Đấu Phá Hậu Cung

Chương 45: Hãm hại 【 một 】




Edit: Fuly

Hoàng thượng bảo Cao Lộc phân thêm một vài cung nữ thái giám tới Nhạc Thanh điện, ngày Bích Chân đến, mấy người đó cũng đến. Điều này đối với Tiểu Thuận cùng Vân Nhất mà nói là chuyện vô cùng tốt, trước kia mọi việc lớn nhỏ chỉ có hai người bọn họ giải quyết, bây giờ thì khỏe rồi, có trợ thủ.

Sau khi trở về từ chỗ hoàng hậu, Lục Khê rảnh rỗi, liền theo Bích Chân học làm hương phấn.

Hương phấn trong cung đều xuất phát từ Thượng Cung cục, nhưng vì mỗi tháng các phi tần đều được phát, nên thường rất thô ráp, không đủ tinh tế. Lục Khê không thích thoa phấn cũng một phần vì nguyên nhân này, phấn thoa lên không đều không được tự nhiên, lại càng thêm khó coi, mùi cũng gay mũi.

Nhưng nàng cũng thấy rằng có vài người như Tiêu chiêu viện hoặc hoàng hậu nương nương sử dụng hương phấn rất đặc biệt, không chỉ không xuất hiện sự loang lổ mà còn nhẵn nhụi trơn mịn, trông rất tự nhiên.

Có một lần đi ngang qua Tiêu chiêu viện nàng còn ngửi được mùi hương này, không nồng nặc, ngược lại tương đối thanh nhã.

Hỏi Bích Chân thì nàng ta nói là trong cung có vài cung nữ biết cách điều chế hương phấn, bởi vì làm cho chủ tử mình, nên sản phẩm tinh tế hơn rất nhiều, còn có thể dựa vào sở thích của chủ tử mà chế tạo nên các mùi thơm khác nhau.

Vân Nhất đến Thượng Thực lấy một ít bột gạo, cùng Lục Khê học cách làm hương phấn từ Bích Chân.

Đầu tiên phải giã bột gạo cho thật nhuyễn, không còn vón cục, sau đó đổ nước tinh khiết vào khuấy đều, dẻo mềm vừa phải.

Tiếp đó là bước quan trọng nhất, phải loại bỏ sạch các tạp chất bên trong, nếu để sót, lúc bôi lên mặt sẽ không mịn, màu cũng không đều.

Bích Chân hỏi Lục Khê muốn thêm mùi hương gì, Lục Khê suy nghĩ một lát: "Ở chỗ ta còn một ít hoa ngọc lan, cho ngọc lan vào đi."

Vân Nhất mở tủ quần áo lấy những cánh hoa đã nhặt được lần trước, Bích Chân nhìn thấy chúng đã hơi héo, nghĩ nên dùng hoa tươi thì tốt hơn. Vì vậy ba người định đến ngự hoa viên hái thêm ngọc lan về.

Nào đoán được còn chưa ra khỏi cửa, thì có một tên thái giám tuổi chừng bằng Cao Lộc cầu kiến, Tiểu Thuận mở cửa ra, lại phát hiện là Triệu tổng quản của Phủ Nội Vụ, sau lưng còn có vài tiểu thái giám đi theo.

"Triệu công công? Ngài tìm chủ tử nhà ta có chuyện gì sao? Nô tài lập tức đi vào bẩm báo chủ tử." Cảm thấy có vấn đề, Tiểu Thuận vội vàng vào nhà trong mời Lục Khê ra.

Lục Khê vừa thấy thế trận này, cũng cảm thấy có chút kỳ hoặc, có chuyện gì mà Phủ Nội Vụ phải tìm tới cửa đây chứ?

Nàng ôn hòa hỏi mấy câu, chỉ nghe Triệu tổng quản cung kính nói: "Sáng sớm hôm nay, Đại hoàng tử uống canh hạt sen xong đột nhiên bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, khó thở, dọa sợ cả đám nô tài hầu hạ. Hoàng hậu nương nương cũng kinh hãi, sau khi truyền thái y đến mới biết, thì ra là trong chén canh hạt sen kia có Hàn thực tán ——"

Hắn nói tới đây liền dừng lại một lát, lòng của Lục Khê cũng thắt lại.

Hàn thực tán?

Sao lại trùng hợp như vậy?

Chẳng lẽ là Thái hậu làm?

Nhưng. . . . . . vì sao người bị hại lại là Đại hoàng tử?

"Đại hoàng tử gặp phải chuyện như vậy, ta cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng sao. . . . . . Triệu công công lại đến tìm ta?"

Triệu tổng quản liếc nhìn Lục Khê, máy móc nói: "Chuyện này là do hoàng hậu nương nương sai bảo, nô tài cũng không biết nguyên nhân, kính xin Lục tần chủ tử đi theo nô tài đến Đức Dương điện một chuyến, gặp hoàng hậu nương nương rồi, tự nhiên sẽ biết nguyên do trong đó."

Đại hoàng tử bị người hạ độc, người của Phủ Nội Vụ lại tìm tới đây, chỉ cần không phải là kẻ ngu đều hiểu Lục Khê đang bị xem là nghi phạm.

Lúc này sắc mặt Vân Nhất đã trắng bệch, kéo tay Bích Chân, Bích Chân thì khá hơn, trừ vẻ mặt tương đối nặng nề ra thì vẫn còn rất trấn định.

Lục Khê lấy lại bình tĩnh, dù trong lòng có dự cảm xấu, nhưng vẫn quay đầu phân phó: "Tiểu Thuận, Vân Nhất, các ngươi canh giữ ở Nhạc Thanh điện, không được đi đâu hết. Bích Chân, ngươi theo ta đến Đức Dương điện một chuyến."

Nói là đi một chuyến, nhưng nhiều người của Phủ Nội Vụ đi theo như vậy, chẳng khác nào như đang áp giải phạm nhân.

Lục Khê yên lặng nhìn về phía trước, phân tích tình hình hiện tại, rõ ràng mình không hề tham gia, vì sao chuyện này lại có liên quan tới mình.

Đến Đức Dương điện, vừa vào đã nhìn thấy bọn cung nữ thái giám quỳ đầy chính sảnh, hoàng hậu nhíu chặt mày ngồi trong chủ điện, vẻ mặt rất u ám.

Mặc dù Đại hoàng tử không phải do nàng ta sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được hoàng thượng đưa tới nơi này, dù không có tình cảm, nhưng trên danh nghĩa đó vẫn là con trai của nàng ta. Nhiều năm nay đều yên ả nuôi nó lớn, nào biết hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, dù chân tướng có thế nào thì việc hoàng thượng trách tội là không thể tránh khỏi.

Hoàng tử bị hạ độc, đây chính là chuyện lớn, đừng nói là trách cứ nàng ta, đến cả phế hậu cũng có thể.

Thấy hoàng hậu không còn dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường, Lục Khê liền biết tình hình vô cùng nghiêm trọng, liền cung kính hành lễ nói: "Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu nhìn nàng, nhưng không cho phép bình thân, chỉ hỏi một câu: "Lục tần có biết chuyện Đại hoàng tử trúng độc không?"

Nàng thẳng thắn trả lời: "Tần thiếp vốn không biết, lúc Triệu tổng quản tìm đến thì mới nghe nói chuyện này."

Hoàng hậu nhướng mày, chợt lạnh lùng nói: "Không biết? Ta hỏi ngươi, Phúc Thọ có phải là người trong cung của ngươi không?"

Phúc Thọ?

Lục Khê ngẩn người, vài giây sau mới nhớ được, đó là một trong các tiểu thái giám được Cao Lộc phân tới Nhạc Thanh điện mấy ngày trước, lại nghe hoàng hậu tiếp tục nói: "Sáng sớm hôm nay Đại hoàng tử đột nhiên muốn ăn Phù Dung cao nhưng lúc đưa tới lại biến thành canh hạt sen, chỉ mới uống một ngụm, Đại hoàng tử liền bất tỉnh, miệng sùi bọt mép. Bổn cung bắt tên tiểu thái giám mang canh hạt sen tới tra hỏi, mới biết hắn tên là Phúc Thọ, là người trong cung của ngươi!"

Sắc mặt Lục Khê lập tức thay đổi, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nương nương bớt giận, dù tần thiếp có mười lá gan cũng không dám mưu hại Đại hoàng tử, huống chi dù tần thiếp có lòng muốn hại, cũng sẽ không ngu đến mức để cho Phúc Thọ đi làm, đây rõ ràng là vu khống hãm hại mà? Cầu xin nương nương minh xét."

Sắc mặt hoàng hậu hơi dịu đi, cũng biết sẽ chẳng ai ngu xuẩn như vậy, bảo người trong cung mình đi làm chuyện hạ độc quang minh chính đại thế. Nhưng hôm nay tình trạng của Đại hoàng tử như ngàn cân treo sợi tóc, cả Viện phán có kinh nghiệm nhất trong đám thái y cũng đang chẩn bệnh cho hắn khiến nàng ta vô cùng sốt ruột.

"Ngươi có làm hay không, Bổn cung sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng trước khi chuyện này được tra xét rõ, mời Lục tần ngươi ở hẳn trong Nhạc Thanh điện không được đi lung tung, bổn cung đã phái người thông báo cho hoàng thượng, sau khi đến người sẽ đích thân tra hỏi chuyện này."

Hoàng hậu phất tay áo bước vào điện, Lục Khê cũng đi theo sau nàng ta.

Các thái y đứng thành một vòng trong tẩm điện, Viện phán đích thân xuống châm, vô cùng cẩn thận. Đại hoàng tử Hạo Trinh đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, chẳng có chút huyết sắc, giống như tùy thời đều có thể mất mạng.

Lục Khê không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể siết chặt tay đứng ở đó, trong lòng lạnh lẽo, không nghĩ ra được chút đầu mối nào.

Là ai muốn hại Đại hoàng tử? Là ai muốn hại nàng? Tại sao lại là Phúc Thọ mang chén canh có độc kia tới? Chẳng lẽ là Thái hậu?

Nhưng vì sao thái hậu phải hãm hại nàng? Huống chi người Thái hậu vẫn muốn hại là nhị hoàng tử, sao hôm nay người trúng độc lại thành Đại hoàng tử. . . . . .

Trong đầu nàng là một mảnh mờ mịt, chợt nghe thái giám thông truyền: "Hoàng thượng giá lâm —— Đức Phi nương nương giá lâm ——"

Minh Uyên mặc hoàng bào, nắm tay mẫu thân ruột của Hạo Trinh - Đức Phi cùng đi vào, người phía sau dáng vẻ yếu đuối, thân thể thon gầy, vừa nhìn liền biết là người quanh năm đau ốm, bây giờ nhìn thấy con của mình nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, mặt nàng ta lại càng thêm tái nhợt, thân thể run rẩy tựa như tùy thời đều có thể bất tỉnh theo, nước mắt tràn đầy khóe mi.

Trên dung nhan của nàng ta vẫn ẩn hiện dáng vẻ thanh lệ ngày trước, nhưng bây giờ bệnh tật đã che mờ đi phần hào quang này, khiến trông có vẻ già đi nhiều.

"Hoàng thượng, nô tì muốn nhìn Hạo Trinh một lát." Dù cảm xúc đang bất ổn, nhưng nàng ta vẫn xin phép hoàng thượng trước.

Sắc mặt Minh Uyên rất khó coi, chỉ gật đầu, rồi cùng nàng ta đến cạnh giường.

Nước mắt Đức Phi tuôn rơi như một chiếc vòi hỏng khóa, từng giọt từng giọt lăn xuống khuôn mặt Hạo Trinh, đôi môi im lặng nghẹn ngào. Cuối cùng vẫn là con trai của mình, dù vì bệnh tật nên không thể chăm sóc nó từ nhỏ, nhưng nàng ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, khi nào sức khỏe khá hơn đều đến Đức Dương điện để thăm hỏi.

Minh Uyên thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng nhói lên, có chút khó thở, nghiêm nghị hỏi viện phán: " Tình huống của Đại hoàng tử như thế nào rồi?"

Vừa hạ triều không lâu, hắn còn chưa kịp xem tấu chương hôm nay, liền thấy Cao Lộc vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng nói Đại hoàng tử trúng độc, vì vậy liền lập tức tới đây.

Viện phán nghiêm túc nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, Đại hoàng tử bị trúng hàn thực tán, loại độc này mang tính hỏa, sau khi uống phải sẽ khiến toàn thân người ta nóng lên, gây ra triệu chứng hôn mê. Theo vi thần biết, thuốc này đối người lớn mà nói, nếu là dùng đúng liều lượng, có thể tăng cường thể lực trong một thời gian ngắn; nhưng đối với trẻ con mà nói, rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, nhiệt độc công tâm, ngũ tạng nứt vỡ."

Ánh mắt Minh Uyên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bất luận thế nào, trẫm ra lệnh cho các ngươi phải dốc toàn lực chữa trị cho Đại hoàng tử, tuyệt đối không được để cho hắn xảy ra chuyện gì!"

Ánh mắt chậm rãi chuyển hướng sang hoàng hậu cùng Lục Khê, hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Hoàng hậu và Lục tần, cùng trẫm ra ngoài nói chuyện."

Hai người đều mang vẻ mặt nặng nề theo hắn ra đại viện.

Minh Uyên ngồi trên chủ vị trong đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên người hoàng hậu: "Nói đi, tại sao Đại hoàng tử lại trúng độc?"

Vì vậy hoàng hậu không dám chậm trễ, bẩm báo chi tiết chuyện đã xảy ra cho hắn biết, nghe nói người bưng canh hạt sen tới chính là tiều thái giám Phúc Thọ của Nhạc Thanh điện, ánh mắt Minh Uyên trầm xuống, chuyển hướng sang Lục Khê.

"Lục tần có lời gì muốn nói không?"

Lục Khê biết giờ phút này hiềm nghi đang nhắm thẳng vào mình, liền lập tức quỳ xuống, cố gắng giữ vững trấn định: "Tần thiếp không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, cũng chưa từng phái Phúc Thọ mang canh gì tới, cầu xin hoàng thượng minh giám."

Minh Uyên ra lệnh: "Tuyên Phúc Thọ."

Lúc Phúc Thọ bị dẫn tới, hắn ta vô cùng lo sợ, chân cũng sắp đứng không vững, thấy Lục Khê quỳ trên mặt đất, cũng nhanh chóng quỳ xuống, kinh hoàng kêu: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tài. . . . . . nô tài không có mưu hại Đại hoàng tử! Nô tài là bị người ta hãm hại!"

Hoàng hậu tức giận quát lên: "Nô tài lớn mật, hoàng thượng còn chưa hỏi, ai cho phép ngươi lên tiếng?"

Phúc Thọ càng thêm run rẩy.

Lục Khê nghiêng đầu trầm giọng nói: "Phúc Thọ, ngươi đừng hốt hoảng, kể lại chi tiết mọi chuyện cho hoàng thượng nghe xem, nói cho hoàng thượng biết tại sao ngươi lại bưng chén canh hạt sen kia, hoàng thượng tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi."

Liếc nhìn vẻ mặt trấn định của Lục Khê, Phúc Thọ hơi an tâm, hít sâu một hơi: "Dạ, chủ tử."

Phúc Thọ nói sáng hôm nay, hắn trở về chỗ ở trước lấy vài món đồ còn sót lại, không ngờ nửa đường lại đụng phải một tiểu thái giám của Ngự Thiện Phòng. Tiểu thái giám kia vừa nhìn thấy hắn, liền thở phào, vội vàng giao hộp đựng thức ăn cho hắn, nói mình bị muốn đi vệ sinh, mong hắn có thể giúp đưa hộp đựng thức ăn này đến Đức Dương điện cho Đại hoàng tử.

Phúc Thọ đương nhiên là muốn cự tuyệt, nhưng tiểu thái giám kia giống như không nhịn nổi nữa, căn dặn không được đưa trễ thời gian xong liền nhanh chóng biến mất.

Cầm hộp đựng thức ăn này mà không đưa đến tất nhiên sẽ làm chủ tử tức giận, Phúc Thọ không thể làm gì khác hơn là phải đi.

Ai ngờ nhất thời tốt bụng, lại rước tới họa sát thân, Đại hoàng tử vừa uống một ngụm canh, lập tức sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Chuyện chính là như vậy, sau khi kể xong đầu đuôi, Lục Khê gật đầu với Phúc Thọ trấn an hắn, trong lòng đã nghĩ ra cách.

Có người muốn mưu hại Đại hoàng tử, không biết người đó có muốn hãm hại nàng luôn hay không, nhưng nàng quả thực chính là người chịu tội thay.

"Hoàng thượng, tần thiếp vào cung không lâu, vốn không có thù hận gì với Đại hoàng tử, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ độc này. Hi vọng hoàng thượng minh xét, trả lại trong sạch cho tần thiếp." Lục Khê cúi mắt nói nhỏ, thong dong, không nóng không vội.

Minh Uyên liếc nhìn chiếc trâm ngọc trai khẽ lay động trên búi tóc nàng, trong lòng hơi rung động, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi liếc nhìn hoàng hậu: "Chuyện này cứ giao cho hoàng hậu xử lý, trẫm hi vọng hoàng hậu có thể điều tra kỹ, sớm ngày bắt được hung thủ hại Đại hoàng tử."

Hoàng hậu ngây ngẩn, tuy hoàng thượng không trực tiếp bảo là có tin tưởng Lục tần hay không, nhưng chỉ riêng một câu bắt được hung thủ này thôi cũng đã nói rõ, hắn nghi ngờ Lục tần là bị người khác hãm hại.

PS: Lời của tác giả Tiểu Thanh Tân:

Hôm nay ta thấy mọi người đưa ra vài vấn đề, nói rõ suy nghĩ của chính mình, cảm thấy đều có lý.

Truyện này có lẽ có vài chỗ không thỏa đáng, ví dụ như, có bạn nói: “kiếp này Quý Thanh An không có giết Lục Khê, cho nên chuyện báo thù như vậy quả thật hơi ích kỷ”. Nhưng ta cảm thấy, đứng trên lập trường của Lục Khê mà nói, đang có thai lại bị giết, sự phẫn nộ nhất định sẽ kéo dài đến kiếp sau này, huống chi bây giờ Quý Thanh An vừa thích nàng lại vừa thông đồng với nữ tử cặn bã kia, vẫn là một kẻ đáng hận.

Cho nên muốn nói, mọi người cứ yên tâm mà đọc truyện đi, tuy có vài chỗ không được như ý nhưng xin mọi người thông cảm vì mỗi người có một lập trường khác nhau, người đọc khách quan, nhưng tâm lý nhân vật là chủ quan.

Đây là truyện sủng, ngay từ đầu đã nói, trả thù cặn bã nam, thực hiện mục tiêu cứu vớt người thân, cuối cùng vẫn hy vọng có thể cho người tốt một kết cục tốt, người xấu thì thành vật hy sinh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.