"Em cuối cùng cảm giác lão sư đến Vùng đất Cấm Kỵ số 002, liền giống như về nhà, " Khánh Trần hỏi: "Bất quá người đến nơi đây cũng cần tìm cây mắc cỡ kiểm nghiệm có gia tăng quy tắc hay không sao?"
Lý Thúc Đồng giải thích: "Vùng đất Cấm Kỵ cũng không phải lập tức sản sinh sau khi người siêu phàm chết, vài chục năm trước có vị tiền bối kỵ sĩ được an táng ở tại đây, quy tắc thuộc về ông ta vẫn chưa có xuất hiện."
"Vậy nếu như quy tắc của vị tiền bối kia được sinh ra, sẽ là cái gì?" Khánh Trần hỏi: "Người quen thuộc với ông ta sao?"
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút: "Quy tắc của ông ta có thể là, người tên là Lý Thúc Đồng, Trần Gia Chương không thể tiến vào đây . . ."
Khánh Trần: "? ? ?"
"Vị sư thúc kia lúc còn sống bị tôi quấy rầy không ít, " Trong nét mặt của Lý Thúc Đồng có một tia hồi ức: "Lúc trẻ tuổi, ông luôn luôn đi theo phía sau tôi và sư huynh giúp chúng tôi chùi đít, khi đó tôi và sư huynh còn rất nghịch, khiế ông đặc biệt đau đầu."
"Vậy cũng không đến mức không cho người và sư bá tiến vào chứ, " Khánh Trần thở dài nói: "Ngườinghiêm túc trả lời được không."
"Loại quy tắc này rất khó phỏng đoán, " Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Có thể chỉ có ông ấy mới biết được, bản thân ghét nhất là cái gì. Nói thật, sau khi Vùng đất Cấm Kỵ số 002 hình thành, rất nhiều quy tắc ngay cả những hậu bối chúng tôi đều cảm giác dở khóc dở cười, so sánh với những Vùng đất Cấm Kỵ khác, ở đây quá cứ như một hố ga."
"Cho nên, lão sư, quy tắc của Vùng đất Cấm Kỵ số 002 rốt cuộc là cái gì. . . Không đúng, người không thể đem quy tắc của nó nói cho em biết, " Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng nghiêm túc nhìn về phía Khánh Trần: "Tôi cần em lập lời thề, không đem quy tắc của Vùng đất Cấm Kỵ số 002 nói cho người khác biết, giữ nghiêm bí mật."
Khánh Trần sửng sốt một chút, hắn phát hiện lão sư lúc này nghiêm túc không gì sánh được.
Nghiêm túc chưa bao giờ có.
"Lão sư, em xin thề không đem quy tắc ở đây nói cho người khác biết, giữ nghiêm bí mật, " Khánh Trần cũng nghiêm túc nói: "Nhưng lão sư ở trong Vùng đất Cấm Kỵ đem quy tắc của nó nói cho em biết, không có việc gì chứ?"
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Sẽ không."
"Vì sao?" Khánh Trần khϊế͙p͙ sợ nói.
"Cái này liên quan đến một quy tắc thông dụng của Vùng đất Cấm Kỵ, nhưng rất nhiều người còn chưa biết, " Lý Thúc Đồng cười thần bí: "Không cần sốt ruột, vài ngày sau em liền rõ ràng, trước tiên nói về Vùng đất Cấm Kỵ số 002 có những quy tắc nào đi."
"Thứ nhất, không thể tùy tiện đại tiểu tiện."
Khánh Trần: ". . ."
"Thứ hai, không thể nói tục chửi thề."
Khánh Trần: ". . ."
"Thứ ba, không thể tùy tiện nhổ đàm."
Khánh Trần bỗng nhiên ôm trán: "Không được, lão sư người chờ một chút đã, để cho em bình tĩnh một chút."
Lý Thúc Đồng cười cười nhìn học trò của mình, tựa như dự liệu được phản ứng của thiếu niên.
Thiếu niên nhìn về phía lão sư nghi hoặc nói: " Vùng đất Cấm Kỵ số 002 này, tam quan đoan chính như thế sao? !"
[Tam quan (三观) : bao gồm “thế giới quan” “giá trị quan” và “nhân sinh quan”. Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài. Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh. Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc). Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó]
Khánh Trần thậm chí cảm giác bản thân mình đang nghe chương trình học "Tuyên truyền văn minh" ở thế giới Bên Ngoài, làm thanh niên tốt giữ vững văn minh – đô thị.
"Cùng với nói là tam quan của Vùng đất Cấm Kỵ số 002 đoan chính, không bằng nói là tam quan của các tiền bối kỵ sĩ ấy đoan chính, " Lý Thúc Đồng vui vẻ nói.
"Có bệnh thích sạch sẽ còn không sai biệt lắm, " Khánh Trần vô lực trào phúng. . .
"Điều thứ tư, hoa trong Vùng đất Cấm Kỵ không thể hái."
"Điều thứ năm, không được sử dụng máy bay không người lái."
"Điều thứ sáu, không thể sử dụng súng."
"Điều thứ bảy, không thể giết người."
Khánh Trần nhấc tay: "A? Không thể giết người người dẫn em đến đây để làm chi?"
Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái: "Không thể trực tiếp giết."
Đó chính là, chỉ có thể lợi dụng quy tắc.
"Điều thứ tám, không thể nhảy dây thung."
"Người chờ một chút, " Khánh Trần lần thứ hai ngăn cản lão sư nhà mình: " Điều thứ tám là người nói nghiêm túc đúng không, không thể nhảy dây thung là cái quỷ gì? Vì sao còn có thể loại chuyện không thể nhảy dây thung này."
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Điều thứ chín, không thể nói thịt bò không thể ăn."
"Điều thứ mười, lúc người khác hát, không thể hát theo."
Khánh Trần nghi hoặc nói: "Vị tiền bối này là người giành hát?"
"Không phải, " Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Bản thân ông ta là một người rất hướng nội, kết quả mỗi lần lấy dũng khí hát, mặc kệ hát bài gì, sư huynh của ông ta đều sẽ hát theo, còn muốn giành hát, điều này làm cho ông ta rất phiền."
"Điều thứ mười một, chơi kéo bố bao không thể thua."
"Điều thứ mười hai, phải đúng giờ."
"Điều thứ mười ba, không thể trộm trứng chim."
"Điều thứ mười. . ."
Lúc này Khánh Trần thật sự có chút mê man, quy tắc của Vùng đất Cấm Kỵ số 002 quả thật nhiều, nhưng những quy tắc này có chút không giống với những gì hắn suy nghĩ.
Vùng đất Cấm Kỵ của người ta đều là, sau khi đi vào phải tưới 1 lít máu, hoặc là mỗi ngày phải hiến tế một người đồng đội.
Vì sao đến sân nhà của tổ chức Kỵ Sĩ nhà mình, liền biến thành . . . Dở dở ương ương như vậy.
Nhưng mà Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn về phía Khánh Trần cười nói: "NgưE`ơi cảm thấy những quy tắc này rất giống như nói đùa đúng không? Nhưng thật ra những quy tắc này giết người nhiều nhất. Vùng đất Cấm Kỵ số 002, cũng được công nhận là một trong số những Vùng đất Cấm Kỵ giết người nhiều nhất."
Khánh Trần bỗng nhiên rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, người không có khả năng không có ăn uống ỉa đái, dựa theo quy tắc của Vùng đất Cấm kỵ mà nói, dù cho rơi một giọt nước tiểu xuống mặt đất đều sẽ bị toàn bộ Vùng đất Cấm Kỵ truy sát.
Phương pháp có thể giết người của một Vùng đất Cấm Kỵ, thật sự quá nhiều.
Không riêng gì ăn uống ỉa đái, còn có không thể nói tục chửi thề các loại, người đang ở trong tình thế cấp bách chửi một câu “đù mé” đều là rất bình thường, nhưng ở chỗ này nói tục sẽ chết.
Không thể sử dụng súng, liền có nghĩa là nhân loại không có cách nào sử dụng vũ khí thông thường để đối mặt dã thú.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Khi em biết quy tắc của Vùng đất Cấm kỵ, như vậy giết người sẽ là một chuyện vô cùng dễ dàng."
"Làm sao giết?"
"Không cần phải gấp gáp, trước tiên dẫn em đi làm quen hoàn cảnh hai ngày, chờ em nhớ kỹ phần lớn địa hình ở đây, lão sư làm mẫu cho em xem, " Lý Thúc Đồng nói.
Nhưng mà Khánh Trần bỗng nhiên nói: "Lão sư, hai ngày sau, em muốn tự mình thử trước."
"Ừm?" Lý Thúc Đồng nhíu mày lông: "Việc này lão sư đáp ứng phải giúp em, không cần khách khí với lão sư."
"Ngược lại không phải khách khí với lão sư, em hiện tại đột nhiên có ý nghĩ, " Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ bản thân em làm không được, trở về cầu lão sư ra tay."
Nói xong, thiếu niên đi đến phía trước, Lý Thúc Đồng xoay người nhìn vào rừng cây xúc động nói: "Bỗng nhiên cảm giác làm lão sư thật không có ý nghĩa, bất quá các người đừng nói, tôi liền thích dáng vẻ quật cường trêи người hắn."
Trong lúc di chuyển, Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Lão sư, bài hát ai cũng thích ở thế giới Bên Trong là bài gì?"
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút: "À nhắc đến chuyện này tôi còn muốn tính sổ với em đấy, tôi xem qua giai điệu em đưa cho tôi, ngay từ đầu em còn đưa giai điệu của nhạc cổ điển, về sau em lại bắt đầu dùng nhạc thiếu nhi để lừa gạt tôi."
Khánh Trần sửng sốt một chút: "Lão sư làm sao biết em cầm giai điệu của nhạc thiếu nhi . . ."
Lý Thúc Đồng mặt không biểu tình nói: "Bởi vì những bài nhạc thiếu nhi đó thế giới Bên Trong cũng có, giống như Tống Biệt, đã lưu truyền từ trước đây rất lâu."
"Ha ha ha ha thật xấu hổ."
. . .
Đếm ngược 66:00:00.
Lại một buổi sáng của hai ngày sau.
Ở chỗ sâu trong Vùng đất Cấm Kỵ, nơi giao nhau giữa biên giới cùng với vùng đất trung tâm.
Một đội ngũ được huấn luyện đang chậm rãi đi tới, hơn một trăm người dẫm lên lá cây mục nát, chỉ phát ra âm thanh rất nhẹ.
Bọn họ tắt đi tất cả kênh thông tin với nhau, bởi vì sau khi tiến vào Vùng đất Cấm Kỵ nhất định phải giữ thông tin im lặng.
Để tránh nói sai.
Bọn họ mặc trang phục tác chiến màu đen, dưới chân là giày tác chiến bền chắc, trêи vai đều dán ký hiệu đầu hổ của Tập đoàn quân Đệ Nhị Liên bang, mỗi người thoạt nhìn đều vô cùng hung hãn.
Ngay ở phía trước nhất của đội ngũ, còn có bốn con chó cơ giới đi ở phía trước, phía sau có người cầm một thiết bị hiển thị, quan sát tin tức quét hình được chó cơ giới truyền về.
Trong rừng cây, phía trước đại đội dã chiến bỗng nhiên có người dừng bước.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đứng yên chỉnh tề.
Bầu không khí ngưng trọng.
Lúc này, phía trước nhất của đội ngũ có một sĩ quan khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, liếc mắt nhìn thật kỹ tuyến giao nhau trong rừng cây phía trước, gã ý thức được tạm thời không thể tiếp tục đi về phía trước, lại đi tới chính là vùng đất trung tâm của Vùng đất Cấm Kỵ.
Gã nói với binh lính phía sau: "Bảo Khánh Hoài trưởng quan đến đây một chuyến."
"Vùng đất trung tâm" cùng với "biên giới", trong thường ngày là một từ ngữ không rõ.
Nhưng mà đối với Vùng đất Cấm Kỵ mà nói, tuyến giao nhau bỗng nhiên rõ ràng lên.
Bởi vì đưa mắt ra nhìn phía trước, đều là sinh vật cùng với thực vật bạn không thể nào nhận ra, dường như muốn đi vào một thế giới kỳ quái.
Lúc này, phía sau đội ngũ có một người thanh niên sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi tới.
Thanh niên mang mũ Beret màu đen, gương mặt thon gầy, góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn giống như được điêu khắc với tỉ lệ hoàn mỹ.