Đấu Phá Hậu Cung

Chương 61: Không đề 【 một 】




Edit: Fuly

Tin tức trong cung vốn rất linh thông, chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp các điện.

Lục Dung Hoa mang thai, không những được thăng phân vị, mà còn được sủng ái nhiều hơn; cùng lúc đó, Nguyệt Dương phu nhân không biết vì sao chọc giận hoàng thượng khiến người vốn luôn sủng ái nàng ta tức giận đến mức đưa nhị hoàng tử cho Tiêu chiêu viện nuôi dưỡng.

Tiêu chiêu viện đương nhiên vô cùng vui vẻ, luận về phẩm hạnh hay tài năng nhị hoàng tử cũng đều vô cùng nổi bật, nếu không có gì ngoài ý muốn, rất có thể sẽ lên làm thái tử. Bây giờ hoàng thượng đưa người đến chỗ nàng ta, nếu ngày khác có thể ngồi lên vị trí thái tử, dù không giành được vị trí thái hậu thì ít nhất nàng ta cũng sẽ là Thái phi.

Nàng ta nâng ly trà lên, nhếch môi cười khẽ, vẻ kiều diễm càng thêm mặn mà, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, không nhanh không chậm nếm một ngụm: "Trà ngon, thưởng."

Cung nữ đang phục vụ nàng ta vui mừng quỳ xuống: "Tạ ân điển của nương nương."

Buổi trưa, dùng cơm xong, ma ma phụ trách chăm sóc nhị hoàng tử liền dẫn người tới Hòa Hoan điện.

Liếc nhìn gương mặt có nhiều nét tương đồng với hoàng thượng, Tiêu chiêu viện khẽ nhíu mày, Nguyệt Dương phu nhân quả thật là có tài, không những giữ vũng sủng ái suốt bảy năm, đến cả con trai thân sinh cũng có may mắn kế thừa ngũ quan của hoàng thượng.

Nếu như hôm nay Nguyệt Dương phu nhân không ngã đài, sợ rằng Tiêu Chiêu viện nàng đây cũng phải toát mồ hôi thay cho hoàng hậu.

Một hoàng hậu đã thất thế, so với một cung phi đang thịnh sủng; một người không có con, một người lại hạ sinh hoàng tử vừa ưu tú vừa giống hoàng thượng. . . . . . Nhưng đáng tiếc, bây giờ nàng ta đã ngã đài, hoàng tử này sẽ thành con trai của mình.

Không cần ma ma dạy, Hạo Diệc cung kính cúi người hành lễ: "Nhi thần tham kiến mẫu phi."

Tiêu chiêu viện cười hết sức hiền hòa, ưu nhã đi tới trước mặt hắn, đỡ hắn dậy: "Nhị hoàng tử không cần đa lễ, thời tiết nóng như vậy, sao không ngồi xe tới?"

Đứa bé chỉ mới tám tuổi nhưng đã có dáng vẻ thong dong trấn định hiếm có: "Nhi thần cảm tạ mẫu phi đã lo lắng, nhưng do Trường Nhạc cung cách Hòa Hoan điện không xa, nên đi bộ một chút cũng không sao. Huống chi nhi thần tới để gặp mẫu phi, tất nhiên phải làm trọn lễ nghĩa, sao có thể vì thoải mái nhất thời mà ngồi xe đến."

Tiêu chiêu viện cười càng thêm vui vẻ, cầm tay hắn, sờ sờ đầu hắn: "Nguyệt Dương phu nhân dạy dỗ con tốt như vậy, hôm nay con đến Hòa Hoan điện, mẫu phi sợ mình không có năng lực, không thể chỉ bảo thêm gì cho con."

Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, dù tư thái ung dung, nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện phải rời khỏi mẫu phi thân sinh, vẫn không nhịn được cúi đầu xuống, mắt cũng đỏ lên.

Tiêu chiêu viện ôm hắn vào trong ngực, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan, đừng buồn, mặc dù mẫu phi rất vui vì con đến Hòa Hoan điện này, nhưng cũng sẽ không ngăn cản con đi gặp mẫu thân đâu."

Lúc này Hạo Diệc mới nở nụ cười, khẽ gật đầu với nàng: "Nhi thần cám ơn mẫu phi."

Trong mắt Tiêu chiêu viện lóe lên tia sáng mà Hạo Diệc không nhìn thấy. . . . . . Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nhiều thời gian, mặc dù bây giờ lòng hắn đang ở chỗ Nguyệt Dương phu nhân, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ vẫn ở đó.

Thu xếp cho nhị hoàng tử ổn thỏa xong, lúc này Tiêu chiêu viện mới không nhanh không chậm nhìn gương đồng sửa lại trang dung: "Giờ gì rồi?"

"Bẩm nương nương, gần giờ Mùi rồi."

"Ừ, cũng đến lúc rồi, đi Văn Tâm đình ngồi một lát thôi."

Mang theo mấy cung nữ thái giám, Tiêu chiêu viện nhắm hướng Văn Tâm đình mà đến.

Văn Tâm đình cách Thọ Khang cung không xa, là một nơi nằm giữa Thọ Khang cung và Hòa Hoan điện.

Tiêu chiêu viện mang theo đám nô tài đến nơi đó, tư thái ung dung ngồi trong đình, nhìn cung nữ thái giám trải bàn, lấy hộp thức ăn ra, bưng lên ba món điểm tâm đã chuẩn bị trước cùng một bình Bích Loa Xuân, nàng ta cười khẽ lấy một khối đưa lên miệng.

Lúc trước, hoàng thượng sủng ái Nguyệt Dương phu nhân và Lục Dung Hoa, theo lý thuyết dựa vào tính tình của Tiêu chiêu viện, nên ăn không ngon ngủ không yên mới đúng, chẳng biết sao lại thay đổi nhanh như vậy, có lẽ là bởi vì nhị hoàng tử đến mang theo hy vọng tốt đẹp cho nàng ta đi.

Ngồi một lát, từ xa có hai người đang đi đến, hóa ra là phượng giá của Thái hậu.

Tiêu chiêu viện nhanh chóng thả khối bánh ngọt đang cắn dở trong tay xuống, thướt tha đi ra đình: "Nô tì tham kiến thái hậu nương nương."

Thái hậu cười nhạt: "Ai gia thấy trong Thọ Khang cung hơi nóng bức, mới ra ngoài hóng mát một chút, không ngờ Văn Tâm đình đã có Tiêu chiêu viện, thật đúng là. . . . . . Không đúng dịp."

Mặc dù bà ta cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, thần thái lạnh nhạt, giống như căn bản không xem phi tử đang được cưng chiều này ra gì.

Nụ cười trên mặt Tiêu chiêu viện cứng đờ, chỉ chốc lát sau lại khôi phục bình thường, không sao, dù sao Thái hậu vẫn luôn dùng thái độ này nói chuyện với nàng ta. Ai bảo ngày trước nàng ta chỉ là một cung nữ chứ?

Hơn nữa, lúc cháu gái Thái hậu vào cung hoàng thượng liền sắc phong hai người bọn họ cùng lúc, một người là cung nữ thân phận đê tiện, một bước nhảy lên vị trí nhị phẩm chiêu viện; một người là nhi nữ danh môn, lại chỉ là chính tam phẩm quý tần.

Kém cấp một cũng là kém, so sánh ra, ý vị trào phúng mười phần, chiêu viện nàng ta cũng tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt Thái hậu.

Nhưng nàng ta cũng rất cảm tạ Thái hậu, nếu không phải bà ta đưa cháu gái tiến cung đúng lúc, sao nàng ta có thể một bước lên trời như vậy được?

Hoàng thượng đấu với Thái hậu, nàng ta lại được làm “ngư ông đắc lợi”.

Kết cục của Tưởng quý tần kia rất thảm, đầu tiên là được sủng ái cực độ nửa tháng, tiếp đó lại sinh bệnh cấp tính, nghe thái y nói là sẽ lây nhiễm, vì lý do an toàn, hoàng thượng liền nhanh chóng đưa nàng ta đến Sơn Trang dưỡng bệnh, không may nàng ta không qua khỏi, chết ở đó.

Hoàng thượng cảm thấy rất tiếc nuối, nể mặt mũi Thái hậu nên đưa bài vị của nàng ta vào Hoàng Lăng, lấy lễ quý phi hạ táng, còn thi cốt của nàng ta vì nhiễm bệnh lạ không thể đưa về cung nên đã hỏa thiêu ở sơn trang.

Ai cũng biết lúc đó vây cánh hoàng thượng chưa vũng, hậu vị còn trống, nếu như Tưởng thị thật sự tồn tại trong hậu cung, lấy thế lực khi đó của Thái hậu, dĩ nhiên là có thể đẩy nàng ta lên vị trí mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng quả thật không ngờ, một quý tần đang êm đẹp lại mất mạng như vậy, còn rơi vào kết cục thi cốt không còn, tâm huyết của Thái hậu bị một mồi lửa đốt sạch, mà hoàng thượng chỉ bày tỏ "Tiếc nuối" .

Dù sao đó cũng là hoàng thượng, Thái hậu có thể làm gì đây? Chỉ có thể nhìn người cùng được sủng ái với Tưởng quý tần - Tiêu chiêu viện ngày một đắc sủng, trong lòng bà ta giận dữ thế nào không cần nói ai cũng hiểu.

Hoàng thượng cố ý, ai cũng biết.

Thái hậu càng hận Tiêu chiêu viện, hoàng thượng càng sủng ái nàng ta, nghĩ đến cháu gái đã mất, Thái hậu lại càng căm hận. Vì vậy dù hoàng thượng không thật lòng yêu thích nàng ta, cũng sẽ vẫn để cho nàng ta yên ổn trên vị trí này, cái gai trong lòng Thái hậu chính là sự vui vẻ trong lòng hoàng thượng.

Thái hậu không miễn lễ cho Tiêu chiêu viện, chỉ lạnh nhạt đi vào trong đình ngồi xuống: "Ai gia nghe nói Nhị hoàng tử bị đưa đến chỗ Tiêu chiêu viện, giờ phút này chắc Tiêu chiêu viện rất vui vẻ nhỉ."

Tiêu chiêu viện vẫn duy trì tư thái hành lễ, nở nụ cười thoải mái: "Thái hậu nương nương nói đúng, nhị hoàng tử hiểu chuyện lại dịu ngoan, căn bản không cần nô tì phải chăm lo nhiều, được một người con trai tài năng như thế, dĩ nhiên nô tỳ phải vui mừng rồi."

Lời này vừa nói ra, chúng cung nữ thái giám xung quanh đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đây không phải là đang ngang nhiên châm chọc Thái hậu sao?

Ánh mắt Thái hậu trầm xuống, âm thanh mạnh mẽ, không hiện lên chút bất thường nào: "Tiêu chiêu viện quả thực thành thật, nhị hoàng tử đúng đứa bé ngoan hiếm có, nhưng ai gia cũng nghe nói, hoàng thượng vốn định đưa hắn đến Nhạc Thanh điện, nhưng vì vị kia có thai, cho nên mới đưa tới cung của ngươi. . . . . . Không biết bây giờ Nhị hoàng tử ở cung của ngươi nhưng tươi lai có còn như vậy không đây?"

Tiêu chiêu viện khéo léo nở nụ cười: "Đa tạ thái hậu nương nương đã nhắc nhở, nô tì nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nhị hoàng tử, cố gắng làm trọn bổn phận của một mẫu phi, nô tì tin rằng hoàng thượng cũng sẽ thấy cố gắng của nô tì."

Mùi thuốc súng bắn ra bốn phía.

Thái hậu là một kẻ cáo già, vẫn không biến sắc, cuối cùng chỉ cúi đầu cười vài tiếng: "Chỉ mong Tiêu chiêu viện vĩnh viễn đều có vận khí tốt như vậy, ai gia sẽ quan sát ngươi, đến lúc đó có thể một bước lên mây hay không, ai gia cũng mỏi mắt chờ mong."

Công phu miệng thì tính là gì? Thái hậu đã có thể ngồi vững vàng ở vị trí này, thì Tiêu chiêu viện hôm nay dù có năng lực, có đắc ý thế nào, cũng chỉ là một chiêu viện, có thể leo lên đỉnh cao hay không, a, chỉ có trời mới biết. . . . . .

Thái hậu đứng dậy, nói với cung nữ cận thân: "Ra ngoài đi dạo một chút quả nhiên là thoải mái, hồi cung thôi, ai gia phải nuôi dưỡng tinh thần, xem tuồng hay này cho kỹ."

"Nô tì cung tiễn thái hậu nương nương."

Tê Ngô cung, Hoàng đế ngồi ở bên cửa sổ suy nghĩ thế cuộc, hôm nay cuối cùng cũng đã hết bận, được một khoảng thời gian thanh nhàn.

Người kỳ nghệ cao thâm xưa nay giờ nhìn bàn cờ nửa ngày, lại không thể hạ quân xuống.

Ngoài cửa gió mạnh xào xạc, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cả ngày bận rộn quốc sự, những đóa hoa kia đã tàn lụi tự khi nào?

Hắn chẳng hề phát hiện.

Trong cung này hoa cũng giống như người, luôn thay đổi, chưa từng rực rỡ lâu dài, cho dù là đóa hoa ngoan cường nhất, cũng cuối cùng sẽ điêu linh theo thời gian.

Không có gì là mãi mãi .

Không có gì là vĩnh hằng bất biến.

Có người bên ngoài cầu kiến, Minh Uyên thu hồi ánh mắt: "Tuyên."

Một tiểu thái giám lạ mặt đi vào, cung kính quỳ xuống đất dập đầu, được đáp lại mới ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt chẳng hề kinh ngạc của Minh Uyên.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu chiêu viện vừa gặp thái hậu nương nương ở Văn Tâm đình."

Minh Uyên nở nụ cười nhạt: "Nói những thứ gì?"

Thái giám này bẩm rõ chi tiết, sau đó lui ra, chỉ còn mình Minh Uyên ngồi trầm ngâm trong điện.

Trên thực tế, mỗi tháng Tiêu chiêu viện đều đến Văn Tâm đình, cũng thường xuyên gặp phải Thái hậu, mà mỗi lần gặp, đều xảy ra một trận khẩu chiến tranh chua.

Thái hậu lười xử lý nàng ta, nàng ta vẫn vui vẻ trổ tài miệng lưỡi, dù sao nàng ta cũng là người của hoàng thượng, Thái hậu phải nể mặt hoàng thượng vài phần.

Làm người phách lối đến nước này, cũng không phải là dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.