôi có nhà tài trợ nào không? Tôi chắc là phải có chứ, hoặc ít ra là đã có.

Hẳn Peeta đã phá hỏng hiệu ứng mạnh mẽ của mối tình ngang trái giữa chúng tôi. Hay là vẫn chưa? Có lẽ là chưa và vì cậu ấy vẫn chưa nói gì nhiều về tôi, chúng tôi vẫn có thể lợi dụng điều này. Nếu lúc này tôi tỏ vẻ thích thú, có thể người ta sẽ nghĩ cảnh vừa rồi là do chúng tôi cấu kết dàn dựng.

Mặt trời đang lên và ngay cả qua vòm lá, trông nó vẫn có vẻ sáng hơn bình thường. Tôi bôi lên môi một lớp mỡ thỏ để giữ ẩm và cố không thở hổn hển, nhưng vô ích. Mới có một ngày mà tôi đã bị mất nước quá nhanh. Tôi cố vắt óc nghĩ cách tìm ra nước. Vì tôi đang đi xuống dốc nên trên thực tế, cứ tiến tiếp xuống một thung lũng không phải là ý tồi. Chỉ cần tôi tìm thấy một con đường mòn hay nhìn thấy một thảm rau rừng xanh tốt nào đó, tình hình sẽ khá hơn. Nhưng chẳng có gì thay đổi. Vẫn chỉ là một con dốc thoai thoải, chim chóc và những rặng cây giống nhau.

Càng lúc tôi càng nhận ra mình đang gặp khó khăn. Tôi chỉ có thể tiết ra một chút nước tiểu có màu nâu đậm, đầu tôi đau và lưỡi tôi khô khốc không thể tiết nước bọt. Mặt trời quá chói làm tôi phải đeo kính râm, nhưng khi đeo vào nó lại khiến mọi thứ trước mắt tôi đều có vẻ kỳ cục, nên tôi cất lại vào túi.

Đến tầm xế chiều, tôi nghĩ là đã tìm được phao cứu sinh. Tôi nhìn thấy một bụi dâu và nhanh chân đến vặt, cắn luôn cả vỏ thứ trái cây ngọt lịm. Nhưng ngay khi chạm môi vào, tôi nhìn kỹ chúng. Những quả dâu này có hình thù hơi khác, và khi tôi bóc một quả ra thì bên trong có màu đỏ như máu. Tôi không biết loại dâu này; có thể chúng ăn được, nhưng tôi đoán đây là một trò bịp chết người của Ban Tổ chức. Ngay cả người hướng dẫn về các loài cây ở Trung tâm Huấn luyện cũng nhắc chúng tôi không được ăn dâu khi chưa chắc chắn trăm phần trăm rằng chúng không độc. Điều đó tôi cũng biết, nhưng cơn khát làm tôi phải viện đến lời nhắc đó mới giúp bản thân đủ dũng cảm vứt chúng đi.

Sự mệt mỏi bắt đầu bủa vây lấy tôi, nhưng đó không phải kiểu mệt thường thấy sau một chặng đường dài. Tôi phải ngừng lại và nghỉ thường xuyên, dù biết rằng cách duy nhất cứu tôi khỏi tình thế khó khăn này là tiếp tục tìm kiếm không ngừng. Tôi nghĩ một cách mới - trèo hết sức lên một cái cây trong khi toàn thân bủn rủn - hòng tìm bất kỳ dấu hiệu nào của nguồn nước. Nhưng phóng hết tầm mắt ra mọi hướng, tôi vẫn chỉ thấy một cánh rừng bạt ngàn vô tận.

Kiên quyết đi tới khi màn đêm dần buông, tôi bước cho đến lúc hai chân khụy xuống.

Mệt lả, tôi trèo lên một cái cây và buộc mình vào đó. Tuy không thấy đói nhưng tôi vẫn ngậm khúc xương thỏ chỉ để miệng có việc gì đó phải làm. Đêm xuống, quốc ca cất lên, và trên bầu trời là hình con nhỏ Quận 8. Đó là đứa mà Peeta đã quay lại để hạ sát.

Nỗi sợ bọn Nhà nghề quay trở lại không thấm vào đâu so với cơn khát nước đang thiêu cháy cổ. Hơn nữa, chúng đã đi xa khỏi tôi và lúc này chúng cũng cần nghỉ ngơi. Với nước khan hiếm như thế này, biết đâu chúng đã quay lại hồ để tiếp nước.

Có khi đó là con đường duy nhất của tôi cũng nên.

Buổi sáng mang theo sự chán nản. Đầu tôi buốt theo từng nhịp tim đập. Một cử động nhỏ cũng khiến những khớp xương của tôi đau nhói. Tôi nhảy xuống, đúng hơn là ngã từ trên cây xuống. Tôi mất vài phút để sắp xếp lại đồ dùng. Tôi tự biết là mình không nên như thế. Tôi nên diễn xuất thận trọng hơn, di chuyển nhanh nhẹn hơn. Nhưng đầu tôi cứ ong ong và thật khó để lập được kế hoạch nào.

Tôi ngả người tựa vào thân cây, ngón tay cẩn thận chà vào mặt lưỡi khô ráp, suy nghĩ các lựa chọn trong đầu. Làm thế nào để lấy được nước đây?

Trở lại hồ nước. Không tốt chút nào. Tôi sẽ không bao giờ làm thế.

Hy vọng trời sẽ mưa. Chẳng có đám mây nào trên bầu trời.

Tiếp tục tìm kiếm. Phải, đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Nhưng rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, và sau đó giận dữ dâng trào.

Haymitch! Ông ấy có thể đem cho tôi nước! Chỉ cần nhấn nút là vài phút sau nước sẽ được đem đến bằng một chiếc dù bạc. Tôi biết là mình hẳn có những nhà tài trợ, ít nhất là một hay hai người những cũng đủ để mang đến cho tôi nửa lít nước. Phải, tuy việc trợ giúp ấy ngốn bộn tiền nhưng những người đó cũng giàu sụ. Và họ cũng sẽ đặt cược vào tôi. Có lẽ Haymitch không nhận ra là tôi cần nước đến mức nào.

Tôi hét to hét mức có thể, “Nước.” Tôi đợi trong hy vọng có một chiếc dù từ trên trời rơi xuống. Nhưng không có gì cả.

Có điều gì đó trục trặc. Liệu tôi có bị gạt rằng sẽ có tài trợ? Hay hành động của Peeta đã khiến tất cả họ rụt tay lại? Không, tôi không tin điều đó. Phải có ai ngoài kia muốn mua cho tôi nước chứ, chỉ là Haymitch không muốn. Là người hướng dẫn chúng tôi, ông phải kiểm soát những phần quà từ nhà tài trợ. Tôi biết Haymitch ghét tôi. Điều đó dễ thấy. Nhưng đến mức nhìn tôi chết ư? Vì ghét tôi ư? Ông không thể làm thế được, phải vậy không? Nếu người hướng dẫn ngược đãi đấu thủ thì người xem, những người dân của Quận 12, sẽ đổ trách nhiệm lên đầu họ. Liệu Haymitch có dám làm thế không? Thử hỏi những người buôn bán cùng tôi ở chợ Hob xem, tôi không nghĩ là họ sẽ chào đón Haymitch trở về nếu ông để mặc cho tôi chết như thế này. Và sau đó thì ông sẽ mua rượu ở đâu? Và… rồi gì nữa? Có phải Haymitch muốn tôi chịu khổ vì đã coi thường ông? Có phải ông hướng tất cả nhà tài trợ về phía Peeta? Hay đơn giản ông chỉ đang quá say nên không để ý những gì diễn ra lúc này? Tôi không tin ông vô tâm như thế, và tôi cũng không tin rằng ông đang cố giết tôi bằng cách tỏ ra vô tâm. Tuy bề ngoài tỏ vẻ khó ưa, nhưng Haymitch đã thành tâm giúp tôi chuẩn bị cho cuộc đấu này. Vậy thì điều gì đang diễn ra?

Tôi úp mặt xuống hai tay. Lúc này có khóc cũng không hề gì, nhưng tôi không thể vắt ra một giọt nào để cứu mình. Haymitch đang làm gì vậy? Sau những cơn tức giận, căm thù và ngờ vực, một giọng nói nhỏ vang lên gợi ý trong đầu tôi.

Có thể ông muốn gợi ý điều gì đó cho tôi. Một lời nhắn. Để nói gì. Tôi biết rồi. Chỉ có một lý do chính đáng duy nhất khiến Haymitch chưa đưa nước đến cho tôi. Bởi vì ông ấy biết tôi đã gần tìm thấy nó.

Tôi nghiến răng gượng dậy. Cái ba lô sau vai như nặng thêm gấp ba. Tôi tìm thấy một cành cây gãy, lấy nó làm gậy chống và bắt đầu đi. Trời nắng gay nắng gắt, thậm chí còn hơn hai ngày đầu tiên. Tôi thấy mình giống như một miếng da thuộc cũ kỹ, khô và nẻ dưới cái nóng. Mỗi bước là cả một sự gắng sức, nhưng tôi cố không dừng lại. Tôi cố không ngồi xuống. Nếu tôi ngồi, nhiều khả năng tôi sẽ không thể đứng lên lại được, và thậm chí tôi còn quên luôn nhiệm vụ của mình.

Tôi trở thành con mồi quá dễ săn. Bất kỳ đấu thủ nào, ngay cả bé nhỏ như Rue, cũng có thể tóm được tôi ngay lúc này, chỉ cần xô xuống và giết bằng chính con dao của tôi, lúc đó tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào để chống cự. Nhưng nếu trong phần rừng này có ai đó thì họ cũng đang lờ tôi đi. Sự thật là tôi cảm thấy như mình đang ở cách xa con người cả triệu dặm.

Tuy vậy, tôi không đơn độc. Không đâu, thế nào chẳng có máy quay đang chĩa vào tôi lúc này. Tôi nghĩ lại những năm trước khi xem những đấu thủ bị chết đói, chết rét, hay mất máu, mất nước đến chết. Trừ khi đang có một trận đấu hào hứng nào đó, còn không họ sẽ quay tôi.

Tôi chợt nghĩ về Prim. Nhiều khả năng nó sẽ không còn được xem lúc tôi đang còn sống, nhưng họ sẽ chiếu cập nhật vào giờ ăn trưa ở trường. Vì nó, tôi sẽ cố không tỏ ra quá tuyệt vọng.

Tuy nhiên đến chiều thì tôi biết mình sắp đến hồi kết.

Hai chân tôi bủn rủn và tim đập thình thịch. Tôi luôn phải nhớ lại mình đang làm gì. Tôi vấp chân liên tục và cố gượng trở lại, nhưng khi chiếc que tuột khỏi tay, cuối cùng tôi cũng bổ nhào xuống mặt đất và không gượng dậy nổi. Tôi nhắm hai mắt lại.

Tôi đã đánh giá sai Haymitch. Ông không hề có ý muốn giúp tôi.

Tốt thôi, tôi nghĩ, Ở đây cũng không tệ lắm. Không khí bớt nóng hơn, chứng tỏ buổi tối đang đến. Một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào gợi cho tôi nhớ đến loài hoa ly. Những ngón tay tôi chạm xuống mặt đất mịn, trơn trượt. Một nơi lý tưởng để chết, tôi nghĩ.

Đầu ngón tay tôi vẽ những vòng nhỏ lên bề mặt mát rượi, nhẵn nhụi của đất. Mình thích bùn đất, tôi nghĩ. Đã bao nhiêu lần tôi nằm phục chờ mồi trên lớp bùn mềm mại, dễ đoán được động tĩnh. Tốt cho cả khi bị ong cắn. Bùn. Bùn. Bùn! Mắt mở toang, tôi bấu tay xuống đất. Nó là bùn! Mũi tôi hướng lên phía không khí. Và đó là loa kèn! Loa kèn nước!

Tôi bắt đầu bò, trên lớp bùn, lê lết về phía mùi hương ấy. Từ chỗ cách nơi ngã xuống năm mét, tôi bò qua một lùm cây đến một cái vũng. Lênh đênh trên vũng nước là những bông hoa vàng đang nở, là những cây loe kèn đáng yêu của tôi.

Tôi chỉ còn muốn vục mặt xuống nước và hớp nhiều nhất có thể. Nhưng một chút cảm giác nào đó khiến tôi kìm lại. Bằng hai bàn tay run run, tôi với lấy chiếc chai bẹt và đong đầy nước. Tôi thêm vào đó vài giọt i-ốt để lọc nước, nếu tôi nhớ không nhầm. Nửa giờ chờ đợi quả là hành xác, nhưng tôi vẫn đợi. Tuy chỉ là nửa giờ, tôi nghĩ, nhưng ít nhất tôi đã được cứu sống.

Chậm rãi, từ tốn, tôi nhắc mình. Tôi uống một ngụm và đợi. Rồi một ngụm nữa. Trong vài giờ sau đó, tôi uống cả hai lít nước. Rồi hai lít nữa. Tôi đong thêm hai lít nữa trước khi leo lên cây để nghỉ, nơi tôi tiếp tục hớp nước, ăn thịt thỏ, và thậm chí còn tận hưởng một miếng bánh xốp ngon lành. Lúc quốc ca cất lên, tôi thấy khỏe hơn hẳn. Không có khuôn mặt nào xuất hiện tối nay, tức là không có vật tế nào chết. Ngày mai tôi sẽ ở lại đây, nghỉ ngơi, ngụy trang cái ba lô bằng bùn, bắt lấy vài con cá mà tôi thấy trong vũng nước, đào lấy rễ loa kèn nước để có một bữa ăn ngon lành. Tôi rúc sâu vào chiếc túi ngủ, giữ lấy chai nước như là cả sự sống, mà đúng thế thật.

Vài giờ sau, tiếng chân chạy rầm rập đánh thức tôi. Tôi hoang mang nhìn xung quanh. Bình minh chưa đến, nhưng đôi mắt nhưng nhức của tôi có thể thấy rõ.

Không thể không thấy một bức tường lửa đang đổ ụp xuống tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.