Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 14: Chuyện Lạ Tà Giáo 6





Đinh Hiểu Lan quay người lại, rút trường kiếm, nói: “Vị đạo trưởng nào muốn lãnh giáo trước.


Mấy gã đạo sĩ thấy không thể tránh khỏi việc giao chiến, bèn thì thầm thương lượng với nhau vài câu.

Đạo sĩ hơi mập bước ra, nói: “Nếu chúng ta thắng, cô nương có chịu trung thành với Giáo chủ giáo phái ta?”
Đinh Hiểu Lan thầm nghĩ: “Mấy tên đạo sĩ này mình không biết gốc gác, nếu đánh không thắng có phải phiền phức không? Tốt hơn hết không nên đáp ứng.

” Nàng nói: “Các vị đánh thắng trước rồi hãy nói.


Đạo sĩ cao gầy nói: “Tỷ võ phân cao thấp đều có luật riêng, cô nương nói như vậy chẳng có ý nghĩa gì.


Đinh Hiểu Lan đang định nói tiếp, thì Cao Phong bước ra nói: “Tiểu muội, để huynh và bọn họ đánh nhau trước, nếu không xong mới tới phiên muội.


Đinh Hiểu Lan cười nói: “Cũng được, ca ca.


” Tiếng “Ca ca” này nàng nói rất ngọt ngào, nàng nghĩ: “Chàng cũng biết quan tâm tới mình, sợ mình tỉ võ với đám đạo sĩ vô danh này có phần nguy hiểm chăng.


Đạo sĩ cao gầy thấy có nam nhân đòi xuất chiến, lòng gã hơi cảm thấy kinh ngạc, nói: “Ngươi không nên xen vào việc cô ta.


Cao Phong sớm đã không bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Nếu các ngươi thắng, lúc đó hãy xen vào! Thôi không nhiều lời nữa, mau xuất chiêu!” Hắn rút trường kiếm, đưa vỏ kiếm cho Đinh Hiểu Lan giữ.

Đạo sĩ cao gầy đưa kiếm thi lễ, tay trái cầm kiếm quyết, cổ tay phải lật ra, một đường kiếm đã lao tới ngực Cao Phong.

Thấy đối thủ ra chiêu đầu tiên, Cao Phong “ồ” lên, kinh ngạc vô cùng, lai lịch chiêu pháp đối thủ sử dụng, chính là chiêu pháp “Linh Long Hí Thủy” trong “Kinh Long Kiếm Pháp” mà hắn đã hơn mười năm nay không ngừng luyện tập.

Hắn suy nghĩ nhanh, không dám xem thường, cước bộ di động, thân hình hoán vị, đã tránh được thế công đối thủ.

Đạo sĩ cao gầy thấy Cao Phong có vẻ kinh ngạc, nên nghĩ đối thủ đã sợ công phu mình, chiêu đầu vừa mới dứt, chiêu sau đã tiếp theo, cũng vẫn là kiếm chiêu trong Kinh Long Kiếm Pháp, chiêu đó chính là chiêu tấn công rất tuyệt vời “Tiềm Long Xuất Hải”!
Lúc này tâm trạng Cao Phong vẫn còn kinh ngạc, không kém gì tâm tình người đàn bà mập khi nãy được Đinh Hiểu Lan nhận làm di nương.

Cao Phong nhìn cổ tay đối thủ chuyển động, đã phán đoán ra được chiêu pháp, hắn cũng xuất ra chiêu “Tiềm Long Xuất Hải”, bộ kiếm pháp này hắn đã luyện tập vô cùng nhuần nghiễn, chiêu đánh sau tới trước, hai kiếm chạm nhau, tiếng kim loại vang dội, trường kiếm trong tay đạo sĩ cao gầy bị chấn động văng đi.

Cao Phong chỉ một chiêu đã chế ngự được địch.

Tay trái hắn còn vỗ vào không trung, tạo lên một âm thanh giòn giã, khiến cho tên đạo sĩ đó rung tai điếc óc.

Bên ngoài Đinh Hiểu Lan định reo hò lên, thì đã nghe Cao Phong quát: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với phái Võ Đang?”
Đạo sĩ cao gầy có vẻ đau đớn, kinh ngạc lẫn phẫn nộ, nói: “Võ Đang phái là cái quái gì? chúng ta chưa từng nghe qua!”
Một đạo sĩ khác nói chen vào: “Nhà ngươi là ai? Làm sao biết Thần Linh Giáo kiếm chiêu của chúng ta, ngươi đã học lén ở đâu?”
Cao Phong tức giận nói: “Nói ba láp! Các ngươi rõ ràng đã sử dụng Kinh Long Kiếm Pháp, sao lại nói không biết Võ Đang phái?”
Người đạo sĩ hơi mập có vẻ trầm tĩnh hơn, bước tới một bước nói: “Võ Đang phái ngươi nói đến chắc là môn phái của Trung nguyên rồi.

Chúng ta là người Tây vực, đây là lần đầu tiên tới Trung nguyên.



Cao Phong lòng nghi ngờ, thầm nghĩ: “Nghe khẩu âm bọn này, lời nói nặng phần đuôi, đúng không phải người Trung nguyên, nhưng sao bọn chúng biết Võ Đang kiếm pháp?” Hắn nói: “Giáo chủ các ngươi là ai?”
Mấy gã đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau.

Đạo sĩ hơi mập nói: “Giáo chủ chúng ta là sư phụ chúng ta.


Cao Phong nói: “Giáo chủ sư phụ các ngươi có húy danh?”
Mấy gã đạo sĩ đó lập tức nổi giận: “Danh húy Giáo chủ chúng ta há đâu phải để ngươi muốn biết là biết được sao!” “Thân phận ngươi là gì mà đòi hỏi húy danh Giáo chủ chúng ta?” “Ngươi giống như đại nghịch bất đạo, không biết giữ miệng lưỡi.


Cao Phong thấy chỉ một câu hỏi thôi đã khích thích đám đạo sĩ này tức giận, không ngờ hắn cũng tức giận theo, thầm nghĩ: “Tên giáo chủ thần linh này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Khiến cho bọn đệ tử trong giáo tôn kính như thần linh.

” Hắn cười lạnh, nói: “Đã như vậy, mời các vị rút lui cho mau, các vị dựa vào bản lĩnh gì mà đòi đưa Tú Vân đi.


Các gã đạo sĩ thấy hắn xuất thủ vừa rồi, chiêu thức nhanh chóng ảo diệu còn lâu mới theo kịp, nhưng nếu bỏ về tay không, chẳng những bị mất thể diện mà còn không biết ăn nói với giáo chủ làm sao? Cả bọn đạo sĩ đâm ra bối rối, châu đầu vào nhau thảo luận.

Một lúc sau, gã đạo sĩ hơi mập quay người lại, hỏi Cao Phong: “Xin được thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ.


Cao Phong nói: “Cao tính thì tại hạ có, còn đại danh thì không giống như các vị nói, nếu các vị không phục, hãy cùng nhau liên kết thử chiêu cũng được, bằng không, các vị hãy mau quay về kêu Giáo chủ lão nhân gia các người thân hành tới đây đòi hỏi ngươi.



Lời nói của hắn đánh trúng vào lòng các tên đạo sĩ.

Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Bọn ta sẽ liên kết để thử chiêu như lời ngươi nói, nếu ngươi thua sau này đừng có hối hận nhé.


Cao Phong nói: “Lời nói như ngựa phóng đi, ta sẽ không hối hận và các ngươi cũng không phải áy náy gì.


Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Cứ chấp nhận như vậy nhé.

” Nói xong gã hét lên, kiếm rút khỏi vỏ, ánh kiếm lấp loáng, đánh một chiêu “Hành Vân Lưu Thủy” vào cánh tay trái Cao Phong.

Tựa hồ như cùng lúc, ba gã đạo sĩ còn lại đều xuất chiêu, người tấn công hạ bàn, người tấn công trung lộ, kiếm chiêu có nhu, có cương, tất cả chiêu thức phối hợp rất ăn ý, rõ ràng bốn người hợp lực đấu với một người đơn thân độc mã, xét về đại thể xem như bất đồng.

Hết chương 14


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.