Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 19




Trần Ngọc giật nảy mình, đứng ngốc lăng tại chỗ, mặc dù đám người Mã Văn Thanh, Phương Kim cũng có lúc đùa giỡn với cậu, cởi quần áo của cậu, thậm chí còn dùng hai tay sờ soạng bỉ ổi, nhưng nếu là người sáng suốt vừa nhìn cũng biết đó chỉ là trò đùa dai. Hiện tại tình cảnh này khiến Trần Ngọc cảm thấy có gì đó không thích hợp, cánh tay lạnh như băng sau lưng cũng không vì cơ thể đang cứng đờ của cậu mà buông tha, tỉ mỉ vuốt ve, còn bất chợt chà xát qua lại.

Trần Ngọc da đầu tê dại, xoay người, Phong Hàn đang vô tội nhìn cậu, cánh tay thậm chí vẫn còn đang duy trì tư thế vuốt ve ám muội.

“Phong Hàn… Ngươi còn có sở thích này?” Trần Ngọc lắp bắp hỏi, ánh mắt tràn đầy quỷ dị cùng thông cảm, cẩn thận lui về sau một bước, nói tiếp: “Cái kia, ta muốn nói hai câu, đầu tiên ta tính hướng rất bình thường, tiếp theo, nếu như ngươi thật sự có nhu cầu này, ta kiên quyết xin nguyện không hiến thân.”

Phong Hàn mang theo nghi hoặc, quét mắt một lượt qua tiểu thân thể của Trần Ngọc, “Ta thấy sau lưng ngươi có bớt, cảm giác có chút quen thuộc, mới sang đây xem, liên quan gì đến tính hướng? Về phần hiến thân, ngươi từ trên xuống dưới đều là của ta, hiến thân hay không có gì khác nhau?”

Trần Ngọc đỏ mặt, hóa ra là mình suy nghĩ quá nhiều, cậu tự động bỏ qua câu nói sau cùng của Phong Hàn, bởi vì cậu không thể động vào vị bánh tông đại gia này, cũng không cách nào thay đổi được cách nghĩ của Phong Hàn.

Thế nên bèn nhìn trước nhìn sau nói lảng sang chuyện khác, “Bớt thì có cái gì kỳ quái, bỏ đi, ta tắm trước, ngươi ăn cơm xong hãy tắm.”

Phong Hàn nhìn Trần Ngọc giống như chạy trốn lủi vào trong nhà tắm, nhướng nhướng mày, Trần Ngọc đang sợ điều gì? Mặc dù kể từ khi mới gặp cậu ta vẫn luôn là bộ dáng nhu nhược khiến người khác muốn khi dễ, nhưng phản ứng lần này rõ ràng rất thú vị, cậu ta lại còn đỏ mặt? Phải thử thêm vài lần mới được.

Lúc Trần Ngọc từ phòng tắm bước ra, mặt phớt phớt hồng, sau đó phát hiện Phong Hàn diện vô biểu tình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, về phần bát đũa trên bàn, còn đang không nhúc nhích chờ cậu.

Ăn chùa uống chực còn không làm việc nhà, thật sự quá vô sỉ! Kháo, Trần Ngọc cậu rốt cuộc đứt dây thần kinh hay sao mà muốn dẫn một đại gia như vậy về nhà?

Đương nhiên không thể phản kháng.

Trần Ngọc thở dài, cậu nhận ra kể từ khi gặp Phong Hàn, không phải than thở thì cũng là oán trách, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ đoản mệnh. Trần Ngọc đi qua đem tất cả bát đũa mang vào nhà bếp rửa sạch, sau đó dùng cước bộ nhanh nhất có thể đi về phía phòng ngủ.

Trước khi vào cửa Trần Ngọc nghĩ, phòng khách đã bị đổi thành thư phòng, nơi đó xác thực có một chiếc giường lò xo, nhưng hơi nhỏ, người có vóc dáng hơi cao nằm bên trên sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nếu như Phong Hàn không hài lòng, hắn cứ ngủ ở ghế sa lon là tốt nhất.

Nhẹ nhàng mở cửa, Trần Ngọc cảm thấy đến tư thế bước đi cũng nhẹ nhàng hơn. Những ngày qua quá mức mệt mỏi, cái giường có vẻ càng thêm mê người.

Trần Ngọc ngáp một cái, vừa uể oải nằm vật xuống giường, thì có người lên tiếng: “Khối ngọc ngươi bị mất có lai lịch như thế nào?”

Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìn Phong Hàn không biết từ khi nào đã ngồi ở bên giường, cố gắng khuyên mình phải bình tĩnh, “Ngọc kia là người khác đưa cho, không đáng giá bao nhiêu tiền, sao vậy?”

Phong Hàn trầm mặc một lúc, đáp: “Hoa văn trên khối ngọc đó có phần tương tự với thanh long hoàn, cũng khá giống với hoa văn trên hộp gấm này.” Nói tới đây, Phong Hàn đem hộp gấm mang bên mình lấy ra ngoài.

Trần Ngọc cả kinh, vội vàng nhìn cái hộp trong tay Phong Hàn, hộp được làm bằng gỗ, mặt trên chiếc hộp đen nhánh còn có hoa văn màu sắc rực rỡ, không giống với những đồ vật trong đống bảo tàng chất như núi, nhất thời có vẻ khiến người ta phải chú ý đến, hoa văn trên hộp có dạng cây tử đằng xum xuê quấn quýt, bốn góc được bọc vàng.

Trần Ngọc cau mày ngắm nghía thật lâu, rốt cuộc nói: “Đại ca, mắt ngài không có vấn đề gì đấy chứ? Ta hiện tại nhìn không ra quỳ long văn cùng cây tử đằng này có chỗ nào tương tự.” Đối với đồ cổ, Trần Ngọc trời sinh trí nhớ kinh người, coi như ngọc quyết kia không có ở trong tay, Trần Ngọc vẫn nhớ được rõ ràng.

Phong Hàn đang chú tâm đến hộp gấm đành rời đi một chút lườm Trần Ngọc, lấy tay chỉ chỉ, “Nhìn chỗ này, ngọc quyết của ngươi cũng có một con vô quan điểu.”(*)(chắc là chim không mào gì đó, ta đã tìm trên mạng nhưng không có thông tin gì về cái con chim này cả)

Trần Ngọc thần tình 囧囧 phát hiện, trong đám dây leo rắc rối phức tạp, thật sự có một con chim, không có mào, mắt tròn to vô cùng, cái đuôi giống như cây kéo, đôi cánh dài mảnh quái dị giơ lên thật cao, tựa hồ giương cánh muốn bay.

Ánh mắt và tư thế của con chim này lộ ra chút hung ác bá đạo, nhưng cũng có vài phần cổ phác khả ái, núp trong đám dây leo, nếu không chú ý, sẽ thật sự không nhận ra.

“Cái này có liên quan gì đến thanh long hoàn trên cổ ta? Chẳng lẽ đã tìm thấy giải dược?” Trần Ngọc mừng rỡ, duỗi móng vuốt liền muốn mở hộp gấm.

Phong Hàn đập tay cậu ra, gõ gõ, đem hộp gấm mở ra.

“Là chìa khóa.” Phong Hàn nhặt lấy chiếc chìa khóa cực nhỏ từ trong hộp gấm, kỳ quái quan sát.

Trần Ngọc thấy không phải là giải dược, cầm cái hộp lên, cẩn thận tìm kiếm một hồi, quả nhiên không còn gì khác, nhất thời nản chí lại nằm vật ra giường.

Khi muốn lật thân tiếp tục ngủ, trên người trầm xuống, bị Phong Hàn đè lên. Trần Ngọc chớp chớp mắt, tóc gáy dựng đứng nhìn Phong Hàn, trong lòng bắt đầu niệm: hắn không phải có hứng thú kia, không phải có hứng thú kia…

Một bàn tay lành lạnh nâng cằm Trần Ngọc lên, sau đó sờ sờ cổ cậu.

“Chẳng lẽ ngươi chưa ăn no?!” Trần Ngọc rốt cuộc không nhịn được tức giận, toàn bộ sườn lợn trong tủ lạnh đều làm cho Phong Hàn ăn, dựa theo sức ăn của hắn, cậu đoán mình rất nhanh sẽ nuôi không nổi cái tên này, mấu chốt là, hắn thi thoảng còn muốn hút máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hoặc là cậu phá sản, hoặc là mất máu quá nhiều mà chết.

Phong Hàn trong mắt mang theo ý cười kỳ quái, lấy tay sờ soạng hai bên cổ Trần Ngọc, sau đó cúi đầu lại gần.

Trần Ngọc cứng đờ, tiếp đó nghe thấy rắc một tiếng, thanh long hoàn trên cổ tựa hồ giật giật.

“Chiếc chìa khóa này thật đúng là dùng ở đây, thanh long hoàn giống như được nới lỏng.” Phong Hàn nói.

Trần Ngọc đột nhiên mở mắt ra, thì ra Phong Hàn mới vừa đem chiếc chìa khóa cắm vào trong thanh long hoàn, cậu vội vàng hỏi: “Có mở ra không? Thử lại lần nữa, đem thứ đồ chơi này lấy xuống, để ở trên cổ ta, có cảm giác như bom nổ chậm.”

Phong Hàn lắc đầu, có chút thương hại nhìn về phía cậu: “Không thể mở, bây giờ ổ khóa đã đổi vị trí, cái chìa khóa này đã vô dụng, ngươi nhất định phải tìm kiếm chìa khóa tiếp theo, đến lúc đó thanh long hoàn mới hoàn toàn được gỡ bỏ. Hơn nữa ngươi chỉ còn có ba năm.”

Trần Ngọc hiện tại ý thức được việc mở ra thanh long hoàn này xa vời đến mức nào, cậu tuyệt vọng hỏi: “Những chiếc khóa khác ở đâu ta căn bản không biết, ngay cả có bao nhiêu chiếc ta cũng không thể xác định được.”

Phong Hàn lại sờ soạng cổ Trần Ngọc, nhưng không hề hút máu, tựa như an ủi nói: “Luôn sẽ tìm được, có lẽ là ba, hoặc cũng có thể là năm chiếc.” Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Trần Ngọc, khiến Phong Hàn không nỡ nói ra, chủ nhân của thanh long hoàn này khoái nhất mấy trò biến thái, hành hạ dằn vặt người ta không cho giãy dụa, chạy trốn, đến cuối cùng mới phát hiện ra chỉ có một con đường duy nhất, đường chết.

Không có hy vọng, Trần Ngọc lập tức nằm ngã xuống giường, trước khi sắp chết cảm thấy dường như mình đã quên mất cái gì.

Ngày thứ hai, cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng, ngay sau đó mở ra.

Trần Ngọc mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, đầu tóc tán loạn rũ rượi, che kín gần hết khuôn mặt thanh tú, mắt xếch híp lại thành một đường thẳng, ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn cửa. Thật ra nếu nhìn kĩ sẽ nhận thấy Trần Ngọc căn bản vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, ánh mắt hoàn toàn không tập trung, giống như một tiểu động vật chỉ biết u mê nhu thuận.

Người ở cửa nhìn vào thật lâu, thấy Trần Ngọc chưa có xu hướng thanh tỉnh, mới bổ nhào tới vỗ vào đầu cậu, cười nói: “Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, mau, cha ngươi tìm ngươi.”

Nghe thấy cha, Trần Ngọc đột nhiên mở trừng mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, thấy rõ người trước mặt, kêu lên: “Tại sao tìm ta?! Ta lần này căn bản không hề gây họa!”

Người này khẽ cười: “Còn sợ sư phó như vậy? Khong phải là thật sự gây chuyện bên ngoài đấy chứ?”

Trần Ngọc cười khan, “Làm sao có thể!” Sau đó chuẩn bị rời giường, vén chăn lên, nhưng phát hiện cả người mình không mặc quần áo, lại thêm một cánh tay đang gác lên ngang hông cậu.

-END 19-



=Quyển 2: Sa mạc quỷ thành=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.