Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 13: 13: Giả Vờ Say





Lúc Văn Ý đến, buổi tụ họp đã bắt đầu rồi.

Không nhiều người đến, khoảng chừng bảy, tám người.
Nhìn xung quanh một vòng, không thấy Thẩm Ôn Đình đâu, cô lại thấy Phương Dịch đang ngồi uống rượu cùng Cố Phương Nguyên.
Nói thật lòng, Văn Ý thật sự nghĩ không ra tại sao Phương Dịch lại quen biết với Cố Phương Nguyên.

Nhưng mà quan hệ của Cố Phương Nguyên rất rộng, bọn họ vô tình gặp nhau cũng là chuyện thường.
"Ôi chao, hai người đẹp đến rồi à." Cố Phương Nguyên tinh mắt nhìn thấy Văn Ý, nâng ly hướng về phía các cô, "Tư Ngôn, gọi cho cậu ly cocktail yêu thích rồi, đến uống một ly nào."
Văn Ý nhướng mày, "Tôi thì sao?"
Cố Phương Nguyên bật cười, "Cậu vẫn là thôi đi, Thẩm tổng còn đang ở đây, tôi không dám cho cậu uống rượu." Không chỉ không cho uống rượu, sau này cửa quán bar cũng phải treo bảng, "Văn Ý cấm vào".
Văn Ý nhìn phía Ngải Tư Ngôn, có hơi lo lắng, "Tớ đi hát với cậu nhé?"
Ngải Tư Ngôn lắc đầu, cô nhìn Phương Dịch, lại ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, "Tớ muốn uống rượu.

Đúng rồi, Thẩm Ôn Đình đâu?"
Cố Phương Nguyên đưa ly rượu cho Ngải Tư Ngôn, "Ra ngoài nghe điện thoại rồi."
Văn Ý vẫn không yên lòng, cô vừa mới định nói gì đó, Ngải Tư Ngônđã chọc vào mặt cô, "Cậu ra ngoài tìm Thẩm Ôn Đình đi, tớ uống rượu với Cố Phương Nguyên.

Yên tâm, hôm nay tớ đã đồng ý không sát sinh rồi."
Văn Ý cũng không miễn cưỡng nữa, cô vỗ vỗ bả vai Ngải Tư Ngôn, lúc này mới đi về phía hành lang.

Cuối hành lang, người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía cô, vừa bước đến, Văn Ý nghe được một câu.
"Ừ, sắp xếp đi."
Thanh âm hơi lạnh lùng, không giống với những lúc bình thường Văn Ý nhìn thấy Thẩm Ôn Đình.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Ôn Đình xoay người lại, dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, ánh mắt anh cong lên dịu dàng, "Sao lại ra đây?"
"Tìm anh đấy." Văn Ý nắm tay anh, cô nhìn vào đôi mắt anh, hỏi một câu, "Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Thẩm Ôn Đình: "Bạch Tiêu."
Văn Ý lại hỏi: "Chuyện công việc à?" Cô cũng từng nghe Thẩm Ôn Đình gọi video, cho dù chuyện công việc có tồi tệ đến đâu, cô cũng chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng như vậy.
"Vài chuyện lặt vặt."
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, lại đánh giá cô một lần nữa, giống như đang cố xác định chuyện gì đó.
Văn Ý bị anh nhìn đến nỗi không được tự nhiên, cô sờ mặt mình, "Lớp trang điểm của em lem rồi à?"
"Không có." Thẩm Ôn Đình nó, giọng nói vẫn luôn lạnh lùng như vậy, giống như vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Văn Ý mà thôi.
Vậy anh đang nhìn cái gì vậy?
Văn Ý không nói, con người Thẩm Ôn Đình vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng, nói chuyện cũng chỉ nói một nửa.

Cũng may là cô đã quen rồi, cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô đi theo Thẩm Ôn Đình vào trong.
Bầu không khí bên trong đã bắt đầu nóng lên, Cố Phương Nguyên xem như là người dẫn đầu, cầm micro lên bắt đầu hát mở màn.

Giọng của cậu ta không tệ, năm âm cũng không chạy mất, mặc dù không tính là rất dễ nghe, nhưng miễn cưỡng vẫn nghe được.
Thẩm Ôn Đình và Văn Ý vừa ngồi xuống, đã có người lục tục chạy đến.

Văn Ý cũng khá quen thuộc với bọn họ, ngồi tán gẫu rất lâu.

"Thẩm tổng, đã lâu không gặp.

Trước đây không kịp chạy về tham dự hôn lễ của hai người, hôm nay ở đây bù lại." Người đến là tiểu thiếu gia nhà họ Ninh, tính tình có chút bướng bỉnh, khi còn bé thường xuyên bị Văn Ý bắt nạt.
Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua anh ta, anh không có ấn tượng gì, "Không có chuyện gì."
Ninh Hàm Hàm từ trước đến nay vẫn luôn cộc cằn thô lỗ, không nhìn ra được sự lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, giọng nói vẫn như cũ, "Trước đây tôi cảm thấy người giống như Văn Ý có lẽ không ai thèm lấy, không ngờ rằng cậu ấy là người đầu tiên trong nhóm bọn tôi lập gia đình, Thẩm tổng quả nhiên là tài năng như rồng như phượng!"
Văn Ý nhất thời không nhịn được cười, cô nói, "Tiểu Ninh Tử, cậu nghịch ngợm quá đấy."
Ninh Hàm Hàm theo bản năng rụt cổ lại: "Hôm nay tôi đến đây không phải để đòi ăn đòn, tôi đến là để chúc phúc."
Văn Ý không trả lời cậu ta, ánh mắt cô nhìn Ngải Tư Ngôn bên cạnh, cô ngồi ở trong góc uống rượu, hơi say rồi.
Cô chọc chọc vào cánh tay của Thẩm Ôn Đình, tiếng hát của Cố Phương Nguyên đột nhiên cất lên.

Văn Ý đành phải áp vào tai Thẩm Ôn Đình, "Em qua đó xem Tư Ngôn một chút."
Hơi thở ấm áp phả vào đôi tai nhạy cảm của Thẩm Ôn Đình, thân thể anh cứng đờ, còn chưa kịp trả lời, Văn Ý đã rời đi rồi.
Ninh Hàm Hàm thấy Văn Ý rời đi, lúc này cậu ta mới to gan nâng ly rượu lên, "Mời Thẩm tổng uống một ly.

Con người tôi không biết nói chuyện, nhưng mà Thẩm tổng này, anh với Văn Ý thật sự rất xứng đôi, tôi chúc hai người hạnh phúc dài lâu."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình khẽ động đậy, giống như bị những lời này lấy lòng, anh rất nể mặt nâng ly rượu lên.
-
Tửu lượng của Ngải Tư Ngôn không tốt cũng không khém, vậy mà nói uống không biết say.

Kết quả là Văn Ý vừa đến gần, cô nương này đã say đến nỗi không còn nhận ra Văn Ý là ai nữa.
Cô huơ huơ tay trước mặt Ngải Tư Ngôn, Văn Ý hỏi cô, "Biết tớ là ai không?"
"Vợ tớ!" Ngải Tư Ngôn nhìn cô cười ngây ngô, bắt lấy tay cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt Văn Ý không đổi sắc uốn nắn cô, "Tớ là vợ của Thẩm Ôn Đình."
"Wow...! Vợ tớ bị tên đàn ông chó kia cướp đi mất rồi!" Ngải Tư Ngôn nói phát điên thì phát điên ngay, cô trực tiếp ôm lấy cổ Văn Ý, vùi đầu vào trong cổ cô, khóc bù lu bù loa.
Cô khóc như vậy, trực tiếp lấn át đi tiếng hát của Cố Phương Nguyên, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Văn Ý, ánh mắt kinh hãi.
Văn Ý: "..."
Cố Phương Nguyên cũng ngừng hát, nhịn cười nói: "Không ngờ mị lực của cậu lớn thật đấy, trai gái đều đổ."
Văn Ý trừng mắt nhìn anh: "Cút."
Cố Phương Nguyên ném micrô cho những người khác, "Các cậu chơi đi." Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Văn Ý, nhìn Ngải Tư Ngôn, "Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy say thành như vậy đấy."
Văn Ý không để ý đến anh, cô dỗ dành Ngải Tư Ngôn.

Cho đến khi dỗ cô chìm vào giấc ngủ, mới đặt cô lên ghế sofa, Văn Ý nhìn Phương Dịch bên cạnh, "Nhìn đủ chưa?"
Mặc dù Ngải Tư Ngôn tính khí thất thường, nhưng cũng sẽ không mượn rượu giải sầu mà không có lý do gì.

Điều duy nhất có thể lý giải chính là những gì Phương Dịch đã nói với cô.
Phương Dịch khẽ thở dài, "Xin lỗi, tôi đưa cô ấy về trước."
Văn Ý nghi ngờ liếc nhìn Phương Dịch, cô có chút không yên lòng, "Lỡ như tính chó sói của anh bộc phát thì làm thế nào?"
Phương Dịch bật cười, anh ôm lấy Ngải Tư Ngôn, "Vậy thì đành phải chịu trách nhiệm vậy."
Giọng điệu của anh ta không hề đùa giỡn, rất nghiêm túc.
Văn Ý càng lúc càng đau đầu, cô treo chiếc túi của Ngải Tư Ngôn lên vai Phương Dịch, thấp giọng cảnh cáo, "Nếu như anh dám làm bậy, em đánh gãy chân anh."
Phương Dịch chỉ cười không nói, anh cúi đầu nhìn Ngải Tư Ngôn, "Được rồi, vợ của Thẩm Ôn Đình, em đi tìm chồng em đi."
"Im miệng, lo ôm cậu ấy đi."

Ngải Tư Ngôn không ở đây, Văn Ý cũng không có hứng chơi tiếp nữa.

Sau khi chào hỏi đơn giản với mọi người, cô đưa Thẩm Ôn Đình về nhà.
Sau khi về đến nhà, Văn Ý để Thẩm Ôn Đình ở trong phòng khách, còn mình thì quay về phòng ngủ dưỡng da.

Chờ một lúc, cô không thấy bóng dáng Thẩm Ôn Đình đâu, cô ló đầu ra xem.
Thẩm Ôn Đình vẫn còn ngồi trong phòng khách, tư thế không thay đổi.

Nước da anh nhợt nhạt, nhìn giống như một bức tượng vậy.
Văn Ý buồn bực đi tới, "Thẩm Ôn Đình?"
Thẩm Ôn Đình ngẩng đầu lên, "Ừ?"
Âm cuối hơi cao giọng, khiến trái tim Văn Ý run lên, thanh âm cũng trở nên mềm mại, "Sao anh cứ ngồi im ở đây thế?"
"Nhức đầu." Anhnói.
Nhức đầu?
Văn Ý cẩn thận nhìn Thẩm Ôn Đình, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, "Anh uống rượu à?"
"Ừ." Thẩm Ôn Đình thành thật gật đầu, chân mày anh hơi cau lại, giống như thật sự đang rất không thoải mái.
Thẩm Ôn Đình không biết uống rượu, cũng không thích xã giao.

Văn Ý nhớ trước kia mình đùa dai rồi đưa Thẩm Ôn Đình đi uống rượu, không chỉ khiến anh bị nhức đầu rất lâu, còn khiến anh bị phạt quỳ.

Từ sau đó, Văn Ý không dám để cho Thẩm Ôn Đình chạm vào rượu nữa.
Kéo Thẩm Ôn Đình vào trong phòng ngủ, Văn Ý không nhịn được mà nói anh, "Ai bảo anh uống rượu vậy! Anh tự tắm đi, em đi nấu canh giải rượu cho anh."
Nhét Thẩm Ôn Đình vào trong phòng tắm, Văn Ý lấy quần áo ngủ cho Thẩm Ôn Đình, cuối cùng nhìn qu@n lót của anh, khuôn mặt đỏ bừng, cô cắn răng cầm một cái đi vào phòng tắm.
Vừa bước vào đã đụng phải lồ ng ngực cường tráng của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý bị lóa mắt, lại đối diện với ánh mắt nửa say nửa tỉnh của Thẩm Ôn Đình, cô vội vàng đặt quần áo xuống bên cạnh.
Cũng không biết Thẩm Ôn Đình có say hay không, sau khi uống xong canh giải rượu, anh đưa tay về phía cô, "Lại đây."
Văn Ý đặt điện thoại xuống, cô bước đến.

Nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Ôn Đình lại đột nhiên vươn tay ra, ôm cô vào trong lòng.

Mũi cô đập mạnh vào lồ ng ngực của Thẩm Ôn Đình, đau đến nỗi nước mắt cũng tuôn ra.
"Thẩm Ôn Đình!" Văn Ý tức giận, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
"Đau à?" Ngón tay của Thẩm Ôn Đình ấn nhẹ lên mũi cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Văn Ý ngây người một lát, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Thẩm Ôn Đình, có phải anh say rồi không?"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, anh không lên tiếng.

Mặc dù tửu lượng của anh không tốt, nhưng cũng không đến nỗi uống một ly đã say.

Chẳng qua là, chuyện anh nhức đầu là thật, chuyện anh muốn mượn cớ đang say để đến gần cô cũng là thật.
Văn Ý nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ôn Đình vài giây, cô chọc chọc vào khuôn mặt anh.


Thẩm Ôn Đình không phản ứng lại, anh chỉ im lặng nhìn cô.

Lá gan của Văn Ý lớn hơn một chút, cô kéo mặt anh lại, Thẩm Ôn Đình vẫn không phản ứng lại.
Thẩm Ôn Ôn uống say rồi!
Văn Ý vui vẻ ra mặt, cô thoát khỏi vòng tay của Thẩm Ôn Đình, cô ra lệnh, "Đi rửa cho em một đ ĩa nho."
Thẩm Ôn Đình nhìn cô vài giây, ngay lúc Văn Ý đang cảm thấy tội lỗi định thay lời lại thì thấy anh đứng dậy, đi về phía phòng khách.
Văn Ý đi theo sau lưng, cô ngồi xuống ghế sofa giống như một "ông lớn", hơi có cảm giác giống như đang bàn chuyện đất nước, "Giúp em lấy đồ ăn vặt ra đi, đúng rồi, rót thêm một ly rượu nữa."
Thẩm Ôn Đình làm mọi thứ.
Bị chèn ép lâu lắm rồi, cuối cùng Văn Ý mới cảm nhận được kh0ái cảm khi được làm "địa chủ", cô không ngừng ra lệnh cho Thẩm Ôn Đình, cuối cùng mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, "Thẩm Ôn Ôn, xoa bóp cho em đi."
Văn Ý hơi sợ nóng, đồ ngủ mùa hè đều là váy, bắp chân cô không chịu an phận mà đung đưa.

Cô đã một cái, váy bị kéo lên một chút, để lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.

Tóc cũng được búi lên thành một quả bóng nhỏ, chiếc cổ trắng ngần hơn nhô lên.
Nhưng kẻ chủ mưu lại không hề hay biết gì, sau khi uống rượu, khuôn mặt hồng hào hơi ngước lên, vô cùng kiêu ngạo, cô dùng chân đá đá Thẩm Ôn Đình, cô giục anh, "Nhanh lên nào, em mệt rồi."
Thẩm Ôn Đình ngồi xuống ghế sofa, bàn tay mảnh khảnh đặp lên vai cô, nhẹ nhàng ấn xuống.
Khung xương của Văn Ý rất nhỏ, bình thường cô cũng chú trọng vào việc quản lý vóc dáng.

Bả vai vừa gầy yếu vừa nhỏ nhắn dưới lòng bàn tay anh, giống như chỉ cần ấn mạnh thì sẽ gãy vậy.
Văn Ý thoải mái híp mắt lại, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình.
Cô với Thẩm Ôn Đình hiếm khi có khoảng thời gian ấm áp bên nhau như vậy.

Khi còn bé cô bận đánh nhau với Văn Viễn, sau này lớn hơn một chút, cô đã sống ở nhà họ Thẩm.

Mà người học giỏi như Thẩm Ôn Đình, mỗi ngày sẽ giám sát chuyện học hành của cô, hoàn toàn không tạo ra được chút sức hút nào.

Rồi sau đó xa nhau bốn năm, thêm hai năm hôn nhân có tiếng mà không có miếng.
Bây giờ nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên cô và Thẩm Văn Đình có cảm giác giống như vợ chồng.
"Thẩm Ôn Đình, anh thật sự đang say sao?" Văn Ý không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi.
Động tác xoa bóp của Thẩm Ôn Đình không dừng lại, giống như anh không nghe được câu này vậy.
"Tốt thật đấy, hay là sau này mỗi ngày em đều cho anh uống một ly?" Văn Ý lẩm bà lẩm bẩm vô cùng thoải mái, giọng nói có chút lười biếng, lại mang thêm vài phần mê hoặc.
Thẩm Ôn Đình: "..."
Xoa bóp được một lúc, Văn Ý ngồi dậy, cô bóp mặt Thẩm Ôn Đình, "Ai bảo anh bình thường bắt nạt em!"
Thẩm Ôn Đình cũng không phản kháng lại, chẳng qua anh hơi nhướng mày, ánh mắt trong veo.

Trên ngườiTrên người anh vẫn còn thoang thoảng hương trà, phong thái lạnh lùng, nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Trái tim Văn Ý đập mạnh một cái, cô buông tay ra, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình.

Quanh quẩn giữa nhẫn nhịn và buông thả được vài giây, Văn Ý quả quyết lựa chọn nhân lúc anh uống say mà "ăn đậu hũ".
Cô đến gần Thẩm Ôn Đình, hôn lên đôi môi anh.

Nhìn thấy đôi mắt sáng trong veo của anh, Văn Ý do dự một chút, sau đó cô tự tin nói: "Đây là phần thưởng."
Sau đó cô không nhịn được mà thầm thì một câu, "Chồng nhà mình, hôn một cái thì làm sao." Tuy rằng cô và người đàn ông chó này không có tình cảm với nhau, nhưng cũng không ngăn được cô say mê vẻ đẹp của anh!
Cô lại nằm xuống lần nữa, Văn Ý híp mắt lại, "Tiếp tục xoa bóp."
Đôi mắt Thẩm Ôn Đình càng thêm sâu thắm, vẻ say khướt hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại vẻ trong sáng.
Qua một lúc lâu, hơi thở của Văn Ý đều đều.

Thẩm Ôn Đình dừng tay lại, anh thấp giọng gọi cô, "Văn Ý."

Im lặng, không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài.

Đêm khuya, mưa phùn bắt đầu rơi.
Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, đôi môi mỏng ấm áp nhẹ nhàng in lên trán cô.
Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thừa nhận mình say.
-
Cuối tháng chín, Văn Ý và Ngải Tư Ngôn đến thành phố M.
Thời tiết chớm thu, vẫn còn rất nóng.

Lần này Tô Vũ Kiều quay phim cổ trang, đắp lên mình mấy lớp quần áo dày, Văn Ý nhìn thôi cũng thấy nóng.
"Đoàn phim này nhiều người đẹp trai thật đấy." Ngải Tư Ngôn đảo mắt nhìn một vòng,chỉ vào người đàn ông mặc quần áo hiện đại, cô vui vẻ nói, "Cổ đại mà vẫn mặc áo ngắn tay à?"
"Phim cổ trang Sa Điêu, thay nhau chuyển kiếp." Văn Ý từng xem kịch bản rồi, chủ đề là mới lạ, không có cốt truyện cổ trang, tất cả đều là những người mới có ngoại hình xinh đẹp.
"Văn Ý, Tư Ngôn." Tô Vũ Kiều vừa diễn xong đi về phía hai người, mỉm cười, "Buổi chiều tôi xin nghỉ, cùng hai người đi dạo một chút."
"Được đó, tối nay tìm quán bar ngồi một chút, cậu có thể không?" Văn Ý không có vấn đề gì, chẳng qua là Tô Vũ Kiều dù sao cũng là một ngôi sao, sẽ gặp nhiều phiền phức.
Tô Vũ Kiều gật đầu, "Tôi có quen một người bạn ở đây, có mở một quán bar, không có vấn đề gì đâu."
Ngải Tư Ngôn cũng nói, "Vậy thì tốt." Dừng lại một chút, cô mở to mắt, chỉ vào một người phụ nữ cách đó không xa, không thể tin được nói: "Đây là ai vậy?"
Tô Vũ Kiều quay đầu nhìn lại, "Biên kịch của chúng tôi, Chu Vũ Lạc."
Văn Ý: "..." Cho dù được giáo dưỡng tốt cỡ nào, bây giờ Văn Ý rất muốn mắng người.

Chu Thiến Thiến đến nhà họ Văn cướp vai, chị cô ta thì tốt rồi, trực tiếp đánh vào nội bộ, làm biên kịch.
Trong lúc nói chuyện, Chu Vũ Lạc cũng tình cờ nhìn sang, nhìn thấy Văn Ý, cô ta hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ta đi về phía Văn Ý, Ngải Tư Ngôn đã kéo lấy tay Văn Ý, "Đi thôi đi thôi, không đi thì lát nữa tớ ăn không ngon."
Tô Vũ Kiều nhìn Chu Vũ Lạc, cũng không nói gì, cậu đuổi theo nhịp bước của Văn Ý, thấp giọng hỏi một câu, "Văn Ý, chị không thích cô ấy à?"
Văn Ý: "Cô ta là chị của Chu Thiến Thiến."
Tô Vũ Kiều hiểu ra, cậu khẽ thở dài, "Xin lỗi, trước đó em không biết."
"Cậu xin lỗi làm gì? Cũng không phải lỗi của cậu." Văn Ý cảm thấy khó chịu, "Bị làm khó thì phải nói với tôi, đừng chịu đựng một mình giống lần trước.

Dù gì cậu cũng gọi tôi một tiếng chị, tôi phải che chở cho cậu."
Tô Vũ Kiều ngẩn người, cậu bật cười: "Được."
Thẩm thị.
Thẩm Ôn Đình vừa mới họp xong, Bạch Cảnh chờ sẵn ở bên ngoài tiến lên báo cáo, "Phu nhân đã đến đoàn phim."
Thẩm Ôn Đình: "Sắp xếp cho tốt, đừng để phu nhân bị chụp lại."
Trong thành điện ảnh truyền hình có rất nhiều thợ săn ảnh, hơn nữa Văn Ý đến tìm Tô Vũ Kiều, khó tránh khỏi sẽ có một số tay săn ảnh nhân cơ hội quay được một ít tin tức nóng hổi.
Bạch Cảnh gật đầu, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, không nhịn được mà nói một câu, "Phu nhân xem Tô Vũ Kiều như em trai, Thẩm tổng không cần lo lắng."
Bước chân của Thẩm Ôn Đình hơi ngừng lại, anh nhìn Bạch Cảnh, "Tôi biết rồi." Dừng lại một chút, anh nói, "Điều tra Tô Vũ Kiều một chút."
Bạch Cảnh: "Được."
Vào phòng làm việc, điện thoại anh hiện lên một tin nhắn.
Chu Vũ Lạc: Ôn Đình, lâu rồi không gặp Văn Ý, không ngờ rằng hôm nay lại gặp ở đây.

Bên em xong thì cùng nhau ăn cơm nhé.
Cô ta gửi đến một tấm hình, Văn Ý đứng cạnh Tô Vũ Kiều, trên môi đang nở nụ cười.
Chu Vũ Lạc ở đầu bên kia không nhận được câu trả lời ngay, cô ta cũng không vội, ăn một chút gì đó rồi im lặng chờ đợi.
Từ khi Tô Vũ Kiều bắt đầu ra mắt, Văn Ý vẫn luôn giúp đỡ cậu ta.

Cho dù Thẩm Ôn Đình không nói, nhưng trong lòng anh nhất định sẽ để ý, cô không tin Thẩm Ôn Đình nhìn thấy tấm hình này vẫn có thể thờ ơ được.
Mười mấy phút trôi qua, cô ta mới nhận được tin nhắn.
Thẩm Ôn Đình: Chụp hình mập lên rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.