Đào Viên Tương Ngộ

Chương 25




Đáng tiếc, cho dù trên vai có thương thế, người kia vẫn phản ứng nhanh vô cùng, một phát liền bắt được cổ tay ta. Trâm bạc trên tay không nhằm trúng mục tiêu, rẽ một đường trên mái tóc đen của y, khiến cho dây cột mặt nạ tuột xuống.

Ma đầu kia lập tức bật dậy, đưa tay lên giữ cho mặt nạ khỏi rơi mất, ly khai khỏi người ta.

Ta không cam lòng nghiến răng ngồi dậy, không giết được y, ta đã đi đến bước đường cùng rồi!

Bởi vì tên kia bị thương mất khá nhiều máu, bị ta vươn tay đẩy một cái thật mạnh nên không kịp phòng vệ mà ngã xuống. Ta nhanh như cắt leo lên người y, đưa tay ra muốn tóm lấy cái mặt nạ.

Ngón tay chạm vào nhau.

Mặt nạ trắng tinh xảo mang theo xúc cảm lạnh lẽo, phía dưới là bờ môi tuyệt mĩ, vạt áo tán loạn lộ ra da thịt như dương chi bạch ngọc. Mỹ nhân kiều diễm như vậy, nhưng trong lúc này, ta đã không tìm đâu ra tâm tình mà thưởng thức.

Chúng ta cứ thế bốn mắt nhìn nhau, có giãy dụa, có kinh ngạc và có cả kiên định.

Không gian yên lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương. Trong ánh đèn mập mờ, đôi mắt của người kia mang theo cảm xúc khác thường chiếu lên khuôn mặt ta. 

Thời khắc nguy hiểm cận kề như vậy, sau này lúc nghĩ lại hành động của bản thân, ta cảm thấy mình ngu ngốc đến chừng nào. Nhưng trong lúc này, đầu óc của ta thật sự trì trệ vô cùng, bị đôi mắt đen xinh đẹp mà quen thuộc kia hút mất linh hồn, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ.

Ma đầu kia thật sự là một kẻ kì quái, cơ hội tốt như vậy lại không xuống tay, chỉ đưa mắt lên nhìn ta chằm chằm. Y nói:

"Tiểu thư muốn tháo bỏ mặt nạ của tại hạ sao?"

Ta đáp bằng giọng lạnh lùng: "Nếu ta nói muốn thì công tử có bằng lòng không?"

Không hiểu là lá gan to hay vì tên kia phản ứng quá kì lạ mà ta lại đinh ninh cho rằng y sẽ không hạ thủ. Nếu đã có sát tâm, dù ta có nhìn thấy mặt y hay không cũng đâu còn quan trọng, chỉ cần một đao hạ xuống, người chết vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật. Nhưng y lại sống chết giữ lấy mặt nạ, chứng tỏ rằng ít nhất trong lúc đó, y không hề có ý định xuống tay với ta.

Tên kia nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên phá lên cười, bàn tay đang giữ lấy mặt nạ trượt xuống. Tròng mắt thâm thúy nhiễm một tầng sáng động lòng người, mang theo ý vị khiêu khích nhìn ta.

Ta chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, cái vẻ dụ dỗ người phạm tội này là thế nào?

Không khí có chút dịu xuống, ta thậm chí đã quên mất mình đang đối diện với một tên tội phạm nguy hiểm chết người, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi đang làm cái gì?"

"Nàng nói nàng muốn xem mặt ta."

Vì vậy ngươi liền cho ta xem luôn?

Mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng kì quái, ta không hiểu tên ma đầu này rốt cuộc muốn cái gì, bực tức trong lòng dâng lên: "Ta không muốn xem mặt ngươi nữa, bây giờ ta muốn giết ngươi, như vậy có được không?"

"Ta đã cứu mạng nàng." Y thản nhiên nói.

Ta ngẩn người: "Ngươi đang đòi nợ ta?"

Tên kia vậy mà rất nghiêm túc gật đầu.

Ta tức đến sôi máu, da mặt thật dày, một tên sát thủ như y còn nói chuyện cứu người, rõ ràng là có quý nhân giúp đỡ ta, y chỉ là kẻ được thuê mà dám phách lối như vậy. "Thì sao? Cứ cho là ngươi cứu ta, bản tiểu thư lại không muốn mang ơn ngươi đấy!"

Ma đầu kia ngẩn người ra, sau đó liền thở dài một tiếng."Người xưa vẫn nói trong lòng phụ nữ có tiểu nhân, quả thực đã được lãnh ngộ rồi."

"Ngươi đây là đang muốn mắng chửi ai? Ta nói cho ngươi biết, ta …"

Lời nói sắp ra đến nơi bị ta vô thức nuốt xuống, hôm nay ta bị làm sao thế này, cãi nhau với một tên sát nhân, một tên tội phạm đang bị truy lùng? Cảm thấy bản thân mình quá trẻ con lại ngu ngốc, giọng nói của ta lạnh hẳn đi: "Thức thời tốt nhất nên cút ngay khỏi khuê phòng của ta, bản tiểu thư sẽ coi như không có chuyện. Bây giờ ngươi thương thế nghiêm trọng như vậy, giả như thực sự phải cá chết lưới rách, ngươi hẳn là biết mọi chuyện sẽ không tốt đẹp gì."

Ma đầu kia không hé răng một câu, vẫn tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt mờ mịt đáng thương, tư thái vô cùng mê hoặc lòng người. Ta chỉ cảm thấy đầu nổ oanh một tiếng, đây… đây là loại phản ứng gì… tại sao lại làm ra hành động như vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

Qủa thực sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ kì quái như vậy, tất cả lời nói và hành động đều vượt xa lí lẽ và quy luật cảm xúc của một người bình thường, mà ta chính là một người rất rất bình thường, vì thế ta vô cùng khó hiểu và hoang mang với cách hành xử của y. Tại sao lại tỏ vẻ tội nghiệp lôi kéo ta, ta và y giống như có thân quen lắm sao?

Giống như đấm vào một cục bông mềm, cảm giác cực kỳ khó chịu, cho dù lí trí mãnh liệt cảnh báo, trong lúc này nếu phải xuống tay thì ta lại có chút do dự.

"Ta nói ngươi biến khỏi phòng ta, nghe không hiểu sao?"

Y cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi môi xinh đẹp mấp máy: "E rằng dù có muốn, ta bây giờ cũng lực bất tòng tâm."

Ta liếc nhìn bờ vai trần đã nhuốm đỏ máu kia, nhất thời lại có chút hoảng hốt.

Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay lên chạm vào vết thương của y. Vừa chạm vào một chút liền thấy y nhíu mày, ta e ngại rụt về, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi cũng khá đấy, nếu là người bình thường từ nãy đến giờ mất máu nhiều như thế thì đã chết rồi."

Thở dài một tiếng, lòng ta không nỡ, ta cũng biết là vì sao.

"Ta cũng không muốn làm phiền tiểu thư, nhưng bây giờ nàng có thể nể ơn cứu mạng lần trước, cho phép ta ở trong này một lát hay không?"

E rằng trên đời này, cũng chỉ có một tên sát thủ lịch sự như vậy. 

Ta chán nản, đây rõ ràng là một mối nghiệt duyên, kiếp trước kiếp này, cho dù cắt mãi cũng không đứt. Nam Cung Thương, chàng ám ảnh ta như vậy, xem xem, ta thế nhưng vì mê luyến chút thần thái của chàng trên một kẻ khác, lại sẵn sàng mềm lòng với một tên sát nhân tội ác tày đình.

Trong lúc ta than thở cho số kiếp của mình, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

Cơ thể ta giống như bị hóa đá, kinh sợ nhìn về phía cửa phòng. Giọng nói của ca ca ấm áp mà trầm thấp vang lên:

"Muội muội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.