Diêu Cẩm Hồng nghe vậy thì sửng sốt, thường ngày Cẩm Sắt và Diêu Cẩm
Ngọc của Đại phòng rất thân thiết, nàng ta đối xử với nàng chẳng qua chỉ khách sáo lễ phép, nàng cũng là người nhạy cảm, hiểu rõ Cẩm Sắt chỉ coi nàng giống con buôn không hơn. Nàng biết Cẩm Sắt tự xưng thanh cao,
cũng chẳng muốn niềm nở với người tỏ vẻ lạnh nhạt với mình, vì thế hôm
nay Cẩm Sắt bỗng nhiên ghé thăm nàng đã thấy kỳ quái, lại quan sát thấy
nàng ta hành động khác hẳn thường ngày, tức thì tâm tư khẽ động, sau đó
mới chợt vỗ tay, nói: “Thế sao, đây quả thật là chuyện cực kỳ vui mừng,
bác cả đã lớn tuổi rồi mà còn có con, thật đúng là đại hỷ sự đấy.”
Cẩm Sắt nhân thể nói: “Đúng thế, không những vậy, chỉ sợ ngay cả vị ở Tiếc Duyên viện kia cũng sắp có chuyện vui đấy.”
Nàng nói xong thấy Diêu Cẩm Hồng khẽ đảo mắt, đoạn không nhiều lời
nữa, còn Diêu Cẩm Hồng một lúc lâu sau mới như tỉnh ra rồi nói: “Chuyện
cùng có con trai nối dõi không nói tới thì thôi, chú thím lâu năm vẫn
luôn có đôi có cặp, hiện giờ vị ở Tiếc Duyên viện lại mang thai, chỉ sợ
Đại phòng lại sắp có thêm một vị di nương, thêm hai người mới nữa…”
Vừa dứt lời nàng ta đã kéo tay Cẩm Sắt rồi nói bằng giọng đầy chân
thành tha thiết: “Chị từ trước đến giờ vẫn luôn muốn thân thiết với em
hơn, cũng để cho bản thân mình lây chút hương vị sách vở, giảm bớt hơi
tiền trên người, tiếc rằng em gái lúc nào cũng ru rú ở trong viện riêng, sau này em phải thường xuyên tới chơi với chị mới được đấy.”
Cẩm Sắt cũng cười nụ, chớp mắt kêu: “Tam tỷ tỷ trên người chỗ nào có
mùi tiền thế, để em gái ngửi một chút xem mùi tiền là mùi như thế nào
nào.” Nói xong nàng lập tức vểnh mũi hít hà vài hơi bên người Diêu Cẩm
Hồng, làm nàng ta bật cười khanh khách.
Khi hai người đến Phúc Lộc viện của lão phu nhân thì Diêu lão cũng
vừa mới ăn mặc chỉnh tề được Tứ phu nhân Tiểu Quách thị dìu ra phòng
khách, bà hôm nay vận một bộ trang phục đỏ sậm thêu hình chữ Thọ bằng
chỉ bạc trên nền hoa văn tường vân*, nửa đầu tóc bạc được ép chặt và búi lại gọn gàng, đeo búi tóc giả kiểu chữ Phúc, trên búi tóc cắm cây trâm
mẫu đơn nạm vàng, bên tóc mai giắt một bông cúc đại đoá tươi mới, trông
cả người bà toát lên vẻ giàu sang phú quý, trẻ ra đến vài tuổi.
* Tường vân là một hoa văn thời cổ đại Trung Quốc, thường thấy
trên quần áo, ngọc bội, tượng điêu khắc, tường vân đại diện cho điềm
lành, biểu thị sự vui mừng, chúc mừng, thường hướng tới tương lai tốt
đẹp.
Cẩm Sắt và Diêu Cẩm Hồng bước lên hành lễ, Diêu Cẩm Hồng sai nha hoàn dâng lễ mừng thọ là một dải dây buộc đầu bằng vải màu hồng do nàng tự
tay làm, trên mặt thêu bức tranh tường vân, theo ánh sáng chiếu vào từng đám mây như thể đang lững lờ trôi, trông rất tinh xảo. Quách thị lập
tức khen ngợi đôi câu, sau đó được Diêu Cẩm Hồng dỗ ngọt liền để nàng
ngồi lên giường La Hán tự tay đeo vào trán cho mình.
Đại nha hoàn Nhã Băng của Phúc Lộc viện mang gương tới, Quách thị soi gương ngắm nghía hồi lâu rồi lại khen ngợi Diêu Cẩm Hồng vài tiếng.
Cẩm Sắt tức thì cười nói: “Tam tỷ tỷ chỉ sợ đã sớm đoán được hôm nay
lão thái thái sẽ mặc bộ trang phục thêu chữ Thọ in hình tường vân này
nên mới không chỉ tự tay thêu dây buộc đầu thật đẹp, hơn nữa còn thêu
hoạ tiết phù hợp với hoa văn trên trang phục, một lúc nữa khách khứa
không muốn chú ý tới cũng khó, hơn thế có khi mọi người còn hỏi lão thái thái dây buộc đầu này do bàn tay của vị danh gia nào làm ra ấy chứ, đến lúc đó thanh danh hiếu thảo và khéo tay của Tam tỷ muốn giấu cũng không được.
Lão thái thái nghe thế thì cười càng tươi, dí tay vào trán Diêu Cẩm
Hồng mắng yêu: “Giỏi lắm, dám nhờ vào lễ mừng thọ của bà mà nổi tiếng,
Tam nha đầu mà nổi danh thật thì không được rồi, lễ vật này không tính,
ngày mai Tam nha đầu phải tặng bà một lễ vật khác đi.”
Diêu Cẩm Hồng lập tức chu miệng nói: “Cháu gái đã bảo mà, bà nội lúc
nào cũng chỉ cưng chiều Tứ muội muội thôi, Tứ muội nói một câu bà nội đã tin ngay, thật uổng cho tấm lòng chân thành hiếu thuận của cháu, cháu
thấy tủi thân quá. Thật oan uổng mà.”
Lão thái thái vừa cười vừa mắng nàng hai câu, sau đó mới kéo tay Cẩm
Sắt lại gần hỏi bệnh tình, Cẩm Sắt đáp lời, sau đó bảo Bạch Chỉ dâng hai bản kinh Phật nàng tự tay chép tặng lão thái thái vừa để chúc thọ vừa
để chúc phúc, lão thái thái không tránh khỏi khen ngợi nàng vài câu, sau đó bảo Nhã Băng cầm lấy bản kinh Phật.
Cẩm Sắt và Quách thị không có quan hệ ruột thịt, bình thường bà cũng
chỉ đối đãi khách sáo với nàng, nàng cũng không đi so đo sự yêu chiều
với Diêu Cẩm Hồng, cũng không quan tâm mấy đến vẻ lãnh đạm của lão thái
thái. Một lúc sau hai vị tiểu thư khác cũng tới, Nhị tiểu thư Diêu Cẩm
Huệ là trưởng nữ của Nhị phòng, Ngũ tiểu thư Diêu Cẩm Nguyệt là thứ nữ*
của Tam phòng, hai người cách một tầng quan hệ với Quách thị nên tự
nhiên cũng không so được với Diêu Cẩm Hồng, lễ vật mừng thọ được dâng
lên cũng là những đồ dùng nhỏ nhặt do chính tay làm nhưng không vinh dự
được lão thái thái đeo lên người.
*Trưởng nam/Trưởng nữ: Con trai/con gái vợ cả/chính thất. Thứ nam/Thứ nữ: Con trai/con gái vợ lẽ/thiếp thất.
Các vị tiểu thư ngồi vào vị trí, lão thái thái lúc này mới hỏi sao
Diêu Cẩm Ngọc chưa đến, Tiểu Quách thị cười nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ mẫu thân, Đại tiểu thư cũng rất quan tâm, chắc là đang cùng với chị dâu tiếp khách ở tiền viện rồi, vừa nãy cũng có ma ma tới bẩm báo rằng
khách khứa hầu như đã đến hết rồi, mẫu thân cũng nên dời bước tới phòng
khách chứ?”
Hôm nay khách khứa tới nhà, nam nhân được Diêu Lễ Hách cùng ba vị lão gia tiếp đón tại tiền viện, nữ quyến thì trước hết được dẫn tới hậu
viện gặp gỡ trò chuyện với nhau tại phòng khách lớn của Cẩm Tú đường,
hiện giờ do Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng đón tiếp.
Lúc này ngay cả Cẩm Sắt cũng đã tới Phúc Lộc viện chúc thọ, thế mà
Diêu Cẩm Ngọc là trưởng nữ mà cho tới giờ chẳng thấy bóng dáng, lão thái thái sao có thể vui vẻ được? Huống chi việc tiếp khách vốn không phải
chuyện của các tiểu thư, hiện giờ nghe những lời của Tiểu Quách thị, bà
càng cảm thấy Tam nha đầu vẫn là đứa thân thiết với mình nhất, cũng chỉ
có cháu gái đằng ngoại Tiểu Quách thị mới có thể dạy ra đứa con ngoan
như thế. Lại nói đến cô con dâu Ngô thị ngày thường dù luôn tỏ vẻ kính
trọng mình, nhưng làm việc gì cũng bằng mặt không bằng lòng, bà càng cảm thấy Ngô thị dạy dỗ cháu gái mình chẳng ra gì.
Dù trong lòng bà nghĩ như thế nhưng bề ngoài vẫn phải giữ thể diện
cho Diêu Cẩm Ngọc, vì thế bà bèn gật đầu rồi nói: “Ngọc nha đầu coi như
là đứa hiểu chuyện, hôm nay tiểu thư các phủ tới cũng không ít, có con
bé thì chị dâu con cũng đỡ mệt hơn.”
Tiểu Quách thị liên tục đáp phải, sau đó đỡ Quách thị đứng lên, Diêu
Cẩm Hồng liền tới gần dìu tay còn lại của bà, mọi người vây quanh lão
thái thái cười nói ra ngoài, vừa bước qua cửa thùy hoa đã thấy ngay Cẩm
Tú đường trước mặt, chưa đi vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ
không ngừng truyền đến.
Ở trong phòng, các vị phu nhân tiểu thư thấy lão thái thái đã tới thì đều tới tấp đứng dậy chào đón, lão thái thái cũng cười bước nhanh tới
chào hỏi hàn huyên với mấy vị phu nhân quen biết thân cận. Cẩm Sắt đi
theo sau mấy vị tiểu thư Diêu phủ, nàng thấy Diêu Cẩm Hồng thừa dịp vắng người bên cạnh liền nói thầm với Tiểu Quách thị vài câu, sau đó vẻ mặt
nàng ta càng ngày càng toát vẻ vui sướng thì Cẩm Sắt chợt mỉm cười.
Trong Cẩm Tú đường rộn ràng chào hỏi một phen, Quách thị ngồi ở chính giữa phía trên, các vị phu nhân ngồi xung quanh, Quách thị hơi tỏ vẻ
khách sáo và bồn chồn nhìn về phu nhân Võ An hầu Vạn thị mà cười nói:
“Lễ mừng thọ nhỏ nhoi của dân phụ mà làm phiền phu nhân đại giá tới dự,
thật sự Diêu phủ vẻ vang mặt mày.”
Đại Cẩm có quy định quan viên từ ngũ phẩm trở lên, nếu có thành
tích xuất sắc thì sẽ có cơ hội được Hoàng Thượng thảo chiếu thư phong
thưởng cho chính thê và mẫu thân làm cáo mệnh phu nhân, mà quan viên từ
lục phẩm trở xuống nếu muốn nữ quyến của mình được sắc phong thì phải có công lao nổi bật mới được Hàn Lâm viện trong kinh thạn dựa theo nghi
thức soạn thảo nội dung rồi trình lên Nội Các để xét duyệt. Diêu Lễ Hách chẳng qua chỉ là một vị quan Đồng Tri nho nhỏ, năm đó nhờ vào mối quan
hệ với gia đình Diêu Hồng nên mới đạt đến vị trí này, vì thế mẫu thân
Quách thị và chính thê Ngô thị không hề có vinh quang được sắc phong.
*Cáo mệnh phu nhân: Chức vị phu nhân được Hoàng Thượng sắc phong. Cáo mệnh: lệnh vua.
Trong khi đó Vạn thị chính là Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, nếu không
dựa vào mối quan hệ với Cẩm Sắt thì Diêu gia, một gia đình như vậy sao
có thể có mối liên hệ nào với Võ An hầu phủ tôn quý bậc nhất, vì thế
Quách thị mặc dù lớn tuổi, nhưng trước mặt Vạn thị trẻ hơn cũng không
dám tỏ vẻ quá mức.
Vạn thị nghe vậy thì cười nói: “Lão thái thái nói gì vậy, Cẩm Sắt là
con dâu tương lai của ta, năm đó Diêu Hồng Diêu lão thái gia qua đời, ta đáng lẽ phải đưa Cẩm Sắt về Hầu phủ nuôi dưỡng, tiếc rằng đứa trẻ này
năm ấy vẫn lo lắng cho cậu em bé nhỏ, ta hiểu rõ hai đứa trẻ tuổi còn
thơ đã mất đi người thân nên mới để hai chị em ở gần nhau cho thân
thiết, chính vì thế mới bỏ ý định này đi. Mấy năm nay Cẩm Sắt được quý
phủ quan tâm chăm sóc, lão thái thái yêu thương nàng, ta còn không biết
cảm ơn ngài thế nào cho phải ấy chứ.”
Nàng vừa dứt lời, Quách thị liền nở nụ cười, liên thanh nói lời khiêm tốn, sau đó mới vẫy vay về phía Cẩm Sắt rồi nói: “Tứ nha đầu đang vui
mừng quá hay sao? Còn không mau tới đây hành lễ chào hỏi với phu nhân.”
Ánh mắt mọi người lập tức theo đôi tay Quách thị giơ lên mà nhìn về phía Cẩm Sắt.