Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 60




Carlos thuận lợi quay trở về tinh cầu thủ đô vào ban đêm, sau khi báo cáo với các trưởng bối trong nhà xong hắn liền lập tức xoay người đi tìm Edean, suốt hai năm không gặp, sự nhớ nhung mãnh liệt đối với Edean khiến Carlos không tự chủ được bước nhanh hơn, dọc theo đường đi, tâm tình của hắn vừa khẩn trương vừa kϊƈɦ động, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Sau khi nhìn thấy Edean nhất định phải thực hiện lời hứa hẹn lúc trước, cầu hôn với Edean — Carlos hưng phấn nghĩ.

Thế nhưng, Carlos vừa đến trước cửa biệt thự lại phát hiện nơi này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tòa nhà hai tầng vốn dĩ kia đã bị phá hủy, đổi thành một biệt thự lớn bốn tầng còn xa hoa hơn, ngoài cửa còn xây một suối phun có thể phát nhạc, trong viện trồng hai hàng cây ngũ tinh, từng phiến lá rậm rạp lóe lên ánh sáng bạc nhu hòa giữa bóng đêm.

“…” Vẫn biết chú Randy rất có tiền, nhưng cũng không đến mức mới có hai năm không gặp, liền biến hóa lớn như vậy chứ?

Carlos lui từng bước về phía sau, nhìn kỹ biển hiệu treo trước cửa, xác nhận bản thân không hề đi sai, lúc này mới tiến lên ấn chuông.

Ra mở cửa là một người máy trí năng, thanh âm nhu hòa nói: “Chào ngài, chủ nhân không có ở nhà, có việc gì xin để lại lời nhắn.”

Vội vã tới nhà Edean vốn định cho cậu một sự bất ngờ, không ngờ Edean lại không có nhà, tâm tình vốn hưng phấn của Carlos giống như bị hất cho một chậu nước lạnh, nháy mắt tụt xuống đáy.

Đối mặt với người máy xa lạ này, Carlos có chút buồn bực nhíu mày, hỏi: “Edean đi đâu? Khi nào thì về?”

Người máy đáp: “Chủ nhân đi tham gia hội đấu giá, sớm nhất cũng phải 10 giờ tối mới có thể về.”

“Hội đấu giá?” Carlos có chút kinh ngạc, “Ở đâu?”

Người máy đáp: “Ở khách sạn Hoàng Gia.”

Carlos mở quang não mang theo bên mình lên Internet tra cứu, đêm nay tại khách sạn Hoàng gia ở thủ đô quả nhiên có tổ chức một hội đấu giá quy mô nhỏ, trêи mạng đã hé lộ trước một vài vật phẩm quý hiếm sẽ bán đấu giá, rất nhiều thứ đều là sản phẩm thủ công độc nhất vô nhị, tạo hình tinh xảo, những hàng mỹ nghệ này được làm chủ yếu từ những phiến lá màu bạc của quả ngũ tinh, rất giống phong cách của Edean. Như vậy xem ra, hai cha con Randy và Edean phải đến hội đấu giá để kiếm tiền đi?

Nghĩ đến đây, Carlos lập tức lái xe huyền phù quay đầu đến khách sạn Hoàng Gia.

***

Khách sạn Hoàng Gia là khách sạn bảy sao cấp cao của tinh cầu thủ đô được xây dựng theo hình thức lơ lửng trêи không, đại sảnh phía trước của khách sạn được đặt trêи mặt đất, mà toàn bộ phòng ở to to nhỏ nhỏ phía sau đều lơ lửng trêи không trung, ngồi trong phòng có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất của thủ đô, phòng ở tầng cao nhất còn có thể xuyên qua trần nhà bằng thủy tinh mà chiêm ngưỡng bầu trời sao xinh đẹp trêи đỉnh đầu.

Bãi đỗ xe của khách sạn Hoàng Gia đêm này có rất nhiều xe tư gia cao cấp, đoán chừng hầu hết là tới tham gia hội đấu giá. Trêи căn phòng cao nhất hiện giờ đèn đuốc sáng trưng, nơi đó hẳn là địa điểm đang tổ chức hội đấu giá.

Carlos đỗ xe xong, bước nhanh vào đại sảnh đưa giấy căn cước cho vị tiểu thư đứng ngoài tiếp đón, cũng nói rõ mục đích đến đây.

Vị tiểu thư kia kiểm tra đối chiếu thân phận trêи thẻ của hắn, thấy hắn là người của gia tộc Birch, liền dẫn hắn lên phòng cao nhất.

Đẩy cánh cửa phòng ra, Carlos nhất thời hoảng sợ — Chỉ thấy tân khách nơi này đứng đầy chật cả căn phòng, hơn nữa rất nhiều người đều là nhân vật nổi danh, thậm chí còn có cả những phú hào giá trị tài sản hơn triệu, những người nổi tiếng các giới ở đế quốc và không ít tướng lãnh quân bộ chỉ có thể nhìn thấy trêи bản tin.

Theo lý thuyết, nếu chỉ là bán đấu giá đồ thủ công do hai cha con Edean tự làm ra, không thể nào kinh động đến những người này mới đúng, Carlos nghi hoặc tìm một chỗ ngồi xuống, nghĩ thầm, chẳng lẽ trong hội đấu giá hôm nay có vật gì đặc biệt sao, vậy mới khiến cho nhiều người chú ý như vậy?

Carlos ngồi ở hội trường trong chốc latsm kỳ quái chính là, đồ vật bán đấu giá đều là đồ thủ công Edean chế tác và một số thực vật hiếm thấy do Randy gieo trồng, giá khởi điểm của đồ thủ công cũng không cao, được mất vị khác cảm thấy hứng thú mua lại, tất cả thực vật quý giá đều bị một vị tướng quân tên là Udyr lấy đi hết — Vị tướng quân trẻ tuổi này là quân đoàn trưởng mới nhậm chức của quân đoàn Sắc Vi, mọi người đều biết, hắn có một ham mê kỳ quái chính là thu thập các loại thực vật.

Tướng quân Udyr cảm thấy hứng thú với thực vật, đến tận nơi mua chút hoa hoa cỏ cỏ thật ra là chuyện có thể hiểu được, nhưng những tướng quân của quân đoàn khác tới nơi này làm gì?

Carlos đang trầm tư thể hiểu nổi, trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, Ngay sau đó vang lên âm thanh nhu hòa của vị mỹ nữ chủ trì: “Các vị quan khách, hội đấu giá hôm nay đã đến hồi kết thúc, vật phẩm bán đấu giá cuối cùng chính là một bảo vật vô cùng đặc biệt, xin mọi người hãy nhìn vào đài triển lãm ở trung tâm.”

Đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại, đài triển lãm ở trung ương chậm rãi nâng lên, chỉ thấy ở giữa mặt đài được trải vải nhung màu lam bày một chiếc hộp gỗ tinh xảo, cái hộp kia dường như đã có chút tuổi, phong cách cổ xưa thoạt nhìn thanh lịch tao nhã, bên trêи điêu khắc hoa văn tinh mỹ.

Chiếc hộp được người chủ trì nhập mật mã mở ra, một viên bảo thạch hình trái tim màu đỏ lọt vào tầm mắt của mọi người, thoáng chốc, một luồng hào quang màu đỏ chiếu sáng cả xung quanh, bảo thạch màu đỏ ở dưới ánh đèn mờ ảo sáng quắc rực rỡ, khiến cho tất cả ánh sáng xung quanh đều trở nên ảm đạm, Cho dù là một người không hiểu nhiều về bảo thạch như Carlos cũng có thể cảm nhận được sự quý giá của nó, hào quang của viên bảo thạch lóa mắt không gì sánh kịp, gần như khi nó vừa xuất hiện đã ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của toàn thể tân khách.

Người chủ trì kϊƈɦ động nói: “Viên bảo thạch này chính là “Nước mắt hoa hồng” trong truyền thuyết, là trân phẩm độc nhất vô nhị trong giới bảo thạch! Nó được làm từ kim cương đỏ vô giá, do lão tiên sinh Arman của đế quốc tự mình điêu khắc chế tạo, khắp cả đế quốc chỉ có một viên này, chủ nhân của nó, chính là vương phi Alice của đế quốc!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều chấn động, ngay cả Carlos cũng khϊế͙p͙ sợ mở to hai mắt nhìn.

Nói tới truyền thuyết về vương phi Alice, phải ngược dòng đến mấy trăm năm trước, thời kỳ đế quốc vừa mới thành lập, khi đó đế quốc và liên bang từng có rất nhiều cuộc chiến quyết liệt trong vũ trụ, chồng của vương phi Alice, vương tử Rees hi sinh quang vinh trong chiến dịch, viên bảo thạch này là tín vật đính ước của bọn họ, trêи đường vương phi mang nó quay về đế quốc báo tin gặp phải quân liên bang phục kϊƈɦ, nhiều lần dựa vào nó để thoát hiểm, nghe nói trong khối bảo thạch này có che giấu một cơ giáp trí năng, sau khi vương phi thoái ẩn, bảo thạch vào cơ giáp đều mất tích không rõ.

Đương nhiên, truyền thuyết nhất định sẽ bị thêm mắm dặm muối, dần dần biến thành một thần thoại. Nhưng dựa theo những gì được ghi lại trêи sách sử, vương phi Alice sau khi trải qua nguy cơ thật lớn đem tin tức từ tiền tuyến về đế quốc xong liền mất tích, tung tích của bà vẫn là một bí ẩn, lúc này, đồ vật tùy thân của bà đột nhiên lại xuất hiện ở hội đấu giá, cũng khó trách nhiều danh nhân thương chính quân giới sẽ cảm thấy hứng thú tìm đến đây.

Chỉ là, tại sao Edean và Randy lại có được viên bảo thạch này?

Thắc mắc trong lòng Carlos càng lúc càng lớn, đang miên man suy nghĩ, một thanh âm không hài hòa đột nhiên nhảy ra: “Sự quý giá của viên bảo thạch này, tôi nghĩ chắc chắn không một ai có dị nghị gì, nhưng tôi lại càng muốn biết lai lịch của viên bảo thạch này. Thứ quý giá như thế, tại sao lại xuất hiện ở hội đấu giá?”

Vấn đề này lập tức được không ít người hưởng ứng, mỹ nữ chủ trì đứng ở chính giữa mỉm cười trả lời: “Nghi vấn của vị tiên sinh này rấy hợp tình hợp lý, chúng tôi cam đoan tất cả bảo vật được đưa ra trong đấu giá hội đều xuất phát từ con đường chính quy, viên bảo thạch này, là do hậu nhân của vương phi Alice mang ra bán đấu giá, chúng tôi đã kiểm tra thân phân của người bán, xin các vị yên tâm.”

Câu trả lời này làm cho không ít người thổn thức. Đế quốc thành lập đã mấy trăm năm, phần lớn thành viên vương thất. người hi sinh, người rời khỏi thủ đô, người không rõ tung tích nhiều không đếm xuể, có lẽ sau khi vương phi qua đời, hậu nhân của bà không còn tiếp tục sống ở thủ đô, cũng không được nhận đãi ngộ của vương thất, trải qua mấy trăm năm, hậu nhân cuộc sống quẫn bách không ngờ lại lấy di vật quý giá này ra bán đấu giá, thật là khiên người ta đau xót.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên trong hội trường.

“500 vạn tinh tệ.”

Thanh tuyến của người đó trong sáng, giọng nói rất đặc biệt, giống như một suối nước trong vắt lướt qua bên tai, trong giọng nói mang theo sự tự tin đúng mực.

— Là Cevi!

Không ngờ người đầu tiên ra giá lại là hắn? Carlos kinh ngạc quay đầu lại nhìn về hướng tiếng nói phát ra, ánh đèn trong hội trường đúng lúc này cũng rọi lên trêи người người đó, quả nhiên là Đại vương tử đế quốc Cevi, hôm nay hắn mặc một thân tây trang màu trắng thoải mái, lúc này trêи mặt mang nụ cười, trong tay giơ tấm bảng đấu giá, bên trêи viết giá hắn đưa ra, 500 vạn tinh tệ.

Đại vương tử vừa ra tay đã nâng giá cả lên độ cao mà rất nhiều người không thể thừa nhận, viên bảo thạch này vốn chính là di vật của vương thất đế quốc, nếu Cevi cố ý muốn mua, không ít người liền tự giá lựa chọn buông tay. Thế nhưng có một số phú thương và nhân viên quan trọng của quân bộ có tiền cảm thấy hứng thú với cơ giáp thần bí trong truyền thuyết kia, bắt đầu nâng giá cùng Cevi.

“550 vạn!”

“600 vạn!”

“650 vạn!”

Bởi vì hội đấu giá đã thả ra tin tức bán đấu giá di vật của vương phi Alice từ trước, hôm nay, tất cả những kẻ có tiền ở thủ đô đế quốc gần như đều tụ tập ở hội trường. Nhất thời, thanh âm ra giá liên tiếp vang lên, không ít người tranh giành đến mặt đỏ tai hồng.

Cevi tiếp tục bình tĩnh mở miệng: “800 vạn.”

Đại vương tử hôm nay hoàn toàn là bộ dáng thổ hào “Ta có tiền, ta tùy hứng”, di vật của vương thất, hiển nhiên hắn không còn lựa chọn nào khác.

Cái giá 800 vạn, đã đủ để mua một đài cơ giáp trí năng cấp cao cực kỳ tốt rồi, nếu như có cách thậm chí còn dư ức mời người chế tạo một chiếc cơ giáp chiến đấu cấp A. Tuy rằng bảo thạch và cơ giáp vương phi lưu lại nghe qua rất quý giá, nhưng dù sao cũng là chuyện mấy trăm năm trước, khoa học kỹ thuật của đế quốc phát triển cực kỳ nhanh chóng, đồ cổ từ mấy trăm năm trước, đặt ở thời điểm hiện tại đã sớm lỗi thời lạc hậu, kỳ thật cũng chỉ là trông được chứ không dùng được, ý nghĩa kỷ niệm nhiều hơn thực tế,

Cevi vừa ra cái giá này, thanh âm tranh gianh nhất thời nhỏ đi rất nhiều.

Người chủ trì mỉm cười nói: “800 vạn lần thứ nhất, 800 vạn lần thứ…”

Vừa mới nói tới đây, trong góc phòng đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp: “1000 vạn.”

Mọi người nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện người ra giá không ngờ lại là một thanh niên dung mạo anh tuấn, gã mặc một thân quân trang màu tím sẫm, không mang mũ, lộ ra mái tóc màu nâu nhạt được cắt tỉa gọn gàng, huy chương trêи vai đại biểu quân hàm cấp bậc trung tá của gã.

Người mới chỉ 26 tuổi, vừa tốt nghiệp bốn năm đã thăng lên trung tá, cả đế quốc chỉ có một — Jon của quân đoàn Lôi Đình.

Cevi vừa nhìn thấy gã, trong lòng nhất thời dâng lên sự ghét mãnh liệt. Tên kia như âm hồn không tiêu tan luôn theo đuổi Cevi suốt hai năm nay, mỗi này gửi hoa đến vương cung không nói, đến hội đấu giá cũng muốn tranh giành đồ vật, thật là đáng ghét.

Ân oán trước đây ở trong trường học Cevi đã sớm quăng ra sau đầu, thế nhưng tên Jon này cố tình mỗi lần nhìn thấy Cevi đều phải bày ra bộ dạng thành khẩn áy náy, nói cái gì trước đây không hiểu chuyện, ở trong rừng cây suýt nữa làm em bị thương, mấy năm nay vẫn rất ân hận, về sau tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, xin em cho tôi một cơ hội chăm sóc em.

Alpha buồn nôn này thật sự khiến Cevi cảm thấy đau dạ dày, thế nhưng gã lại luôn có tình bày ra nụ cười ôn nhu, thâm tình chân thành bày tỏ với Cevi, Cevi đã nghiêm túc cự tuyệt gã rất nhiều lần, đáng tiếc người này lợn chết không sợ nước sôi, bày ra dáng vẻ “Em cự tuyệt tôi cũng không sao, dù thế nào tôi vẫn yêu em” không biết xấu hổ.

Edean ngồi bên cạnh nén cười nói: “Sao lại là gã? Cậu nói, gã là cố ý tranh giành với cậu, hay là chỉ muốn nhảy ra thu hút sự chú ý của cậu thôi?”

“Dùng cách này hấp dẫn sự chú ý của tôi, là hành vi rất ngu.” Cevi bình tĩnh ghé vào tai Edean nói, “Lần này chắc hẳn không liên quan đến tình cảm cá nhân, gã thật sự cảm thấy có hứng thú với viên bảo thạch, rất có thể đã nhận ra cái gì, hoặc là hoài nghi bên trong bảo thạch có giấu huyền cơ… Không để ý tới gã nữa, viên bảo thạch này tôi phải lấy được.”

Nói tới đây, Cevi lại giơ tấm biển trong tay lên: “1200 vạn!”

Jon chớp mắt, tiếp tục nâng giá: “1300 vạn.”

Cevi bình tĩnh nói: “1500 vạn.”

Cả phòng đột nhiên an tĩnh lại, Carlos ngồi ở khán phòng nội tâm cũng đã rung động thật lớn — 1500 vạn đó! Số tiền này có thể mua được cả một phi thuyền vũ trụ đi?! Đại vương tử ra tay sảng kɧօáϊ như thế, tiền bạc của vương thất liệu có bị hắn vung hết không? Claire, cậu thích một Omega phá sản như thế, tương lại cậu nuôi được cậu ta không đây?

Dường như Jon cũng nhận thấy Cevi sẽ không buông tay, phải cùng Cevi liều mang vung tiền, gã thân là người thừa kế gia tộc Orlando thật ra cũng không sợ, bất quá, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ hoàn toàn đặc tội Cevi. Jon suy nghĩ một lát, rốt cuộc giơ biển pass, từ bỏ quyền tranh đoạt viên bảo thạch.

Người chủ trì mỉm cười nói: “1500 vạn lần thứ nhất… 1500 vạn lần thứ hai… 1500 vạn lần thứ ba! Thành giao! Viên bảo thạch này thuộc về Đại vương tử điện hạ!”

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Cevi mỉm cười đi lên giữa bục, gõ viên hồng ngọc quý giá này xuống, đeo nó ở trước ngực mình.

Dưới ánh đèn mờ tối, hào quang màu đỏ đẹp mắt của viên bảo thạch càng làm tôn lên làn da trắng nõn của hắn, nếu không phải tính cách Cevi quá mức bạo lực, chỉ nói về dung mạo, bộ dạng của Cevi quả thật khiến người khác rung động, Carlos thậm chí còn nghe thấy tiếng chảy nước miếng của không ít Alpha trẻ tuổi xung quanh, đoán chừng trong đầu đám người kia đang đem Cevi ra YY.

Xem đến đây, Carlos cuối cùng cũng hiểu được, hội đấu giá hôm nay, đồ thủ công và thực vật quý của Randy và Edean đều chỉ là lót đường, viên hồng ngọc của vương phi Alice này mới là trong điểm của hội đấu giá, nhiều người tới tham gia hội đấu giá như vậy, đoán chừng đa số là đến xem náo nhiệt.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, bên chủ trì tổ chức một buổi tiệc tối ở đại sảnh bên cạnh, người rảnh rỗi có thể tiếp tục dùng cơm, người không muốn lãng phí thời gian cũng có thể tự do rời đi, Không ít khách khứa ra khỏi phòng, hội trường nhất thời có chút hỗn loạn, Carlos đứng dậy muốn đi tìm Edean, kết quả vừa đến yến tiệc ở phòng bên cạnh, lại bắt gặp một màn kỳ quái trong hành lang — Quân đoàn trưởng Udyr của quân đoàn Sắc Vi đang chắn đường Randy, nhíu mày hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi không?”

Randy mỉm cười nói: “Chắc tướng quân nhận sai người rồi đi? Tôi chỉ là một người dân bình thường, làm một chút buôn bán, chúng ta chắc hẳn chưa từng gặp nhau mới phải.”

“Thật sao?” Udyr nghi ngờ liếc mắt nhìn Randy một cái, nam nhân trước mặt cười lên thật ôn nhu, làm cho lòng hắn có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ, không nhịn được muốn tới gần. Udyr tiến lên từng bước, hỏi tiếp: “Anh tên là gì? Phương pháp trồng hoa Tam Sắc là ai dạy cho anh?”

Randy đang muốn trả lời, phần eo lại đột nhiên bị siết chăt. Hóa ra là Reger thấy tình huống bên này, một tay kéo hắn ra bảo vệ phía sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương nói: “Tướng quân, ở thủ đô cũng không phải chỉ có mỗi mình ngài thích trồng hoa, thẩm vấn một người xa lạ như vậy, có phải không được lễ độ lắm hay không?”

Udyr ngần người, nhận ra ngữ khí của mình quả thật giống như đang thẩm vấn, liền nhìn về phía Randy, cười cười nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi cũng không phải nghi ngờ anh, tôi chỉ là… thấy anh trồng được nhiều hoa cỏ quý giá như vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên.”

Hình ảnh bé con nho nhỏ ôm chậu qua lẽo đẽo theo sau mình chợt lóe lên trong đầu, nhìn người con trai sau khi thành niên trở nên đẹp trai vô cùng trước mặt, trong lòng Randy bỗng dưng mềm nhũn, kìm nén xúc động muốn đi qua ôm hắn một cái, mỉm cười nói: “Không sao, tôi không để ý đâu. Nếu tướng quân ngài thích trồng hoa, tôi có thể tìm một ít giống hoa quý cho ngài.”

Trong mắt Udyr lộ ra một tia vui thích: “Thật không? Tôi có thể đến hoa viên của anh đi dạo sao?”

Randy gật gật đầu: “Có thể.”

Udyr vui vẻ rời đi rồi, Randy nhìn theo bóng lưng của hắn, nhất thời cảm thấy lo lắng. Năm đó mình vì trốn tránh hôn nhân ông nội sắp xếp, giả chết rời khỏi gia tộc Sarman, thời điểm đó Udye còn đang học trung học, nghe nói sau khi hắn nghe được tin anh trai đã chết liền khóc lớn một hồi. Lại sau này, nghe nói hắn trưởng thành đã yêu một người rất bình thường, ông nội cưỡng ép chia rẽ bọn họ, hơn nữa còn tàn nhân xóa đi một phần trí nhớ của Udyr.

Udyr hiện tại, tuy rằng tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, thân phận tôn quý, quyền thế ngập trời, nhưng Randy vẫn cảm thấy dường như hắn đã không còn linh hồn. Hắn không nhận ra được anh trai ruột của mình, cũng không nhận ra được vợ của mình, hắn chỉ thích trồng hoa, trong hoa viên của hắn có đủ loại thực vật.

Thấy Randy sắc mặt tái nhợt, Reger không khỏi nhíu mày: “Em làm sao vậy?

Randy lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Không có gì, thân thể không thoải mái.”

Edean nhẹ nhàng cầm tay baba, bởi vì cậu biết, người vừa rồi chính là em ruột của baba, nếu để sự việc năm đó lộ ra thì khó tránh khỏ liên lụy đến toàn bộ tổ chức Mạch Nước Ngầm, vì thế Randy mới không dám nhận Udyr.

Reger còn tưởng rằng Randy thật sự không thoải mái, lập tức quan tâm hỏi: “Sao em lại không thoải mái? Nếu không, tôi đưa em đến phòng bên cạnh nghỉ một lát nhé?”

Đối diện mới đôi mắt thâm thúy của Reger, trong lòng Randy đột nhiên có chút khó chịu, sự quan tâm và săn sóc của Alpha này đối với hắn hắn đều có thể cảm nhận được, nhiều năm như vậy, Reger luôn yên lặng ở bên cạnh, hắn cũng dần dần tiếp nhận sự tồn tại của Reger, thậm chí còn để Alpha này tiến vào lòng mình. Hiện giờ, bọn họ đã có ba đứa nhỏ, nhưng vẫn không đăng ký kết hôn, không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể… Đành phải tiếp tục ủy khuất Reger.

Nghĩ đến đây, Randy liền nhẹ nhàng cầm tay Reger, ôn nhu nói: “Anh đưa em đi nghỉ ngơi một chút trước, chờ bữa tiệc kết thúc em và Edean sẽ cùng nhau về nhà.”

“Được.” Reger ôn nhu đỡ Randy đi, Edean đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ đi xa.

Sau khi hai người rời khỏi, Edean mới xoay người chuẩn bị đi vào phòng tiệc, đúng lúc này, đột nhiên có một thanh niên thân hình cao lớn bước vọt tới trước mặt cậu, kϊƈɦ động đến hai mắt đỏ lên: “Edean, rốt cuộc tôi cũng gặp được em!”

Sau đó, người này liền vươn hai tay, dùng sức ôm cậu vào lòng.

Edean: “… Cậu là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.