Huấn luyện bắt đầu không hề có dấu hiệu.
Ngay trong khu tập thể hình, Diệp Vãn trực tiếp lấy ra một hộp thức ăn ổn định nhiệt độ.
Trêи hộp thức ăn ổn định nhiệt độ còn có màn hình LED, biểu hiện nhiệt độ bên trong hộp, cùng với các lựa chọn như hâm nóng, hấp, chiên, nấu cơm.
Khánh Trần trong lòng nói, cái này không phải là nồi cơm điện không cần dây điện sao? Xem ra gần nhà tù cũng có tháp Vân Lưu.
Diệp Vãn mở hộp đựng, bên trong rõ ràng là những miếng thịt bò được xếp vô cùng chỉnh tề.
"Ăn, " Diệp Vãn nói.
"Không phải muốn huấn luyện sao, hiện tại ăn có phải không tốt cho bao tử hay không?" Khánh Trần hỏi.
"Dùng Thuật hô hấp huấn luyện, cậu không ăn nói thân thể sẽ suy sụp, bởi vì tiêu hao quá lớn, " Diệp Vãn giải thích nói.
Khánh Trần cảm thụ được chổ kỳ diệu của Thuật hô hấp, hắn đột nhiên hỏi: "Chờ một chút, khi tôi sử dụng Thuật hô hấp, rõ ràng cảm giác có một luồng khí không hiểu đang chạy trong thân thể. Nó hình như cũng không có trợ giúp gì đối với thân thể, cũng không có thực chất, nhưng tôi tựa như có thể điều khiển."
Diệp Vãn lắc đầu: "Cái này tôi không rõ ràng lắm, cậu có thể hỏi ông chủ."
"Tốt, " Khánh Trần không hỏi nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, đếm ngược 20:20:00.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi ở bên cạnh bàn hỏi Diệp Vãn: "Tiến độ đêm qua thế nào? Người bình thường vừa mới bắt đầu huấn luyện cường độ cao khẳng định không chịu nổi đâu, hắn kiên trì đến mấy giờ?"
Diệp Vãn nhìn đối phương một cái: "Đủ tiêu chuẩn , từ 11 giờ luyện đến 3 giờ sáng."
"Chờ một chút, dạng như hắn vừa nhìn là biết trước đây chưa từng huấn luyện qua, hắn có thể luyện đến 3 giờ sáng?" Lâm Tiểu Tiếu sửng sốt một chút: "Mẹ Diệp đừng luyện chết hắn!"
"Có Thuật hô hấp sợ cái gì, " Diệp Vãn lắc đầu: "Trước khi huấn luyện tôi cho hắn ăn cả một hộp thịt bò, lúc huấn luyện liền tiêu hóa hết sạch tất cả. Ông chủ đặc biệt dặn dò, yên tâm, tôi có chừng mực."
Người bình thường ngày đầu tiên bắt đầu huấn luyện cường độ cao, theo phương pháp này sợ rằng đã sớm không được, luyện đến rách cơ bắp đều có khả năng.
"Cho dù có Thuật hô hấp, hắn cũng sẽ mệt, " Lâm Tiểu Tiếu nói thầm.
Diệp Vãn lại một lần nữa lắc đầu: "Hắn dường như có thể đem thân thể tách khỏi tinh thần, chỉ theo đuổi mục tiêu huấn luyện, không quan tâm sự mệt mỏi của thân thể, loại tình huống này tôi cũng chưa thấy qua. Nếu như hắn không phải là Người du hành Thời Gian xuyên không tới, sợ rằng chỉ cần dựa vào loại ý chí này đã sớm thức tỉnh thành người siêu phàm."
"Đây là chuyện tốt, nếu như hắn thức tỉnh sớm thì đã không phải người thường, cũng sẽ không có biện pháp đi con đường của ông chủ, " Lâm Tiểu Tiếu nói.
Lúc này, nhà tù số 18 đã tới thời gian ăn sáng, từng cánh cửa hợp kim theo tiếng mở ra, các tù nhân xếp hàng đi xuống dưới lầu.
Khánh Trần thành thật đứng trong đội hình, vẫn là hình dạng không còn đặc quyền.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn thoáng qua Khánh Trần bên kia, đột nhiên phát hiện hình dạng tràn đầy tinh thần tươi tỉnh của đối phương, ngay cả di chứng của đoạn thực bốn ngày đều biến mất không thấy.
Hắn quay đầu hỏi Lý Thúc Đồng: "Ông chủ, Thuật hô hấp thần kỳ như thế sao, nếu không đêm nay ngài cho tôi thử xem? Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu một chút."
Lý Thúc Đồng nhìn chằm chằm bàn cờ tướng không ngẩng đầu lên mà nói: "Năm đó cho cậu thử lại, cậu không dám, hiện tại trễ rồi, tuổi quá lớn."
"Tôi mới hai mươi bảy tuổi. . ." Lâm Tiểu Tiếu nói.
"Đời người càng dài, trong lòng càng khổ, " Lý Thúc Đồng nói: "Qua hai mươi tuổi cậu chịu càng ngày càng nhiều nỗi khổ thế tục, sử dụng Thuật hô hấp căn bản không qua được cửa ải vấn tâm. Trước đây chúng ta luôn cảm thấy rằng thời trai trẻ nên chịu khổ, nhưng sau khi trưởng thành mới rõ ràng, hai loại khổ này là không giống nhau."
Đợi khi Khánh Trần xếp hàng xuống lầu, vẫn ngồi ở chổ rất xa Lý Thúc Đồng như trước, Lý Thúc Đồng có chút phiền muộn: "Tuy rằng là tôi bảo hắn làm bộ bị xa lánh, nhưng cứ như vậy, sẽ không ai phá tàn cục với tôi."
Khi đang nói chuyện, trong nhà tù số 18 bỗng nhiên vang lên tiếng phát thanh: "Tù nhân số 010101, tù nhân số 002199, tù nhân số. . . Có người thân đến thăm, mời đi theo cảnh ngục cơ giới số 03, đi đến phòng thăm nuôi."
010101, là số của Khánh Trần.
Hắn sửng sốt một chút, mình đi tới thế giới Bên Trong lâu như vậy, vẫn là lần đầu có người thăm hỏi.
Thế cho nên, hắn đều đã quên trong nhà tù còn có chuyện người thân đến thăm.
Lộ Nghiễm Nghĩa ngồi đối diện hắn nói: "Ông chủ, ngày hôm nay là ngày thăm người thân, hẳn là Khánh Ngôn tới."
"Ừm, " Khánh Trần gật đầu đứng dậy.
Hắn cùng tám mươi tù nhân lần lượt xếp thành hàng, sau đó đi qua cửa hợp kim lớn, đi qua hàng lang thật dài.
Tường của hàng lang cũng là kim loại tạo thành, trêи trần nhà còn có hai ống màu trắng, thoạt nhìn như là đường hầm đi đến thời không khác.
Trêи đường, có tù nhân ồn ào nói với người khác: "Hàn Lâm Sơn, em gái của mày lại tới thăm, xin em gái mày một tấm ảnh đi, buổi tối cho tao mượn dùng!"
Tù nhân phía trước tên gọi là Hàn Lâm Sơn tức giận mắng một câu, nếu không phải thời gian thăm người thân, hai người khẳng định sẽ đánh nhau.
Các tù nhân tuy ầm ĩ, nhưng chỉ cần mọi người vẫn còn đứng trong hàng, cảnh ngục cơ giới sẽ không quản.
Trong đội hình này, chỉ có Khánh Trần im lặng.
Không có tù nhân dám nói chuyện với hắn, thậm chí tù nhân phía sau đều cố gắng tránh xa một chút.
Đi tới phòng thăm nuôi riêng, Khánh Trần đẩy cửa ra thấy bên trong có một người trẻ tuổi đang ngồi.
Đối phương đại khái khoảng 25, 26 tuổi, đầu đinh nửa tấc màu đen, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Người này hẳn cũng là Khánh Ngôn, trêи người đối phương mặc tây trang màu xám, chỉ có bàn tay là tứ chi máy.
Bất quá, cái này đại khái là tứ chi máy tinh xảo nhất mà Khánh Trần gặp qua, bề mặt của mỗi một ngón tay, đều giống như là có người tỉ mỉ mài qua, hai bên ngón tay đều khảm đường hoa văn màu vàng, trêи mu bàn tay còn có hoa văn của lá cây bạch quả, giống quyền trượng của Mafia.
Lá cây bạch quả, đó là ký hiệu của Khánh thị.
Khánh Trần ngồi xuống trước mặt đối phương, Khánh Ngôn nhìn hắn lạnh lùng nói: "Phòng Hai và phòng Bốn đã đem văn kiện trách cứ của mày giao cho Phòng Tài phán của gia tộc, nói mày vô duyên vô cớ trêu chọc Lý Thúc Đồng, còn dẫn đến Lý Thúc Đồng phản cảm. Khánh thị chúng ta mặc dù không sợ Lý Thúc Đồng, nhưng vô ý kết hận thù với Kỵ Sĩ, Hằng Xã, hy vọng mày ở trong nhà tù số 18 cố gắng thành thật một chút, không nên gây ra thêm trò ngu nào."
Khánh Trần sửng sốt một chút, trước đó Lộ Nghiễm Nghĩa nhắc tới Khánh Ngôn, hắn đều cho rằng đây là đồng minh.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải như thế.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Còn có cái khác không?"
Khánh Ngôn lạnh giọng nói: "Mày nghĩ tới tình cảnh của mình chưa, người được chọn khác đều có người trợ giúp, chỉ riêng mày không có, mày dựa vào cái gì tranh với người khác. Lần này phòng Hai và phòng Bốn đều nhất quyết, không nên làm pháo hôi cho người khác. Nghe tao khuyên một câu, ngoan ngoãn thành hôn với Kamidai Soraon của gia tộc Kamidai, Khánh thị còn có thể cho mày một chổ."
Khánh Trần mặt không biểu tình nhìn đối phương, nhưng trong lòng đang nhanh chóng hoạt động.
Cái này lại là một loạt triển khai thần kỳ gì đây, mình còn có hôn ước ở thế giới Bên Trong? ! Hơn nữa nghe tên, căn bản không giống như là Hoa kiều.
Kamidai. . . Là Kamidai của một trong năm Tập đoàn lớn. (trước đó là Tập đoàn Thần Đại, giờ đổi qua tiếng Nhật để phù hợp với nội dung sau)
Khánh Trần lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi vẫn dự định thử lại một lần."
Khánh Ngôn tựa như không nghĩ tới Khánh Trần sẽ trả lời như vậy, hắn sửa lại vạt áo một chút, ung dung nói: "Tùy mày, tao đây muốn nói cho mày biết, Phòng Tài phán tuy rằng không cho ra ý kiến xử phạt đối với mày, nhưng gia tộc cũng sẽ không sẽ giúp mày cái gì. Bản thân gia tộc sẽ không dự định cho mày tham dự cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng, là mày cố ý muốn tham gia, còn giành danh sách của phòng Ba, cho nên cũng không muốn chờ mong ủng hộ nhiều hơn. Nếu như mày có thể hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất, nếu không được thì ngoan ngoãn ngồi hết thời hạn trong nhà tù số 18 đi."
"Tốt, " Khánh Trần bình tĩnh đứng dậy, cũng không nói thêm cái gì với người con cháu của Khánh thị này nữa.
Khánh Ngôn thấy thế có chút tức giận: "Lời nói của tao mày có nghe vào không?"
Khánh Trần nói với cảnh ngục cơ giới đối diện ngoài cửa: "Xin chào, bên tôi kết thúc."
"Chờ một chút!" Khánh Ngôn hòa hoãn giọng nói một chút: "Kamidai Soraon lần này đi cùng tao đến thăm mày, mày ít nhất cũng phải gặp mặt cô ta, bằng không không có cách nào ăn nói với gia tộc hai bên."
Khánh Trần: ". . . Tốt."
Khánh Ngôn đi ra, năm phút đồng hồ sau, đối phương thay đổi người còn lại tiến vào.
Là một cô gái 17, 18 tuổi, tướng mạo cũng không tính quá đẹp, nhưng không biết vì sao có thể làm cho người ta có một loại cảm giác tươi mát.
Cô gái mặc âu phục thân trêи, thân dưới là váy âu phục dài đến đầu gối, thoạt nhìn như là một lần gặp mặt vô cùng chính thức.
Nhưng cô gái cũng không giống như thường xuyên mặc loại quần áo này, cho nên có vẻ có chút đứng ngồi không yên.
Khánh Trần đánh giá cô gái, bên cạnh mũi của đối phương có một nốt ruồi nho nhỏ, trêи da không có bất cứ dấu vết của trang điểm.
Cô gái sau khi ngồi xuống không có nhìn thẳng Khánh Trần, thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát một chút, cũng không nói gì.
Hai bên liền im lặng như thế . . .
Cho đến khi loa phát thanh tuyên bố, thời gian thăm nuôi kết thúc.
Cô gái lúc này mới nhỏ giọng nói thầm một câu: " Kon"nani sei ka ni za tte iru no mo yo-sa-sōdesuga, kono shōnen no Chin dama-buri wa hontō ni kireidesu ne." [Ps: đây là tiếng Nhật]
"Cái gì?" Khánh Trần nghi hoặc.
Cô gái cười cười: "Không có việc gì."
Cảnh ngục cơ giới mang theo Khánh Trần rời đi, trêи đường trở về Khánh Trần đang suy tư.
Trước đây Lộ Nghiễm Nghĩa nói, là tự mình điểm danh kêu hắn vào nhà tù số 18 hỗ trợ, sợ rằng những thứ Lộ Nghiễm Nghĩa biết không phải tình hình thực tế.
Thảo nào chuyện quan trọng như cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng, Khánh thị chỉ phái tay chân của một viện dưỡng lão đến hỗ trợ cho hắn.
Thì ra là, hắn cũng bị gia tộc vứt bỏ ở thế giới Bên Trong.
Thế nhưng, hôn ước không hiểu tự nhiên xuất hiện, lại là chuyện gì xảy ra.
. . .