Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 42





Hiện giờ trong triều thế cục khẩn trương, Đế Tân cũng càng thiếu thời gian nghỉ ngơi.
Trong lòng Đế Tân biết khoảng thời gian này bọn họ giãy dụa đều uổng phí sức lực, vận số của Đại Thương đã hết, ai cũng không cứu được.
Nhưng thành này bọn họ phải thủ, đến một khắc cuối cùng.
Đế Tân quá hiểu biết Cơ Phát, hắn ta sẽ không chịu đựng thần tử tướng sĩ của hắn, cũng sẽ không chịu đựng bá tánh của hắn, nếu hắn dễ dàng mở cửa thành, Cơ Phát chỉ càng thêm đắc ý vênh váo, căn bản không có khả năng đối xử tử tế với con dân của hắn.
Tỷ Can và Tử Diễn cũng vì thế sự phát sầu, để bọn hắn bỏ lại Đế Tân một mình chạy trốn, bọn họ làm không được, nhưng bọn họ lại không có bất luận biện pháp gì để giúp Đế Tân.
“Ca ca, chuyện này không có đường cứu vãn sao? Bọn họ có kỳ nhân dị sĩ, chúng ta cũng có thể mời.”
Tử Diễn không cam lòng, hắn chẳng sợ không hiểu biết Cơ Phát, nhưng tư tâm cũng đứng ở phía Đế Tân.
“Vô dụng, quốc sư không phải người thường, Văn Thái Sư cũng rất có bản lĩnh, bọn họ đều không có biện pháp, đây là trời muốn vong ta.”
Đế Tân thở dài một hơi, hắn không có cách nào giải thích với Tử Diễn, hết thảy chuyện này là có dự mưu.
“Tử Diễn, ta hy vọng đệ mang Á phụ rời đi, ta sẽ an bài tốt.”
Đế Tân nghĩ, hiện tại thanh danh mình đã không tốt, hắn cũng không ngại lại thêm chút nữa, chỉ cần bảo toàn Tử Diễn và Á phụ, đều đáng giá.
“Ca ca, huynh đang nói cái gì?”
Tử Diễn không thể tin tưởng nhìn Đế Tân, hắn không nghĩ tới mình sẽ lại một lần nữ đem chuyện đẩy cho Đế Tân.

“Ta sẽ không đi, lúc này đây ta sẽ không để một mình huynh gánh vác.

Kể cả muốn chết, ta và huynh cùng chết, ta chẳng lẽ còn sẽ sợ hãi không thành?”
Tử Diễn ngạnh cổ, một bộ không nghe khuyên bảo.

Tuy rằng Tỷ Can cũng không có mở miệng, nhưng hiển nhiên cũng là ý tứ này, không nghĩ sẽ đi.
“Tử Diễn, đệ đã không nhỏ, không cần tùy hứng.”
Đế Tân không tán đồng nhìn Tử Diễn, hắn an bài như vậy cũng không phải không có suy xét, cùng với tất cả đi chịu chết, không bằng sớm tìm tốt đường lui.
“Có lẽ ta sẽ không chết, nhưng các ngươi lưu lại, tất nhiên sẽ chết.

Đặc biệt là Á phụ, người giúp ta lừa gạt Cơ Phát, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.”
Đế Tân không muốn lại nhìn thấy thân nhân chết trước mặt mình, lúc này đây mặc kệ như thế nào, hắn cũng muốn bảo vệ thân nhân chu toàn.
“Đại vương, thần không thể đi, nếu thần đi rồi, Đại vương phải làm như thế nào.”

Tỷ Can nhìn xa hơn so với Tử Diễn nhiều, ông cũng biết, nếu để ông rời đi lại không bị khả nghi, tất nhiên sẽ tổn hại đến danh dự của Đế Tân.
“Á phụ, thanh danh của ta đã sớm đã hư hao, kể cả hiện giờ không bị tổn hại, về sau cũng sẽ càng ngày càng kém, trừ phi chúng ta thật sự có thể đánh lui Cơ Phát, nhưng cả người và ta đều biết, chỉ sợ là không có khả năng, thần minh muốn nâng đỡ Cơ Phát, mà ta đã bị Thiên Đạo vứt bỏ.”
Đây là lần đầu tiên Đế Tân nói ra lời nói như vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không nói lời này, hắn không phải một người cam nguyện làm vật hy sinh, hiện giờ lấy hay bỏ đương nhiên là hắn trải qua suy nghĩ cặn kẽ, huống chi, Tô Đát đã chết, hắn cũng không có ý niệm sống sót.
“Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không cho phép các ngươi chết trước mặt ta, cho nên các ngươi cần thiết phải rời khỏi.”
Đế Tân đã hạ quyết tâm, hắn sẽ không để Tử Diễn và Tỷ Can gặp nguy hiểm.
“Việc này đã đinh như vậy rồi, ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.”
Đế Tân vẫy vẫy tay, hắn không muốn tranh cãi nữa, cũng không có ý nghĩa, dù sao chỉ cần hắn an bài tốt, Tử Diễn và Tỷ Can không thể không rời đi.
Tử Diễn nhìn khí sắc của Đế Tân đúng là rất kém cỏi, cũng không dám quấn lấy hắn, sợ hắn có cái vạn nhất.
Đế Tân một mình trở lại sân viện của Tô Đát, gần đây hắn càng thêm không muốn người hầu hạ, luôn thích tự mình đợi, giống như hắn có thể lưu lại dấu vết cuối cùng của Tô Đát.
Tô Đát ở trong phòng rối rắm hồi lâu, nàng muốn đi gặp Đế Tân hay không?
Tô Đát cũng không cho rằng sau khi mình chết Đế Tân còn sẽ đến.

Dù cho trải qua cảnh moi tim trả lại, Tô Đát vẫn không kiên định, rốt cuộc giữa các nàng chưa bao giờ nói qua tình cảm của nhau.

Kể cả sau khi nàng chết Đế Tân tìm niềm vui mới, cũng không gì đáng trách sự.
“Tỷ tỷ, ngươi nhớ hắn, thì đi xem hắn đi.”
Hồ Hỉ Mị vĩnh viễn cũng không có biện pháp hiểu được tâm tư của bọn họ, phức tạp lại khó có thể nắm bắt.
“Ta sợ hiện tại không tiện……”
Tô Đát mím môi, nàng sợ không phải không tiện, mà là Đế Tân đã có mỹ nhân bên cạnh, không cần nàng.
“Có cái gì không tiện, ta thấy tỷ chính là nghĩ quá nhiều, Đại vương đối với tỷ tốt như vậy, tỷ qua tìm hắn, kể cả hắn không tiện, cũng sẽ tiện.”
Hồ Hỉ Mị cũng không phải là một người tâm tư kín đáo, từ trước đến nay nàng ấy lỗ mãng, nói cái gì chính là cái đó, hấp tấp một khắc cũng không chờ được.
“Ta thấy vẫn là tính, chờ buổi tối rồi nói sau.”
Tô Đát nói không nên lời bản thân có tâm tư gì, theo bản năng nàng muốn chạy trốn tránh, có lẽ chỉ có như vậy, tâm nàng mới có thể an tĩnh lại, để nàng tự hỏi cho tốt.
Tô Đát hoàn toàn quên mất, bên người Đế Tân trừ bỏ nàng, chưa từng có người khác, cho dù là sủng phi của Đế Tân trong miệng người khác, cũng chỉ có một mình nàng.
Hiện giờ dân gian truyền lưu yêu phi, trừ nàng, cũng không có người thứ hai.
“Không cần chờ.”
Hồ Hỉ Mị nghe được động tĩnh bên ngoài, hơi hơi câu môi, nhẹ giọng nói.
“Tỷ tỷ, ta ra ngoài trước.”
Hồ Hỉ Mị nói xong đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một mình Tô Đát trong phòng.

Tô Đát cau mày, không rõ sao Hồ Hỉ Mị cứ như vậy rời đi gấp gáp như vậy, thế mà cũng không nói với nàng một câu.
Đế Tân đẩy cửa ra, thấy được thân ảnh mình ngày đêm tơ tưởng, cau mày nhìn.
Đế Tân nghĩ, nhất định mình quá nhớ Tô Đát, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Nhưng cho dù là ảo giác, cũng tốt.
Đế Tân giật giật ngón tay, hắn muốn chạy qua dắt lấy tay Tô Đát, nhưng lại sợ mình tới gần, Tô Đát sẽ biến mất.
“Mỹ nhân, có phải nàng biết ta nhớ nàng hay không, cho nên mới trở về gặp ta.”
Đế Tân hơi hơi cúi đầu, trên mặt hăn treo lên ý cười, con ngươi đều là thâm tình.
“Mỹ nhân, ta hối hận, ta hối hận a, nếu biết có hôm nay, ta tất nhiên phải đối xử với nàng thật tốt, cùng nàng làm phu thê chân, ta giữ nàng, nhưng lại không bảo vệ được nàng, ta nguyên nghĩ rằng, cho rằng chỉ cần ta không chạm vào nàng, kể cả Đại Thương vong, nàng cũng có thể bình yên thoát thân, chính là…… Ta không thể bảo vệ nàng a.”
Đế Tân cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, hắn chớp một chút, cảm thấy có chất lỏng chảy xuống, nhưng hắn hoàn toàn không màng, hắn sợ mình lau nước mắt, Tô Đát sẽ biến mất ở trước mắt.
“Ta tình nguyện là ta chết, ta sớm cũng nên chết, nếu ta chết, có lẽ nàng sẽ không xảy ra chuyện.”
Tô Đát không nghĩ tới Đế Tân sẽ nói như vậy, nàng ngây ngẩn cả người, không biết nên nói tiếp như thế nào, từ khi biết mình là Đát Kỷ, trong lòng nàng vẫn luôn thấp thỏm, nhưng hôm nay thế mà không hiểu sao nàng lại bình tĩnh lại.
“Đại vương, ta không có chết, chàng cũng sẽ không chết.”
Thanh âm Tô Đát hơi khàn, nàng đi về phía Đế Tân, giống như ngày ấy nàng mới vừa tỉnh lại, Đế Tân đi vào tầm mắt nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.