Đạo Thống Vô Nhất

Chương 8: Nhạc Hoa viện nguy cơ




Tại Tô Thụy bất tỉnh hậu hắn được nhân mang hồi Tô gia đại viện, Tô gia hạ nhân thấy được bọn họ thiếu gia trưa nay còn mạnh khỏe xuất môn thế mà tối đến lại bất tỉnh nhân sự, một nha hoàn thấy cảnh này thì hấp tấp chạy hướng hậu viện thông cáo Tô gia chủ mẫu Tào Khuynh Nghiên. Tào Khuynh Nhiên rất nhanh đã chạy đến xem nàng bảo bối nhi tử trạng huống, khi nàng kiểm tra xong Tô Thụy cơ thể thì phát hiện hắn toàn thân tinh khí như bị người rút cạn.

Tào Khuynh Nghiên phẫn nộ nhìn sang Tiêu Văn hòa Ngô Thái đang đứng tại gần đó, nàng để hai người bên cạnh để bảo hộ Tô Thụy khỏi nguy hiểm nhưng bây giờ Tô Thụy xảy ra chuyện thì để nàng khôn cùng bi phẫn, xem thấy Tô Thụy cũng không tại tinh mệnh nguy kịch mà chỉ tinh khí khô kiệt dẫn đến hôn mê nên nàng hạ lệnh cho chúng hạ nhân mang hắn hồi biệt viện. Tiếp theo thì nàng quay lại mặt lạnh chất vấn Tiêu Văn hòa Ngô Thái.

"Nô tài vô dụng, ta để các ngươi đi theo Thụy nhi là để các ngươi bảo vệ thiếu gia không gặp nguy hiểm, thế mà hôm nay ta chứng kiến được lại là Thụy nhi hôn mê bất tỉnh, các ngươi nói xem ta dưỡng một đám nô tài các ngươi còn có gì dùng. Được rồi, Tiêu hộ vệ, Ngô hộ vệ các ngươi có thể tường thuật một chút rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."

Tào Khuynh Nghiên bỉnh tâm hậu thì nàng để cho Tiêu Ngô lưỡng nhân tự thuyết đầu đuôi Tô Thụy gặp nạn sự việc.

"Thỉnh chủ mẫu bớt giận, là ta hòa lão Ngô không hoàn thành phận sự để thiếu gia thân lâm hiểm cảnh, nhưng là sự tình này thì cả hai người thật sự hiểu thấu, thiếu gia hôm nay chỉ là đến Nhạc Hoa viện cao tầng vui chơi mà cũng không có để hai người ta theo vào, ta hòa lão Ngô cũng chỉ có thể tại dưới sảnh canh chừng. Nhưng tại tối đến có một kỹ nữ chạy đến báo là thiếu gia đang tại hoan lạc lại bỗng nhiên ngất đi, hai ta cũng rất nhanh đi xem xét thiếu gia tình huống nhưng không ai hiểu được y thuật nên bọn ta đã nhanh chóng đem thiếu gia lập tức hồi phủ. Chủ mẫu tại thượng, ta Tiêu Văn (Ngô Thái) nguyện lấy cái chết chuộc tội."

Tiêu Văn một bên hoàn toàn tự thuật thì hòa bên khác Ngô Thái làm ra quỳ xuống hành động đối Tào Khuynh Nghiên thỉnh tội, hai người bọn họ lại không dám nói là trong lúc Tô Thụy gặp nạn thì bọn họ đang hưởng thụ ngay cách vách sợ là Tào Khuynh Nghiên nghe được sẽ một đao kết thúc bọn họ sinh mệnh, Tiêu Ngô nhị lão tâm đang cầu may mắn Tào Khuynh Nghiên sẽ không phán tử tội.

"Hừ, nô tài mà cũng có can đảm nói lấy cái chết chuộc tội, các ngươi có một chút tu vi thì tưởng rằng bản thân là xứng với chuộc tội hai từ này. Tô gia không phải dưỡng không nô tài mà cứ việc làm sai sự tình thì muốn chết là chết được, các ngươi dùng là Tô gia tài nguyên mà cầm Tô gia đồ vật thì cả đời này Tô gia là các ngươi gia cũng là các ngươi mộ viên. không có ta chỉ lệnh thì không ai được nghĩ tự tuyệt."

Tào Khuynh Nghiên lạnh nhạt âm thanh làm cho chúng hạ nhân tại đây rùng mình, bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh đi khi nghe được chủ mẫu lời nói như không coi bọn họ là người mà chỉ là Tô gia công cụ chỉ để sai sử.

"Thế nào, ngày thường không có đại sự trọng yếu nên ai cũng ăn no rững mỡ không biết nghi kị là gì rồi, hôm nay Thụy nhi xảy ra chuyện như vậy ta muốn ngay tối nay huyết tẩy Nhạc Hoa viện. Tiểu Viện ngươi mau chóng báo cho Lã quản gia tập hợp toàn thể Võ Linh hộ vệ theo ta xuất môn. Còn Tiêu hộ vệ hòa Ngô hộ vệ cũng theo ta chỉ ra tiện nhân nào đại đảm bao thiên, cả gan định phế ta bảo bối Thụy nhi."

Tiêu Ngô lưỡng nhân chỉ có cúi đầu lặng yên mà đi theo đằng sau Tào Khuynh Nghiên.

Chờ được khoảng vài khắc hậu thì có thể trông thấy xuất hiện không tới mười nhân, đây là tất cả Tô gia tối tinh nhuệ hộ vệ, đoàn thể này ai cũng đều có Võ Linh tu.

"Tất cả Võ Linh hộ vệ nghe lệnh, hôm nay thiếu gia các ngươi bị một đám đê tiện bỉ ổi kỹ nữ làm hại, ta thân là Thụy nhi mẫu thân mà không thể làm gì thì ta là một thất bại mẫu thân cũng là Tô gia sỉ nhục. Đêm nay ta muốn huyết tẩy san bằng Nhạc Hoa viện để cho mọi người một lần nữa xác nhận Tô gia tuy không phải đại tộc nhưng không phải một đám tiện nhân lại có thể tùy ý hãm hại Tô gia chi nhân, càng đáng hận hơn đám Nhạc Hoa viện tiện kỹ lại dám ra tay với Tô gia thiếu chủ."

Tào Khuynh Nghiên đang du thuyết thì trên người tùy theo phát tán đỉnh phong Võ Linh uy áp để cho một đám hộ vệ hơi run sợ, Tào Khuynh Nghiên tại võ đạo tạo nghệ đối với các đại tộc thâm niên thế gia so sánh là bình thường thiên phú loại nhưng tại thường nhân lại rất chói mắt, nàng năm nay mới qua tuổi 40 nhưng lại đã đạt tới Võ Linh đỉnh phong tu vi thì tại Vọng Lô thành cũng thuộc hiếm thấy đỉnh tiêm võ giả.

"San bằng Nhạc Hoa viện! San bằng Nhạc Hoa viện!"

Các hộ vệ nghe được Tào Khuynh Nghiên ngôn thuyết thì toàn thể toát ra nhuệ khí thề sẽ lấy lại Tô gia uy danh báo thù cho Tô Thụy, thấy được cảnh này thì Tào Khuynh Nghiên rất hài lòng với phản ứng của nhóm hộ vệ, nàng nhanh chóng xoay người dẫn theo nhóm hạ nhân xuất môn hướng Vĩnh Lạc phường chạy đi.

Tại Tào Khuynh Nghiên đặt chân đến Vĩnh Lạc phường, nơi đây thị dân bị một cỗ cường đại uy áp tập kích mà phủ phục tại mặt đất không đứng dậy được, vài người trong đo võ giả cảm thấy sự tình không đúng thì nhanh chân hướng Chiêu Dương quận vương phủ chạy đi báo nguy.

Sau nửa tuần hương đi bộ, Tào Khuynh Nghiên nhóm người rốt cuộc đến trước Nhạc Hoa viện đại môn thì ngừng lại thả ra uy áp tập trung hướng Nhạc Hoa viện tập thể chu vi rồi xuất ra binh khí chuẩn bị xông vào trước mặt họ môn khẩu, tại lúc này tối như mực thiên không bỗng nhiên giáng xuất phô thiên cái địa uy áp.

Ngay sau đó tại dại môn trước mặt xuất hiện một vị bá khí lẫm liệt thanh niên nhân, hắn khôi ngô vóc dáng để cho người sinh ra ảo giác như tại dứng trước một tòa hùng vĩ đại sơn, người này Tào Khuynh Nghiên rất quen thuộc, hắn là Thương Ân Vương nhị thế tử An Bá Quan, có Võ Tướng sơ kỳ tu vi.

"Tô phu nhân đêm hôm khuya khoắt dẫn người tới Nhạc Hoa viện có sự tình gì có thể nói cho Quan đại gia ta nghe, không chừng ta có thể giúp phu nhân giải quyết hộ."

"Thế tử hảo, bản phu nhân hiện muốn vào trong sát quang đám vô sỉ tiện nhân cả gan tổn thương ta Tô gia thiếu chủ, mời thế tử nhường đường cho."

Tào Khuynh Nghiên đằng đằng sát khí sắc mặt hòa hoãn một chút khi chứng kiến được người tới là quận vương phủ thế tử, nàng cũng không muốn vì sự tình này mà dẫn đén ma sát với quận vương phủ người.

"Tô phu nhân đã quá manh động rồi, phu nhân thân là võ đạo cao thủ mà dĩ nhiên muốn hướng một đám yếu đuối phàm nhân nữ tử xuất thủ sát phạt, đây còn đâu là võ giả tôn nghiêm pháp tắc, còn đâu là vương pháp. Bản đại gia thân là quận vương phủ người, càng là thế tử sao có thể trơ mắt nhìn một đám vô lực phản kháng vô hại nhu nhược nữ tử bị đồ sát, cũng làm sao có thể đứng nhìn Vọng Lô thành pháp luật bị chà đạp dấy bẩn."

"Hừ, nhu nhược, vô hại, nếu bọn tiện nhân đó vô hại thì làm sao Thụy nhi bị các nàng làm cho hắn giờ đây còn nằm bất tỉnh nhân sự."

Tào Khuynh Nghiên càng nói lại càng phẩn nộ muốn vung kiếm trực tiếp xông vào trước mặt đại môn, nhưng khi nàng đang định tiến tới một bước thì cả người nàng như bị một tòa trọng sơn đè lên để nàng hô hấp vô cùng khó khăn.

"Tô phu nhân không nghe bản đại gia nói à, Quan đại gia hôm nay đã ở đây thì không thể để cho phu nhân làm xằng làm bậy được, có bản thế tử ở đây thì các ngươi ai cũng đừng vọng tưởng bước vào này đại môn dù chỉ một bước."

Tào Khuynh Nghiên ngước nhìn An Bá Quan thì thất hắn song thủ đang kết ấn, nàng biết đây là hắn độc môn võ kỹ Diệu Sơn Ấn.

Diệu Sơn Ấn là An Bá Quan khi đột phá Võ Tướng hình thành đại sơn võ đạo pháp tướng tự nghĩ ra võ kỹ, hắn căn cứ theo quận vương phủ gia truyền bí quyết rồi tổ hợp vào hắn pháp tướng mới sinh ra như thế kỳ diệu võ kỹ, phải nói là An Bá Quan tại võ đạo chi giải thượng là một kì tài ngút trời.

An Bá Quan lấy ấn pháp dời đi mờ ảo tòa đại sơn sau lưng hắn đè lên Tô gia chúng nhân, vô hình trung Tô gia mọi người ngay cả Tào Khuynh Nghiên bị vô hạn trọng tải tạo thành tiến thoái lưỡng nan tràng cảnh, không những thế mà người bị phụ tải dưới Diệu Sơn Ấn sẽ dần dần khô kiệt khí lực đến khi ngất đi.

Tại An Bá Quan thi triển ấn pháp thì hắn người cũng đang đổ đầy mô hôi, Diệu Sơn Ấn là hắn mới sáng tạo võ kỹ nên hắn còn không hoàn toàn nắm giữ tiết tấu, thế nên tiêu hao có thể nói là đại. Tuy nhiên hắn biết như thế sẽ nhanh hơn giải quyết việc này, hắn rất không tình nguyện nán lại hoa phấn thô tục loại này địa phương.

"Tiểu Quan, hãy thu tay của ngươi lại đi."

Hai bên đang tại giằng co thì bỗng nhiên xuất hiện một uy nghiêm giọng nói, một thanh bào lão giả chậm rãi xuất hiện từ Tô gia chúng nhân hậu phương., cũng tại khi lão giả xuất hiện lúc thì áp lực trên người Tô gia phương hướng được xóa đi không để lại dấu vết. Thoạt nhìn lão giả thân hinh không rất cường tráng nhưng khi nhìn kĩ thì có thể thấy được dưới hắn thanh sắc trường bào ẩn hiện cơ nhục tạo thành cuồn cuộn cương liệt gợn sóng.

Tô gia một phương khi thấy được lão giả thì ai cũng vui mừng hẳn lên, toàn thể Tô gia tập thể hướng lão giả hành lễ.

"Nô tài bái kiến lão gia chủ!"

"Nghiên nhi bái kiến công công."

Lão giả này chính là Tô gia lão gia chủ, Vọng Lô thành đệ nhị cao thủ, sở hữu Võ Vương tu vi Tô Hằng Dương. An Bá Quan bắt gặp Tô Hằng Dương thì hấp một ngụm lãnh khí, hắn không thể tưởng được lão già này lại xuất môn, hắn nhớ được Tô Hằng Dương ngoài đại sự thì không ai có thể đánh gãy hắn bế quan.

"Chẳng lẽ Tô gia thiếu chủ thật sự bị nghiêm trọng tổn hại, như thế thì Nhạc Hoa viện này thật đúng là đại đảm bao thiên."

An Bá Quan thầm nghĩ lấy mà sợ, Nhạc Hoa viện này chỉ là thanh lâu thì họ lấy đâu ra lá gan hãm hại Tô Thụy.

"An Bá Quan bái kiến Tô lão gia chủ, không biết chuyện gì để Tô lão gia chủ đường xá xa xôi mà tới."

"An thế tử làm phiền tránh qua một bên, hôm nay lão già ta cần đòi lại công đạo cho ta tôn nhi, nó dù phế vật cỡ nào thì cũng là ta Tô gia người kế nghiệp. Một chỉ đê tiện thanh lâu cũng vọng tổn hại Tô gia truyền thừa thì lão gia ta sao nhịn được."

"Tô lão gia chủ xin bớt giận, lệnh công tử tuy tại hôn mê nhưng theo Tô phu nhân thì có vẻ lệnh công tử không nguy hiểm đến tính mệnh, bản thế tử moong rằng Tô lão gia chủ nể mặt quận vương phủ tha cho Nhạc Hoa viện một đường sống."

An Bá Quan toàn than toát mồ hôi lạnh ra sức thuyết phục Tô Hằng Dương độ lượng tha cho Nhạc Hoa viện một lần.

"Quan tiểu nhi cũng cả gan muốn giáo huấn lão già ta, gọi ngươi một tiếng thế tử là ta đã rất nể cha ngươi mặt mũi, tu vi không bằng người thì đừng lấy cớ biện giải, Võ Vương tôn nghiêm ngươi há có thể hiểu. Nhưng Quan tiểu nhi nói cũng có lý, lão già ta cũng không muốn động thủ diệt đám này ti tiện phàm nhân, làm bẩn lão già ta tay."

Tô Hằng Dương dừng lại chút rồi mắt lạnh nhìn An Bá Quan khiến hắn không tự chủ được lạnh run người.

"Được rồi, ngươi để người thông tri đám tiện nhân đem chính chủ ra đây để lão già ta xử quyết thì sự tình hôm nay xem như kết thúc."

An Bá Quan nhanh chóng ra hiệu cho Nhạc Ha viện hô vệ tại môn ngoài đi thông cáo nội viện. Khoảng nửa tuần hương hậu, có hai vị nữ tử bị một nhóm người mang ra đại môn, hai nàng bị nhân trói chặt áp giải đến trước mặt Tô Hằng Dương, Hai vị nữ tử này chính là Tri Tuyết hòa Mộng Liễu, lưỡng nhân lúc này mắt tràn ngập sợ mà nhìn Tô Hằng Dương không nói ra được lời nào, từ miệng các nàng chỉ có thể nghe "ô ô" âm thanh.

"Hai người này có phải là đám tiện nhân đã hãm hại Thụy nhi."

Một bên Tào Khuynh Nghiên nhìn lạnh lưỡng nữ lại hỏi bên cạnh Tiêu Ngô hai người.

"Bẩm chủ mẫu, đích thị là họ, nô tài khi đến phòng của thiếu gia thì thấy hai nàng đang tại."

Tô Hằng Dương nghe được thế thì không nói gì cả, hắn một chỉ thủ tự nhiên lưu loát huy lên thì một cỗ kinh khủng chân khí ba động tùy theo đánh ập hướng nhị nữ. Tri Tuyết hòa Mộng Liễu như có lời muốn nói mà không được, các nàng chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn tử vong đến gần. Tại kình lực ba động lướt qua nhị nữ lúc, hai người thân thể như bị chỉ cự thủ oanh thành huyết tương, xung quanh nhân thể chứng kiến cảnh tượng này không kìm được muốn nôn mửa.

"Sự tình này xem như kết thúc, tất cả đều giải tán đi, lão phu cũng phải về bế quan lần nữa. Đúng rồi, Quan tiểu nhi ngươi về bẩm báo cho ngươi lão tử nói lão phu sau vài thiên có đại sự cần bàn với hắn."

Vọng Lô thành đêm nay đối với một số người sẽ thành họ đặc sắc nhất một đêm, qua một thiên hậu thì sinh hoạt của mỗi người rồi lại quay về bình thường, nhưng đối với Nhạc Hoa viện thì đêm nay là một sỉ nhục hoặc nói là Nhạc Hoa viện hậu thủ đại sỉ nhục. Sự kiện này cũng sẽ để lại một hồi nhân quả giữa Tô Thụy và bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.