Dật Ninh

Chương 36




Thanh âm của Dật Ninh rất nhẹ, hơi khàn khàn, còn mang theo run rẩy, Chu Diên tin chắc mình nghe rất rõ, hắn dừng bước quay người lại.

Trong mắt có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là vui sướng, vui sướng đã có chút không kiềm chế được.

Sau khi nói xong Dật Ninh thực ra cũng có phần hối hận, cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại không giữ được bình tình mà nói ra như vậy, chính là đã nói ra thì không thể thu hồi.

Đặc biệt Chu Diên dùng ánh mắt nóng bỏng cùng mừng rỡ nhìn chính mình, điều này khiến cho Dật Ninh đang muốn nửa đường bỏ cuộc cũng không có cách nào chùn bước, cậu chỉ có thể nhỏ giọng nói lại một lần: ” Em, em đồng ý.”

Chu Diên bước nhanh đến bên người Dật Ninh, ánh mắt nóng rực khiến cho Dật Ninh có cảm giác bị thiêu cháy.

Dật Ninh cúi đầu, bởi vì từng trải qua một lần quá chén bị cưỡng bức, khiến cho cậu đối với việc này không chỉ là bài xích, mà còn tới mức sợ hãi, nghĩ đến việc cùng với một nam nhân phát sinh quan hệ, cho dù cậu đã dần dần thích Chu Diên, nhưng vẫn không vơi bớt được nỗi sợ hãi, thậm chí thân thể phản xạ có điều kiện mà khẽ run rẩy, hơn nữa dạ dầy bắt đầu cũng thấy không được  thoải mái.

Điệu bộ Dật Ninh cúi đầu chỉ làm cho Chu Diên nghĩ rằng cậu đang xấu hổ, mà thực sự Chu Diên nghĩ như vậy.

Dật Ninh bị hắn nâng cằm ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy hàm chứa thuỷ quang mang theo ngượng ngùng, hai má đỏ bừng, cánh môi hồng nhuận, đều làm cho Chu Diên dậy sóng càng thêm dâng trào, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Dật Ninh, nhìn vào mắt cậu nhẹ giọng nói, ” Em đồng ý rồi đúng không.”

Tình thế bắt buộc, Dật Ninh sao có thể nói ” Không”, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, ” Dạ” một tiếng.

Ánh mắt sâu thẳm của Chu Diên phiếm chút ánh sáng, hắn cười nhẹ ở bên tai Dật Ninh thì thầm một câu, ” Tôi sẽ cho em hài lòng.” liền ôm lấy Dật Ninh bế lên. ( anh rất tự tin vài bản lĩnh đàn ông của mình =_=’)

Dật Ninh bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ kịp ở trong lúc hoảng loạn mà ôm chặt lấy bờ vai Chu Diên.

Lúc bị đặt lên giường, Dật Ninh nhìn xuyên qua tấm rèm màu lam nhạt nhìn thấy sắc trời còn sáng, mới chống đỡ lên thân thể Chu Diên, ngượng ngùng nói,” Vẫn là ban ngày.”

Chu Diên theo ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ, ở trên mặt Dật Ninh hôn một cái trấn an, ôn nhu lên tiếng, ” Không có ai nói ban ngày thì không được cả, để anh đi đóng cửa sổ.”

Đem cửa sổ đóng lại, khi Chu Diên trở về bên giường, Dật Ninh đã xấu hổ cùng sợ hãi đến nỗi vùi mặt vào trên gối, còn cả người quấn trong chăn.

Dật Ninh cuốn trong đống chăn nệm tơ tằm trắng tinh, giống hệt như kén tằm trốn ở trong đó.

Chu Diên bật cười đưa cậu từ trong lột ra, Dật Ninh biết tránh không khỏi, liền tự động thả chăn ra, ánh mắt liếc quanh phòng một vòng, gian phòng được phối hợp giữa màu xanh lam cùng sắc trắng, đơn giản cùng ấm áp, rèm cửa được kéo lại, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng  nhàn nhạt, mang theo màu lam trong suốt, như một tầng nước gờn gợn, hết thẩy đều có vẻ mông lung.

Chu Diên phủ ở trên người Dật Ninh, đưa tay gạt chút tóc mai trên gương mặt Dật Ninh, từ trên cao nhìn xuống từng tấc từng tấc chăm chú nhìn cậu, sau đó đưa ngón tay vuốt ve đi lên, từ vầng trán thái dương mí mắt cái mũi hai má cùng môi cằm…

Dật Ninh bị ánh mắt sâu thẳm của Chu Diên hấp dẫn, chìm vào trong ánh sáng dịu dàng tràn đầy tình cảm ấm áp, cũng quên đi sợ hãi, quên đi ngượng ngùng, chỉ thấy ấm ấp, vây quanh thân thể còn có một chút ngọt ngào… một chút chờ mong….

Dật Ninh hiểu rõ, thực ra hiện nay mọi người đối với quan niệm trinh tiết cũng không quá khắt khe, nhưng cậu lại rất để ý, thời điểm học đại học cũng có nam nhân bắt chuyện cùng cậu, thậm chí rủ cậu tham gia một vài hoạt động, cũng  mời cậu đến quán Bar, nhưng cậu đều từ chối, cậu chưa bao giờ đáp ứng, cậu luôn nghĩ, nếu không phải một người ở bên mình cả đời, như vậy thì cậu tình nguyện cô độc suốt quãng đời còn lại.

Khi đó cậu cũng không gượng ép chính mình, cậu muốn khi yêu một người, thì bằng lòng dâng hiến tất cả của mình cho người đó, thương người đó hơn chính bản thân mình, cho nên yêu cầu của cậu cũng rất cao, cậu yêu cầu người đó cũng phải giống như cậu.

Đây chính là tình yêu cậu mong ước.

Bị Giang Triết chuốc rượu cưỡng bức, việc này nếu là người khác, có lẽ cũng không để ý, ít nhất cũng không như cậu cảm thấy trời u đất ám, nhưng Dật Ninh đối với việc này không thể coi như không có, cậu thực sự rất để tâm.

Cậu luôn để ý tới trinh tiết của chính mình, chuyện bị người cưỡng bức , đối với cậu mà nói là thương tổn sâu đậm, làm cho cậu càng ngày càng chui vào vỏ bọc của riêng mình, không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài.

Bị người đặt ở dưới thân, làm cho người ta có cảm giác áp bách, giống như một loại khuất phục.

Chu Diên từ trên cao nhìn Dật Ninh, sau đó cúi xuống hôn lên hai má cậu, Dật Ninh nhắm lại hai mắt.

Tâm tư cậu vẫn như trước đây, chưa từng thay đổi, cậu rất để ý đến thân thể mình, vô cùng để ý, cậu không thể tiếp thụ lối sống lạm giao, không thể tiếp thụ tình một đêm, lúc này cậu nguyện ý giao chính mình cho Chu Diên, tuy thân thể vẫn cứng ngắc, nhưng tâm đột nhiên trầm tĩnh lạ thường, cũng không phải cậu tìm được một người cậu cảm thấy có thể bên người đó một đời, chính là cậu thấy chính mình gánh vác những thứ đó trên lưng, nếu đem buông xuống, có lẽ cậu sẽ thấy đời người cũng không còn đau khổ cùng đơn độc nữa.

Nghĩ thông suốt như vậy nhưng Dật Ninh vẫn thấy khổ sở cùng chua xót.

Chiếc áo len mỏng manh trên người Dật Ninh cùng đồ lót bị cởi xuống, Chu Diên vừa hôn lên cằm cùng cổ cậu, vừa dùng chăn bao bọc lấy Dật Ninh, còn hỏi ” lạnh hay không?”

Dật Ninh vẫn nhắm mắt gương mặt phiếm hồng, lắc lắc đầu, Chu Diên vuốt ve thắt lưng cậu, rồi đem điều hoà chỉnh lên vài độ, lúc này mới ôm hôn Dật Ninh.

Dật Ninh bị hôn đến mơ mơ màng màng, quần bị cởi xuống, làn da tiếp xúc với giường nệm có chút lành lạnh, cậu hướng thân thể rộng lớn ấm áp của Chu Diên mà dựa sát vào.

Chu Diên giống như đang đánh giá bảo vật, đối với Dật Ninh dịu dàng che chở, vuốt ve khiêu khích, cuối cùng Dật Ninh cũng dần dần thả lỏng thân thể, mở to hai mắt, nhìn ngắm khuôn mặt của người đang ở bên mình, đón nhận cùng người đó hoan yêu.

Bởi vì chuẩn bị đầy đủ, trơn dịch cũng dùng nhiều lắm, cho nên Dật Ninh tiếp nhận Chu Diên không hề khó khăn như cậu nghĩ, ngoại trừ một chút căng trướng cùng đau nhức ra, cũng không đau đớn như tưởng tượng của Dật Ninh.

Cậu nhớ rõ khi bị Giang Triết cưỡng bức, khi đó bởi vì cậu quá say, hơn nữa lại sợ hãi cùng căm phẫn, khiến cho dạ dày co rút, khóc đến kinh khủng, không ngừng dãy dụa cùng kêu khóc, còn nôn mửa, cho nên bị Giang Triết nổi giận đối đãi rất ác liệt, trên người bị không ít thương tích.

Bất quá khi đó bị thương nặng nhất cũng không phải thân thể, mà là tâm, dù sao lúc đó Dật Ninh mới bước chân vào xã hội, ở công ty đang công tác rất tốt, mọi việc đều thuận lợi, cậu giống như đang đón ánh bình mình, ánh sáng ấm áp rạng rỡ, thế nhưng đột nhiên lại bị người đánh rơi xuống địa ngục hắc ám, cho nên cậu không thể tiếp nhận, thế giới này dơ bẩn, thế giới này tàn khốc, cậu cũng không có đủ kiên cường, cũng không thể rèn luyện được tâm tính như vậy, đối mặt với thế giới mạnh được yếu thua không có công bằng, cậu chỉ có thể nản lòng thoái chí, đối với thế giới này tràn ngập sợ hãi cùng né tránh.

Hiện giờ cùng với Chu Diên coi như hai bên cùng tình nguyện, đối với Dật Ninh mà nói tốt hơn nhiều lắm. ít nhất trong lòng cậu cũng đồng ý tiếp nhận.

Vốn dĩ dạ dầy còn chút khó chịu, nhưng thân thể lại bị Chu Diên khiêu khích khiến cho tình triều cuồn cuộn, đầu óc cũng không dùng được nữa, mơ mơ hồ hồ chìm nổi trong bể tình ái, thân thể sớm không còn tự mình khống chế, ký ức trên thân thể do Giang Triết đối xử thô bạo sinh ra đã sớm tản đi không còn tung tích.

Có lẽ do trời sinh, nên Dật Ninh biết chính mình đối với việc ở dưới thân người khác hưởng thụ *** vốn là bản năng, hơn nữa có thể từ bên trong nhận được rất nhiều khoái cảm.

Cậu nhớ tới lúc bị người mắng là ẻo lả, trong lòng cậu đau đớn, nhưng thân thể lại càng thêm hưng phấn.

Ngón tay nắm chặt ga giường, hai chân không tự giác câu lên thắt lưng mềm dẻo của Chu Diên, thuận theo nhịp va chạm mạnh mẽ của hắn, còn có thể phát ra tiếng rên rỉ mà phải dùng từ phóng túng và lẳng lơ để hình dung.

Dật Ninh ban đầu còn phóng thích không ra, chậm chạp cùng cứng ngắc, lúc sau lại giống một đãng phụ, thân thể vừa mềm dẻo vừa xinh đẹp, thanh âm vừa quyến rũ vừa đong đưa, sắc mặt đỏ ửng, trong mắt sóng nước nhộn nhạo, đúng là câu hồn.

Chu Diên buông cánh tay đang siết chặt eo Dật Ninh ra, ôm lấy cậu hôn lên bả vai mượt mà trắng mịn, hôn lên mặt má rồi môi, Dật Ninh bị Chu Diên va chạm mãnh liệt khống chế không được thân thể của chính mình, chỉ có thể đưa tay vịn chặt lấy bả vai của Chu Diên.

” A…. Không….Anh chậm một chút…” thanh âm vốn trong trẻo của Dật Ninh đã có chút khàn khàn, lại run rẩy, rập rờn như sóng nước, không ngừng mà va đập vào bờ, Chu Diên bị Dật Ninh kích thích khiến cho hoả khí rừng rực, chỉ cảm thấy trong bụng như một đoàn hoả thiêu càng ngày càng nóng, hắn phải liều mạng mới khống chế mình chậm một chút, chỉ lo Dật Ninh không chịu nổi.

Cao triều qua đi, Dật Ninh nằm trên giường nệm mềm mại, cảm thấy cổ họng vô cùng khó chịu, thân thể cũng mềm nhũn vô lực, nghĩ đến biểu hiện của mình lúc này, mặt đỏ đến xuất huyết, trong mắt vừa thẹn vừa ảo não, cậu cũng không hiểu được sao mình lại là cái dạng này, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình thực tinh khiết, nhưng vừa rồi như vậy, trong lòng lo lắng không yên, lo lắng Chu Diên có nghĩ mình trời sinh không có liêm sỉ hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.