Editor: Selene Lee
Phó Diệc Đình xoay người muốn đi, Thiệu Hoa lại gọi: “Xin hỏi ngài Phó đây có quan hệ thế nào với nhà họ Phùng?”- Theo Thiệu Hoa biết, nhà họ sẽ không dính dáng quá nhiều đến người như Phó Diệc Đình. Nếu chỉ đơn giản là quan hệ đối tác, người này sẽ không tự đến đây giải quyết.
Phó Diệc Đình đưa lưng về phía họ: “Vậy ra lệnh công tử chưa nói ông biết? Tôi sắp kết hôn với Phùng Uyển, nghĩ lại tình nghĩa cũ của cha vợ tương lai nên tôi mới đến đây.”
Thiệu Hoa lùi về phía sau, ông ta chưa bao giờ nghĩ Phùng Uyển sẽ qua lại với Phó Diệc Đình! Vậy ra lúc đầu con bé tìm mọi cách từ chối hôn sự cũng có phần người kia sao? Nghĩ đến đây, bỗng ông thấy khó chịu vô cùng như bị đùa cợt.
Phó Diệc Đình nói xong thì đi mất. Đối với kiểu gia đình luật sư nghĩ mình ở trên cao thế này, anh vốn không ham thích gì, nếu không phải vì Phùng Uyển và Thanh bang, đến một chữ anh cũng lười nói với họ.
Vương Kim Sinh đứng trước cửa hỏi: “Lục gia, bây giờ chúng ta đi tìm Tam gia ạ? Hẳn là người kia sẽ khua môi múa mép trước mặt Tam gia…”
Phó Diệc Đình lắc đầu, trước kia anh không biết thì còn mắt nhắm mắt mở được, bây giờ anh đã can dự vào rồi, Diệp tam gia cũng biết hai người không thể quay về như trước nữa.
“Về thôi, không cần đến tìm anh ấy. Nếu có chuyện thì tự khắc ảnh sẽ đến tìm tôi.”- Phó Diệc Đình sửa sang lại quần áo rồi nói.
Người có giao tình với chính phủ nhất trong bang chính là Diệp Bỉnh Thiêm, ông ta cũng luôn muốn thông qua bọn họ để nắm ít thực quyền. Nhưng hiện chỉ có Phó Diệc Đình mới giải quyết được chuyện Nam Kinh, nên nhất định chính phủ sẽ lựa chọn hợp tác với anh. Diệp Bỉnh Thiêm biết thì bất mãn lắm, sẽ sẵn sàng xé rách toàn bộ quan hệ dù là trong ra ngoài, cũng sẽ đến tìm anh tính sổ.
Phó Diệc Đình đã thỏa hiệp và nhượng bộ nhiều năm rồi, lần này anh mệt lử, không muốn chủ động “mời chào” nửa, huống hồ gì vẫn còn chuyện hậu sự cho Tô Mạn, sợ là ngày mai báo chí sẽ làm rùm làm beng cả lên, không ngăn nổi lời xằng ý xấu.
Trong phòng khách, Thiệu Hoa ngồi xuống rồi chất vấn con trai: “Tử Duật, rốt cuộc là thế nào hả? Con nói hết cho cha ngay!”
“Cha…”- Thiệu Tử Duật cúi thấp đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh ta vừa tự nhục nhã vì hành động bao dưỡng Mạt Lỵ, lại vừa mê mệt cô nàng không kìm chế nổi. Lúc biết Mạt Lỵ đã mang thai, anh ta càng sợ hãi hơn, song cũng thấy phấn chấn, dù sao anh ta cũng được làm cha rồi!
Thế là Thiệu Tử Duật kể hết lại tất cả cho Thiệu Hoa, nghe xong, sắc mặt ông tái xanh, Thiệu Hoa vỗ bàn: “Cha làm ăn cực khổ để con được học luật học pháp, bây giờ con báo đáp cha mình như vậy đấy à? Có phải Phùng Uyển từ hôn cũng là vì chuyện này không? Thằng con bất hiếu!”
“Không phải thế”- Thiệu Tử Duật giải thích ngay: “Là do Phùng Uyển quen Phó Diệc Đình trước nên mới coi khinh con đủ điều, còn dùng chuyện Mạt Lị để uy hiếp con hủy bỏ hôn ước!”
“Con nói thật?”- Thiệu Hoa siết nắm tay.
Thiệu Tử Duật gật đầu: “Đúng là vậy ạ.”
“Vậy cha phải đến nói chuyện với họ cho ra nhẽ.”- Ánh mắt Thiệu Hoa trầm xuống, sắc mặt lại thêm phần đáng sợ. Ông ta quen Phùng Dịch Xuân đã lâu, ban đầu cả hai đều nhất trí sẽ để đôi bên kết thành thông gia. Ông cứ cho là tính hai đứa không hợp, hôn nhân lại không thể miễn cưỡng… Làm sao biết chuyện Phùng Uyển đã “leo” được lên chỗ Phó Diệc Đình nên mới tìm cách coi khinh con mình?
Thiệu Tử Duật đi đến trước mặt ông ta, nói vội: “Cha, thật ra chúng ta không trách Phùng Uyển được đâu ạ. Con chưa gặp cô ấy bao giờ, mà bản thân người ta cũng không biết chuyện hôn ước. Tình cảm mà, thưa cha, vốn đã không miễn cưỡng được, người ta còn tốt bụng nhắc con mau đưa cha về Cảng, nói là không muốn chúng ta xảy ra chuyện gì. Đến đây thôi là cha đã thấy đủ rồi đúng không ạ? Chuyện đã thành như thế, cùng lắm là sau này chúng ta ít liên lạc với nhà bên đó thôi.”
Vốn đang bực bội, nghe con trai nói thế thì Thiệu Hoa cảm thấy thằng bé trưởng thành hơn nhiều. Xem ra việc ông để nó đến học việc chỗ Đoạn Nhất Minh đã có tiến bộ. Ông bèn trầm giọng nói: “Còn cái cô Mạt Lỵ gì đó thì sao? Con tính thế nào? Chắc chắn nhà họ Đoạn sẽ không để con gái mình chịu thiệt đâu.”
Tất nhiên là Thiệu Tử Duật hiểu chuyện này. Dù anh ta không thích Đoạn Bích Tâm, nhưng thứ cô ta cho anh ta được là độc nhất vô nhị. Anh ta buồn buồn: “Nếu cô ấy có con thật, con cũng chỉ có thể nuôi cô ấy ở ngoài trước, chờ đứa bé ra đời mới tính tiếp. Còn nếu cô ấy không có, con sẽ đưa cô ấy một khoảng tiền để cô rời Thượng Hải.”
Thiệu Hoa cũng không nghĩ được cách khác. Mặc dù cô bé không phải con dâu chân chính, nhưng dù sao đi nữa, giọt máu kia cũng mang họ Thiệu, là cháu của ông, vẫn nên tìm được cô gái rồi chiếu cố thật tốt.
Còn những chuyện khác, chỉ có thể đợi sau hẵng nói.
***
Phó Diệc Đình trở lại biệt thự, nhận ra phòng bếp vẫn còn thắp nến như cũ, mà bóng hình xinh đẹp lại đang tựa vào cửa sổ, nhìn ra vườn hoa bên ngoài.
Anh đi vào bếp, nến trên bàn đã tàn quá nữa. Hứa Lộc vẫn chống cằm ngẩn ra đó, hoàn toàn không nhận ra anh đã đi vào trong.
Phó Diệc Đình cởi áo khoác, treo trên ghế rồi đến cạnh cô.
“Anh về rồi à?”- Hứa Lộc cảm giác được bóng anh bèn ngước lên nhìn thử: “Lúc em dậy, nhà không có ai cả.”
“Anh dặn họ về hết rồi, tự tay anh làm cả đấy. Vốn là định cầu hôn em, nhưng bên cha con nhà họ Thiệu có chuyện, anh không đến không được.”
Hứa Lộc chủ động bỏ sạch câu đầu của anh, chỉ hỏi: “Bác Thiệu không sao chứ anh? Thật ra ban nãy em đã định nói anh nghe, Tam gia…”
Phó Diệc Đình: “Anh biết hết, em đừng lo lắng.”
Hứa Lộc thấy anh bảo vậy mới thở phào. Cô cứ sợ anh không đề phòng gì, khéo lại bị Tam gia đe dọa, may là anh đã biết… Nhưng mà giữa anh và nhà bên kia cũng có giao tình gì đâu, thậm chí còn chưa đến mức “gà bay chó sủa” là ít đấy, sao lại tự qua đó làm gì?
Nhưng mà cô cũng nghĩ chút thôi, không hỏi thành lời.
“Em thấy hết rồi phải không?”- Phó Diệc Đình nhìn hoa và nhẫn trên bàn, nói tiếp: “Anh chuẩn bị riêng cho em đấy.”
Thế là Hứa Lộc hồi hộp ngay, không biết có phải vì ánh lửa mà gò má cô hây hồng. Cô đã hiểu rồi, nhưng nghe chính anh nói thì vẫn thấy hoảng hốt, không chân thật.
Phó Diệc Đình cầm cái hộp lên, bất thình lình, anh quỳ xuống trước mặt Hứa Lộc khiến cô giật cả mình: “Anh làm gì vậy?”
Vốn là anh cũng không hiểu cách cầu hôn này của người phương Tây, mà chính Viên Bảo và Vương Kim Sinh là người cầm tay anh, chỉ vẽ. Bọn họ bảo đây là “lãng mạn” kiểu phim truyện, phụ nữ nào cũng thích cả. Thế là Phó Diệc Đình mở hộp nhẫn, nhìn Hứa Lộc trịnh trọng: “Anh đã tự thiết kế chiếc nhẫn này, nó cũng được thợ gia công giỏi nhất Thượng Hải làm nên. Kim cương bền chắc, đó là sự chung thủy cả đời. Kiểu dáng vương miện là vị trí của em trong lòng anh.”
“Anh nghĩ hẳn mình phải tổ chức một lễ cầu hôn thật long trọng, để cả thế giới này làm chứng cho chúng ta, mới đủ để anh cảm thấy mình xứng đáng với em. Nhưng chuyện kết hôn là của riêng đôi ta, anh nghĩ mình nên hỏi ý em trước. Phùng Uyển, anh giao hết bản thân cho em, sẽ là người thân chăm sóc em hết nửa đời còn lại, em có đồng ý lấy anh không?”
Hứa Lộc không ngờ anh có thể nói hết một mạch, không vấp vả gì như thế thì bỗng hơi run, đến mức cô không thốt nên lời. Người đàn ông này đã chịu quỳ xuống trước mặt cô… Ngày thường anh “hô mây gọi gió”, vậy mà nay lại nói sẽ giao hết bản thân cho mình, muốn đi cùng cô hết quãng đường còn lại, là người thân nhất của cô…
Anh hiểu ý nghĩa hôn nhân không chỉ có mỗi họ mà còn là chấp nhận thân phận, gia đình cho nhau.
Từng lời từng chữ anh nói đều như gõ vào trái tim Hứa Lộc, khiến nó đập gấp gáp, lòng bàn tay cô cũng ướt đẫm.
Bản thân Phó Diệc Đình cũng hồi hộp vô cùng, anh chưa từng cầu hôn phụ nữ bao giờ, cũng không biết cách này có tác dụng không. Anh chỉ thấy người yêu mình đã đứng tần ngần ra đó, không phản ứng gì hết, thành ra cũng hoảng lắm. Thật sự thì anh thấy rất tự ti… Anh lớn tuổi hơn cô, xuất thân không tốt, học thức cũng không cao, người khinh thường anh nhiều không kể. Nếu cô cũng chê anh thì anh phải làm sao?
Sự lo lắng bất an của anh lộ rõ cả trong ánh mắt, Hứa Lộc đã thấy. Độ sáng của chiếc nhẫn đã đủ minh chứng cho lòng thành của anh, cô không cần anh phải chứng minh gì nữa. Dù phía trước có bao nhiêu gian nan, cách trở, giờ phút này đây, cô chỉ muốn đồng ý với anh.
Thấy cô gật đầu, dù đã dự trước nhưng Phó Diệc Đình vẫn không nén nổi niềm vui. Anh lấy vội nhẫn ra rồi đeo lên cho cô. Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ mà vừa khít. Anh đứng dậy ôm cô, xoay một vòng, gọi cô bằng cái giọng “giờ – em – đã – là – của – anh”: “Bà Phó à”
Hứa Lộc cười cười, nhẹ giọng: “Ông Phó ơi, đã trễ lắm rồi, em phải về thôi.”
Tất nhiên Phó Diệc Đình không muốn cô đi chút nào, bởi anh vẫn còn muốn nói cô nghe nhiều lắm, dường như một ngày một đêm cũng không vơi đi được. Nhưng kim đồng hồ đã về chín giờ, không đưa cô đi sẽ muộn mất. Anh còn chưa qua được cửa “mẹ vợ” đấy.
Nhưng người này vẫn không muốn buông: “Em đi thay quần áo khác đi, anh chờ em ở đây.”
Hứa Lộc chạy nhanh lên lầu chọn vội một bộ quần áo trong tủ, lúc cô xuống đến nơi thì Phó Diệc Đình đã khoác áo xong, anh mở cửa nắm tay cô đi. Giờ này đã là đầu xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, Phó Diệc Đình nắm tay cô đến nhà xe.
Rõ là thậm chí cả hai đã làm chuyện “thân mật” nhất rồi, vậy mà tâm trạng lần này của Hứa Lộc khác lắm. Ngón tay vẫn trống trơn của cô đã nhiều thêm một chiếc nhẫn, tạm thời cô chưa thích ứng được. Nhưng khi ở bên anh, dường như cô cảm thấy mạnh mẽ hơn. Bóng hai người trên đất lại càng thêm rõ ràng.
Thậm chí cô còn nghĩ đến cái viễn cảnh hai người kết hôn công khai, không biết người ta sẽ gièm pha gì sau lưng họ đây, hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng để trở thành “bà chủ Phó”
Tuy nhiên, nhất định một ngày kia cô sẽ trở thành một người xứng đáng sóng vai với anh, và không ai có thể chia cắt họ nữa.