Vạn thị nói vậy quả thực như đổ thêm dầu vào lửa đối với Tạ Thiếu Văn đương tức giận, hắn thấy mẫu thân đến bước này rồi còn muốn đổ tội cho Cẩm Sắt, tức thì cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tạ Thiếu Văn thấy mẹ mình lớn giọng chửi mắng Cẩm Sắt là tiện nha đầu,
so với dáng vẻ áy náy, rớm lệ của Cẩm Sắt khi nàng thấy bà ngất xỉu, Tạ
Thiếu Văn bỗng dưng chẳng còn chút thương xót nào dành cho Vạn thị.
Trong lòng hắn hoàn toàn thất vọng,
nhưng trái lại ngoài mặt chỉ tỏ vẻ không muốn tranh cãi với Vạn thị, hắn làm bộ bình tĩnh rồi hỏi với Vạn thị: “Vậy sao? Hóa ra tất thảy đều do
Cẩm Sắt muội muội bày mưu tính kế hãm hại mẫu thân ư? Ý của mẫu thân là
bức tranh trong ngực gã họ Thôi thật ra vẽ Cẩm Sắt muội muội ư? Vậy vì
sao thằng sai vặt bên người gã và Tri Mặc đều thú nhận rằng mẫu thân là
người xúi giục họ Thôi hãm hại sự trong sạch của Cẩm Sắt muội muội? Nếu
không để con gọi Tri Mặc và quản gia tới đối chất với người nhé?”
Vạn thị thấy Tạ Thiếu Văn bình tĩnh lại
thì chỉ nghĩ rằng con trai vẫn còn tin mình, nàng ta mừng rỡ một hồi,
ngẫm thấy quả nhiên trong lòng nó mẫu thân vẫn là quan trọng nhất. Nàng
ta hiểu rõ chuyện bản thân bày kế hãm hại Diêu Cẩm Sắt, có lời khai của
thằng nhóc sai vặt và Tri Mặc thú nhận, nàng ta chẳng thể bao biện gì
nổi, nếu cứ khăng khăng không nhận chỉ khiến con trai càng thêm oán hận
mình.
Bây giờ chỉ còn cách khiến con tin rằng
Diêu Cẩm Sắt là đứa con gái độc ác gian xảo, ra tay hãm hại mình thì mới có thể khiến thằng bé không còn tin tưởng và yêu mến nó nữa, mới là
chuyện có lợi nhất với nàng. Nàng dù sao cũng là mẹ ruột, mẹ và con trai sao có thể xa cách bởi thù hằn. Chờ đến khi con trai ghét bỏ Cẩm Sắt,
nàng sẽ tìm một mối hôn nhân tốt hơn cho nó, chuyện này cũng sẽ hoàn
toàn rơi vào dĩ vãng.
Vạn thị nghĩ vậy rồi vừa khóc vừa nghẹn
ngào thốt: “Phải, mẹ quả thật đã sai người dụ gã họ Thôi hủy hoại danh
tiết của Diêu Cẩm Sắt. Nhưng chẳng lẽ mẹ lại vô duyên vô cớ làm người
độc ác sao? Mẹ làm tất cả đều là vì con!”
Tạ Thiếu Văn thấy Vạn thị hoàn toàn thừa nhận, rồi lại ngụy biện nguyên do thực hiện chuyện độc ác này là bởi vì mình thì trong lòng như chết lặng, hắn nhìn chăm chú vào bà mẹ dối trá
đang khóc lóc ỉ ôi mà thấy ghê tởm làm sao.
Vạn thị thấy con không mở miệng thì cứ
tưởng nó vẫn đang chăm chú nghe mình nói, nét mặt nàng ta lộ vẻ hiền
lành, thiết tha cất tiếng: “Bây giờ con vẫn còn trẻ, tất nhiên khao khát tình yêu, nghĩ rằng Cẩm Sắt muội muội của con là tốt nhất. Nhưng con
không biết trên đời này còn đầy thiếu nữ ra đấy, đâu phải chỉ có mình
Diêu Cẩm Sắt tốt. Con là đàn ông vốn mang trách nhiệm làm rạng rỡ tổ
tông, nếu đã có thanh danh, nắm quyền lực trong tay, thiếu nữ khắp thiên hạ sẽ mang lòng ngưỡng mộ con, sợ gì không lấy được vợ đẹp hết lòng vì
con? Bây giờ con đã đỗ Giải Nguyên, vất vả lắm mới trở thành thiếu niên
tài danh chốn kinh thành, lại là trưởng tử chính danh Hầu phủ, muốn lấy
một cô tiểu thư khuê các thế nào chẳng được? Vì sao con cứ phải lấy bằng được một kẻ sa cơ thất thế! Con bằng lòng sao? Con tưởng rằng Hầu phủ
chúng ta vẻ vang lắm sao, tưởng rằng nhà ta là thế gia công huân* ư,
nhưng con phải rõ hơn mẹ chứ, hiện giờ những gia tộc quyền quý của Đại
Cẩm hơn phân nửa đều là thùng rỗng kêu to mà thôi. Phụ thân con tuy mang tước vị Hầu gia, nhưng mấy vị chú bác của con đều chỉ biết ăn chơi trác táng, còn mấy bà thím thì ngày ngày chỉ nhăm nhe bòn rút gia sản của
chúng ta. Chị gái con mặc dù bây giờ được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng
lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Dương Hoàng Hậu, phụ
thân con trong triều không có người thân để cậy nhờ, chỉ biết một thân
một mình chống chọi. Dù là cha con, là mẹ, hay là chị gái đáng thương
của con ở trong cung, đều mong con sớm ngày trưởng thành, trở thành trụ
cột trong nhà. Con muốn có tiền đồ xán lạn, đã không có chú bác, anh em
gì để dựa vào, thì sao có thể bỏ lỡ mối quan hệ thông gia giúp đỡ chứ?!
Con à, con đọc sách gian khổ mười năm, có thể thi đỗ Giải Nguyên đã
không dễ dàng gì, mẹ vô cùng lo lắng cho con, nhận thấy tương lai con
chắc chắn phải đỗ đến tầm Trạng Nguyên, sao mẹ có thể không lo nghĩ thay con? Có một cô vợ xuất thân quyền quý, con đường làm quan của con ngày
sau sẽ càng thêm suôn sẻ! Con bé Diêu Cẩm Sắt kia ngoài gương mặt xinh
đẹp ra thì có thể giúp gì cho con? Diêu gia bây giờ chỉ là gia đình
thương nhân, trừ Diêu Lễ Hách làm quan coi như có triển vọng, nhưng
chẳng qua cũng chỉ là Đồng Tri lục phẩm, huống hồ quan hệ của Diêu Cẩm
Sắt và người họ Diêu cũng chẳng thân thiết là mấy. Con bé đó còn có một
đứa em trai nhỏ tuổi cần phải săn sóc, con cưới một đứa con gái như Diêu Cẩm Sắt, sẽ bị nó làm cho liên lụy!”
*Thế gia công huân: Gia tộc lớn có công trạng, thành tích chói lọi.
Vạn thị khóc lóc kể lể, có thể nói vô
cùng thật lòng, nàng ta nói xong thấy Tạ Thiếu Văn im lặng chẳng nói
chẳng rằng thì bỗng hốt hoảng, tức thì tiếp lời ngay: “Con nghĩ cho kỹ
xem lời mẹ nói có đúng không. Năm xưa mẹ chọn mối hôn nhân này, cũng bởi muốn tốt cho con, ai ngờ… Đây là sai lầm lớn nhất của mẹ, hôm nay mẹ
làm thế chẳng qua là mất bò mới lo làm chuồng* mà thôi. Chờ đến tương
lai con công thành danh toại, muốn đứa con gái xinh đẹp đến đâu chẳng
có? Đến lúc đó con sẽ hiểu rõ nổi khổ tâm của mẹ. Huống hồ con cũng thấy đấy, con bé Diêu Cẩm Sắt kia đâu phải là cô gái tốt, lòng dạ nó thật
khó lường…”
*Nguyên văn cụm từ là “Vong dương bổ lao”, nghĩa là “Mất cừu (dê) mới lo làm chuồng”, có nghĩa giống với
“Mất bò mới lo làm chuồng”. Cụm từ này chỉ kẻ không biết lo liệu đề
phòng trước, để việc hỏng rồi mới ứng cứu, lo liệu phòng thân.
“Đủ rồi!” Tạ Thiếu Văn bất chợt gào lên
cắt đứt những lời biện bạch của Vạn thị, nàng ta bỗng sợ hãi phát run,
ánh mắt khó tin, ngây ngẩn nhìn sang Tạ Thiếu Văn, chừng như không thể
nhận ra cậu con trai quen thuộc của mình vậy.
Tạ Thiếu Văn tới gần giường, chiếc đèn
chiếu sáng gương mặt hắn, soi rõ vẻ căm ghét, khinh thường trong đôi
mắt, hắn nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, nói rõ ràng rành mạch: “Cẩm Sắt
muội muội là một cô bé mới chỉ hơn 10 tuổi, dù lòng dạ khó lường đến đâu cũng không thể bày mưu tính kế mẫu thân người! Ở trong lòng con mẫu
thân vẫn là luôn là người dịu dàng lương thiện, mẫu thân cũng chưa bao
giờ đối xử tệ bạc với những đứa con gái do kẻ khác sinh ra cho phụ thân, người càng vô cùng yêu thương chiều chuộng con, lo liệu việc nhà đâu
vào đấy, có ai không khen người đoan trang hiền dịu chứ. Nhưng hóa ra
mẫu thân không phải là người hiền lành, mà chẳng qua mẫu thân giỏi diễn
kịch mà thôi! Đến giờ con mới hiểu, mẫu thân nạp thiếp cho phụ thân cốt
để mang danh hiền thục, mẫu thân đối xử tử tế với những đứa con gái ấy
bởi bọn họ rồi sẽ có một ngày phải về nhà chồng, không được phân chia
gia sản. Mẫu thân tỏ vẻ yêu chiều con, chẳng qua vì mong sau này được
“mẫu bằng tử quý”*, chứ không phải là thật lòng yêu thương, nếu không
mẫu thân sao có thể sai người giám sát con, sao có thể không thèm để ý
đến cảm nhận của con mà hãm hại vị hôn thê Cẩm Sắt?! Mẫu thân là hạng
người vô tình bạc nghĩa, nhưng lại giả vờ như người bị hại, tìm đủ lý do bao biện cho bản thân, chẳng ngại ngần tỏ cho con rõ người là kẻ vong
ân bội nghĩa, đê tiện đến mức thấy lợi quên nghĩa, mẫu thân cảm thấy con là kẻ ngu đần sao? Cứ để mặc người thao túng, không phân biệt được thật giả đúng sai ư?!”
*Mẫu bằng tử quý: Mẹ quý nhờ con.
Tạ Thiếu Văn nói câu nào câu nấy nghiêm
trọng hơn lúc nãy biết bao nhiêu, Vạn thị chỉ cảm thấy lời nói của con
như một thanh đao nhọn cắt xẻ lòng nàng thành từng mảnh, nàng ta trợn to mắt, đáy lòng cảm thấy nhục nhã hòa lẫn đau khổ và căm phẫn khi con
trai không hiểu lòng mình, xen cả nỗi tức giận khi bị người khác hãm hại và chỉ trích, nàng ta ngồi thẳng người dậy, tức tối nhìn Tạ Thiếu Văn,
rồi chỉ thẳng tay vào mặt hắn, đau lòng quát: “Giỏi! Giỏi lắm! Ta thấy
ngươi đọc sách thánh hiền nhiều đến mức phát điên rồi, vạn sự lấy hiếu
làm đầu, ngươi dám đối xử với mẹ đẻ mình như vậy ư! Ngươi… Ngươi…”
Tạ Thiếu Văn nghe vậy chợt nheo mắt, đốp lại Vạn thị bằng giọng lạnh băng: “Mẹ à, bây giờ con vẫn còn ở bên cạnh người coi như đã là lấy hiếu làm đầu. Nhưng con không muốn làm kẻ hiếu
thảo đến mức đần độn, trên đời này làm gì có đạo lý cha mẹ làm chuyện
xấu xa, con cái cũng phải nhất mực nghe theo! Mẹ bội bạc, nhưng con trai không thể nào như mẹ được. Mẹ cũng đừng quên, “phu tử tòng tử”*, ở Hầu
phủ, dưới cha không phải là mẹ, mà là con! Mẹ cài người vào bên cạnh con đã là đi quá giới hạn, con tin rằng cha mà biết chuyện cũng sẽ không
chấp nhận hành vi của mẹ! Bây giờ cha không có mặt ở Giang Châu, người
có quyền làm chủ mọi việc chỉ có con thôi, chứ không phải mẹ! Sau này mẹ tự thu xếp chuyện của bản thân cho ổn thỏa, hôn sự của con trai đã có
cha lo liệu, không cần mẹ phải nhúng tay vào!”
*Phu tử tòng tử (chồng chết theo
con) là một trong ba nguyên tắc của giáo lí phong kiến Trung Quốc (Tam
tòng – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử) bắt người
đàn bà phải tuân thủ là khi ở nhà phải theo cha, khi lấy chồng phải theo chồng, khi chồng chết phải theo con trai. (Theo Wikipedia)
Tạ Thiếu Văn dứt lời lập tức trở gót,
Vạn thị tức giận đến mức cầm chiếc gối đầu ném vào người hắn, Tạ Thiếu
Văn tránh được, chiếc gối sứ rơi xuống đất vỡ tan tành cùng một chỗ với
đống chén vỡ.
Tạ Thiếu Văn ngoảnh lại, dùng ánh mắt
lạnh băng nhìn Vạn thị, sau cùng hắn đỏ mắt, run giọng nói: “Mẫu thân
coi con giống Thu Linh ư? Người nghĩ con có thể để mặc người đánh chửi
nhục nhã được sao? Mẹ thật sự là người luôn miệng nói yêu con đấy ư? Mẹ
thất đức như vậy, sao xứng làm mẹ con chứ?! Sao xứng làm chủ nhân hậu
viện Hầu gia chứ?! Con nhắc mẹ một câu, hôm nay phát sinh sự tình như
vậy, mẹ tưởng rằng người khác không phát hiện ra tâm địa xấu xa của mẹ
ư? Trấn Quốc Công phủ mãi mới nắm thóp được Hầu phủ, sao có thể dễ dàng
bỏ qua? Có bà mẹ như người, còn ai dám gả con gái yêu nhà mình vào Hầu
phủ?! Mẹ à, người làm liên lụy đến con trai và Quý phi nương nương không phải ai khác, mà chính là mẹ đấy! Bây giờ chỉ còn cách nhanh chóng kết
hôn với Cẩm Sắt muội muội thì mới có thể lấp liếm chuyện gièm pha bậc
này, bù đắp những lỗi lầm của mẹ! Cũng có thể khiến cho đám Ngự Sử không thể căn vặn gì, mẹ có lẽ nên cầu khấn Cẩm Sắt muội muội sẽ không nảy
sinh oán giận, vẫn sẵn lòng gả cho con trai thì tốt hơn đấy! Còn nữa, mẹ đừng nên quan tâm để ý tới con, tự giác tu tâm dưỡng tính thì hơn!”
Dứt lời hắn vung tay áo đi thẳng, không
thèm nhìn tới Vạn thị, hắn sải bước ra khỏi phòng, lớn giọng ra lệnh với đám nha hoàn bà vú: “Phu nhân bệnh nặng cần phải nghỉ ngơi nhiều, các
ngươi hầu hạ cho thật tốt, không được để phu nhân rời phòng một bước,
cũng không cho phép bất cứ một kẻ nào tới gặp phu nhân! Nếu để ta biết
ai dám trái lời…” Tạ Thiếu Văn nheo mắt, đảo mắt qua lại đám nha hoàn bà vú, sau đó mới tiếp lời: “Lôi thẳng ra ngoài đánh chết!”
Đám nô tài ban nãy đã loáng thoáng nghe
thấy tiếng tranh cãi trong phòng, bây giờ lại thấy nét mặt Tạ Thiếu Văn
như vậy, ai nấy đều sợ đến không dám thở mạnh. Nhớ tới sự tình xảy ra
hôm nay, bọn chúng nghĩ lần này về kinh chỉ sợ trong phủ sẽ xảy ra biến
cố vô cùng to lớn, phu nhân ra sao còn chưa biết thế nào, cho nên bây
giờ ai nấy tất nhiên phải ra sức nịnh bợ thế tử, ngay lập tức bọn chúng
đều đồng thanh đáp ứng.
Tạ Thiếu Văn thấy vậy mới nhanh chóng
rời đi, hôm nay xảy ra sự tình này, có rất nhiều chuyện đang chờ hắn thu xếp, chỗ nhà họ Thôi hắn nhất định phải dẹp yên, đám dân chúng xem náo
nhiệt phải tới tìm để dàn xếp, còn cả chỗ Cẩm Sắt muội muội cũng cần đến hắn đích thân tới tạ lỗi an ủi nàng. Những chuyện này có lẽ chưa phải
tối quan trọng, trước hết hắn phải nhanh chóng viết một bức thư gửi về
kinh, bảo phụ thân chuẩn bị trước cho tốt. Có lẽ phụ thân cũng sẽ có
cùng suy nghĩ như hắn, sớm ngày đón Cẩm Sắt muội muội vào Hầu phủ mới đỡ lo có kẻ dùng kế rút củi dưới đáy nồi*.
*Rút củi đáy nồi là một trong 36 kế
trong Binh Pháp Tôn Tử, có nghĩa khi đối mặt với kẻ thù không nên va
chạm trực diện mà nên tìm ra cách làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh
của đối thủ, sau đó mới tấn công.
Trong truyện thì câu này có hàm ý Tạ Thiếu Văn sợ có kẻ sẽ dùng chuyện Vạn thị để công kích Hầu phủ, làm Hầu phủ mất thể diện…
Sau khi Vạn thị nghe những lời nói cuối
cùng của Tạ Thiếu Văn thì trong phòng chợt chìm vào yên lặng, bởi nàng
ta bây giờ đã sợ tới ngây ngẩn cả người. Nhìn căn phòng vắng vẻ, cộng
với những mảnh sứ vỡ vụn, Vạn thị rốt cuộc mới hiểu rõ rằng, vì chuyện
lần này mà tình cảm mẹ con coi như hoàn toàn đổ vỡ! Chỉ bởi chuyện này,
mà nó có thể quên hết ân tình nuôi dưỡng và dạy dỗ của nàng suốt bao năm trời, trở nên căm hờn nàng, coi nàng như kẻ thù! Nó làm như vậy thật
khiến Vạn thị không biết nên đau đớn thảm thiết hay nên bật cười trong
nghẹn ngào! Nàng cứ tưởng rằng nó là máu mủ ruột rà của nàng, nàng là
người mẹ dứt ruột đẻ ra nó nuôi nấng nó nên người, nó là đứa con trai
thấu hiểu nàng nhất trên đời này, nàng là người mẹ hiểu lòng dạ nó nhất.
Trước ngày hôm nay, nàng vẫn tưởng rằng
con trai mình là đứa ngoan ngoãn lễ phép, lại lương thiện hiếu thuận
trọng tình trọng nghĩa, cho nên thấy nó giận dữ nàng mới làm bộ khóc lóc để gợi nhớ tình cảm ruột thịt, mong nó có thể hiểu rõ nàng làm tất cả
đều là vì nó! Nhưng cho đến bây giờ nàng mới biết rằng bản thân mình dạy dỗ nó thất bại ra sao, nó căn bản giống hệt người cha bạc bẽo độc nhất
vô nhị của nó, lúc có tình thì hẳn nhiên vạn sự đều tốt đẹp, lúc nào
cũng ra vẻ trí thức thông hiểu lễ nghĩa, nhưng lúc vô tình thì sẽ giở
mặt nhanh chóng, tuyệt tình tuyệt nghĩa, phủi sạch bản thân, coi mọi
chuyện đều do người khác tự làm tự chịu!
Chao ôi, đối với mẹ đẻ mình mà nó còn có thể tuyệt tình lạnh lùng đến thế thì càng khỏi bàn đến người khác!
Chợt nghĩ đến Tạ Thiếu Văn nói rằng bây
giờ chỉ còn cách sớm đưa Diêu Cẩm Sắt vào cửa thì mới có thể ngăn chặn
miệng lưỡi thiên hạ, sớm ngày dẹp yên chuyện này, Vạn thị bỗng nhoẻn
miệng cười. Con bé Diêu Cẩm Sắt chỉ sợ đoan chắc chuyện này sẽ bại lộ,
phủ Võ An Hầu không thể hủy hôn với nó, cho nên mới dám bày mưu hãm hại
ngược lại nàng. Không ngờ nó còn bé như thế mà lòng dạ có thể tàn nhẫn
kín kẽ đến vậy, nó hãm hại thanh danh của nàng để chờ đến tương lai được gả vào Hầu phủ, một bà mẹ chồng như nàng sẽ chẳng thể uy hiếp tới địa
vị của nó, chỉ đáng vứt xó mà thôi, mặt khác con trai mình lại thương
yêu chiều chuộng nó, Hầu gia càng e ngại chuyện hôm nay mà đối xử tử tế
với nó, như vậy chẳng phải nó còn chưa vào cửa đã nắm toàn bộ Hầu phủ
trong tay ư?!
Tính toán giỏi lắm, thủ đoạn giỏi lắm!
Nhưng sợ rằng Diêu Cẩm Sắt vạn lần cũng không nghĩ tới việc nó trăm
phương ngàn kế lập mưu chỉ để đổi lấy một phu quân bạc tình, chao ôi, nữ nhân sợ nhất chính là gả nhầm người, nàng thật muốn xem xem dù Diêu Cẩm Sắt vào được Hầu phủ nhưng rồi sẽ rơi vào kết cục thế nào!
Vạn thị hằn học suy tưởng, dẫu sao vẫn
cảm thấy không cam tâm, lòng tràn ngập đau đớn giằng xé, nàng ta gục
xuống giường cào rách áo ngủ gấm, khóc lóc thảm thiết.
Mặt khác, lúc này Cẩm Sắt đang áy náy
cầm tay Liễu ma ma, kể lại tường tận những chuyện nàng giấu diếm mấy
người bọn họ, Liễu ma ma và đám Bạch Chỉ vốn có nhiều nghi vấn về những
chuyện phát sinh ngày hôm nay, hiện giờ nghe Cẩm Sắt kể lại mà ai nấy
đều ngây dại cả người.
Cẩm Sắt thấy bọn họ như vậy thì đành hít sâu rồi nói: “Ta hành động một mình không phải vì không tin tưởng mọi
người, mà bởi tình huống này không thể để tất cả mọi người đều biết. Thứ nhất chuyện này là phỏng đoán riêng của ta, ta chỉ chuẩn bị trước mà
thôi, nếu như hết thảy chỉ là đoán mò, thì không đáng khiến mọi người
đều phải lo lắng hãi hùng. Thứ hai, ta thân cô thế cô, dù có tính toán
trước thì mọi người cũng chẳng thể đấu lại phu nhân Võ An Hầu, nếu nàng
ta đã nung nấu ý định hãm hại ta, sao có thể để bên cạnh ta còn có người giúp đỡ, nàng tất nhiên sẽ phải theo dõi sát sao động tĩnh của mọi
người. Nếu mọi người sớm biết chuyện, chắc chắn hôm nay ai nấy đều hoặc
sẽ hốt hoảng lo lắng, hoặc lòng đầy cảnh giác, đám nô tài phủ Võ An Hầu
cũng đâu phải chỉ biết ngồi không, hẳn nhiên sẽ phát hiện ra điểm bất
thường của mọi người, như vậy trái lại thành ra hỏng chuyện! Ngược lại,
ta không hề cảnh báo mọi người điều gì, mọi người mới có thể hành động
tự nhiên bình thường, phu nhân Võ An Hầu thấy hết thảy đều đã nằm trong
sự khống chế, vì thế mới buông lỏng cảnh giác, ta càng dễ phản kháng hơn một chút. Đối diện với kẻ thù mạnh hơn, chỉ còn cách xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị* mới có thể chiến thắng. Ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, chứ
không phải là không tin tưởng mọi người.”
*Xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị: Tấn
công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới. (Một chiến thuật nằm ở chương đầu tiên trong Binh pháp Tôn Tử)
Cẩm Sắt vừa nói vừa thấp thỏm nhìn Liễu
ma ma, Bạch Chỉ, Bạch Hạc và Kiêm Nhi, đoạn buồn bã cất tiếng: “Ma ma…
Nếu bởi vậy mà mọi người sinh rạn nứt với ta, hoặc giận ta, thì ta cũng
không biết nói gì hơn…”
Nhóm người Liễu ma ma và Bạch Chỉ hôm
nay không rõ thực hư, quả thực trong lòng cũng dấy lên sự ngờ vực khó
hiểu xen lẫn chút khó chịu, vừa nghe Cẩm Sắt kể lại sự tình bí mật hôm
qua, ai nấy đều cảm thấy rùng mình sợ hãi, bây giờ thấy tiểu thư nhà
mình cũng không dễ chịu gì, lại còn giải thích tường tận đạo lý cho bọn
họ hiểu, quan tâm đến cảm nhận của bọn họ thì ai nấy bỗng cảm thấy sống
mũi cay cay.
Tiểu thư ngồi ở đó, dáng dấp mảnh khảnh, gương mặt còn vương nét ngây ngô, nghĩ đến tình cảnh tứ cố vô thân của
tiểu thư, rồi nhớ đến những chuyện hôm nay tiểu thư phải chịu đựng,
trong nhất thời mọi người đều cảm thấy áy náy đau xót. Liễu ma ma chợt
ngẫm lại sự tình hôm nay, bản thân bà bị người khác lừa cho bất tỉnh
nhân sự, còn làm liên lụy tới Bạch Hạc phải săn sóc mình, chẳng những
không thể chăm nom cho tiểu thư mà trái lại chỉ gây phiền phức cho
người, hiện giờ còn khiến tiểu thư phải dỗ dành an ủi một kẻ nô tài như
mình, tức thì đôi mắt bà đỏ dựng, “bộp” một tiếng quỳ rạp xuống rồi lên
tiếng.
“Tiểu thư! Lão nô thật vô tích sự, đều do lão nô tất! Tiểu thư chớ nói như vậy, lão nô tự thẹn với người, khó lòng chịu nổi!”
Đám Bạch Chỉ thấy thế đều quỳ xuống
theo, lệ rơi lã chã, chỉ hận Vạn thị đê tiện vô liêm sỉ, dám hãm hại
tiểu thư hiền lành lương thiện của bọn họ. Tiểu thư đối xử tử tế với đám nô tài bọn họ như vậy, lại sở hữu dung mạo và tài hoa nhường nào, trong mắt bọn họ phủ Võ An Hầu kia mới là loại có phúc mà không biết hưởng!
Thấy bọn họ như vậy, Cẩm Sắt cũng rơm
rớm lệ, nàng cầm khăn lau nhẹ khóe mắt, sau đó mới tự mình đỡ từng người dậy. Diêu Văn Thanh ngồi bên cạnh thấy bọn họ như thế thì chợt cười với Liễu ma ma: “Ta và chị gái tới Giang Châu, tất cả đều nhờ vào những lão nhân* như Liễu ma ma mới có thể bình yên đến nay, tuổi ta còn nhỏ chẳng những không thể giúp đỡ chị gái, ngược lại còn khiến chị ngày ngày phải lo lắng quan tâm, bây giờ thấy bên cạnh chị có những người như Liễu ma
ma và Bạch Chỉ, ta xem như hoàn toàn yên tâm. Sau này chị gái ta còn
phải nhờ cậy mọi người nhiều, ta xin cảm tạ mọi người trước.”
*Lão nhân: Người già, người sống lâu trên đời.
Văn Thanh nói rồi lập tức đứng lên,
hướng về phía đám Liễu ma ma vái dài, khiến bọn họ càng thấy hoảng hốt,
trong lòng chợt dâng niềm xúc động xen lẫn bối rối, ai nấy vội vàng
nghiêng người tránh. Cẩm Sắt đứng bên cạnh nhìn em trai mà bất chợt mỉm
cười, hôm nay nàng đã sớm có mặt ở căn nhà đá, vẫn luôn ẩn nấp quan sát
tình hình, thứ nhất là muốn xuất hiện đúng thời cơ tốt nhất, thứ hai
nàng cũng muốn xem biểu hiện của Văn Thanh. Thấy thằng bé kiềm chế nhẫn
nại, đến phút cuối cùng mới đứng ra phản bác Vạn thị, mà câu nào câu nấy đều nhắm vào điểm mấu chốt thì vô cùng mừng rỡ. Bây giờ thấy em trai tỏ ra như vậy, nàng càng cảm thấy thoáng chốc em trai đã trưởng thành lên
rất nhiều.
Nhìn đôi mắt em trai đượm vẻ mệt mỏi,
Cẩm Sắt chợt cảm thấy thương xót thay, mấy ngày nay thằng bé trải qua
nhiều tình huống đột biến, thấy nhiều chuyện hèn hạ, có lẽ trong lòng
tràn ngập bất an, nhưng đây là cái giá bắt buộc để trưởng thành nên
người. Nếu cha mẹ còn sống, có lẽ bây giờ thằng bé sẽ không rơi vào cảnh phải chắp tay thi lễ với đám người Liễu ma ma, mặc dù phần nhiều là
thật tình cảm kích, nhưng mặt khác cũng bởi tình thế bắt buộc, nàng và
em trai… Hiện giờ thực sự lâm vào cảnh tứ cố vô thân, thế đơn lực mỏng.
Cẩm Sắt thầm than thở, đoạn kìm nén ưu
tư, nàng mỉm cười nói với nhóm người Liễu ma ma: “Ma ma hôm nay cũng mệt rồi, mau nghỉ sớm thôi. Nhóm Bạch Chỉ cũng nên lui xuống nghỉ ngơi, ta
muốn dặn dò Văn Thanh vài câu, không cần phải hầu hạ.”
Bọn họ vâng lời lui ra ngoài, bấy giờ Cẩm Sắt mới cao giọng nói: “Các ngươi ra đi.”
============================================
* Tích truyện “Vong dương bổ lao” (Theo http://tranbichnga.blogspot.com)
Tản mạn về thành ngữ: “Mất bò mới lo làm chuồng”
Người Việt nói: “Mất bò mới lo làm
chuồng”, người Trung Quốc nói: “Mất dê mới lo làm chuồng”, người Anh
nói: “Sổng ngựa mới lo khóa chặt cửa”, tất cả đều mang hàm ý: do không
chịu phòng ngừa hậu họa, không sửa chữa sai sót kịp thời nên phải gánh
chịu tổn thất.
Chuyện kể rằng ngày xưa có người nuôi
một đàn dê. Một buổi sớm ông phát hiện trong đàn thiếu một con, sau khi
xem xét thì thấy chuồng dê thủng một lỗ, buổi đêm sói chui qua lỗ đó bắt dê. Hàng xóm khuyên anh ta làm lại chuồng nhưng anh ta không nghe, còn
nói rằng: “Đằng nào cũng mất dê rồi, sửa chuồng làm gì nữa?” Kết quả là
sáng hôm sau anh ta lại bị mất dê tiếp. Lúc ấy anh ta mới hối hận và lo
đi làm chuồng.
Thời Chiến Quốc, Sở Tương Vương trọng
dụng gian thần, suốt ngày hoan lạc mà không ngó ngàng đến quốc gia đại
sự khiến đất nước ngày càng suy yếu, muôn dân rơi vào cảnh lầm than. Lão thần Trang Tân không đành lòng nhìn thấy nước Sở như vậy đã vào khuyên
vua bỏ lạc thú, đuổi gian thần mà lo chính sự. Lúc ấy Sở Tương Vương
đang ngồi uống rượu với ái thiếp, không những không nghe lời can gián
của Trang Tân mà còn mắng nhiếc ông thậm tệ và đuổi đi. Trang Tân uất ức quá bèn đem gia quyến chạy sang nước Triệu.
Sau khi Trang Tân đi không lâu, nước Tần đem quân đánh Sở. Sở thua tan tác. Vua Sở Tương Vương phải chạy đến tận Dương Thành. Bình tâm nghĩ lại, nhớ đến lời can gián của Trang Tân, nhà vua vô cùng hối hận, bèn cho người tìm Trang Tân về. Trang Tân thấy vua có ý hối cải mới kể câu chuyện người nuôi dê nói trên và phân tích sai
lầm của Sở Tương Vương. Nhà vua nghe xong tỉnh ngộ, kịp thời khắc phục
sai lầm và sau đó đã chấn hưng đất nước.
Không rõ câu thành ngữ “Mất bò mới lo
làm chuồng” trong tiếng Việt xuất xứ từ đâu nhưng nhiều khả năng chịu
ảnh hưởng của tiếng Hán. Câu thành ngữ tương đương trong tiếng Hán là
“Vong dương bổ lao”, còn trong tiếng Anh là “lock the stable door after
the horse has bolted”.[/size][/quote]
*Tích truyện “Mất bò mới lo làm chuồng” của Việt Nam:
Câu thành ngữ chỉ kẻ không biết lo liệu
đề phòng trước, để việc hỏng rồi mới ứng cứu, lo liệu phòng thân. Cũng
hàm ý chỉ kẻ dốt nát.
Chuyện kể:
Nhà kia tích cóp mua được con bò đẹp,
ưng lắm, chăm bẵm suốt ngày. Tối đến, chủ nhà dắt bò buộc vào gốc tre
cạnh nhà. Thằng trộm mấy lần rình, đợi khi cả nhà ngủ say, nó tháo dây
thừng dắt bò đi mất. Sáng ra ngủ dậy không thấy bò đâu, nhà kia tức lắm. Người hàng xóm sang chơi thấy vậy bảo:
- Chẳng là bác không có chuồng để ngăn kẻ trộm, chứ buộc vào gốc tre thì nó dắt mất là phải.
Nhà kia nghe ra cho là phải, bèn đi mua cột cây về dựng giữa vườn một cái chuồng bò. Vừa làm anh ta vừa nói:
- Phen này thì thằng trộm kia đó mà dắt được bò của ông đi.
Người hàng xóm sang, cả cười:
- Bác mất bò rồi thì làm chuồng làm gì cho phí công, phí của.
Người mất bò lúc ấy mới mới ngớ ra mình làm gì còn bò nữa mà làm chuồng, đành lại dỡ xuống. (1)
Chuyện như bịa nhưng vẫn có trong cuộc
sống. Ở đời nhiều người vẫn chẳng phòng xa, khi hỏng việc, cháy nhà, vỡ
nợ, sụt cầu hoặc mất của rồi mới có ý đề phòng cẩn thận, lúc ấy, mọi sự
đã trỏ nên quá muộn. Chả trách dân gian mới có câu “Cháy nhà mới đi tìm
nước”, “Mất bò mới lo làm chuồng” là vậy.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
(1) Theo “Truyện cổ nước Nam”
Ông Như Nguyễn Văn Học – NXB Văn học, 2003
Nàng vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng
chợt hiện bóng người, Diêu Văn Thanh bỗng thấy trước mặt nhoáng qua một
cơn gió, sau đó đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông vận trang phục đen tuyền! Cậu giật mình, lập tức đứng dậy chắn trước Cẩm Sắt, thế nhưng
Cẩm Sắt lại vỗ nhẹ bả vai cậu, đoạn nói: “Không sao đâu, em ngồi xuống
đi.”
Văn Thanh thấy hai gã đàn ông chỉ đứng
im như tượng, rồi nghe thấy chị gái nói vậy, lại nhớ tới câu nói trước
đó của chị, có vẻ như chị cậu biết rõ bọn họ là ai, tức thì lòng đầy
nghi vấn lùi sang bên cạnh.
Cẩm Sắt bấy giờ mới nhìn kỹ hai người
trước mặt, nàng cứ tưởng rằng ám vệ đi theo Hoàn Nhan Tông Trạch chắc
hẳn sẽ là người ngoại tộc, nhưng hai người này đều là người Hán, khoảng
tầm 20 tuổi, tướng mạo bình thường, dù đứng lù lù trước mặt nhưng làm
nàng cảm thấy dường như bọn họ không hề tồn tại, hơn nữa bọn họ chẳng
nói chẳng rằng, khiến Cẩm Sắt tưởng như bản thân mình đang thấy ảo giác
vậy.
Quả nhiên là người quanh năm sống nơi u
tối, Cẩm Sắt thầm khâm phục, đoạn cẩn thận ngắm kỹ hai người, sau đó mới kéo Văn Thanh ngồi xuống ghế rồi cất tiếng: “Trước khi tới đây chủ nhân các ngươi dặn dò thế nào?”
Bọn họ nghe vậy chợt đồng thanh quỳ
xuống, gã cao gầy bên trái đáp lời: “Chủ nhân chỉ nói từ nay về sau
chúng thuộc hạ phải tôn tiểu thư làm chủ, sống vì tiểu thư chết vì tiểu
thư.”
Giọng nói của người này vô cùng khô
khan, Cẩm Sắt chau mày, đoạn hỏi: “Vậy sao? Vậy hai ngươi có bằng lòng
theo ta, có cam tâm tình nguyện sau này bất kể chuyện gì đều nghe lời ta không?”
Bọn họ đồng thanh cất tiếng: “Thuộc hạ
xin nghe lệnh tiểu thư, sinh mệnh của thuộc hạ phụ thuộc vào mệnh lệnh
của tiểu thư, không còn tâm nguyện gì khác.”
Cẩm Sắt chợt nhoẻn miệng cười, khẽ vuốt
nắp trà, sau đó tươi cười nhìn hai người đang quỳ dưới đất, đoạn nói:
“Vậy sao? Hai ngươi không hề có tâm nguyện gì khác, chỉ một lòng tuân
lệnh sao? Ta chẳng tin đâu…” Dứt lời nàng đặt chén trà xuống bàn, làm bộ kiêu ngạo ra lệnh cho bọn họ: “Nếu đã vậy, các ngươi lập tức đâm bản
thân một nhát cho ta xem.”
Giọng nói của nàng tuy dịu dàng nhưng vô cùng lạnh lẽo, nàng dứt lời liền nheo mắt nhìn thẳng hai người, bọn họ
chợt sững sờ, sau đó nhất loạt rút dao găm bên hông đâm mạnh vào cánh
tay! Diêu Văn Thanh giật nảy người, còn Cẩm Sắt thấy con dao gần đâm
xuống thì bất chợt lên tiếng.
“Dừng!”
Nàng nói có phần hơi chậm, bọn họ nghe
tiếng liền giảm lực, nhưng con dao nhọn đã đâm vào cánh tay, máu tươi
trào ra nhưng không quá nhiều. Cẩm Sắt thấy thế mới cười nụ, đoạn nói:
“Lời của các ngươi ta tạm thời tin tưởng, ta muốn nói trước đôi lời thế
này. Mặc dù ta chỉ là thiếu nữ, hiện giờ thế đơn lực mỏng, nhưng tuyệt
đối sẽ không bạc đãi thuộc hạ. Ta đối đãi với người khác theo đạo lý,
người kính* ta ba phần, ta liền đáp lại mười phần, nhưng nếu người dám
hãm hại ta, ta sẽ trả lại gấp mười, tuyệt không nương tay! Xưa rày ta
ghét nhất loại người phản bội, hôm nay tạm thời buông lời cảnh cáo
trước, nếu các ngươi thật lòng muốn ở lại, thì đừng có bằng mặt mà không bằng lòng**, không thèm coi trọng lời sai bảo của ta, nếu các ngươi cảm thấy theo ta sẽ không có ngày nở mày nở mặt, vậy thì đừng ở lại, ta sẽ
để các ngươi tự do ngay lâp tức, cũng sẽ nói giúp với chủ nhân của các
ngươi, để y đỡ gây khó dễ.”
*Kính: Tôn trọng, đối xử tử tế.
**Nguyên văn là cụm từ “âm phụng dương vi”, nghĩa là ngoài mặt thì làm bộ đồng ý, nhưng sau lưng hành động trái ngược.
Cẩm Sắt dứt lời loại nhoẻn miệng cười,
sau đó mới tiếp: “Nhưng nếu các ngươi hiện giờ dễ dàng đáp ứng, nhưng
trong lòng không phục… Tương lai ta chắc chắn có cách khiến các ngươi
thảm hại! Các ngươi có tin hay không?!”
Giọng nói của Cẩm Sắt toát đầy vẻ tàn
nhẫn, lần này hai người họ không hề đáp lời ngay lập tức, hiển nhiên có
vẻ cân nhắc kỹ lưỡng, Cẩm Sắt cũng chẳng vội, nàng vuốt nắp trà, chậm
rãi thưởng thức hương vị. Một lát sau thấy hai người họ liếc mắt sang
nhau, chừng như đã có quyết định, Cẩm Sắt mới lên tiếng: “Nghĩ kỹ rồi
thì ngẩng đầu lên trả lời!”
Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thẳng Cẩm Sắt, sau đó đáp lời: “Nguyện tùy tiểu thư sai bảo!”
Cẩm Sắt nghe vậy cũng không bất ngờ cho
lắm, nàng gật đầu nói: “Tốt, hiện giờ ta khó có thể hứa hẹn gì với hai
ngươi, nhưng có một điều ta có thể dám chắc. Đó là, ta chỉ cần dùng hai
ngươi tối đa 10 năm, hết thời hạn hai ngươi coi như tự do, nếu hai ngươi muốn tiếp tục theo ta, vậy không cần nhắc tới, nhưng nếu muốn rời khỏi
thì ta sẽ thu xếp cho hai ngươi thân phận trong sạch, khiến hai ngươi có thể đường đường chính chính sống đời bình thường.
Cẩm Sắt nói năng mạnh mẽ, gương mặt tuy
non nớt nhưng vô cùng rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo điềm tĩnh mà sâu sắc.
Một tiểu cô nương thế này chẳng ai dám xem thường. Hai gã ám vệ chợt
thấy nôn nao xao động. Phận làm ám vệ như bọn họ hầu hết đều xuất thân
tầm thường, không danh chẳng phận, từ bé đã bị huấn luyện nghiêm khắc,
trải qua hàng loạt các cuộc thử thách, nếu một lòng trung thành và tài
ba xuất sắc thì mới có cơ hội tới gần chủ nhân, còn nếu lập công được
chủ nhân coi trọng thì mới có thể đi theo sát sườn bảo vệ.
Hai người bọn họ được Hoàn Nhan Tông
Trạch xem trọng, cho nên mới được phái tới đây. Nhưng tử sĩ mặc dù được
dạy phải răm rắp nghe lời chủ nhân từ bé, nhưng dù sao cũng là người,
làm sao có thể không mang suy nghĩ như người bình thường? Bọn họ vất vả
mới leo tới vị trí hiện tại, chỉ mong có ngày nở mày nở mặt, bỗng đột
nhiên phải tôn kẻ khác làm chủ, mà người chủ này lại là một cô gái tuổi
còn nhỏ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy bất công. Trước khi tới đây, dù
ngoài mặt bọn họ không hề phàn nàn câu nào với nhau, nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thấy khó lòng chấp nhận. Đó cũng là lý do tại sao hai người họ cứ kề cà không chịu xuất đầu lộ diện, bởi bọn họ muốn quan sát một
chút xem chủ nhân từ nay về sau là người thế nào.
Nhưng hai người họ chẳng thể ngờ tới, vị tiểu thư mảnh mai dịu dàng này khác hẳn người thường, qua hai ngày xem
xét cách xử sự và khả năng giải quyết sự tình của nàng, trong đầu bọn họ có phần suy nghĩ khác đi. Hiện giờ bị Cẩm Sắt luân phiên đánh đòn phủ
đầu và hứa hẹn cam đoan, trong lòng bọn họ hoàn toàn cảm thấy khác hẳn.
Trước kia chỉ sợ tương lai khó ngày nổi
danh, bây giờ hai người bọn họ bỗng lại tràn ngập hi vọng. Tạm không
nhắc đến quan hệ mập mờ giữa vị tiểu thư này và chủ nhân nhà mình, chỉ
bằng vào năng lực của bản thân nàng ta, có lẽ tương lai rồi sẽ có ngày
khiến bọn họ được thơm lây. Huống hồ, lời hứa hẹn 10 năm của vị tiểu thư này quả thật khiến bọn họ thích thú. Vốn dĩ huấn luyện một tử sĩ không
hề dễ dàng, bởi thế cho nên đã mang phận tử sĩ thì suốt đời sẽ phải sống nơi u tối hẻo lánh, khó sống như người bình thường. Vì vậy đối với tử
sĩ mà nói, tiền tài không phải là thứ quý báu nhất, mà tự do mới là niềm khát khao mong mỏi từ tấm bé của bọn họ.
Vị tiểu thư này giờ đây đồng ý sẽ cho
bọn họ tự do, “dệt hoa trên gấm*” và “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi**” khác nhau thế nào bọn họ đương nhiên hiểu rõ, ở bên cạnh Vương
gia, bọn họ dù có dốc lòng trung thành và xuất chúng hơn người đến đâu
thì cũng chỉ như “dệt hoa trên gấm”, ngoại trừ bọn họ bên cạnh Vương gia còn ối người sẵn lòng nghe lệnh, nhưng đối với vị tiểu thư trước mặt,
bọn họ theo nàng cũng như thể “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”,
dù không cần nỗ lực hết mình cũng có phần dễ dàng nổi danh hơn, bởi căn
bản chẳng có ai tranh với bọn họ.
*Dệt hoa trên gấm là một câu thành
ngữ, có nghĩa là đã đẹp lại càng đẹp thêm, đã tốt lại càng tốt thêm,
nghĩa bóng chỉ sự thừa thãi.
**Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi: Một câu nói xuất phát từ điển cố xưa, có nghĩa là ra tay giúp đỡ
người khác về tinh thần hoặc vật chất lúc người ta gặp cảnh nguy nan cấp bách.
Nghĩ vậy bọn họ tự dưng cảm thấy chuyện
xui xẻo này bỗng chốc trở thành may mắn, nhớ tới khi nãy tiểu thư rõ
ràng hiểu rõ lòng dạ bọn họ, cho nên mới ra lệnh đâm vào cánh tay để
cảnh cáo, sau đó gần tới thời điểm mới cất tiếng bảo bọn họ dừng, hai
người nào dám còn chút khinh thường cô gái trước mắt, bọn họ nhất loạt
cung kính khấu đầu sát đất, đoạn nói: “Xin chủ nhân ban tên cho.”
Cẩm Sắt thấy vậy, đoạn nhìn sang Văn
Thanh rồi cất tiếng: “Sau này hai người họ sẽ đi theo bảo vệ an toàn cho em, em muốn làm gì cũng có thể sai bảo bọn họ, lúc nào cũng phải có ít
nhất một trong hai người ở bên cạnh, tuyệt đối không được quên mất
chuyện này. Em tới đỡ bọn họ đứng dậy, tiện thể ban tên đi.”
Văn Thanh từ nãy đến giờ vẫn ở bên cạnh
theo dõi câu chuyện, mặc dầu chẳng biết rốt cuộc hai người có lai lịch
thế nào, nhưng cũng mơ hồ đoán ra thân phận bọn họ, bây giờ nghe thấy
Cẩm Sắt nói vậy, tức thì cậu bé giật mình, mở to hai mắt rồi nói: “Sao
có thể để cả hai người đều ở bên cạnh em, chị hãy giữ lại một người đi.”
Cẩm Sắt chỉ mỉm cười nói: “Chị là đàn bà con gái đâu cần bọn họ phải kè kè đi theo bảo vệ, chẳng thích hợp chút
nào, em yên tâm đi, chị biết tự bảo vệ mình. Em phải biết rằng, em bình
an khỏe mạnh thì chị mới có thể sống yên ổn được. Mau nghe lời chị!”
Diêu Văn Thanh bất chợt thấy cay xè đôi
mắt, cậu dẫu không hiểu nổi chị gái kiếm được hai người này ở đâu, nhưng đoán được ắt hẳn không dễ dàng gì, biết rằng chị gái hao tâm tốn sức vì mình, cậu càng cảm thấy bứt rứt áy náy, nghĩ rằng bản thân thật vô
dụng, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, thầm thề rằng sẽ cố gắng trưởng
thành thật mau, để sớm ngày có thể bảo vệ chị gái. Cậu nén rơi lệ, sau
đó bước lên trước đỡ bọn họ dậy, rồi nói: “Sau này các ngươi tên là Thốn Thảo và Xuân Huy.”
Cẩm Sắt nghe vậy chợt thấy buồn cười,
nàng tất nhiên hiểu rõ tấm lòng biết ơn của Văn Thanh, có điều hai cái
tên này sao mà giống tên nha hoàn thế, có vẻ không hợp với hai gã ám vệ
cho lắm. Nhưng nếu thằng bé muốn vậy, Cẩm Sắt đương nhiên bằng lòng.
Thốn Thảo và Xuân Huy đồng thời cảm thấy vui vẻ và thoải mái, bởi họ
thấy vị chủ nhân này là người trọng tình trọng nghĩa, như vậy xem như
cũng là chuyện tốt.
Đợi tới khi hai gã ám vệ lui ra ngoài,
Cẩm Sắt lấy trên giá một chiếc áo choàng lông cáo in hình cây thông tự
mình khoác lên người em trai, thắt chặt dây áo rồi mới lên tiếng: “Em
mau về viện nghỉ ngơi, Từ Tâm viện sắp khóa cửa rồi.”
Văn Thanh gật đầu đáp ứng, bỗng dường
như nhớ tới điều gì, cậu vội nói: “Chị à, Triệu ma ma là phường lưu manh trộm cắp, ngày thường hình như rất hay ăn cắp vặt, không phải người
đáng tin cậy…”
Thấy Văn Thanh tỏ vẻ khinh thường chán
ghét, Cẩm Sắt thầm thở dài, đoạn vỗ nhẹ bờ vai em trai rồi nói: “Mậu
Nhi, nếu em muốn nên nghiệp lớn, thì không thể chỉ dựa vào học vấn, mà
còn phải chú trọng tới khả năng xử sự nữa. Bậc hiền triết xa xưa ai nấy
đều có đến ba nghìn môn khách*, dạng lưu manh trộm cắp** đó em cần gì
phải mang lòng ghét bỏ, lúc cần thiết cũng đừng ngại ngần sử dụng. Trên
đời này không có loại người vô dụng, mà chỉ không được dùng tới mà thôi, nếu biết dùng người khéo léo, thì gỗ mục cũng có thể trở thành vũ khí
sắc bén để tấn công kẻ khác. Vua chúa sử dụng bề tôi, sẽ tùy dạng người
mà đối đãi khác nhau, có người sẽ phải dùng ân tình để cảm hóa, có người lại phải vừa cứng vừa mềm thì mới nghe theo, có người thì chỉ cần khiến họ sợ hãi, họ sẽ lập tức nghe lời, em nên biết rằng hạng nhát gan chính là những kẻ dễ bị khống chế nhất.
*Nguyên văn cụm từ là “Môn khách tam thiên” có nghĩa là “Ba nghìn môn khách”, cụm từ xuất hiện từ thời Xuân
Thu Chiến quốc. Môn khách là những người có tài năng được giới quý tộc
thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì
sử dụng.
**Nguyên văn là “Kê minh cẩu đạo”:
Là một thành ngữ xuất phát từ điển cố ám chỉ những người không có thực
tài, hay hành động lén lút, kém cỏi, chỉ biết dùng mưu kế.
Diêu Văn Thanh nghe vậy bất chợt chán
nản, cậu thấy mình thật vô dụng, chuyện này cũng cần chị gái giải thích
rõ ràng, vừa nãy cậu còn hăng hái bừng bừng, bây giờ bỗng dưng chán ngán làm sao. Cẩm Sắt thấy thằng bé như vậy, sao không biết em trai đang nôn nóng muốn trưởng thành mau chóng chứ, nàng sợ em nản chí, không chịu
cầu tiến, đoạn mỉm cười khép chặt áo choàng của em, sau đó cất tiếng:
“Mậu Nhi nhỏ hơn chị ba tuổi, bây giờ để chị lo liệu cho em, chờ đến lúc em cứng cáp tất thảy sự tình quan trọng chị sẽ dựa vào em hết.”
Diêu Văn Thanh tất nhiên biết chị gái
nói vậy là để an ủi bản thân, cậu càng cảm thấy bực bội làm sao, cậu
nghĩ chị gái chẳng qua chỉ lớn hơn mình có ba tuổi, nhưng mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn vì cậu, còn cậu là đàn ông con trai mà kém cỏi chậm
hiểu chuyện, chẳng bằng chị gái, càng chẳng thể so nổi với Dương đại ca
và Tiêu đại ca. Trong lòng cậu vô cùng ủ rũ, ngoài mặt cũng chẳng làm bộ vui vẻ được, nghe chị nói vậy, cậu bĩu môi đáp: “Chị gái cái gì cũng
hiểu, tương lai có anh rể, chỉ sợ càng chẳng màng đến em.”
Cẩm Sắt bất chợt phì cười, vờ trách em
trai: “Sao lại so đo như thế? Thằng nhóc này, trẻ con quá đi. Tương lai
mặc dù có anh rể chăm sóc cho chị, nhưng không có nhà mẹ đẻ dựa vào, chị gái có khi còn bị nhà chồng ức hiếp ấy chứ, đừng nghĩ ngợi miên man
nữa.”
Nàng dứt lời thấy vẻ mặt em trai vẫn
chẳng khá là bao thì lập tức tiếp lời: “Mậu Nhi có từng nghe nói tới đại danh của tiên sinh Tây Liễu?”
Diêu Văn Thanh quả nhiên ngẩng đầu lên,
nhìn Cẩm Sắt với ánh mắt khó hiểu, giọng nói bất chợt hăng hái vài phần: “Đại danh của tiên sinh Tây Liễu tất nhiên em từng nghe nói tới, ngài
là Nội các Thủ Phụ đời vua Bình Lịch, trong thời gian dài phò tá hai vị
tiên đế Vĩnh Trữ và Bình Lịch, dưới triều vua Bình Lịch, ngài dốc sức
khởi xướng cải cách chính trị, vựng dậy nhà Chu đang ngấp nghé bờ vực
sụp đổ tiếp tục phát triển huy hoàng, cho nên mới có thể chặn lại màn
Nam công* của họ Hoàn Nhan, nhưng sau này người học trò Thái tử Dũng
Kiền mà ngài dốc lòng chỉ dạy bất hạnh qua đời từ sớm, vì quá thương tâm nên ngài rời xa triều đình, gửi gắm tình cảm vào non xanh nước biếc,
mai danh ẩn tích, biệt hiệu Tây Liễu, cho nên thế nhân đều gọi ngài là
tiên sinh Tây Liễu. Tiên sinh Tây Liễu là hiền tài dạy dỗ con em vua
chúa, sư phụ nhập môn của Tiêu đại ca cũng chính là tiên sinh Tây Liễu!”
*Nam công: Tấn công về phương Nam, Đại Cẩm ở phía Nam cho nên gọi như vậy.
Cẩm Sắt thấy trong mắt em tràn ngập vẻ
ngưỡng mộ sùng bái thì chợt mỉm cười nói: “Mậu Nhi có muốn tiên sinh Tây Liễu làm sư phụ truyền thụ tri thức cho không?”
Văn Thanh nghe vậy ánh mắt chợt bừng
sáng rực rỡ, nhưng rồi cậu ỉu xìu đáp: “Chắc chị không biết, tiên sinh
Tây Liễu vô cùng kén chọn đồ đệ, từ xưa tới này ngài mới chỉ nhận thái
tử Dũng Kiền và Tiêu đại ca làm học trò, ngài tiếp nhận Tiêu đại ca bởi
nể mối quan hệ hữu hảo giữa hai nhà Tiêu Liễu, năm ấy khi Tiêu đại ca
trúng Trạng Nguyên, tiên sinh Tây Liễu còn từng tuyên bố rằng sẽ không
thu nhận đồ đệ nữa… Sao ngài có thể đồng ý nhận em làm học trò chứ?
Huống chi tiên sinh Tây Liễu hiện giờ còn ẩn danh tại Kim Châu, chúng ta còn chẳng biết tung tích ngài, càng khỏi cần bàn đến việc mời được ngài dạy dỗ.”
Cẩm Sắt chỉ cười cười, vỗ nhẹ tay Diêu
Văn Thanh, đoạn nói: “Em yên tâm, chị chắc chắn sẽ thuyết phục được ngài ấy nhận em làm học trò, em nhìn mặt chị xem có giống đang đùa không.”
Diêu Văn Thanh thấy Cẩm Sắt nói năng quả quyết, ánh mắt vững vàng kiên định, cậu chợt cảm thấy vô cùng mong
ngóng, nếu được tiên sinh Tây Liêu dạy dỗ, chắc hẳn cậu cũng có thể
trưởng thành giống như Tiêu đại ca, đến lúc đó cậu có thể dễ dàng bảo vệ chị gái rồi. Cậu nghĩ mà ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ, sau đó cất
tiếng: “Chị nói thật sao? Nếu tiên sinh Tây Liễu là thầy giáo của em, có phải em cũng sẽ trưởng thành giống Tiêu đại ca thông thạo học vấn, tài
ba xuất chúng lại văn võ song toàn chứ?!”
Cẩm Sắt thấy Diêu Văn Thanh tỏ vẻ tôn
sùng Tiêu Uẩn, ngữ điệu đượm vẻ thân thiết, trong đôi mắt ánh đầy vẻ
kính phục thì bất chợt thấy hơi ngạc nhiên, em trai nàng mặc dù còn nhỏ, tính tình ngang bướng, nhưng sâu trong xương tủy là sự cứng cỏi cao
ngạo kế thừa từ cha và ông nội, bình thường thằng bé là người ít khi
thân cận và nể phục ai khác. Chẳng hiểu hôm nay khi Tiêu Uẩn đưa em về
đã chuyện trò những gì, mà em trai nàng lại trở nên thế này. Có điều Văn Thanh và Tiêu Uẩn thân thiết với nhau cũng chẳng phải chuyện xấu, vì
thế Cẩm Sắt nhìn thẳng em trai, quả quyết nói: “Nhất định có thể, Mậu
Nhi của chị là người thông minh nhất thế gian cơ mà.”
Dứt lời nàng đích thân đưa Văn Thanh
đang chìm trong tâm trạng vui vẻ rời viện, dõi bóng em khuất dần phía xa mới quay người về phòng. Nhưng nàng vừa mới xoay người đi được vài
bước, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau truyền tới một tiếng gọi.
“Cẩm Sắt muội muội chậm bước…”
Cẩm Sắt chau mày, sau đó từ tốn quay
người lại, lập tức phát hiện Tạ Thiếu Văn bước vội ra từ giữa màn đêm,
khóe môi nàng lướt vẻ châm biếm, thoáng chốc sau biến vẻ dịu dàng.
Tạ Thiếu Văn tới gần, chợt tần ngần do
dự, vẻ như sợ đến quá gần Cẩm Sắt sẽ khó chịu, hắn nhìn bóng trăng tĩnh
lặng in lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lướt qua đôi mắt thanh lạnh
của nàng, hắn bỗng cảm thấy yết hầu như nghẹn ứ, như thể có một mảnh gỗ
đang tắc nơi cổ họng khiến hắn khó thở, khó thốt thành lời.
Cuối cùng người mở miệng trước lại là Cẩm Sắt, nàng hỏi: “Thế tử có việc gì?”
Tạ Thiếu Văn thấy Cẩm Sắt gọi hắn là
“thế tử” thì bỗng giật nảy trong lòng, nhìn gương mặt nàng tuy tươi tắn, nhưng trong mắt đầy vẻ xa cách, nhất thời hắn lập tức hoảng loạn, gấp
gáp nói: “Nỗi niềm của muội, huynh đều hiểu cả, huynh đã lấy lại công
bằng cho muội bằng cách buộc mẫu thân phải ở yên trong phòng. Trước khi
về kinh mẫu thân sẽ không tới quấy rầy muội đâu, mong muội niệm mối giao tình giữa hai nhà xưa kia, niệm tình cảm thanh mai trúc mã của chúng ta mà tha thứ cho mẫu thân lần này, coi như sự tình hôm nay chưa từng xảy
ra, đừng xa lánh huynh, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, có được không?”
Ngữ điệu của Tạ Thiếu Văn vô cùng khẩn
thiết, đôi mắt đầy vẻ thành khẩn, khiến người khác đáng lẽ ra cảm động
vô ngần, nhưng Cẩm Sắt nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng chỉ thấy
khinh thường. Bây giờ nếu hắn ở cạnh Vạn thị, nàng còn có thể coi trọng
hắn một chút, bởi mặc dù hắn là kẻ chẳng ra gì, nhưng coi như vẫn là đứa con hiếu thảo, ngặt nỗi hắn chỉ khiến nàng thất vọng mà thôi.
Hạng người bạc tình như Tạ Thiếu Văn,
lấy nàng về mới có ba năm đã thờ ơ lạnh nhạt, làm sao có thể một lòng
hiếu thuận với Vạn thị đây? Hắn ta chẳng qua làm bộ làm tịch mà thôi,
nếu Vạn thị cản đường hắn, không thuận theo ý hắn, chắc hẳn hắn sẽ đá
văng bà ta sang một bên.
Cẩm Sắt suy tư, nhưng ngoài mặt chỉ làm
bộ lãnh đạm dửng dưng, dường như chẳng hề nghe thấy yêu cầu của Tạ Thiếu Văn, nàng cất tiếng: “Đêm khuya thế tử tới đây có chuyện gì?”
Tạ Thiếu Văn thấy Cẩm Sắt tỏ vẻ không
muốn nói nhiều thì trong lòng như bị khoét một lỗ lớn, gió đêm thổi vào
cái lỗ ấy làm hắn lạnh tê tái, hắn nhìn gương mặt thản nhiên của nàng
nhưng không dám nói năng bừa bãi, chỉ sợ như vậy càng chọc giận nàng, vì thế đành phải nói thẳng mục đích khuya khoắt rồi còn tới đây: “Huynh đã gửi thư cho phụ thân, huynh định sang năm sẽ đón muội vào Hầu phủ… Muội cứ yên tâm, chẳng qua chỉ là làm lễ bái lạy trước, chờ muội đến tuổi
cập kê chúng ta sẽ… sẽ… viên phòng*, muội thấy thế có được không?”
*Viên phòng: Nam nữ phát sinh quan hệ thể xác.
Tạ Thiếu Văn nói đến đó hai gò má chợt
nóng bừng, mắt nhìn thẳng vào Cẩm Sắt, thấy nàng chỉ lẳng lặng đứng đó,
đôi mắt sâu tựa đêm đen, chẳng biểu hiện chút tâm tình gì, tức thì hắn
chợt cảm thấy vô cùng hoảng hốt.