Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 14: Quần thu - Thời gian trước




"Hồ nhạn khóc?"

"Rõ ràng đẹp như thế, sao lại gọi bằng cái tên mang điềm xấu như vậy?" Bốn bề chỉ toàn tuyết trắng mênh mang nhưng hồ nước ở giữa lại không đóng băng, yên lặng giống như một tấm gương sáng. Phía nam của hồ còn có hai cái cây quấn lấy nhau, giữa mùa đông và vẫn không héo úa, đây là cây tình yêu trong truyền thuyết.

"Cô thì biết cái gì?"

Cô gái nói chuyện bị giọng nói của bồi dọa sợ, trốn sau đồng nghiệp mình.

"Aizz, sao vậy, hồ tình nhân có gì không tốt? Nếu tuyên truyền rộng rãi, nói không chừng còn có thể trở thành một địa điểm tham quan."

Địa bồi không bên tiếng, liếc mắt nhìn các cô, hai cô gái kia im miệng.

Trước khi tới đây, Bạch Trạch đã nhắc nhở các cô, nơi này có người sống, chúng ta chỉ mượn tạm nơi này mấy hôm, không có tư cách khoa tay múa chân với mọi người ở đây. Hai cô gái kia nhớ tới lời nói của Bạch Trạch.

"Đi thôi." Một nữ diễn viên kéo tay đồng nghiệp mình.

Địa bồi không nói gì nữa, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hồ nước trong veo.

Con gái đều thích tám chuyện, một đám con gái ngồi nói chuyện bắt đầu nhắc tới chuyện hồ tình nhân.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, rất nhiều người vì câu nói của địa bồi mà từ bỏ ý định tới chỗ cái hồ lãng mạn này.

Bạch Trạch làm như không biết, có vài người tò mò không đúng chỗ, nhất là khi đứng chung một chỗ với mọi người, sự tò mò sẽ được nhân lên gấp bội. Kinh nghiệm nói cho cậu biết, nhắc nhở trước quả là không sai.

"Ah."

Một bóng người đi từ rừng cây ra, nhìn người tới, nhíu mày một cái. "Chỗ này rất nguy hiểm."

Lê Duyệt vẫn còn há hốc mồm, một ngụm gió lạnh thổi vào, cậu ta ho khan một cái, cánh tay bị đồng nghiệp nữ túm chặt. "Khụ khụ...Tôi...Chúng ta đừng vào nữa."

"Về."

Lê Duyệt nhìn súng săn trong tay người nọ, hối hận vì đồng ý đi cùng Lý Thư Hâm vào rừng chụp ảnh, chắc khi đó mình bị lag rồi.

"Chưa đi?"

Chân Lê Duyệt mềm nhũn, người này sao lại dữ tợn như vậy, trên người mặc quần áo thật dày, mũ áo che kín đầu, chỉ lộ ra hai con mắt sắc bén.

"Đi đi...Đi ngay."

Lý Thư Hâm lẩm bẩm. "Duyệt Duyệt, cậu nhát quá, nghe hắn làm gì, tôi đã đồng ý chụp ảnh cho fan xem..."

"Muốn chết thì tự chết đi, đừng kéo người khác làm đệm lưng. Hồ nhạn khóc từng có người chết, trong rừng còn có gấu nữa."

"Không phải không phải....bây giờ đang ngủ đông sao?" Lê Duyệt bị dọa sợ.

Địa bồi nhàn nhạt nhìn cậu ta. "Không tin thì tự đi một vòng đi."

Lê Duyệt nhìn Lý Thư Hâm, lắc đầu. "Thư Hâm, cô đứng đây rồi tôi chụp cho cô một tấm thôi."

Lý Thư Hâm cũng không còn cách nào khác, diễn viên nam trong đoàn không có nhiều, hỏi một lượt cũng chỉ có mình Lê Duyệt đồng ý đi cùng cô ta.

***

Mãi tới trưa, đoàn người mới thích ứng được thời tiết nơi đây, Bạch Trạch nhìn mấy người trẻ tuổi nhao nhao lên, có chút bất đắc dĩ, Ngô Càn cũng nói vài câu, cuối cùng bọn họ tìm một người thợ săn già vẽ bản đồ nơi đây, bồi lạnh mặt bổ sung thêm mấy nơi.

Nếu như đi lạc, có thể tự thoát.

Phòng ở đây không đủ nên hai người một phòng, Thiệu Mặc Sâm đau khổ nói với Bạch Trạch. "Đạo diễn Bạch, dường như anh chỉ có thể ngủ với em thôi."

Bạch Trạch liếc mắt nhìn Lê Duyệt đang cầm chìa khóa muốn nói lại thôi, cũng không từ chối. "Được, anh có nhiều cảnh trong phim, tôi cũng muốn nói vài chuyện cùng anh."

Lê Duyệt chỉ có thể chớp mắt, buồn bã cầm chìa khóa.

Mình không bằng cả bạn tốt của anh, thực sự không còn cơ hội nữa. Suy nghĩ một chút nhưng không cam lòng, Lê Duyệt ghé vào cửa sổ, tuyết trắng phủ kín khắp nơi, dù trong phòng mở hệ thống sưởi cũng có thể cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương bên ngoài, cậu ta đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn, không có Phương Tịch líu ríu bên tai, không có Lư Hiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không có chị mình mặt ủ mày chau, không bị người khác chỉ trỏ...

"A!."

Lê Duyệt suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất. "Anh anh anh, anh dọa chết tôi rồi." Một ngày bị dọa sợ hai lần, Lê Duyệt cảm thấy gan mình sắp vỡ rồi.

Địa bồi ăn mặc như con gấu, hờ hững nhìn cậu ta, mở cử sổ ra, đứng trong tuyết nhìn cậu ta. "Đây là phòng tôi."

"Sao lại là phòng anh được?" Cửa sổ bị mở ra, gió lạnh phả vào mặt Lê Duyệt, cậu che ngực ho khan.

Địa bồi nhìn Lê Duyệt giống như con gà yếu ớt, khép cử sổ lại. "Tôi nhớ mỗi phòng đều có hai người."

Lê Duyệt tức giận khóa cửa sổ lại, cậu không muốn ngủ chung một phòng với người như vậy.

Phòng Lê Duyệt như căn hầm băng, chỗ nào đó lại nóng như lửa.

"A..."

"Thiệu...A.."

"Mặc..."

"Suỵt, đừng nói chuyện."

"Ưm...Sâm."

Bạch Trạch bị đè trên tường, trên người cậu là con sói đói đang đè lên.

"Thiệu Mặc Sâm!"

"Tối qua chúng ta nói thế nào?"

Bạch Trạch chột dạ không muốn nhìn anh, bàn tay cũng không còn sức nữa, giống như vừa chống cự lại vừa nghênh đón.

"Bốp." Thiệu Mặc Sam dùng tay vỗ lên mông của cậu, vang lên tiếng lanh lảnh.

Gió bên ngoài lạnh lẽo, bên trong bật hệ thống sưởi khiến gương mặt Bạch Trạch ửng đỏ, cậu thẹn quá hóa giận đẩy Thiệu Mặc Sâm lên giường, dạng chân trên người anh.

"Không phải là do anh sao?"

Thiệu Mặc Sâm chưa kịp hưởng thụ cảnh tượng đẹp đẽ đã bị lời nói của cậu làm khiếp sợ. "Anh?"

Thiệu Mặc Sâm cảm thấy anh thực sự vô tội, anh còn ước gì không thể bọc cho Bạch Trạch thêm một lớp nữa, sao có thể là do anh?"

Bạch Trạch hầm hừ nói. "Đều là do fan anh đi tới sân bay, còn cả paparazi đuổi theo để chụp anh nữa."

Thiệu Mặc Sâm thấy buồn cười. "Nếu em không thích thì anh bảo lần sau fan không tới nữa." Anh vẫn không ủng hộ mấy chuyện theo chân minh tinh như vậy, nhưng không có biện pháp quyết liệt, nếu như Bạch Trạch đã nói vậy, anh sẽ nói một tiếng với Mạc Húc.

"Nhưng chuyện này liên quan gì tới chuyện em mặc quần áo dày?" Thiệu Mặc Sâm cảm thấy mình load không kịp.

"Bọn họ chụp anh, áo khoác, chân dài." Bạch Trạch nghiêng đầu mím môi nói. "Còn chụp em..."

Thiệu Mặc Sâm không nghe rõ, hơi nâng người dậy. "Em nói gì?"

"Em nói..." Bạch Trạch lại gần lỗ tai anh, nói. "Chụp em thì giống như quả cầu, có phải anh muốn bọn nói anh và Liễu Mạn Tinh xứng đôi hay không?"

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên cười to, ôm Bạch Trạch thẹn quá hóa giận vào lồng ngực. "Ghen sao?" Không đợi Bạch Trạch trả lời, lại nói. "Bây giờ anh đăng một cái Weibo, nói tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của anh là giới tính nam, yêu nam, xứng với anh, lại hay xấu hổ, hay xù lông nhưng lại lạnh lùng, còn là một bình dấm chua nữa..."

Bạch Trạch hừ một tiếng. "Đây là tâm thần phân liệt."

Thiệu Mặc Sâm bổ sung. "Quan trọng là nhất định phải mặc quần thu."

Bạch Trạch. "..." Thật sao? Cậu mặc là được. Người này sao có thể phiền thế chứ?

"Em có lạnh không?"

Bạch Trạch vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, vô thức gật đầu.

Thiệu Mặc Sâm nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng. "Chúng ta làm chút vận động nóng người đi."

Ừ? Ừ! Bạch Trạch bỗng nhiên phát hiện mông cậu hơi cộm....

Bạch Trạch bị cuốn vào ý xuân dạt dào, mỗi ngày đều tự nhủ 3 điều.

1. Không nên mềm lòng ở chung một phòng, nổi máu ghen thì hỏng việc.

2. Không nên quần chưa cởi đã ngồi lên hông anh, đẹp cũng hỏng việc.

3. Không được để anh uống rượu, cũng không thể để anh dụ dỗ uống rượu. Thấy sắc thì mờ mắt, thấy sắc thì mờ mắt. Nhớ kỹ nhớ kỹ...

"A..."

Thiệu Mặc Sâm ôm cậu tới cửa sổ. "Bảo bối, anh chọn căn phòng tốt nhất, đối diện không có ai, người ở tầng cao nhất cũng không thấy chúng ta..."

Bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, Bạch Trạch cảm thấy thẹn thùng, lại bị Thiệu Mặc Sâm công kích, cả người mềm nhũn, vừa run rẩy bắn ra vừa khóc nức nở. "Thiệu Mặc Sâm."

Thiệu Mặc Sâm ngậm đầu lưỡi mềm mại của cậu. "Ngoan, ôm anh đi."

Bạch Trạch kẹp chân lên hông anh, không chịu nhìn ra bên ngoài.

Tuy rất xấu hổ nhưng trong tiềm thức cậu vẫn tin tưởng Thiệu Mặc Sâm sẽ không đưa mình tới nơi nguy hiểm.

Thiệu Mặc Sâm ghé vào lỗ tai cậu, lưu manh nói. "Bảo bối, bây giờ có người xuất hiện, em nói xem, người ta thấy em thì sao?"

"A.." Bạch Trạch cắn bờ vai anh, không dám gọi to.

Thiệu Mặc Sâm nghĩ thầm, gian phòng này trước đó đã đổi cửa kính một mặt, bên trong thấy bên ngoài, ngoài lại không nhìn được vào trong, anh không nói cho cậu biết. Bảo bối xẩu hổ, càng nhìn lại càng muốn thịt.

***

Bạch Trạch đáng yêu sau khi lấy lại lý trí cũng không để mặc anh làm càn như trước nữa.

"Thiệu ảnh đế? Cửa kính một mặt sao?"

"Đúng vậy." Thiệu Mặc Sâm sờ mũi.

"Cố ý sao?"

"Oa, anh sai rồi?" Thiệu Mặc Sâm tích cực nhận sai.

Bạch Trạch nhìn anh với ánh mắt sắc như dao, để anh tự mình tiếp thu. Cậu nhẹ xoa xoa thắt lưng, cũng may là mặc quần áo dày, không có cảm giác khó chịu là bao. Mặc quần thu vào, đeo mũ len, mặc áo lông là phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của anh đế rồi. Ai nói thất niên chi dương? Đứa nhỏ này tinh lực nhiều quá, làm cha mẹ cũng rất khổ cực.

(*) Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Thiệu Mặc Sâm tràn đầy tinh lực khuôn mặt lạnh lùng nhìn ống kính, anh lo cho Bạch Trạch mà Bạch Trạch cũng không muốn anh đứng lâu trong gió tuyết với cái bộ quần áo mỏng manh kia.

Hai bên không hẹn mà cùng đẩy nhanh tốc độ, các diễn viên khác cũng bị Thiệu Mặc Sâm lây, nhập vai rất nhanh.

Khóe miệng Bạch Trạch cong lên, Thiệu Mặc Sâm còn có loại lực hấp dẫn này sao, dẫn dắt người ta nhập vai.

Tuy nói người kia có thể chưa được hoàn hảo lắm, nhưng dưới cái thời tiết lạnh lẽo muốn giết người này như vậy là tốt rồi.

"Cắt." Địa bồi ngồi bên cạnh Bạch Trạch nói mấy câu với cậu, Bạch Trạch gạt đầu. "Hôm nay quay tới đây thôi, tuyết rơi rồi, mọi người về phòng đi, trong phòng khách có bếp lò, nhớ uống trà gừng."

"Hừ." Lê Duyệt lẩm bẩm.

Địa bồi quay đầu nhìn thanh niên thấp hơn mình.

Ánh mắt đó khiến Lê Duyệt không thể không nói. "Vất vả lắm mới nhập vai được, quay sắp xong rồi mà. Anh đang lãng phí cả tiền cả thời gian đấy."

"Mạng cũng không có, đòi tiền làm gì?" Địa bồi lạnh nhạt nói. "Bão tuyết sắp tới rồi, đạo diễn lo cho các người nên mới làm thế."

Lê Duyệt ngẩn ra, vì bọn họ sao?

Lê Duyệt không nói được suy nghĩ bây giờ của mình, chỉ muốn quay xong thật nhanh, Bạch Trạch còn căng thẳng hơn mọi người, nếu muốn nhanh thì phải quay nhanh, nhưng anh không quay nữa là vì suy nghĩ tới an toàn của bọn họ?

Nói không cảm động thì không phải.

"Sao thế?" Bạch Trạch giậm chân một cái, cố gắng khiến mình thêm ấm áp.

Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ gì đó, thu ánh mắt lại. "Ngô Càn cứ nhìn chằm chằm em."

Bạch Trạch hắt xì hơi, Thiệu Mặc Sâm vội vàng quàng khăn quàng cổ cho cậu, quăng nghi ngờ vừa rồi lên chín tầng mây.

Liễu Mạn Tinh nhún vai, hai kẻ kia cũng không biết khiêm tốn chút đi, sao có thể quang minh chính đại ngược cẩu như thế.

"Hắt xì." Nhất định là có người nhớ mình, Liễu Mạn Tinh xoa xoa mũi.

- ---

Trước đây một thời gian:

"Anh tìm ai?" Cô gái nghi ngờ hỏi.

Giọng Thiệu Mặc Sâm cứng ngắc. "Cô là ai?"

"Tôi là vợ chưa cưới của Bạch.."

Thiệu Mặc Sâm trừng mắt. "Không thể."

Cô gái nói. "Anh là ai? Tôi và anh ấy đính hôn từ bé, sao không thể?"

"Em ấy không thích người như cô."

Cô gái bị chọc cười. "Anh ấy không thích tôi, lẽ nào thích cậu?"

Trong lòng Thiệu Mặc Sâm vừa khó chịu lại tủi thân, sao có thể thế chứ? Là do anh chậm chạp để Bạch Trạch đợi nhiều năm như vậy, nhưng anh mới nhận ra đã theo đuổi cậu rồi mà, sao cậu lại có vợ chưa cưới được?

Suy nghĩ một lát, hai vành mắt Thiệu Mặc Sâm ửng đỏ, cắn chết cũng không chịu nhả. "Em ấy sẽ không..."

"Ôi chao, vậy anh nói xem anh ấy thích cái gì?"

"Em ấy thích đồ ngọt."

Cô gái khiêu khích nói. "Anh ấy ghét đồ ngọt nhất."

"Là cậu ấy mạnh miệng không nói thôi, mỗi lần ăn bánh gato, lúm đồng tiền của cậu ấy cũng hiện ra."

Cô gái cau mày nghĩ lại, sắc mặt không dễ nhìn rồi.

"Em ấy không thích côn trùng, thấy côn trùng là nhảy lên ghế."

"Em ấy rất mềm lòng, bị thiệt thì sẽ nhăn nhó."

"Em ấy rất ngây thơ, không quanh co khúc khuỷu, nhưng tôi sẽ không để em ấy bị bắt nạt."

"Em ấy cũng rất ngốc..." Cái gì cũng chẳng nói, còn về nước, không biết đồ ngốc này đưa kịch bản cho anh, thấy anh thốt lên sao tớ có thể thích đàn ông có trốn trong chăn khóc hay không.

"Em ấy bị tủi thân thích trốn trong chăn len lén khóc..."

"Đợi một chút, người cậu thích tên là gì?"

Thiệu Mặc Sâm khi đó vẫn là thiếu niên ngây thơ, mặt đỏ ửng. "Gì...thích?"

Cô gái cau mày lá liễu, nhìn anh ghét bỏ nói. "Cậu không thích anh ấy, cậu tự hỏi mình đi, cậu tin không?"

Thiệu Mặc Sâm. "..." Thật ra vẫn không tin.

"Nhanh lên chút."

"Bạch Trạch." Lòng Thiệu Mặc Sâm chua xót. "Em ấy sẽ không bên cô đâu, tôi..."

Cô gái kia vui vẻ. "Bạch Kỳ! Tên ngốc em trai anh thích tự dâng tới cửa này."

Thiệu Mặc Sâm. "..." Hả??

Bạch Kỳ. "Hừ, đuổi thẳng cổ đi."

"Anh." Thiệu Mặc Sâm mặt dày. "Em muốn tìm Tiểu Trạch."

Bạch Kỳ liếc nhìn anh, thực ra anh ta cũng quen với tên thanh mai trúc mã này của em trai mình rồi, cuối cùng nói. "Tiểu Trạch đi Provence rồi."

"Tới đó làm gì?" Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, có một loại dự cảm xấu.

"Hôn lễ.."

Thiệu Mặc Sâm cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, cảm giác như bị cả thế giới từ bỏ, có phải anh tới chậm rồi không?

Gió lạnh thấu xương thổi vào lòng anh, miễn cưỡng cười nói. "Thật không? Em...em đi tìm em ấy."

Bạch Kỳ nhìn tên ngốc kia giống như sắp khóc, nhớ tới chuyện gì đó, hỏi, em học diễn xuất sao? Kỹ năng diễn...

Cô gái nhìn bóng lưng hiu quạnh của Thiệu Mặc Sâm, trách Bạch Kỳ. "Hôn lễ là phim điện ảnh của em trai nhà mình mà?"

"Em trai?"

Cô gái xoa xoa tóc. "Đột nhiên em nhớ có chuyện cần làm."

Bạch Kỳ hừ một tiếng. "Nếu như còn dám hủy hôn, anh sẽ ném em ra ngoài, nói là em tự đi, không liên quan tới anh." Bạch Kỳ không sợ trời không sợ đất không thích ăn đồ ngọt cây ngay không sợ chết đứng nói.

Chị dâu tương lai đột nhiên đồng cảm với em rể tương lai của mình, hai anh em Bạch gia quả thật....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.