Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 105: Phiên ngoại Vua và Vua




Lý Duy và Chu Hoành cùng năm sinh, nhưng Lý Duy lớn tháng hơn so với Chu Hoành.

Bất quá, cho dù Lý Duy sinh trước mấy tháng, nhưng bởi vì ốm yếu từ nhỏ, ăn kén cơm, ngủ kén giường, bởi vậy, căn cứ định luật bé ngoan, bé con kén ăn sẽ không cao, bé con ngủ không ngon sẽ không to, bởi vậy có thế biết, bé thoạt nhìn nhỏ hơn Chu Hoành không ít.

Chu Hoành là thằng chắt đầu tiên cao quý của Chu gia, hơn nữa trong một thời gian rất dài, nhóc cũng là thằng chắt duy nhất, có thể nghĩ, thân phận của nhóc có bao nhiêu quý không thể nói, sinh ra đã ngậm thìa bạch kim, chắc hẳn cuộc sống từ nhỏ đã tương đối dễ chịu.

Bất quá, hoàn toàn không phải như mọi người nghĩ.

Người giúp việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nhóc có vài cái, gia sư thậm chí cũng có vài cái, sau khi đọc Hồng Lâu Mộng, nhóc cảm thấy cách thức người hầu hạ nhóc hằng ngày, không sai biệt lắm so với Giả Bảo Ngọc.

Thế mà, thế mà, bên cạnh nhóc không chỉ có rất nhiều chị chị em em, bà nội thương nhóc, chị dâu cưng nhóc, tình huống thật sự ngược lại là, bên cạnh nhóc đa số đều là đàn ông, nhóc không biết nhà mình bị cái gì nguyền rủa, ra nhiều đồng tính luyến ái như vậy.

(cả cái gia tộc gay =)))) nhóc cũng không thoát lời nguyền đâu mà ở đó nói)

Nếu nhóc đã lớn lên trong cái gia đình như vậy, tự nhiên không có thành kiến với đồng tính luyến ái, ngược lại lúc nhóc còn nhỏ, thạm chí cảm thấy đàn ông ở cùng đàn ông mới là bình thường, là tổ hợp rất tốt, đàn ông ở cùng với phụ nữ, giống như ông ba với bà ba của nhóc, thật khiến nhóc cảm thấy kỳ lạ.

Dần trưởng thành, nhóc mới biết, không phải đàn ông với đàn ông là bình thường, mà là đàn ông với phụ nữ mới là bình thường của xã hội, trong nhà nhóc rất không bình thường.

Bởi vì trong nhà thành viên nam giới nhiều hơn nữ giới, gần như không có ai sẽ vô hạn cưng chiều nhóc, cho nên, nhóc căn bản không có khả năng vui đùa vô pháp vô thiên như Giả Bảo Ngọc.

Daddy nhóc kính yêu nhất là giáo viên đại học, còn là giáo viên dạy toán, còn thật sự nghiêm túc, từ nhỏ nhóc đã không thể không nghe lời y, mà baba nhóc rất bận rộn, rất ít thời gian chơi với nhóc, hai người ba yêu đủ nhưng cưng không đủ tạm thời bỏ qua một bên, lại nói ông nội nhóc, tuyệt đốc là kẻ độc tài độc nhất trong nhà, hơn nữa luôn không nói không cười, nhóc cũng không dám làm nũng trước mặt ông; vị bạn đời của ông nội, chú Tiểu Tề thật ra tốt lắm, nhưng là, lúc tình nguyện cưng nhóc nhóc đòi cái gì cũng được, bất quá người kia vừa lật mặt là hoàn toàn không tiếp nhận người kahsc, cho nên, hết thảy đều phải nhìn tâm tình người kia; bác cả Chu Diên, nghĩ đến hắn, Chu Hoành thở dài, bị hắn khi dễ là chuyện thường xuyên, thời điểm hắn cưng mình, Chu Hoành ra sức nghĩ gắng sức nghĩ, quả thật nghĩ không ra cái gì; ngược lại vợ của bác cả Chu Diên, cũng chính là chú Dật Ninh nhóc thích nhất là người yêu thương nhóc nhất, yêu đến độ nhóc muốn ánh trăng trên bầu trời, người đó cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy tới tay cho nhóc, tuy rằng chắc là cũng chỉ bưng một chậu nước soi ánh trăng cho nhóc nhìn, nhưng loại tâm ý này, Chu Hoành cảm thấy đủ để mình có thể cảm động bày tỏ cùng trời đất; mà ông ba bà ba trong nhà, ông ba thật ra rất từ ái, nhưng chưa bao giờ sẽ đồng ý một vài chuyện đặc biệt với nhóc, dù sao chính là xin ông ấy cũng vô dụng, bà ba cũng vậy, chỉ biết nói một câu, daddy con đồng ý chưa, đồng ý thì bà giúp con. Chu Hoành chỉ có thể phun máng sau lưng, nếu daddy đồng ý con còn đến xin ông bà sao?

(tội thằng nhỏ, tác giả dùng từ “dad” mà từ này đứng không kì lắm, nên tui sửa thành daddy)

Nói bọn họ xong rồi, lại nói tới hai người cô xinh đẹp vẫn luôn ở tại nhà chính Chu gia, Chu Hoành cảm thấy bản thân nhận thức được sự đáng sợ của phụ nữ hoàn toàn là bởi vì hai người này, hơn nữa, nhóc cảm thấy chính mình nhất định vẫn có bóng ma với hai người, hơn nữa sẽ ảnh hưởng cả đời nhóc, nếu không, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp nhóc đều cảm thấy các cô ấy đang rắp tâm hại người.

Lúc nhóc muốn hai cô bồi thường tinh thần cho nhóc, bị hai cô yêu cầu mặc đồ con gái, nhóc hoàn toàn phát điên, phẫn hận bỏ đi, nhưng mới đi tới cửa lớn, ở cửa lớn, vừa vặn bắt gặp Chu Diên và Dật Ninh đi vào trong nhà.

Dật Ninh nhìn thấy Chu Hoành tức giận bất bình, kêu nhóc, “Hoành Hoành, đây là làm sao vậy, mất hứng như thế.”

Chu Hoành cọ tới bên người Dật Ninh, tay túm tay cậu, nói, “Chú Dật Ninh, hai người muốn ở lại đây sao? Buổi tối con chơi với chú.”

Chu Diên lành lạnh phản bác, “Bọn bác không ở đây, sắp tới nhà bạn làm khách, lại nói, cho dù ở lại đây, con hiện tại đã không nhỏ, chẳng lẽ còn muốn khóc đòi Dật Ninh cùng ngủ con mới ngủ được sao?”

Chu Hoành bị một câu cuối của hắn nói cho đỏ mặt, cảm thấy mặt mũi mình bị quét sạch, nói, “Con khóc đòi chú Dật Ninh ngủ với con hồi nào! Con mới không có! Là chú Dật Ninh đồng ý ngủ với con.”

Dật Ninh nhìn Chu Diên lại muốn đả kích Chu Hoành, vội kéo cánh tay hắn một chút, nói, “Ừm, Hoành Hoành rất nam tử hán, từ nhỏ đã tự mình ngủ.”

Chu Diên hừ một tiếng, không nói tiếp.

Chu Hoành hừ Chu Diên một tiếng, nói, “Xem đi, chú Dật Ninh đã nói không có.”

Chu Diên và Dật Ninh vào nhà ngồi chốc lát, nhìn thấy cặp song sinh ở nhà, còn có lão quản gia, liền muốn lái xe đi.

Chu Diên nói, “Hôm nay là sinh nhật nhóc nhà Dật Nhiên, mời bọn anh qua đó mừng sinh nhật, không chờ mấy người chú ba về đâu, nếu không sẽ bị muộn.”

Cặp song sinh vừa nghe là nhà Dật Nhiên, không quá thích, hồi nhỏ các cô từng ăn mệt của Tào Dật Nhiên, có hơi kiêng kị hắn, tuy quan hệ giữa Chu Diên và Tào Dật Nhiên rất tốt, nhưng hai người các cô lại không thân với Tào Dật Nhiên, cũng gần như không qua nhà hắn làm khách.

Nhưng Chu Hoành nghe thấy lại hào hứng, nói, “Là sinh nhật cái cậu tên Lý Duy kia sao?”

Dật Ninh cười, nói, “Là sinh nhật Tiểu Duy Duy, thời gian qua thật nhanh, nhóc ấy năm nay đã mười tuổi rồi.”

Chu Hoành nói, “Năm nay con cũng mười tuổi.” Nhóc không thích Dật Ninh khen ngợi đứa trẻ khác ngoài nhóc, tuy trong lời Dật Ninh không hề mang theo ý khen ngợi, nhưng nghe vào tay Chu Hoành, cậu (Dật Ninh) và Lý Duy kia rất thân, vì thế tâm sinh ghen tị, còn nói, “Vậy mà kêu Tiểu Duy Duy, thật giống tên con gái, hừ!”

Chu Diên nhìn Chu Hoành nhướng mày rất kiêu ngạo, vươn tay tới nắm cằm nhóc, nói, “Con cũng mười tuổi, bất quá, còn phải chờ thêm mấy tháng nữa mới tới. Ừm, muốn cùng bọn bác qua đó không, dù sao cùng năm, vừa vặn làm bạn tốt.”

Lại nói, chắt trai Chu Hoành của Chu gia và mụm cơm cục cưng Lý Duy của Tào gia, tuy quan hệ hai nhà không tồi, hai thằng nhóc này vậy mà chưa từng xuất hiện chung.

Có lẽ bởi vì Chu Hoành bị Chu gia trông quá nghiêm, từ nhỏ đã là giáo dục cấp tinh anh, không có bao nhiêu thời gian ra ngoài chơi, quan hệ giữa cha thân sinh của nhóc Chu Niệm và Tào Dật Nhiên cũng không đặc biệt thân, mà daddy Sở Mộ lại là người rất cẩn thận nghiêm túc, một lòng hướng về học thuật, cùng bên Tào Dật Nhiên không có quan hệ đặc biệt, vì vậy, quan hệ giữa Chu Hoành và con cái bạn tốt của Chu Niệm khá tốt, cũng kết giao với một vào bạn nhỏ trong nhà thế giao (các gia đình có quan hệ qua lại qua nhiều đời), nhưng cố tình quan hệ thật bình thường với Lý Duy bởi vì thân thể kém mà luôn thích tự đắc tự vui.

Không chỉ quan hệ thật bình thường, còn rất ít khi gặp nhau.

Cho dù hai đứa đều thường xuyên từ miệng Chu Diên và Dật Ninh nghe được tên và câu chuyện của đối phương, thuộc loại bạn tri âm đã lâu, nhưng đều là loại trạng thái không xem trọng cũng không tình nguyện xem trọng đối phương.

Chu Hoành muốn đi so dài ngắn với Lý Duy, cho nên nói, “Dạ, vậy con cũng đi.”

Dật Ninh cười tủm tỉm nắm tay nhóc, nhóc mới phản ứng lại, “Baba với daddy con về mà không thấy con thì làm sao?”

Dật Ninh nói, “Không phải thứ bảy sao, ra ngoài chơi hẳn không sao đâu.”

Cậu nói xong, liền nhìn về phía Chu Diên, Chu Diên ôm vai cậu, nói, “Anh gọi điện nói với Chu Niệm một tiếng là được rồi.”

Vì thế, Chu Hoành cứ như vậy đi theo Chu Diên và Dật Ninh tới nhà Tào Dật Nhiên.

Trên xe, nhóc không ngừng nghe Dật Ninh nhắc “Tiểu Duy Duy”, Tiểu Duy Duy lớn Tiểu Duy Duy nhỏ, Chu Hoành nghe vẫn luôn bốc giấm chua.

Dật Ninh còn đang nói, “Bạn ấy rất kén ăn, cho nên rất gầy, con nít gầy như vậy căn bản không tốt. Xem Hoành Hoành, thói quen tốt hơn nhiều, cho nên trông khỏe mạnh hơn.”

Nhưng cho dù Dật Ninh đang khen ngợi mình, Chu Hoành vẫn cảm thấy chua, luôn cảm thấy bởi vì mình khỏe mạnh, mà Tiểu Duy Duy kia rất gầy, cho nên Dật Ninh sẽ càng yêu thương Tiểu Duy Duy hơn.

Từ Chu gia tới nhà Tào Dật Nhiên, Chu Diên lái xe, tốn mất bốn mươi phút mới tới, có thể thấy quả thật hơi xa.

Xe lái vào sân trước nhà Tào Dật Nhiên, trong sân đã có mấy chiếc xe đỗ, xem ra, đã có vài vị khách tới đây.

Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ mang theo Lý Duy mấy năm nay vẫn luôn ở tại tòa nhà cũ trước kia của Tào Dật Nhiên, thật ra căn nhà vô cùng rộng lớn, thêm một lần tân trang trang hoàng lại toàn bộ lúc trước, sân vườn đằng sau cũng sửa sang lại, từ trong nhà nhìn ra ngoài, vô cùng tao nhã, vào nhà, bên trong cũng vô cùng ấm áp.

Tuy là sinh nhật tròn mười tuổi của Lý Duy, nhưng Tào gia không có ý tứ làm lớn, dù sao cũng là con nít, ông bà đều cảm thấy con nít làm sinh nhật lớn dễ giảm thọ vì thế chỉ mời nhóm người thân bạn bè đến tụ họp, sau đó bé con mời nhóm bạn tới chơi là được rồi.

Chu Diên và Dật Ninh mang theo Chu Hoành tới Tào gia, được chủ nhân trong nhà nhiệt tình tiếp đón.

Tào Dật Nhiên ra đón tiếp, cười nói với Chu Diên, “Tới coi như sớm.” Lại gật gật đầu với Dật Ninh, sau đó thấy được Chu Hoành nắm tay Dật Ninh, nói, “Nga, đây là nhóc con kia của Chu Niệm phải không?”

Chu Hoành đối với xưng hô này của hắn có chút bất mãn, thuận miệng nói, “Con tên Chu Hoành.”

Tào Dật Nhiên cười nói, “Chú đương nhiên biết con tên Chu Hoành.”

Nói xong, xoay người mời mọi người vào nhà, nhìn Chu Hoành nói, “Chú biết con cùng năm với Duy Duy, nó ở trên lầu, chú gọi nó xuống chơi với con, cám ơn con tới chúc mừng sinh nhật.”

Nghe Tào Dật Nhiên nói vậy, Chu Hoành mới không tức giận, vô cùng vui vẻ đáp, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.