Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 42: 42: Phong Lăng Là Ma Quỷ 1





Nhìn mọi người gắng sức bộ dáng, Phong Lăng không khỏi ngượng ngùng, “Tiểu Bạch, ta có phải hay không cũng nên diễn một bộ mệt mỏi?”
“Ngươi không cần phải diễn a ký chủ.

Đừng quên trên người của ngươi vẫn đang đeo “Trọng Thiết” a, ngươi chỉ cần điều chỉnh tăng thêm trọng lượng là được.”
“Trọng Thiết” là cách Phong Lăng những mảnh kim loại hình chữ nhật, một thỏi có kích thước cỡ bằng lòng bàn tay của người trưởng thành.

Chúng được Phong Lăng khắc ấn lên đó, có tác dụng là gia tăng trọng lực.

Chỉ với một mảnh, Phong Lăng có thể điều chỉnh cho nó tăng lên vài cân hay vài chục cân.

Được phát minh với mục đích rèn luyện cơ bắp cùng sức chịu đựng của thân thể.

Từ lúc chia tay Lão Phong, Phong Lăng vẫn luôn đeo trên người để rèn luyện.

Không có những bài tập khủng bố của gia gia, Phong Lăng cũng phải tìm cách để rèn luyện cơ thể mình mỗi ngày.

Cho nên, đeo lên “Trọng Thiết” là tiện lợi nhất, lúc nào cũng có thể rèn luyện.

Phong Lăng đặc chế dây đeo để gắn “Trọng Thiết” vào, mặc ở bên trong quần áo, cho nên không ai biết Phong Lăng rèn luyện bất kể ngày đêm, bất kể địa hình, không bỏ sót một giây nào.

Sự cường đại nào cũng phải trả giá, chẳng qua mọi người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sức mạnh đó thôi.

Họ đâu biết rằng, những người cường đại đó, họ phải trả giá nhiều như thế nào để có được thực lực đó.

Chỉ có trong trận đấu với Thái Thản Cự Vượn, Phong Lăng mới tháo dây đeo “Trọng Thiết” xuống.

Còn lại, ngay cả trong trận đấu với Shrek đệ tử, Phong Lăng vẫn luôn đeo.

Nếu không có “Trọng Thiết”, bọn họ sẽ biết được tốc độ thật sự của Phong Lăng là như thế nào.

Hiện tại, Phong Lăng luôn đeo trên người trọng lượng là 80 cân.

Mỗi tay 10 cân, mỗi chân 10 cân, phần thân là 40 cân.


Vì đảm bảo có thể bình thường sinh hoạt cùng chiến đấu khi cần, Phong Lăng không để trọng lượng quá nặng.
Hiện tại, thêm cả giỏ trúc trên lưng, tổng cộng là 110 cân, nhưng đây vẫn là cân nặng nhẹ nhàng với Phong Lăng.

Đúng là cần thiết gia tăng trọng lượng, dù sao đang trong giai đoạn rèn luyện thân thể, Phong Lăng cũng đến rèn luyện cho mình.

“Tiểu Bạch, ngươi giúp ta điều chỉnh “Trọng Thiết”, hiện tại ta không thể sử dụng Hồn Lực.” Phong Lăng nói với Tiểu Bạch.
“Ký chủ, ngươi có biết năng lượng của ta rất quý không? Không thể lãng phí ở những việc nhỏ này được.” Tiểu Bạch đáp.

“Vậy ngươi mở ra che chắn, ta tự mình điều chỉnh.” Phong Lăng cắn răng nói, Tiểu Bạch nó chỉ được mỗi việc là dỗi cô.

“Xin lỗi ký chủ…”
“Ta biết ngươi mở ra che chắn không tốn năng lượng.

Đừng có mà tìm cơ hội ăn bớt ăn xén Hồn Hoàn kế tiếp của ta.” Phong Lăng chặn ngang, vạch trần mục đích của Tiểu Bạch.
“Ô ô ô… Ký chủ, ngươi thay đổi..

Ngươi cái phụ lòng nữ! Lúc trước, khi ngươi hấp thu vượt mức Hồn Hoàn ta giúp ngươi giải quyết rớt năng lượng dư thừa.

Nếu không, ngươi hiện tại đã là cái xác không hoàn chỉnh rồi.

Không, phải nói là ngươi không còn xác nữa do bị nổ tan xác.

Hiện tại có thể hấp thu được Vạn năm Hồn Hoàn, ngươi lại ghét bỏ không chia sẻ cho ta.

Ô… ô… ô…” Tiểu Bạch giống mô giống dạng mà oán trách Phong Lăng, không xét đến nội dung, chỉ nghe giọng điệu của nó, thật là nghĩ rằng Phong Lăng bội bạc nó.
“Ngươi bớt diễn! Hấp thu Hồn Hoàn, ta 5 phần ngươi 5 phần, ngươi còn nói ta là phụ lòng nữ? Ân?” Phong Lăng nghiến răng hỏi nó.
“Ta hấp thu năng lượng cũng không phải cũng chỉ dùng trên người ngươi thôi sao? Ngươi cái phụ lòng nữ! Lợi dụng ta xong liền chạy lấy người.” Tiểu Bạch tiếp tục khóc lóc.
Phong Lăng không khỏi đỡ trán, “Ngươi dạo này rất rảnh sao? Xem bao nhiêu bộ phim rồi?”
“Ba ngày này ta cũng chỉ xem hơn hai trăm bộ, điện ảnh K Quốc cùng C Quốc nha.

Ngươi cũng xem đi Phong Lăng, để cuộc đời ngươi bớt nhạt nhẽo lại.” Tiểu Bạch đáp, không quên phun tào Phong Lăng một câu.

Tiểu Bạch từ ngày biết tới phim ảnh cùng các hình thức giải trí ở Địa cầu, nó liền bị nghiện.


Địa cầu quả thật là thiên đường giải trí, ở thế giới của nó mọi người cũng chỉ biết mỗi việc biến cường, chẳng biết hưởng thụ cuộc sống là gì.

Cho nên, cứ rảnh rỗi, nó sẽ lục lại dữ liệu mà có lấy được từ địa cầu, đem ra xem để tiêu khiển gϊếŧ thời gian.

Phong Lăng cứ việc chạy ngược chạy xuôi, nó rảnh thì cứ rảnh, không ảnh hưởng nó giải trí.

Dù sao ở đại lục này, nó cũng không có chỗ để phát huy tác dụng.

Cho nên, tính cách của Tiểu Bạch cùng trở nên ngày càng linh động tinh quái, thích dỗi Phong Lăng cũng như ranh ma hơn rất nhiều.

Phong Lăng không muốn tiếp tục câu chuyện với nó nữa.

Dù Tiểu Bạch thích dỗi Phong Lăng, nhưng làm việc vẫn luôn đáng tin cậy như vậy, đã mở ra che chắn công năng.

Phong Lăng nhanh chóng điều chỉnh “Trọng Thiết” trên người, trực tiếp tăng lên 200 cân.

Cộng thêm giỏ trúc, vậy tương đương 250 cân phụ trọng trên người.

___________________________
Lúc này, phụ trọng của Ninh Vinh Vinh cùng Oscar đã tới giỏ của Đường Tam và Đới Mộc Bạch.

Vòng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, ba lần quay về đều kết thúc như vậy.

Bắt đầu lần quay về thứ tám thì đã gần hai canh giờ thời gian trôi qua, lúc này mặt trời đã chếch đỉnh đầu, đã trôi qua giữa trưa.

Hô hấp từng người trở nên gian nan hơn, phổi tựa như bị hoả thiêu nóng rực, mỗi một bước chạy, trên mặt đất lưu lại một vệt nước, đó là vệt mồ hôi chảy từ trên người xuống.

Phong Lăng lúc này cũng bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp bắt đầu suyễn, nhưng nện bước vẫn như cũ vững chắc cùng nhẹ nhàng.

Bắt đầu từ vòng trước, khi quay lại học viện, bảy người còn lại được bổ sung hai chén nước, Phong Lăng vẫn chỉ cần một.

Hơn nữa còn có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.


Đại Sư cũng không có thúc giục bọn họ, vẫn như cũ trước khi bọn chúng quay lại đã chuẩn bị sẵn nước muối ấm.

"Không được, ta không được." Người nói chính là Mã Hồng Tuấn, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì gục xuống mặt đất.

Mập mạp ngừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển từng ngụm, da mặt hắn tái nhợt, tựa hồ mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn.
Mọi người trước sau ngừng lại, giờ khắc này, mọi người đều không nói nên lời, nhìn nhau, bọn chúng phát hiện quần áo trên người đồng bọn đều như được ngâm bằng mồ hôi.

Đáng chú ý nhất là Chu Trúc Thanh, mặc dù tuổi nàng là nhỏ thứ hai, nhưng trong nữ hài tử lại là người phát dục sớm nhất, quần áo ướt đẫm dính chặt vào da thịt, lộ ra đường cong mê người.

May mắn, bây giờ không có ai có tinh lực mà chú ý mỹ cảnh, ai cũng đứng tại chỗ không ngừng thở dốc.

Chỉ có mỗi Phong Lăng là có tâm tình này.

Hiện giờ mới chú ý, Phong Lăng nhìn thấy những đường cong đó, hai tai không khỏi nóng lên.

Phong Lăng không ngờ là dáng người của Chu Trúc Thanh lại đẹp đến vậy.

Cho dù hiện tại cả người ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tái nhợt cũng không làm mất đi mỹ mạo của nàng.

Hô hấp Phong Lăng cũng trở nên dồn dập hơn, dù cả nhóm hiện tại đang đứng yên.

Phong Lăng tự nhủ với bản thân mình, cô đây là ghen tị với dáng người cùng nhan sắc của Chu Trúc Thanh.

“Ha hả.” Đây là Tiểu Bạch phát ra âm thanh.
Vốn Đường Tam và Đới Mộc Bạch không đến nỗi uể oải như thế, nhưng bọn hắn trên người mang thêm phụ trọng của Oscar và Ninh Vinh Vinh, so với mọi người nặng hơn rất nhiều.

Ngoài Phong Lăng, duy nhất chỉ có Tiểu Vũ là có vẻ thoải mái.

Tiểu Vũ đã đạt tới 30 cấp, nhưng phụ trọng của nàng cùng Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn là giống nhau.

Liên tục thở dốc gần năm phút thời gian, mọi người mới dần dần khôi phục ý thức.

Mã Hồng Tuấn nhịn không được nói, "Dù sao cơm trưa cũng không được ăn rồi, không bằng chúng ta chạy chậm một chút được không? Ta không được, nếu lại chạy tiếp, sợ rằng sẽ bị chết vì kiệt sức."
Đới Mộc Bạch nhíu mày nói, "Chậm? ngươi không phát hiện Đại Sư mỗi lần chuẩn bị cho chúng ta nước muối độ ấm giống nhau ư? Đối với việc tốc độ của chúng ta chậm lại, rõ ràng là Đại Sư đã tính toán được tình trạng thể lực của chúng ta.

Nếu chạy quá chậm, sợ rằng còn có thể có thêm trừng phạt xuất hiện.

Mặc dù Đại Sư đối với chúng ta huấn luyện nghiêm khắc, nhưng người cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi.

Nhất định phải kiên trì.


Mập mạp, đưa phụ trọng của ngươi cho ta đi."
Mã Hồng Tuấn có chút giật mình, nhìn Đới Mộc Bạch, "Đới lão đại, ngươi vẫn chạy được chứ?"
Đới Mộc Bạch ưỡn ngực, "Mập mạp, nhớ kỹ, nam nhân không thể nói không được.

Mang lại đây."
Cùng lúc Đới Mộc Bạch đem hòn đá sau buộc vào giỏ trúc sau lưng mình, Đường Tam đi tới bên cạnh Chu Trúc Thanh.

Mặc dù hắn không rõ tại sao Đới Mộc Bạch không giúp Chu Trúc Thanh gánh chịu phụ trọng, nhưng trạng thái thân thể hắn lúc này cũng không sai biệt lắm so với Đới Mộc Bạch tốt, mà Chu Trúc Thanh mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng rõ ràng thể lực đã tiêu hao rất lớn.
"Để ta giúp ngươi đi, Trúc Thanh." Đường Tam thân thủ hướng tới giỏ tre sau lưng Chu Trúc Thanh tìm kiếm.

Chu Trúc Thanh xoay người tránh khỏi tay của Đường Tam, "Không cần, ta còn có thể kiên trì, ngươi so với bọn ta còn phải chạy nhiều hơn hai vòng, bây giờ tiêu hao lớn như vậy, làm sao có thể kiên trì đến cuối cùng?"
Đường Tam sửng sốt nhìn Chu Trúc Thanh một chút, hắn đột nhiên phát hiện, nàng tựa hồ không còn lạnh lùng như trước nữa.
Phong Lăng đứng bên cạnh nhìn bọn họ phân chia phụ trọng, không có chủ động tiến lên giúp đỡ.

Không phải cần vượt qua cực hạn của bản thân sao, Phong Lăng chỉ là quan sát xem ý chí của mỗi người mạnh yếu như thế nào thôi.

Vì sao không giúp đỡ Chu Trúc Thanh? Cô nàng này cùng Phong Lăng giống nhau quật cường, cho nên, nếu không phải là ngất xỉu, chắc chắn sẽ không yêu cầu giúp đỡ.

Phong Lăng biết rõ tính cách này của nàng nên mới không đề nghị chia sẻ phụ trọng.
“Ngươi cứ tiếp tục đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của bản thân.

Nếu ngươi có ngất xỉu, ta giúp mang ngươi đi.

Đảm bảo về tới trên giường a.” Phong Lăng ghé sát vào Chu Trúc Thanh nói nhỏ, câu cuối còn nháy mắt với nàng.
Dù mệt tới không muốn mở miệng, nhưng Phong Lăng đã thành công chọc cười Chu Trúc Thanh, nàng cũng vui vẻ đáp lời, “Nếu không biết ngươi là nữ tử, ta cho rằng ngươi đây là đang quấy rối.”
Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, lẩm bẩm, “Ta cũng không có ý đó a.”
Chu Trúc Thanh nhìn Phong Lăng ngượng ngùng bộ dáng, cười khẽ.

Không biết vì sao, nàng có cảm giác người này rất hiểu nàng.

Luôn đưa ra đề nghị giúp đỡ khi nàng đã nỗ lực hết khả năng có thể, mà không phải giúp đỡ khi nàng vẫn chưa thử hết sức mình.

Là những lúc mà nàng thật sự cần được giúp đỡ, và cũng đón nhận sự giúp đỡ đó.

Ngay từ lần đầu gặp mặt đã như vậy.

Làm nàng cảm thấy so với người khác, Phong Lăng ở trong lòng nàng, có vẻ càng đặc biệt hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.