Đào Hoa Tới Số

Chương 41: 41: Cuộc Sống Bình Dị





Tiếng nói chuyện ríu rít dưới ánh hoàng hôn, phía bên trong căn nhà nhỏ cũng đã đến lúc chuẩn bị nấu bữa tối, từ khi đến đây Diêu Diêu đã học được rất nhiều việc nữ công gia chánh, tuy nấu ăn còn chưa ngon nhưng cũng ăn được, vì Cố Thanh Ca đã tỉnh lại nên phải nấu nhiều hơn hường ngày, hôm nay làm một món canh, một món mặn, ít rau xào, hai phần điểm tâm.

Đang loay hoay trong bếp thì một thân ảnh bước vào, từ ánh sáng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ đang ôm một bó củi vào, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy cười đáp.

“Vết thương chưa lành, cẩn thận một chút”.

Cố Thanh Ca nghe vậy vui vẻ xoa đầu cô trả lời.

“Ta lành hẳn rồi, muội đừng quá lo”.

Hắn thành thục thả bó củi xuống, sau đó ngồi xuống giúp Diêu Diêu thổi lửa, trong làn khói bốc lên là hai thân ảnh, người thì ngồi xuống thổi lửa, người thì đứng đảo đồ ăn trong chảo, ánh mắt đều hiện lên sự vui vẻ chưa từng có, một lúc sau Cố Thanh Ca từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc đưa cho cô bảo.


“Cái này cho muội”.

Sau đó lại tiếp lời.

“Có thể bán lấy tiền”.

Diêu Diêu ngạc nhiên vội vàng ngồi xuống cầm lấy, thì thấy đây là môt ngọc bôi rất tinh xảo, phía trên khắc chữ Ca, đôi môi mấp máy từ chối.

“Không cần đâu, muội vẫn còn có ngân phiếu, chúng ta không cần phải lo lắng”.

Sau đó thì thú nhận với hắn kế hoạch lúc trước.

“Lúc trước muội có ý định chạy trốn, huynh cũng biết đấy muội không phải là mẫu thân của huynh, ở trong cung lâu dần sẽ bị phát hiện nên thủ sẵn rất nhiều ngân phiếu, cũng may là muội chưa bị cướp”.

Dứt lời thì hắn nhìn Diêu Diêu một lát, suy nghĩ một lúc liền đẩy ngọc bội lên phía trước nói.

“Muội cầm đi, cần thì bán, huynh không cần nó nữa”.

Ngọc bội là của tiên đế tặng cho hắn, vốn dĩ hắn đối với phụ hoàng cũng không đến mức thân thiết, để có được ngôi vị hoàng đế là công lao thuộc về mẫu than nhiều hơn, hắn nghĩ có lẽ mẫu thân hợp với vị trí ấy hơn so với hắn.

Từ khi tỉnh lại ở thôn quê này, Cố Thanh Ca giờ đây mới cảm thấy bình yên, thích một cuộc sống dân giã, thanh bình, nhiều lúc hắn cứ nghĩ về tương lai phía trước, nương tử ở nhà dệt vải, còn hắn ra đồng cày cấy, sinh vài ba hài tử quấn quýt không rời, lại nhìn thấy gương mặt mẫu thân trước mặt, lại nghĩ thôi không cần hài tử cũng được, có Thích Trang là đủ rồi, nội tâm vang lên tiếng cười khe khẽ thì tiếng nói bất ngờ vọng đến.

“Huynh sao nhìn muội chằm chằm vậy, trên mặt có gì à”.


Tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ, làm hắn bỗng nhiên đỏ mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, hai má nóng lên đỏ ửng, lòng không kìm được liền nắm tay Diêu Diêu nói khẽ.

“Muội…rất xinh đẹp”.

Nghe xong Diêu Diêu bật cười khanh khách.

“Haha…sao huynh biết muội xinh đẹp, huynh đã thấy muội bao giờ đâu”.

“Ta cảm nhận là như thế”.

Giọng trầm ấm khe khẽ của nam nhân vang lên, bốn mắt nhìn vào nhau không thể diễn tả hết được tình cảm trào dâng trong lòng, có lẽ ai cũng đoán được tình cảm đối phương dành cho mình, nhưng lại không ai có thể nói ra được.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa in nắng lên mặt nhà, một mùi khét bốc lên làm cả hai giật mình, hóa ra hai người nhìn nhau quên mất nồi cơm đang nấu.

“Thôi chết, để muội nhắc cơm xuống”.


Thành thục chuẩn bị đồ ăn bưng ra ngoài ghế đá, Thích Trang cũng đã quét dọn xong nhà cửa, vội đến giúp cả ba người ăn uống vui vẻ dưới ánh nắng hoàng hôn dần tắt sau một ngày nắng gắt.

Chớp mắt đã qua hai tháng, cuốc sống bình dị chầm chậm trôi qua, thân thể Cố Thanh Ca đã khỏi hoàn toàn, sáng chăm chỉ luyện kiếm chiều dạy Thích Trang đọc chữ, hôm nay Diêu Diêu lại đi chợ, mỗi lần đi đều không dám đem nhiều tiền, chỉ vài ba xâu xu lẻ còn ngân phiếu thì cất kĩ cẩn thận.

Trên con đường đất đỏ không còn bụi mù, ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều xuân chiếu qua những tán lá in hằn lên mặt đất, tạo ra nhiều hình dạng khác nhau, tiếng trẻ con nô đùa cũng dần dần vắng lặng, thay vào đó là những làn khói trắng bốc lên từ các hộ đinh chuẩn bị bữa cơm chiều, Diêu Diêu đi ngang qua tiệm tạp hóa của lão Cố, mua 2 chiếc kẹo đậu phộng hết 5 xu về cho Thích Trang sau đó chầm chậm đi về phía nhà mình.

Khi bước đến trước cổng bỗng nhìn thấy một đôi nữ nhân, nữ nhân tuổi trạc tầm hơn 40, theo sau là một thiếu nữ tầm 18 đứng trước cửa nhà mình, cô liền vội vàng đi tới hỏi.

“Hai người là….

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.