Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 7




7.1

Một túi da đựng đầy thức ăn và một bình trà ấm. Một đôi găng tay viền lông thú Cinna để quên. Ba nhánh cây con bẻ xuống từ những cây đã rụng hết lá, đặt trên nền tuyết, chỉ đúng hướng mà tôi sẽ đi. Đó là tất cả những thứ tôi để lại cho Gale ở nơi chúng tôi thường gặp nhau vào ngày chủ nhật đầu tiên sau Lễ hội mùa gặt.

Tôi tiếp tục băng qua cánh rừng lạnh lẽo và ẩm ướt, tạo ra một con đường mòn mà nó sẽ không quen thuộc với Gale nhưng bước chân của tôi thì có thể dễ dàng lần mò tới. Nó dẫn đến một chiếc hồ. Tôi không nghĩ nơi thường hẹn gặp giữa chúng tôi đủ kín đáo, và tôi cần sự riêng tư để có thể nói hết mọi thứ với Gale trong hôm nay. Nhưng liệu anh ấy có đến không? Nếu anh ấy không đến, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác mà mạo hiểm tới nhà anh ấy giữa đêm tối chết chóc này. Có những thứ Gale phải được biết. Những thứ mà tôi cần anh giúp tôi giải đáp.

Trước khi việc dính líu tới những thứ mà tôi nhìn thấy trên ti vi nhà thị trưởng Undersee làm tôi rắc rối, tôi quyết định xuống tầng và bắt đầu đi xuống đại sảnh. Cũng chính lúc đó, ngài thị trưởng đến ngay sau mấy bước chân tôi, tôi đành giơ tay lên vẫy với ông.

“Cháu tìm Madge à?” Ông ấy nói với một giọng đầy thân thiện.

“Vâng. Cháu muốn cho cô ấy thấy chiếc váy” tôi nói.

“Ồ. Cháu biết đến đâu để tìm nó rồi đấy” bỗng một tiếng “bíp” nào đó phát ra từ phòng làm việc của ngài thị trưởng. Mặt ông ấy trở nên nghiêm lại “Xin lỗi” ông nói rồi bước vào phòng làm việc và đóng cửa thật chặt.

Tôi chờ ngoài đại sảnh cho đến khi tôi cảm thấy trấn an lại. Và tự nhủ với bản thân là phải hành xử một cách tự nhiên. Sau đó tôi tìm thấy Madge đang trong phòng cô ấy, ngồi trước bàn trang điểm, chải thẳng mải tóc xoăn lọn vàng của cô ấy trước gương. Cô ấy cũng mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp y như chiếc cô ấy mặc vào ngày tuyển quân. Madge nhìn vào hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương sau lưng và cười mỉm “Nhìn cậu xem. Như là cậu vừa đi từ ngoài phố Capitol vào ấy”.

Tôi bước lại gần hơn. Ngón tay tôi chạm vào con chim nhại “Chiếc ghim cài ở đây rồi. Hình con chim nhại đã tạo thành cơn sốt ở Capitol, thế nên cảm ơn cậu . Cậu chắc là không muốn lấy nó lại chứ” Tôi hỏi.

“Đừng ngốc thế. Đó là một món quà mà” Madge nói, cột tóc lại bằng một chiếc dây ruy băng vàng trông thật vui mắt.

“Dù sao thì, cậu có nó từ đâu vậy?”.

“Đó là của dì tớ” Cô ấy nói “Nhưng tớ nghĩ nó đã ở trong gia đình tớ một thời gian dài rồi”.

“Một sự lựa chọn ngộ đấy, một chú chim nhại” “Ý tớ là, những thứ đã xảy ra trong cuộc nổi loạn, cùng với việc những con chim nhại đã làm cả Capitol náo loạn”.

Tất cả những con chim nhại đều là con cái, còn những con chim đực do di truyền thì được tạo giống bởi những người ở Capitol như là những vũ khí để do thám về sự nổi loạn trong các quận. Chúng có thể nhớ và nhắc lại những đoạn hội thoại dài của con người, thế nên được thả vào những khu vực có nổi loạn để nghe ngóng các cuộc nói chuyện của chúng tôi và gửi chúng về Capitol. Những người nổi dậy đã biết được điều này và làm chính những con chim nhại phản bội lại Capitol bằng cách gửi chúng quay trở về với những lời nói lừa gạt. Khi việc này bị phát giác, những con chim bị bỏ lại cho đến chết. Trong vài năm, chúng bị tuyệt chủng trong môi trường hoang dã, nhưng trước đó chúng kết bạn với những con chim nhại cái, tạo ra một loài hoàn toàn mới.

“Nhưng những con chim chưa bao giờ là một loại vũ khí cả” Madge nói ”Chúng chỉ là những con chim biết hót thôi đúng không cậu?”.

“Ừ, tớ đoán vậy”. Tôi nói. Nhưng đó không phải là sự thật. Một con chim nhại chỉ là một con chim biết hót ư. Một con chim nhại chưa bao giờ là sinh vật mà người ở Capitol muốn cho chúng tồn tại. Họ không coi loài chim có thể kiểm soát cao độ này có khả năng thích ứng với nơi hoang dã, có thể di truyền mã gen, có thể phát triển theo một hình thái mới. Và họ không hề thấy được việc chúng có thể tồn tại.

*********

7.2

Giờ đây, khi tôi mệt mỏi rã rời để băng qua cơn mưa tuyết , tôi thấy những con chim nhại đang nhảy nhót trên cành cây khi chúng chắp nối những giai điệu của những con chim khác, lặp lại chúng, và biến chúng thành một cái gì đó thật mới mẻ. Luôn luôn là như vậy, chúng làm tôi hồi tưởng về Rue. Tôi nghĩ về giấc mơ mà tôi đã mơ vào tối hôm trước trên chuyến tàu, nơi tôi đã đuổi theo con bé theo hình bóng của những con chim nhại. Tôi ước gì có thể vẫn đang ngủ một chút nữa thôi để tìm ra nơi mà con bé muốn đưa tôi đến đó.

Đường dẫn tới chiếc hồ là một quãng đường bộ dài không phải một vấn đề. Nếu anh ấy quyết định hoàn toàn đi theo tôi, Gale sẽ dốc hết sức sử dụng phần năng lượng mà đáng nhẽ có thể tiêu tốn vào việc săn bắn. Anh ấy rõ ràng là đã vắng mặt khỏi bữa tối tại nhà của ngài thị trưởng, dù tất cả gia đình Gale đã tới. Bà Hazelle nói anh ấy đang ốm ở nhà, rõ ràng là một lời nói dối. Tôi cũng không thể tìm thấy Gale tại Lễ hội Mùa gặt. Vick nói với tôi rằng anh ấy đang ra ngoài đi săn. Có thể điều này đúng thật.

**********

Sau vài giờ đồng hồ, tôi đã tới một ngôi nhà cổ gần bờ hồ. Có thể “ngôi nhà” là một từ quá to so với nó. Đó chỉ là một căn phòng, khoảng 12 feet vuông. Cha tôi đã nghĩ rằng một thời gian dài trước đây có rất nhiều căn nhà – bạn có thể vẫn nhìn thấy vài tàn tích còn sót – và mọi người đến những căn nhà ấy để chơi đùa hay câu cá. Ngôi nhà này tồn tại lâu hơn những ngôi nhà khác vì nó làm từ bê tông. Có sàn nhà, mái và căn gác xép. Chỉ còn một trong số những cửa sổ bằng kính là còn nguyên, đã bị sần sùi và ố vàng theo thời gian. Không có đường ống dẫn nước và điện, nhưng chiếc lò sưởi vẫn còn dùng được và còn một đống củi trong góc nhà mà cha tôi và tôi đã nhặt về nhiều năm trước. Tôi đốt một đống lửa nhỏ, lấy ra cái màn che để tránh khói lửa có thể bị phát giác, rồi quét sach chỗ tuyết còn đọng lại dưới những khung cửa sổ trống bằng cách sử dụng cái chổi mà cha tôi làm cho tôi khi tôi gần lên tám và tôi đã chơi đùa ở nơi đây trong căn nhà. Sau đó tôi ngồi xuống cái nền trước lò sưởi nhỏ bé đó, làm ấm mình bên ngọn lửa và chờ Gale tới.

Thật ngạc nhiên khi Gale tới một cách nhanh chóng. Một bộ cung tên đeo trên vai Gale, một con gà tây đã chết mà anh ấy chắc hẳn đã bắt gặp trên đường ,đang treo ở thắt lưng. Anh đứng trên ngưỡng cửa như thể đang băn khoăn có nên bước vào không. Gale cầm chiếc túi da chưa mở đựng đầy thức ăn, chiếc bình, và đôi găng tay của Cinna. Những món quà đó Gale sẽ không chấp nhận nếu như anh giận giữ với tôi. Tôi biết chính xác anh ấy đang cảm thấy như thế nào. Không phải giống như những thứ mà tôi đã làm với mẹ hay sao?

Tôi nhìn vào mắt anh. Tính cách của anh không thể che giấu được sự tổn thương, cả và cảm giác phản bội mà anh cảm thấy khi tôi đính hôn với Peeta. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi, buổi gặp mặt hôm nay, để không mất Gale mãi mãi. Tôi có thể sẽ mất nhiều giờ để cố giải thích, thậm chí cả khi anh từ chối tôi. Thay vì thế tận trong trái tim, tôi muốn biện hộ hơn.

“Tổng thống Snow đích thân dọa sẽ nhờ người giết anh” Tôi nói.

Gale nhướng nhẹ lông mày, nhưng không thật sự thể hiện sự sợ hãi hay ngạc nhiên “Còn ai nữa không?”.

“Ồ, thật ra ông ấy không đưa cho em bản copy danh sách. Nhưng lời tiên đoán đúng nhất là nó bao gồm cả hai gia đình chúng ta”.

Điều đó không đủ làm cho Gale tức giận. Anh cúi xuống trước thềm lò sưởi và tự làm ấm cơ thể “Không ngoại trừ gì sao?”.

“Bây giờ thì không ngoại trừ gì cả” Tôi nói. Rõ ràng câu này cần nhiều sự giải thích hơn, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, thế nên tôi chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một cách ủ rũ.

Sau gần một phút, Gale phá tan sự im lặng “Cảm ơn em đã báo trước”.

Tôi quay về phía anh, sẵn sàng ngắt lời, nhưng tôi lại bắt gặp tia sáng lóe lên từ mắt anh. Tôi ghét bản thân mình vì đã nở nụ cười. Đó không phải là lúc để cười, nhưng tôi đoán nó có nhiều ý nghĩa nếu được thể hiện ra với ai đó. Cả hai chúng tôi đều sẽ bị xóa sổ dù chuyện gì xảy ra “Anh biết đấy, em có một kế hoạch”.

“Ừ. Anh đoán nó phải là chuyện hay lắm” Gale nói. Anh quẳng đôi găng tay lên đùi tôi “Đây. Anh không muốn có đôi găng tay cũ từ chồng chưa cưới của em”.

“Cậu ấy không phải chồng chưa cưới của em. Đó chỉ là một phần của vở kịch. Và đó không phải đôi găng của cậu ấy. Đó là của Cinna” Tôi nói.

“Sau này anh sẽ trả lại chúng”. Gale lấy lại đôi găng tay, nắm những ngón tay lại, và gật đầu tỏ vẻ đồng ý “Ít nhất anh sẽ chết trong thanh thản”.

“Lạc quan đấy. Tất nhiên anh không biết chuyện gì đã xảy ra đâu”.

“Thế thì em kể đi”.

Tôi quyết định bắt đầu từ cái đêm Peeta và tôi được đội vương miện của những kẻ chiến thắng tại Đấu trường Sinh tử, và ông Haymitch đã cảnh báo tôi về sự phẫn nộ từ phía Capitol. Tôi nói với anh về sự khó khăn đã bám riết tôi kể cả khi tôi trở về nhà. Việc Tổng thống Snow đã tới thăm tôi, những kẻ sát nhân quận 11, áp lực từ đám đông, nỗ lực phản đối cuối cùng với hôn ước, cả ý kiến của tổng thống Snow rằng thế vẫn là chưa đủ, rằng nhất định tôi sẽ phải trả giá.

Gale không hề cắt ngang. Trong khi tôi nói, anh đút đôi găng tay vào túi áo, bận rộn với việc biến thức ăn trong túi da thành bữa ăn cho chúng tôi. Gồm bánh mì nướng và bơ, táo đã bỏ hạt, rồi anh đặt hạt dẻ lên lửa để nướng. Tôi nhìn bàn tay anh, những ngón tay đẹp đẽ và giỏi giang. Bàn tay bị sẹo, giống bàn tay tôi trước khi người ở Capitol tẩy sạch những dấu vết trên da tôi, nhưng mạnh mẽ và khéo léo. Bàn tay có khả năng làm tay tôi nhọ nhem nhưng lại thật chính xác trong việc đặt những chiếc bẫy tinh vi. Bàn tay mà tôi tin tưởng vào chúng.

Tôi dừng lại để uống trà từ chiếc bình nước trước khi tôi kể cho anh về chuyến đi trở về nhà.

“Em thực sự đã làm rối tung mọi thứ lên rồi”Gale nói.

“Em còn chưa làm gì đâu”.

“Anh đã nghe đủ nãy giờ rồi. Hãy dẹp chuyện này và nói về kế hoạch của em đi”.

*********

7.3

Tôi hít một hơi thật sâu “Chúng ta chạy trốn đi”.

“Sao cơ?” anh hỏi lại. Điều này thật ra đã phá tan sự bình tĩnh nãy giờ của anh.

“Chúng ta sẽ hướng tới khu vực rừng núi và chạy về phía đó” tôi nói. Khuôn mặt anh thật không thể nhìn ra được. Anh ấy có cười nhạo tôi không, hay bỏ qua việc này như một chuyện ngu ngốc nào đó? Tôi dấy lên sự suy tính, chuẩn bị cho một cuộc tranh luận “Chính anh nói anh nghĩ chúng ta có thể làm được việc đó! Chính là buổi sáng hôm thu thập người. Anh nói…”

Gale bước tới và tôi thấy mình được nhấc lên khỏi mặt đất. Căn phòng quay tròn, và tôi phải vòng cánh tay mình quanh cổ Gale để lấy lại thăng bằng. Anh đang cười thật hạnh phúc.

“Này!” Tôi kháng nghị, nhưng tôi cũng đang cười đấy thôi.

Gale đặt tôi trở xuống nhưng không rời khỏi vòng ôm với tôi “Được thôi, hãy chạy trốn đi”Anh nói.

“Thật sao? Anh không nghĩ là em bị điên sao? Anh sẽ đi với em chứ” Một vài gánh nặng nào đó đã được làm vơi bớt đi như thể nó được truyền sang đôi vai của Gale vậy.

“Anh thật sự nghĩ em bị điên nhưng anh vẫn sẽ đi cùng em” Gale nói. Ý anh ấy là như vậy. Không chỉ là có ý như vậy mà còn chào đón nó nữa. “Chúng ta có thể làm được. Anh biết chúng ta có thể. Hãy thoát ra khỏi đây và không bao giờ quay trở lại nữa”.

“Anh chắc chứ?” Tôi nói “Vì nó sẽ rất khó khăn, cùng với những trò lừa đảo hay tất cả mọi thứ. Em không muốn đi năm dặm vào rừng và anh thì…”.

“Anh chắc chắn. Hoàn toàn chắc chắn, một trăm phần trăm”. Anh nghiêng trán xuống đối diện với trán tôi và kéo tôi lại gần. Làn da anh, toàn cơ thể anh, tỏa ra hơi nóng do việc ở gần bếp lửa, và tôi nhắm mắt lại, chìm trong hơi ấm của anh. Tôi ngửi thấy mùi da thuộc ẩm ướt do tuyết, mùi khói và cả mùi táo, mùi hương của tất cả những tháng ngày lạnh giá mà chúng tôi đã sẻ chia trước cuộc đấu. Tôi cố gắng không khóc. Nhưng sao tôi lại nên khóc chứ? Giọng nói của anh thốt ra như một lời thì thầm “Anh yêu em”.

Đó là lí do.

Tôi chưa bao giờ nghĩ những thứ như vậy sẽ xảy ra. Chúng đến quá nhanh. Trong một giây bạn đề nghị một kế hoạch bỏ trốn và rồi…bạn mong chờ đối mặt với những thứ như thế này. Tôi biết đây là câu trả lời có vẻ như tệ nhất “Em biết”.

Nghe có vẻ kinh khủng. Như là tôi công nhận chuyện anh ấy không thể cưỡng lại việc yêu tôi nhưng đó không phải là cảm giác tôi có với anh vậy. Gale bắt đầu kéo tôi ra xa nhưng tôi lại giữ cái ôm với anh “Em biết! Và anh… anh biết anh có ý nghĩa với em như thế nào” Thế vẫn chưa đủ. Anh phá tan sự kìm kẹp của tôi. “Gale, em không thể nghĩ tới người nào như thế. Tất cả những thứ em nghĩ về, mỗi ngày, mỗi giây phút thức dậy kể từ khi loại tên Prim ra khỏi cuộc tuyển mộ là những gì em sợ hãi. Dường như không còn cơ hội cho bất cứ thứ gì nữa. Nếu chúng ta có thể tới nơi nào đó thật an toàn, có lẽ em sẽ khác. Em không biết nữa”.

Tôi có thể thấy anh đang cố làm vơi đi sự bất an trong mình. “Thế nên chúng ta sẽ đi. Chúng ta sẽ giải quyết được nó”. Anh quay lại phía đống lửa, nơi hạt dẻ đã bắt đầu cháy. Anh gạt nhẹ chúng ra nền trước lò sưởi “Mẹ anh sẽ cần vài sự thuyết phục đấy”.

Dù sao đi nữa tôi đoán anh ấy sẽ vẫn ra đi. Nhưng hạnh phúc thì đã là quá khứ, tôi sẽ bỏ lại tất cả những áp lực thường thấy ở nơi nó phải thuộc về. “Cả mẹ em nữa. Em sẽ phải khiến cho bà thấy được lí do. Lí do sẽ đưa bà đi một quãng đường bộ dài. Để đảm bảo bà hiểu rằng chúng ta sẽ không sống sót bằng cách loại trừ lẫn nhau”.

“Bà ấy sẽ hiểu thôi. Anh đã xem nhiều trận đấu cùng bà và Prim. Bà ấy sẽ không nói không với em đâu”.

“Em hi vọng là không” Nhiệt độ trong nhà dường như đã xuống tới 20 độ C chỉ trong vài giây vậy “Haymitch sẽ thực sự là một thử thách đấy”.

“Haymitch?” Gale bỏ lại những quả dẻ “Em không hỏi ông ấy là có đi cùng chúng ta không à?”.

“Em phải làm thế, Gale. Em không thể bỏ mặc ông ấy và Peeta bởi vì họ…” Vẻ giận dữ của Gale làm tôi im lặng “Gì cơ?”.

“Xin lỗi. Anh không nhận ra là đội của chúng ta lớn thế nào”, anh ngắt lời tôi.

“Chúng sẽ hành hạ họ đến chết để cố tìm ra em ở đâu”.

“Thế còn gia đình Peeta? Họ sẽ không bao giờ đi cùng đâu. Thực tế, họ có thể sẽ không đợi được việc báo tin về chúng ta nữa. Điều anh chắc chắn là cậu ta sẽ đủ thông minh để nhận ra. Nhỡ cậu ta quyết định ở lại thì sao?”.

Tôi cố tỏ ra lạnh nhạt, nhưng giọng tôi như là hối hận.

“Rồi cậu ấy sẽ ở lại”.

“Em sẽ để cậu ấy ở lại sao”.

“Vâng, để cứu Prim và mẹ em” tôi trả lời “Ý em là không. Em sẽ mang cậu ấy theo cùng”.

“Còn anh, em sẽ bỏ lại anh không nếu như” Biểu hiện của Gale giờ đây là thật sự nổi giận. “Chỉ là nếu thôi, nếu anh không thể thuyết phục mẹ mang theo ba đứa trẻ đi vào vùng hoang dã trong mùa đông thì sao”.

“Hazelle sẽ không từ chối đâu. Bà sẽ hiểu”.

“Giả sử nếu như bà từ chối thì sao, Katniss?”anh gặng hỏi.

“Thì anh sẽ phải bắt bà làm thế, Gale. Anh nghĩ em đang dựng nên chuyện vớ vẩn gì à?” Giọng của tôi cũng vang lên giận dữ.

“Không. Anh không biết. Có lẽ Tổng thống chỉ đang lôi kéo em. Ý anh là ông ta đã ném em vào cái lễ cưới. Rồi cho em thấy đám đông của Capitol phản ứng thế nào. Anh không nghĩ ông ta đủ khả năng giết em. Còn Peeta nữa. Liệu cậu ta sẽ có thể thoát ra khỏi chuyện đó hay không?”.

“Với cuộc nổi dậy của quận 8, em ngờ rằng cậu ấy sẽ tốn nhiều thời gian để chọn bánh cưới mất” tôi hét lên.

Những từ ngữ thốt ra khỏi miệng tôi nhanh đến nỗi tôi thực muốn thu lại chúng. Ảnh hưởng của chúng đến Gale là ngay tức khắc – má anh đỏ ửng lên, đôi mắt xám của anh sáng rỡ. “Có cuộc nổi dậy ở Quận 8 à?”anh nói với giọng thì thầm.

Tôi đã cố rút lại lời vừa nói. Để làm xoa dịu Gale, cũng như làm xoa dịu tất cả các quận vậy. “Em không biết nó có thực sự là một cuộc nổi dậy hay không. Đã xảy ra một cuộc náo loạn. Mọi người thì đổ ra đường…”Tôi nói.

Gale chụp lấy đôi vai tôi “Em đã nhìn thấy gì?”.

“Không gì cả! Từ một người. Em chỉ nghe thấy một vài điều” Như thường lệ, lời nói thốt ra quá nhanh và quá muộn rồi. Tôi bỏ cuộc và kể cho Gale biết “Em thấy một vài thứ trên màn hình nhà thị trưởng. Em không tin là đã nhìn thấy nữa. Có một đám đông, những đống lửa cháy, những kẻ giữ trật tự đang nổ súng vào đoàn người phía dưới và họ cũng đang chiến đấu lại…” Tôi cắn môi và đấu tranh có nên tiếp tục mô tả cảnh tượng đó không. Thay vào, tôi đã nói to những câu mà tôi đã cố nuốt vào trong “Đó là lỗi của em ,Gale. Vì những thứ em đã làm tại trường đấu. Nếu em tự giết mình bằng những quả mọng đó, sẽ không chuyện gì xảy ra hết. Peeta có thể về nhà và sống sót, và tất cả những người khác cũng sẽ được an toàn”.

“An toàn để làm gì chứ?” anh nói với giọng nhẹ nhàng hơn “Chết đói ư? Hay làm việc như nô lệ? Đưa những đứa trẻ đến cuộc tuyển người? Em không làm tổn thương ai cả, em đã mang đến cho họ một cơ hội. Họ chỉ cần đủ dũng cảm để bắt lấy cơ hội ấy mà thôi. Đã từng có những cuộc tranh luận tại những khu mỏ trước kia. Ai mà muốn chiến đấu cơ chứ, em không thấy sao? Nhưng nó đang xảy ra rồi. Cuối cùng nó đã diễn ra. Nếu có một cuộc nổi dậy nào đấy ở Quận tám, thì tại sao không phải là ở đây nữa? Tại sao không phải là ở tất cả mọi nơi? Đó chỉ có thể là nó, thứ mà chúng ta …”.

“Dừng lại đi! Anh không biết anh đang nói gì đâu. Những kẻ giữ trật tự đang ở ngoài quận Mười Hai, họ không giống như Darius, thậm chí còn không giống như Cray! Mạng sống của những người trong các quận – với chúng thì chẳng có nghĩa lí gì cả”tôi nói.

“Đó là lí do tại sao chúng ta phải tham gia vào cuộc chiến” Gale trả lời giọng khàn khàn.

“Không! Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi chúng giết chúng ta, và rất nhiều người khác cũng thế” Tôi lại hét lên lần nữa, nhưng tôi không thể hiểu tại sao anh ấy lại nói điều này. Tại sao anh ấy không thể thấy được những thứ không thể phủ nhận? Gale đẩy tôi ra khỏi anh một cách thô lỗ “Em hãy rời đi đi. Anh sẽ không bao giờ bỏ đi đâu”.

“Anh rất tốt phúc khi được bỏ đi trước đấy. Em không biết được cuộc nổi loạn ở Quận tám sẽ gây ra những chuyện gì nhưng nó tạo nên điều quan trọng là chúng ta phải rời đi. Anh chỉ là đang phát bực về việc…” Không, tôi không thể nhắc tên Peeta trước mặt Gale được “Thế còn gia đình anh thì sao?”.

“Còn những gia đình khác thì sao, Katniss? Những người không thể chạy trốn? Em không thấy sao? Đó không đơn giản là cứu sống mỗi chúng ta. Sẽ là không nếu như cuộc nổi dậy đã được khởi động!” Gale lắc đầu, không che giấu sự chán ghét với tôi “Em còn có thể làm được nhiều thứ lắm” Gale quẳng đôi găng tay lên chân tôi. “Anh đổi ý rồi. Anh không muốn bất cứ thứ gì được tạo ra bởi Capitol hết” Và anh ấy bỏ đi.

Tôi cúi xuống nhìn đôi găng tay. Mọi thứ được tạo ra bởi Capitol ư? Có phải nó cũng nhắm đến tôi không? Có phải anh ấy nghĩ giờ đây tôi chỉ là một sản phẩm của Capitol và vì thế cũng là thứ gì đó đáng bị coi khinh? Sự bất công của tất cả những thứ đó làm tôi tràn đầy giận dữ. Nhưng nó còn được trộn lẫn cả với nỗi sợ hãi về những thứ mà anh ấy có thể làm tiếp theo đây.

Tôi cúi thấp xuống gần bếp lửa, tìm kiếm sự thanh thản trong tuyệt vọng, để khám phá ra nước cờ tiếp theo của mình. Tôi tự trấn an bản thân bằng việc nghĩ rằng những cuộc nổi loạn không thể xảy ra trong một ngày được. Gale không thể nói chuyện với những người thợ mỏ cho tới ngày mai. Nhưng giờ tôi không thể đi. Nếu anh ở đó, anh sẽ ngăn tôi lại. Tôi có thể đi vào tối nay, sau khi mọi người đang ngủ…Hazelle thường làm việc muộn cho đến khuya để làm nốt việc công việc ở tiệm giặt. Sau đó tôi có thể đến, gõ nhẹ vào cửa sổ, kể với bà ấy tình huống này rồi bà sẽ ngăn chặn Gale khỏi việc làm những thứ ngu ngốc.

Cuộc đối thoại của tôi với tổng thống Snow trong phòng làm việc lặp lại với tôi.

“Nếu những người cố vấn bị dính líu, cháu sẽ gặp khó khăn đấy, nhưng cháu không hề lập kế hoạch cho việc rơi vào những thứ khó khăn, đúng không?”.

“Không ạ”.

“Đó là những gì ta nói với họ. Ta nói rằng bất cứ cô gái nào mất nhiều thời gian để giữ gìn cuộc sống sẽ không thích thú với việc vứt bỏ cuộc sống mình bằng cả hai bàn tay đâu”.

Tôi nghĩ đến việc bà Hazelle đã phải làm việc vất vả như thế nào để giữ cho gia đình ấy được tồn tại. Chắc chắn về việc này bà ở cùng một phía với tôi. Hay là bà sẽ không như vậy?

*************

7.4

Bây giờ chắc là gần trưa và ban ngày thì thật ngắn ngủi. Thật vô nghĩa nếu ở trong rừng trong đêm tối nếu bạn không bắt buộc phải làm thế. Tôi dập tắt phần còn lại của ngọn lửa nhỏ nhoi, dọn sạch những mảnh vụn thức ăn, và treo đôi găng của Cinna vào thắt lưng. Tôi đoán sẽ phải mang theo chúng một thời gian. Phòng trường hợp Gale thay đổi tâm ý. Tôi nhớ lại ánh nhìn trên khuôn mặt Gale khi anh ném chúng xuống nền nhà. Anh đã bị làm cho khó chịu thế nào bởi đôi găng tay, bởi tôi nữa…

Tôi đi mệt nhọc băng qua rừng cây và đến được ngôi nhà cổ khi vẫn còn một chút ánh sáng. Cuộc đối thoại với Gale rõ ràng là một sự thất bại, nhưng tôi vẫn quyết tâm tiếp tục với cái kế hoạch của tôi giải thoát khỏi Quận 12. Tôi quyết định tiếp theo sẽ tìm Peeta. Bằng một cách thật lạ lùng, nếu cậu ấy đã nhìn thấy một vài thứ mà tôi đã nhìn thấy tại buổi diễu hành, cậu ấy có thể bị làm cho thất vọng hơn là Gale. Tôi đã đụng phải cậu ấy khi cậu đang rời làng Chiến thắng.

“Chuẩn bị đi săn à?”Cậu ấy hỏi. Bạn có thể thấy cậu ta không nghĩ đây là ý kiến hay.

“Không hẳn vậy. Cậu đang xuống thị trấn à?”.

“Ừ. Tớ định ăn tối với gia đình”.

“Ồ vậy tớ ít nhất có thể đi cùng cậu một chút” Quãng đường từ Làng chiến thắng tới quảng trường cũng có ích một chút. Đó là chốn an toàn để bàn chuyện. Nhưng dường như tôi không thể thốt ra được từ nào. Việc nói ra với Gale đã là một thảm họa. Tôi căn cắn đôi môi nứt nẻ. Quảng trường ngày càng gần theo mỗi bước chân. Tôi có thể sẽ không có một cơ hội nào nữa. Tôi hít thật sâu và nói ra một hơi.

“Peeta, nếu tớ muốn cậu chạy trốn khỏi quận này cùng tớ, cậu có đi không?”.

Peeta giữ cánh tay tôi, làm tôi dừng lại. Cậu ấy không cần kiểm tra khuôn mặt tôi xem tôi có đang nghiêm túc không “Nó phụ thuộc vào lí do tại sao cậu lại muốn như vậy”.

“Tớ không thể thuyết phục Tổng thống Snow được. Sẽ có một cuộc nổi dậy ở quận Tám. Chúng ta phải thoát khỏi nó” tôi nói.

“‘ Chúng ta ‘ ở đây là chỉ bao gồm tớ và cậu thôi sao? Không phải chứ. Còn những ai đi cùng vậy?”.

“Gia đình tớ. Gia đình cậu nữa nếu họ cũng muốn đi cùng. Có lẽ cả Haymitch.” Tôi nói.

“Gale thì sao?”.

“Tớ không biết nữa. Anh ấy có lẽ có kế hoạch khác”.

Peeta lắc đầu và trao cho tôi nụ cười đầy phiền muộn “Tớ cược là anh ấy sẽ đi. Chắc chắn rồi, Katniss, tớ sẽ đi”.

Tôi cảm thấy một chút hi vọng mong manh. “Cậu sẽ đi?”.

“Ừ. Nhưng tớ không nghĩ rằng trong phút chốc cậu sẽ bỏ đi đâu”.

Tôi giật mạnh cánh tay mình ra xa. “Thế thì cậu không hiểu tớ rồi. Sẵn sàng đi. Nó có thể là bất cứ lúc nào đấy” Tôi tiếp tục việc đi bộ còn cậu ấy theo sau tầm một hay hai bước chân.

“Katniss” Peeta gọi. Tôi không bước chậm lại. Nếu cậu ấy nghĩ đó là một ý tưởng tồi tệ, tôi cũng không muốn biết, vì đó là ý tưởng duy nhất tôi có. “Katniss, dừng lại đã nào”. Tôi đá bay một đống tuyết bẩn đã cứng lại ra khỏi con đường mòn và để cậu ấy đuổi kịp tới. Bụi than làm mọi thứ trông thật xấu xí. “Tớ thật sự sẽ ra đi đó, nếu cậu muốn tớ làm vậy. Tớ chỉ nghĩ tốt hơn là chúng ta nên nói chuyện đó với Haymitch đã. Hãy đảm bảo rằng chúng ta không làm mọi thứ tồi tệ hơn với ai cả” Cậu ấy ngẩng đầu “Gì thế?”.

Tôi giơ cao cằm mình lên. Tôi đã bị kiệt sức với những lo lắng của bản thân, và không hề chú ý tới âm thanh lạ lùng đến từ phía quảng trường. Một tiếng thổi còi, rồi âm thanh của sự va chạm mạnh, tiếng dồn nén của cả một đám đông.

“Đi nào” Peeta nói, mặt cậu ấy đột nhiên nghiêm lại. Tôi không biết tại sao nữa. Tôi không thể định hướng được âm thanh đó, thậm chí là đoán mò tình huống diễn ra. Nhưng nó có nghĩa là có điều gì đó thật tồi tệ với cậu ấy.

Khi chúng tôi đến được quảng trường, rõ ràng có điều gì đó đang diễn ra, nhưng đám đông dày đặc khó có thể nhìn thấy được. Peeta dẵm lên một chiếc thùng dựa vào tường của một tiệm bánh bao và đưa cho tôi một cánh tay khi cậu ấy nhìn lướt qua quảng trường. Tôi đang lên được đến nửa đường thì cậu ấy bỗng chặn đường của tôi “Xuống ngay. Ra khỏi đây ngay!” Peeta ra hiệu, nhưng giọng thì gay gắt như nài nỉ.

“Gì vậy?” tôi nói, cố lấy lại đường bước lên của tôi.

“Về nhà ngay Katniss! Tớ sẽ ở đó trong một phút nữa, tớ thề”.

Dù đó là gì đi nữa thì nó cũng thật kinh khủng. Tôi vùng ra khỏi cánh tay cậu ấy và bắt đầu cố chen vào đám đông. Mọi người nhìn thấy tôi, nhận ra tôi và sau đó là nhìn hoảng sợ. Những cánh tay đẩy tôi trở lại. Những giọng nói rít lên.

“Ra khỏi đây ngay, cô gái”.

“Chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi”.

“Cô muốn làm gì? Khiến cậu ấy bị giết sao”.

Nhưng vào thời điểm đó, tim tôi đập thật nhanh và dữ dội mà tôi khó có thể nghe được chúng. Tôi chỉ biết rằng bất cứ điều gì dang chờ đợi tôi tại trung tâm quảng trường cũng có ý nghĩa gì đó với tôi. Cuối cùng khi tôi luồn lách qua tới nơi thoáng đãng hơn, tôi nhận ra tôi đã đúng. Peeta cũng đúng. Và những giọng nói kia cũng đúng nốt.

Cổ tay Gale bị thắt vào chiếc cột gỗ. Con gà tây hoang mà anh đã bắn được lúc trước đang treo trên đầu anh, chiếc đinh đâm xuyên qua cổ nó. Áo khoác của anh bị quăng bên cạnh trên nền đất, áo sơ mi thì rách tả tơi. Anh gục xuống không tỉnh táo trên hai đầu gối, được giữ chỉ bởi những chiếc dây thừng quấn quanh cổ tay. Những gì ở sau lưng anh là một lát thịt tươi đầy máu.

Đứng sau Gale là một người đàn ông tôi chưa từng thấy trước đây, nhưng tôi nhận ra quần áo đồng phục của hắn. Đó là bộ được thiết kế cho người đứng đầu đoàn quân canh giữ của chúng tôi. Mặc dù đó không phải là lão Cray già mọn. Đây là một người đàn ông cao và cơ bắp với những nếp nhăn lớn trên chiếc quần thụng.

Những mảnh ghép của bức tranh chưa được khớp với nhau cho tới khi tôi thấy cánh tay hắn đang giơ lên chiếc roi da.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.