Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 18: Cái gọi là hạnh phúc




Thời điểmTiểu Ngụy hạnh phúc từ trường học vội vàng trở về nhà, nhất định nghĩ đến ba của nó đã làm tốt cơm chiều phong phú ngon miệng.

“Ba, con đã trở về.”

Thường vào thời gian nay, Ngụy Cửu đều tự mình thay nó mở cửa ra, rồi mới sờ đầu nó hỏi nó có mệt hay không.

Tiểu Ngụy cặp đeo trên lưng cố chấp mà đợi một chút, không thấy người ra.

Kỳ quái, rõ ràng nhìn thấy đèn tầng trên sáng a.

Nó tiếng nói rõ ràng, nâng dài cổ, tiếp tục la, “Ba, con đã trở về!!!!”

Ngụy Cửu đang ở ngồi ngốc trước máy tính mà tra tư liệu lúc này cuối cùng mới nghe được Tiểu Ngụy thê lương mà kêu gọi, vội vã tắt trang web đi ra mở cửa.

“Cơm ở trên bàn, tự mình ăn a, ba ba còn có việc vội.”

Hôm nay không xoa đầu, sau cũng không có hỏi, Tiểu Ngụy nghi ngờ mà nhìn Ngụy Cửu mở cửa cho mình lại nhanh chóng trở về phòng của mình.

Bình thường lão ba không phải không chơi máy tính sao? Hôm nay là xảy ra chuyện gì.

Nó đi đến bên cạnh bàn nhìn thấy, thì ra là một hộp cơm hộp nguội một nửa.

Xem ra lão ba này thật là có máy tính, ngay cả đứa con cũng không quản, Tiểu Ngụy bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Ngụy Cửu trở lại trước mặt máy tính, kinh ngạc mà nhìn một trang web viết về SM, bên trong trang web nói, kỳ thật mỗi người đều có tiền ẩn thi ngược cùng tâm lý chịu ngược, có nặng, có nhẹ, nặng là sẽ lựa chọn phương thức khá cụ thể để thực hiện sở thích của mình, mà nhẹ có lẽ căn bản là không ý thức được mình có sở thích như vậy, thậm chí còn có thể coi thường đối với người có sở thích như vậy.

Giống như trước kia hắn khinh bỉ loại trò chơi ngược đãi này vậy, bởi vì không biết, cho nên khinh thường.

Nhưng mà trên đó viết, ngược luyến, không giống trong ngược đãi.

Ngược đãi chỉ có một cách thống khổ, là phạm tội, mà ngược luyến đạt tới hiệu quả là hai bên đều cảm thấy thỏa mãn mà đạt được sung sướng.

Trách không được mình lần đầu tiên không đầu không đuôi mà chạy đi tìm Tạ Vấn Thiên, muốn cậu giúp hắn dạy dỗ Đường Nhẫn, đối phương lại tức giận như vậy.

Nguyên lai là mình căn bản không biết rõ ràng cái gì là ngược đãi cái gì là SM?

Đường Nhẫn khẳng định là sẽ không đáp ứng việc này, nếu việc này thực sự thành, thì phải là nhốt thêm ngược đãi cá nhân, hoặc SM là cột lại rồi hành hạ đến chết, còn sỉ nhục phẩm chất cùng đạo đức nghề nghiệp người làm điều giáo sư như Tạ Vấn Thiên.

Ngụy Cửu xấu hổ mà cúi đầu xuống, nhớ tới lần gặp mặt ban đầu của hắn cùng Tạ Vấn Thiên liền cảm thấy không có ý tứ. Chính mình cũng thật sự là rất tùy hứng, rất không văn hóa, rất kích động.

Vậy thời điểm hắn cùng Tạ Vấn Thiên cùng một chỗ? Cho dù là ngược luyến? Tạ Vấn Thiên cũng sẽ thỏa mãn cũng sẽ hưng phấn sao?

Ngụy Cửu lại ngưng thần mà nhớ lại cảnh tượng khi Tạ Vấn Thiên điều giáo mình.

Rõ ràng đau đớn cùng khuất nhục, kích thích hoàn hảo, quả thực làm cho hắn người chưa thử qua này thiếu chút nữa thích chết đi.

Tứ chi bị buộc chặt, tiểu đệ đệ bị trói buộc, còn có miệng bị lấp kín, mắt bịt kín, thậm chí là cảm nhận sâu sắc khi bị roi đánh.

Cùng với người kia đứng ở một bên, điều giáo sư đẹp trai ôn nhu mà trấn định.

Trò chơi như vậy, thật ra thỉnh thoảng thử một lần cũng rất không tồi.

Ngụy Cửu cố chấp đối với máy tính nở nụ cười, tắt máy tính, thuận tay đốt chút thuốc.

S cùng M luôn là một đôi, nếu chính mình cam tâm tình nguyện trở thành M của Tạ Vấn Thiên, không biết có thể hay không ở tình yêu cân bằng này sẽ thêm một khối trọng lượng, đến lúc đó...... Chỉ cần hắn vừa lòng, như vậy hạnh phúc của mình cũng sẽ không xa đi.

Quả nhiên, trò chơi SM chính là một trận đau cũng sung sướng.

Bị cảm là một chuyện phiền toái.

Tạ Vấn Thiên bởi vì đầu mình liên tục choáng váng hoa mắt, nguyên nhân là tay chân như nhũn ra, buổi tối không thể không bỏ một lượt điều giáo.

Thời điểm khách nhận được thông báo cậu dời ngày, thất vọng đến độ muốn khóc, vừa nghe chỉ biết là người cấm dục đã lâu, lòng mong muốn chờ đêm nay thống khoái.

Nhưng cậu có biện pháp gì, đều phải trách Ngụy Cửu hỗn đản kia, bị cảm còn dám khắp nơi hôn cậu, này không phải ác ý lây bệnh sao?!

Xách hai túi lớn trái cây cùng thuốc Ngụy Cửu đưa tới về đến nhà, Tạ Vấn Thiên ngồi ở trên sô pha cẩn thận mà kiểm tra, nhìn xem đều có những cái gì. Trái cây thật phong phú, có táo, lê, long nhãn, còn có vài quả hồng bị dập, như thế tràn đầy một túi,quả là không phải ở hoàn cảnh tốt đẹp.

Tạ Vấn Thiên cười lột trái long nhãn, nước nhiều ngọt, Ngụy Cửu thật đúng là biết chọn.

Lại nhìn xem đối phương mua thuốc gì: thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt, miếng giảm đau, siro giảm ho, còn có thuốc gì thanh nhiệt nhuận phổi pha nước uống.

Này có hơi quá chuyện bé xé ra to.

Hay là nói Ngụy Cửu thật sự là rất quan tâm mình?

Tạ Vấn Thiên phi mà đem hạt nhãn phun ra, lấy hai viên thuốc cảm liền uống nước nuốt xuống.

Cậu tắm nước ấm, đem mền dày thêm một tầng, rồi mới thoải mái mà chui vào đem chính mình bao lấy chặt chẽ.

Lúc này, di động đầu giường chưa kịp tắt chi một tiếng, là tin nhắn, Ngụy Cửu gửi tới.

『 Tiểu Tạ, uống thuốc chưa? Hảo hảo nghỉ ngơi, không cần chơi quá nga. Tôi yêu cậu. 』

“Hắn......”

Tạ Vấn Thiên tưởng tượng bộ dáng Ngụy Cửu vẻ mặt nghiêm túc gửi tin nhắn là đã muốn cười. Cậu cảm thấy nếu Ngụy Cửu đem câu ” Tôi yêu cậu ” đổi thành ” Tôi lây bệnh cảm mạo cho cậu ” còn có chút thành ý.

Sau khi uống thuốc cảm cơn buồn ngủ liền tới, cậu ngáp một cái, thuận tay xóa tin nhắn, rồi mới tắt điện thoại di động, an tâm mà nằm vào trong ổ chăn ấm áp.

Buổi tối ngày đó, tay Ngụy Cửu giữ di động đợi thật lâu, cũng không có đợi được tin nhắn lại của Tạ Vấn Thiên.

Điều này làm cho hắn có loại xúc động muốn phá bỏ công ty truyền thông.

Đến thẳng ngày hôm sau Tạ Vấn Thiên không chút để ý mà trả lời hắn, buổi tối sau này đừng để lúc khi cậu ngủ “nhắn tin quấy rầy”, Ngụy Cửu mới biết thì ra đối phương nhận được.

“Nói chuyện yêu đương không phải là không thể được. Nhưng mà, Cửu ca anh cũng đừng quấn lấy người quá.”

Tạ Vấn Thiên thuận tay đóng lại cửa phòng điều giáo, bên trong có vị khách đang ở hoàn toàn hưởng thụ phục vụ giam cầm, cho nên mình tạm thời rời đi trong chốc lát cũng không phải vấn đề.

Lời này nói ra Ngụy Cửu thật xấu hổ.

Hắn Ngụy Cửu có đầu có mặt, từ trước đến nay đều là người khác quấn lấy hắn, hắn rất ít khi đi quấn lấy người khác.

Nhưng Tạ Vấn Thiên thật sự rất khác, rất có sức quyến rũ, quả thực làm cho Ngụy Cửu tên là tiểu vũ trụ thanh xuân lại thiêu đốt, cũng không phải hắn muốn vô lại như thế, nhàm chán như thế, chính là cái loại này cấp bách cần yêu, khát vọng cấp bách cần vợ vẫn là làm cho hắn ấu trĩ một vòng, xúc động một hồi.

Hắn sợ không giám sát chặt chẽ, con mèo đực cao ngạo Tạ Vấn Thiên này sẽ lẻn đến mái nhà của người khác, không bao giờ để ý tới mình nữa.

“Tôi xem trong TV đều diễn như thế...... Hắc hắc.”

Ngụy Cửu ngượng ngùng mà nở nụ cười, cố lấy dũng khí nói ra quyết định của mình.

“Này cuối tuần cậu có rảnh không?”

“Có a, chuyện gì.”

“Nếu có thời gian...... Chúng ta có thể đi xem phim, rồi ăn một bữa cơm, hát KTV?”

Ngụy Cửu thật cẩn thận mà nhìn Tạ Vấn Thiên, ấp úng mà mời.

Này nói rõ chính là hẹn hò, thật không biết một nam nhân đã trần truồng cho mình xem hết vài lần, nói chuyện này còn có gì phải ngượng ngùng?

Tạ Vấn Thiên nghĩ thầm rằng dù sao cuối tuần cũng rất nhàm chán, có người cùng theo cũng tốt, dù sao đến lúc đó Ngụy Cửu nhất định là bao ăn bao chơi bao sai bảo.

“Tốt, đúng rồi, mang đứa con của anh đi, tiểu tử rất đáng yêu.”

“Lão tử không đáng yêu sao?”

Ngụy Cửu vừa nghe thấy Tạ Vấn Thiên thích đứa con của mình như thế, trong lòng liền cảm thấy rất vui mừng, rõ ràng cũng cùng hắn chơi vui.

Tạ Vấn Thiên nở nụ cười một tiếng, vặn mở cửa phòng điều giáo, chuẩn bị trở về hầu hạ khách của cậu. Cậu hơi hơi đừng quá mức, mặc kệ trai đẹp đang ở bên cạnh, “Anh nha? Còn không mau đi.”

Ngọn đèn trong phòng điều giáo trước sau như một mà tối.

Khách của Tạ Vấn Thiên người trần truồng mà nằm ở trên một cái giường, cả người trói chặt, không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt, miệng, lổ tai đều bị che lại, ngăn cách hết thảy tiếng vang động tĩnh bên ngoài.

Đây là một con người thuộc về thế giới SM.

Tạ Vấn Thiên nhẹ nhàng mà vuốt ve ngực đối phương phập phồng đến lợi hại, dùng độ ấm ngón tay của mình cùng độ mạnh yếu trấn an cõi lòng hoang mang kia.

Xã hội lộn xộn phức tạp, càng ngày càng nhiều người bị lạc ở trong đó, nhất là người bên cạnh thích ngược luyến.

Việc mình muốn làm, là giúp bọn họ tìm về chính mình, hưởng thụ lạc thú, gỡ bỏ gánh nặng.

Tay cậu chuyển qua phía dưới, nhẹ nhàng xoa bộ phận nam tính bị trói buộc lại của đối phương.

Tính là một chuyện sung sướng, ngược luyến cũng vậy, chỉ cần bạn biết hưởng thụ.

Tạ Vấn Thiên nắm lấy lòng bàn tay bị trói ở bên cạnh, để hắn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của mình, cũng cho đối phương một phần ỷ lại.

Cậu mang vài phần thương xót mà nhìn nam nhân kia bởi vì sung sướng hoặc là hạnh phúc mà rên rỉ, thỏa mãn mà mỉm cười.

Có thể gây sung sướng cho người khác, bản thân mình chính là một chuyện hạnh phúc.

Cậu nhìn cánh cửa đóng chặr, giống như hiện tại, có người cũng muốn mang đến hạnh phúc cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.