Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 11: Trẻ Con Sẽ Không Nhẫn Nại






Bên kia, Hàn Dương bắt đầu lén lút tập cười ở trong phòng tắm.

Nụ cười của cậu cứng đờ và xấu xí, nhưng cậu đã rất chăm chỉ luyện tập.
Sau tất cả, đây là "món quà" duy nhất mà Cố Noãn đòi hỏi cậu, cậu không muốn Cố Noãn thất vọng.

Hàn Dương chưa bao giờ kết bạn, cậu không biết Cố Noãn có phải là bạn của mình hay không.

Nhưng có lẽ Hàn Dương cũng không biết, trong lòng cậu đã coi Cố Noãn là người bạn đầu tiên.

Năm giờ ba mươi sáng.

Lý Lệ sốt ruột vỗ cửa phòng tắm hai lần, Hàn Dương ở bên trong nhanh chóng mở cửa.

"Sao lâu thế, mày ở trong đó làm gì?"
"Con đau bụng." Hàn Dương không nói dối, gần đây cậu luôn ăn đồ ăn thừa ở quán, ăn xong bụng rất khó chịu.

Để không ảnh hưởng đến việc buôn bán của quán, mấy ngày nay Vương Thịnh không đưa cậu đi cùng nữa.

Lý Lệ hôm nay được nghỉ, cô liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hàn Dương, không nói gì, đi vào phòng tắm.

Hàn Dương trở về căn phòng nhỏ bừa bộn của mình, lúc này cậu cũng không còn buồn ngủ nữa, liền lấy từ trong chiếc cặp mới một quyển bài tập, bắt tay vào giải bài.

Một lúc sau, Vương Thịnh đứng dậy.

Gã lau mặt, đi vào phòng khách nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy áo khoác mới của Hàn Dương treo trên mắc áo.

Gã sờ sờ cằm nhớ tới cái gì, đi thẳng đến cửa phòng Hàn Dương, "Sao mày lại quen biết với gã đàn ông đó?"
Hàn Dương nghĩ cũng không nghĩ, đáp: "Tôi không biết ông ta."
"Không biết mà hắn còn cho mày bộ quần áo và cặp sách đắt tiền như vậy sao?" Vương Thịnh bước tới, vỗ đầu cậu, "Tiểu tử thối, mày có biết người đó lái xe gì không?".

Hàn Dương im lặng.

"Bán mày cũng không mua nổi một cái bánh xe!" Vương Thịnh lần này không thèm để ý đến cậu, nhún vai cười, không biết tính toán chuyện gì.

"Nhưng kết bạn cũng không phải chuyện xấu." Hôm nay tâm trạng của gã không tệ, hát vài câu, răng cũng không đánh mà đã đi ra ngoài.

Hàn Dương cụp mắt xuống, một góc sách bài tập bị cậu bóp cho nát bấy.


Khoảng mười phút sau, Lý Lệ từ phòng tắm đi ra.

Cô bắt đầu lục tung các hộp và tủ trong nhà, làm cho căn nhà lộn xộn hết cả lên.

Cuối cùng khi tìm thấy sổ khám bệnh của Hàn Dương từ dưới tủ, cô nhẹ nhàng thở ra.

Cô mặc áo khoác và đeo một chiếc túi sau lưng: "Mặc áo khoác đi."
"Phải đi ra ngoài sao?"
"Đến bệnh viện." Giọng điệu của Lý Lệ đều đều, ngay cả ánh mắt nhìn Hàn Dương cũng không bắt được cảm xúc, cô thúc giục, "Nhanh lên."
Hàn Dương không dám do dự.

Đường phố sau đêm giao thừa vắng tanh, khi một cơn gió thổi qua, Hàn Dương rụt cổ lại, sớm biết thế cậu đã mang theo chiếc khăn mà Cố Noãn đã tặng.

Cậu quay lại thì thấy Lý Lệ đang lê chiếc xe đạp ra khỏi hành lang, chở Hàn Dương đến một bệnh viện nhỏ gần đó.

Hàn Dương lạnh cóng ở băng ghế sau, túm lấy áo khoác của Lý Lệ, ngẩng đầu lên, từ phía sau nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm của Lý Lệ đang quấn chặt lấy cổ cô.

Ánh sáng ban mai lọt qua những khe hở xung quanh chiếc khăn này, làm cay mắt Hàn Dương, cậu lo lắng nhắm lại.

Cậu nghe được Lý Lệ nói: "Đừng kéo tao chặt như vậy."
Hàn Dương buông tay.

Hàn Dương đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước, Cố Noãn nắm lấy tay cậu, như thế nào cũng không muốn buông ra.

Cậu mím khóe miệng nghĩ, cổ không còn cảm thấy lạnh nữa.

......!
Sau khi lấy số tại bệnh viện nhỏ, không mất nhiều thời gian chờ đợi, Lý Lệ không động đậy mà ngồi bên ngoài nghịch điện thoại di động.

Hàn Dương nhìn con số trong tay, bước vào phòng thăm khám tương ứng.

Cậu chính là ăn đến hỏng bụng, không có gì nghiêm trọng cả.

Bác sĩ kê ít thuốc và dặn dò vài câu rồi kết thúc.

Lý Lệ thấy cậu đi ra, cất điện thoại di động, "Mày không cần đến cái quán ăn đó nữa, tao đã nói với Vương Thịnh rồi."
Hàn Dương gật đầu.

Lý Lệ kiểm tra thời gian, đã gần trưa.

Cô dắt xe đạp đi phía trước, Hàn Dương cầm túi thuốc theo sau, bụng đói cồn cào.

Lý Lệ dừng trước một quán ăn nhỏ, đi vào gọi hai bát mì thịt.

Tô mì nóng hổi luôn có thể mang đến cho người ta cảm giác ấm áp cùng ảo giác vào mùa đông, Hàn Dương nhìn thấy lát thịt lợn béo ngậy, đột nhiên nghĩ đến lát thịt lợn xào tiêu xanh trong hộp thức ăn lúc trước.

Không phải Lý Lệ không thích ăn, cô cố ý để cho Hàn Dương đang tuổi ăn tuổi lớn.

Bây giờ cuộc sống của họ đã tốt hơn rất nhiều, Lý Lệ không còn cố tình để thịt lại cho cậu nữa.

Nhưng Hàn Dương bắt đầu ăn không đủ no, cậu cũng không dám kể những lần Vương Thịnh gây khó dễ cho Lý Lệ thường xuyên tăng ca nữa.

Hàn Dương nghĩ, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa.

Cậu không am hiểu thứ gì nhưng cậu rất kiên nhẫn.

Hàn Dương gặm mấy lát thịt, không biết một hai lần trái tim tan chảy vì gặp được Cố Noãn.

Cho nên hôm nay, khi nhìn thấy bát phở do Lý Lệ gọi, đầu liền sưng lên, mở miệng: "Mẹ..."
Đáng tiếc trước khi cậu kêu rõ ràng một tiếng "Mẹ", Lý Lệ đã đột ngột đá vào mắt cá chân của cậu.

Hàn Dương đau đớn ngậm miệng lại, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy có mấy người đang đi lại đây.

Có vẻ như đó là đồng nghiệp của Lý Lệ.

Lý Lệ nở một nụ cười thân thiện, hoàn toàn khác với thái độ của cô đối với Hàn Dương.

"Thật là trùng hợp, tôi dẫn con riêng của chồng tôi đi ăn...à...sao trông giống tôi vậy? Tuổi của tôi sao có thể có một đứa con lớn như vậy được.

Đây là con riêng của chồng tôi."
Nàng cường điệu nhấn mạnh hai từ con riêng, cô không biết câu này đã trở thành cái kén trong tai Hàn Dương.

Lý Lệ là người bị hại, vẫn luôn coi cậu như một nỗi xấu hổ.

Lý Lệ không thích cậu một chút nào, và cũng không muốn cậu.


Sợ mọi chuyện bị bại lộ, Lý Lệ nhanh chóng lấy trong túi ra một tờ năm mươi tệ nhét vào tay Hàn Dương, giả bộ ôn nhu: "Dì còn có chuyện khác, con tự đi chơi."
Cậu chỉ mới ăn vài miếng mì, bốc khói nghi ngút mơ mồ tầm mắt.

Ánh sáng trong mắt Hàn Dương mờ đi, lặng lẽ không một tiếng động như khi ngọn nến vụt tắt.

——Không ai thích mình, giá như mình có thể rời khỏi nơi này thì tốt rồi.

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Hàn Dương, hết lần này đến lần khác đều bị phá vỡ.

Kỳ nghỉ đông vô tình kết thúc, bà Trương được con gái đưa đến sống ở một tiểu khu khác vì tuổi già sức yếu.

Hàn Dương theo thói quen sẽ đi lên tầng ba và ngồi xổm bên cửa làm bài tập một lúc.

Cậu đã tập cười một cách nghiêm túc, nhưng cậu không biết khi nào Cố Noãn sẽ về nước.

Có thể khai giảng cậu nhóc mới quay lại? E rằng có trở lại cũng sẽ không đến tiểu khu này nữa?
Nhóc ấy đã quên mình rồi sao?
Hàn Dương trở nên lo lắng, tâm lý mong chờ từ ngày này qua ngày khác.

Chỉ là gần đây Vương Thịnh có mâu thuẫn với cha mẹ nên không đến quán ăn nữa mà thường nghỉ ngơi ở nhà.

Hàn Dương không muốn gặp gã nên sẽ đến tiệm sách nhỏ tồi tàn bên cạnh chợ ở lại một lát.

Hôm nay cậu cũng mặc chiếc áo khoác mà Cố Noãn tặng cho cậu, quấn chiếc khăn mà Cố Noãn đưa cho quanh cổ, trên lưng cậu cũng là chiếc cặp mà Cố Noãn tặng.

Buổi trưa nắng ấm, cậu đang đứng trước đống sách bài tập, chăm chú đọc.

Trên thực tế, cậu vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng lại đến hiệu sách này để chép lại một số bài tập.

Do gần đây thường xuyên lui tới, bà chủ rất bực mình, "Ôi trời, lần nào cũng không mua, chỉ biết lật lọng!"
Hàn Dương không có tiền mua sách bài tập mới, năm mươi tệ mà Lý Lệ đưa cho cậu vẫn để trong túi, Hàn Dương cũng không dám dùng.

Bà chủ thấy cậu thờ ơ dửng dưng, chanh chua nói: "Cẩn thận kẻo hỏng sách!"
Hàn Dương giả vờ như không nghe thấy, chép lại các câu hỏi một cách táo tợn.

Cậu muốn chép càng nhanh càng tốt, sau đó rời đi càng sớm càng tốt.

Vì vậy, khi Cố Noãn xuất hiện bên cạnh cậu, thực sự dọa cho Hàn Dương đang chuyên chú sợ hãi.

"Anh!"
Cây bút bi của Hàn Dương suýt nữa đã gãy, cậu kinh ngạc nhìn Cố Noãn, mở miệng lắp bắp nói: "Em, sao em lại ở đây?"
"Em theo chú Trương và dì Từ đi mua đồ.

Ba và bố em rất bận.

Em ở nhà một mình và đặc biệt muốn đến thăm anh.

Không ngờ lại gặp được anh ở đây!" Gia đình Hàn Dương còn vướng một Vương Thịnh nên Quý Mạc và Cố Viễn Sâm thực sự lo lắng khi để Cố Noãn đến đó một mình.

Trước đây có bà Trương chăm sóc, nhưng bây giờ bà cũng đã chuyển đi nơi khác sinh sống.

Cố Noãn thân thiết tiến lại gần, nhìn thấy tiêu đề mà Hàn Dương đang sao chép, vui mừng nói: "Oa, anh ơi, anh đang chép đề ạ?"
Hàn Dương đàng hoàng cất sách bài tập đi: "Không có."
"Hả?"
"Sách đắt, nên chọn một ít chép lại rồi đọc từ từ." Hàn Dương vẫn nhớ rõ "nụ cười" mà Cố Noãn yêu cầu, cố gắng một chút cũng không cười nổi.

Có thể là do cú đá của Lý Lệ ngày hôm qua đã mạnh mẽ đạp cậu trở về đáy vực khi cậu vừa mới bò lên được một chút.

Hàn Dương do dự một lúc, hỏi Cố Noãn, "...Em phải về sớm à?"
"Phải, chú Trương đang đợi em ở đằng kia.

Dì Từ có thể sẽ sớm mua đồ xong thôi." Cố Noãn chỉ vào chiếc xe hơi tư nhân đắt tiền cách đó không xa và chú Trương đang đứng cách họ chỉ vài bước..

Hàn Dương không biết dì Từ là ai, cũng không muốn hỏi.

Mắt cá chân của cậu bị đau, còn có một vết bầm tím cực kỳ rõ ràng.

Điều này khiến cậu lúng túng không thể giải thích được trước mặt Cố Noãn.

"Anh ơi, anh bị sao vậy?" Cố Noãn quan tâm hỏi.

Hàn Dương cau mày, thần kinh căng thẳng.

Cố Noãn trước mặt rất ngoan ngoãn, tốt bụng và luôn quan tâm đến cậu, nhưng cậu thậm chí không thể nở một nụ cười để đáp lại.


Rõ ràng là sau khi luyện tập lâu như vậy, cậu vẫn không thể cười nổi.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiệm bánh bên cạnh hiệu sách, liền nghĩ đến năm mươi tệ trong túi.

Như một cách để bù đắp, cậu không để ý Lý Lệ về sau sẽ chất vấn, được ăn cả ngã về không nỗ lực mở miệng hỏi Cố Noãn: "Em có muốn ăn bánh ngọt không?"
Cố Noãn vừa rồi nháo với chú Trương về việc mua bánh, "Muốn ạ!"
Hàn Dương thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Noãn không từ chối cậu.

Cậu bước đến tiệm bánh và nhìn chằm chằm vào tủ kính một lúc.

Sau đó, cậu cắn răng và chọn một chiếc bánh đắt nhất, năm mươi ba tệ.

Đây là một chiếc bánh trái cây tám inch, được trang trí bằng kem kém chất lượng và có một số trái cây đóng hộp ở giữa.

"Tôi muốn cái này." Hàn Dương lấy ra năm mươi tệ, sờ soạng hồi lâu trong cặp sách, mới phát hiện ra hai tệ.

Cậu xấu hổ liếc nhìn đồng xu trong tay, sau đó nhanh chóng thay lời nói: "Đổi cái này đi."
Cậu chỉ sang một chiếc bánh khác, chỉ có bốn mươi lăm tệ.

Chủ cửa hàng đã lấy bánh ra và nói mà không cần nhìn lên, "Giảm cho cháu một tệ."
Hàn Dương có được chiếc bánh đắt nhất trên quầy như cậu mong muốn.

Cô chủ lấy ra một túi kem chocolate hình chữ nhật từ hộp nhựa bên cạnh, hỏi cậu: "Cháu có muốn viết chữ không?"
Hàn Dương không hiểu, cô chủ chỉ vào chocolate trong tay, "Viết chúc mừng sinh nhật?"
Hàn Dương chưa bao giờ mua bánh sinh nhật, cậu không biết mình có thể viết chữ lên bánh ngay tại chỗ.

Thay vào đó, Cố Noãn đang đợi bên cạnh cậu, tiến lên nói: "Cô ơi, viết Mỗi ngày vui vẻ là được rồi."
Ai nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy cũng sẽ không làm mặt thối, cô chủ mỉm cười đưa gói bánh cho Hàn Dương.

Hàn Dương sợ Cố Noãn nhịn không được, liền xoay người bưng bánh đi về phía chú Trương.

Cố Noãn đi theo sau cậu, vừa đi vừa nhảy, kết quả không cẩn thận giẫm phải một vũng nước làm bùn đất dính lên ống quần.

Hàn Dương hết cách, phải dừng lại chờ nhóc.

"Anh ơi, dắt tay em."
Hàn Dương chậm rãi đưa tay ra.

Cố Noãn mừng rỡ chạy tới nắm lấy tay cậu, phát hiện vết nứt nẻ trên tay Hàn Dương đã lành rất nhiều.

"Anh ơi, anh phải về nhà sao"
"Ừm."
"Tại sao anh lại về nhà?"
"Chép đề."
"Đề của lớp năm sao?"
"Ừm."
"Em đã làm được đề của lớp ba rồi."
"Lần trước là em đã nói rồi."
"Ồ--"
Cố Noãn kéo dài âm tiết, nắm tay Hàn Dương không buông, "Anh có muốn đến nhà em chơi không ạ?"
Hàn Dương lắc đầu.

"Hôm nay em ở nhà một mình." Cố Noãn mếu máo, bộ dáng như sắp khóc, ủy khuất làm nũng: "Bố và ba đều đã đi công tác.

Anh đến nhà em làm bài tập có được không?"
Nhóc nhất quyết không tha, giống như linh hồn bám víu, cuối cùng trực tiếp ôm lấy Hàn Dương, dụi đầu vào quần áo của Hàn Dương, không nói đạo lý: "Anh ơi, anh à, đến nhà Tiểu Noãn chơi đi mà."
Chú Trương tài xế không chịu nổi nữa, "Thiếu gia, cậu...chuyện này..."
Cố Noãn ngẩng đầu, rưng rưng.

Nếu Hàn Dương lại từ chối nhóc, nhóc nhất định sẽ khóc!
Rốt cuộc nhóc đã chịu đựng từ khi trở về nước cho đến ngày hôm nay, nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con sẽ không nhẫn nại, nhóc sắp đạt đến giới hạn của mình rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.