Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 5: Cơ Hội Tới





Rốt cuộc Tô Đát không phải người làm công tác văn hoá, nàng vẽ quỷ trên mai rùa cả một buổi trưa, thành phẩm cuối cùng, đến bản thân nàng xem cũng không hiểu.

Không nói đến mai rùa cứng rắn không tốt để viết vẽ, hơn nữa văn tự Thương triều cũng rất phức tạp.

Tô Đát nhìn mai rùa trong tay đã có thể tuyên bố vứt đi, có chút ủ rũ.

“Vì sao ngươi nhất định phải viết ra? Giữa bạn lữ, trực tiếp trao đổi không tốt sao?”
Man man chầm chậm xê dịch thân mình, tiến đến trước mặt Tô Đát.

“Đương nhiên không tốt, ta với hắn không phải là phu thê thật, quan hệ của nhân loại phức tạp hơn nhiều so với yêu thú, quân vương cũng không chỉ có một bạn lữ, nếu ta nói thẳng với hắn, hắn không tin cũng thôi, nếu hắn cho rằng là ta yêu ngôn hoặc chúng, muốn giết ta, ta đây cũng không thể cãi lại.


Tô Đát rũ con ngươi, hiện giờ nàng chính là yêu quái, ban đêm không giấu được đuôi còn muốn chọn thời gian ra ngoài hít thở không khí.

Nếu Đế Tân thật sự không chịu buông tha cho nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể chết trên tay Đế Tân.

“Hẳn ngươi nên tin tưởng hắn nhiều hơn một chút, trên người hắn toàn là hương vị của ngươi.


Man man không rõ tâm tư của Tô Đát, nó không khống chế được bản thân mang thủy tai đến cho thiên hạ, nhưng tâm tính của nó không phải theo điều ác, ngược lại cực kỳ đơn giản.

“Trên người hắn có hương vị của ta, chỉ có thể chứng minh chúng ta đã từng thân thiết, nhưng không thể thuyết minh rằng hắn yêu ta, hắn là quân chủ một quốc gia, mà ta chỉ là tù binh của hắn, hiện giờ hắn thích dung mạo của ta, cho nên đặt ta ở vương cung, hắn không thích ta, thì có thể giết ta.


Tô Đát chưa bao giờ dám vượt qua, nàng tuyệt đối sẽ không quên thân phận của mình.

Man man nghe được sửng sốt, cả thân chim của nó đều cảm thấy không tốt.


“Nhân loại cũng thật phức tạp a, vẫn như chúng ta tốt hơn, chỉ là không có bạn lữ thì không ra được cửa.


Man man thở dài một hơi, rốt cuộc hiện tại nó cũng là ăn nhờ ở đậu, không có cách nào rời đi, ai bảo nó là con chim độc thân đâu.

“Vậy ngươi có biện pháp nào sao? Không bằng nhìn bọn họ bị cuốn đi, dù sao cũng không quan hệ đến chúng ta, cho dù chết người cũng không thể tính lên đầu chúng ta.


Chung quy man man chỉ là chim, không có cảm tình với nhân loại, đương nhiên không màng đến sinh tử của nhân loại.

Tô Đát lắc đầu, nàng không phải thánh mẫu, nếu là chuyện này cùng nàng không có nhân quả dây dưa, nàng có lẽ cũng sẽ không cứu, nhưng chuyện này cùng nàng có liên lụy, mà nàng ở ngày sau phong thần trung không chỉ có không có ghế, còn phải bị người đuổi giết, hiện giờ lại không tích cóp chút công đức, về sau càng là tặng người đầu mệnh.

“Không được, nếu ta không biết thì không tính làm gì, nhưng hiện giờ ta đã biết, lại không màng đên an nguy của thiên hạ, Thiên Đạo sẽ ghi nhớ một bút này.


“Ta thật sự không rõ, các ngươi tu luyện có ích lợi gì? Ở trong núi vô ưu vô lự không tốt sao? Tu đạo thành tiên bị người quản thúc.


Man man quơ quơ đầu, nó sinh ra đã có linh trí, lại được linh khí Sùng Ngô Sơn uẩn dưỡng, đương nhiên không biết chim thú nhân gian muốn mở linh trí khó khăn biết bao nhiêu.

Tô Đát không phản bác man man, rốt cuộc sinh hoạt yêu thú sinh hoạt trong núi, cũng không quấy rầy nhân thần, thật sự là thản nhiên vui vẻ.

Chỉ là con đường tương lai, ai biết rõ?
“Hiện tại ta cũng không có cách nào giải đáp cho ngươi, có lẽ chờ một ngày khi ta tự ngộ ra, mới có đáp án.


Tô Đát ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đã dần dần tối lại.

Đế Tân còn chưa tới, đêm nay có lẽ hắn sẽ không tới.


Trong lòng Tô Đát ẩn ẩn có chút thất vọng, nếu Đế Tân tới, khả năng nàng càng dễ nhắc đến một ít.

“Nương nương, nên dùng cơm chiều.


Nhã Cách nhắc nhở nói, nàng bị Tô Đát cho ra cửa canh chừng, bởi vậy vẫn luôn canh giữ ngoài cửa.

“Hôm nay Đại vương không tới sao?”
Tô Đát thuận miệng hỏi một câu, nhưng rơi vào tai người khác, phảng phất như cất giấu mong chờ.

Nhã Cách đang muốn đáp lại, đã bị Đế Tân ngăn trở.

“Mở cửa, cô phải cho mỹ nhân một kinh hỉ.


Tô Đát: Ngượng ngùng, ta nghe thấy rồi, kinh hỉ không có.

Làm Cửu Vĩ Hồ, lại tu yêu, tai Tô Đát cực kỳ tốt, dù cho Đế Tân đè thấp thanh âm, cũng không trốn được tai Tô Đát.

Nhưng Tô Đát ra vẻ không biết, chỉ chờ Đế Tân đi vào.

“Nhã Cách……”
Tô Đát căn thời gian, ngẩng đầu kêu tên Nhã Cách.

Tầm mắt Đế Tân chạm vào mắt Tô Đát, trong khoảnh khắc, mắt Tô Đát hiện ra tia kinh hỉ.


“Đại vương, thiếp thân còn tưởng rằng ngài không tới.


Trong giọng nói của Tô Đát mang theo ý làm nũng, lại giống như tiểu nữ nhi oán trách, không chỉ làm Đế Tân cảm thấy vui mừng, thậm chí hắn còn muốn kéo Tô Đát vào trong lòng ngực, dỗ dành nàng một phen.

“Sao cô lại không tới, thời thời khắc khắc cô đều nhớ tới mỹ nhân.


Thanh âm của Đế Tân cũng theo đó mà nhu hòa thêm vài phần, lo mỹ nhân yếu ớt trước mắt sợ hãi.

Tô Đát nghe thấy lời này của Đế Tân, cũng chỉ hơi hơi cúi đầu, trên má dâng lên một mạt màu đỏ.

“Đại vương dỗ dành thiếp thân thật vui vẻ, nếu Đại vương thật sự nhớ thiếp thân, tối hôm qua sao lại không tới thăm thiếp thân chứ.


Tô Đát nói nghiêng nghiêng người, giả vờ gạt nước mắt.

Đế Tân nhìn bộ dáng Tô Đát như vậy, càng thêm đau lòng không thôi, vội vàng dỗ nàng.

“Mỹ nhân, thật sự cô muốn đến thăm nàng, nhưng Tỷ Can hoàng thúc lôi kéo cô nghị sự, cho tới sau nửa đêm, cô nhìn thời gian đã muộn, không đành lòng quấy rầy nàng, nên không có tới.


Lời này của Đế Tân nói không giả, Tô Đát cũng không hoài nghi, rốt cuộc tối hôm qua căn bản nàng không ở trong phòng.

“Nếu Đại vương vì quốc sự, vậy xem như thiếp thân oan uổng Đại vương, thiếp thân nhận lỗi với Đại vương là được.


Tô Đát cũng biết chuyển biến tốt liền thu, cũng không vô cớ gây rối.

Đế Tân thấy Tô Đát săn sóc như vậy, càng thêm vui vẻ.

“Mỹ nhân thiện giải nhân ý như vậy, muốn ban thưởng gì nào?”
Kỳ thật Đế Tân đã cho Tô Đát không ít thứ tốt, mặc kệ là bảo vật trân quý cỡ nào, cũng chưa từng đau lòng.


Tô Đát nghe Đế Tân nói như vậy, biết cơ hội đã tới.

“Đại vương, giờ ngài mới tới, khẳng định đã đói bụng, ta để Nhã Cách mang lên đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói.


Tô Đát cũng không đến mức gấp không thể chờ, nàng biết cách đối đãi với Đế Tân, phải giống như đối đãi với thủ trưởng của mình, không thể tùy ý quá mức.

Đế Tân nghe được lời này của Tô Đát, quả nhiên rất cao hứng, hắn cho rằng Tô Đát càng ngày càng yêu hắn.

“Được, đều nghe mỹ nhân.


Đế Tân một lời đáp ứng, kỳ thật hắn cũng không để ý việc nhỏ này, nghĩ cũng rất đơn giản, hiện giờ hắn thích Tô Đát, cho nên nguyện ý thỏa mãn chút tùy hứng nho nhỏ của nàng.

Sau đó hai người ngồi xuống, Tô Đát gắp đồ ăn cho Đế Tân.

“Đại vương, thiếp thân rất thích món này, Đại vương ngài nếm thử ăn ngon không?”
Tô Đát không làm được chuyện bón đồ ăn cho Đế Tân, rốt cuộc nàng vẫn muốn ăn cơm, bởi vậy đem đồ ăn đặt vào trong chén của Đế Tân.

Lần đầu tiên Đế Tân hưởng thụ đãi ngộ như vậy của mỹ nhân, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã cao hứng hỏng rồi.

“Mỹ nhân thích, tất nhiên hương vị không tồi.


Đế Tân cười kẹp lên đưa vào trong miệng, hương vị ngọt thanh ngon miệng, xác thật ăn ngon.

Tô Đát cũng không biết mình có phải bị thân thể hồ ly này ảnh hưởng hay không, thế nhưng lại càng thích ăn ngọt hơn so với trước kia.

“Đại vương thích là được, nếu có cơ hội, thiếp thân cũng hy vọng có thể làm một bữa cơm cho Đại vương.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.