Danh Gia Vọng Tộc

Chương 13: Rời phủ




Ngô thị vừa nói xong đã tới trước giường, ôm chầm lấy Cẩm Sắt vào trong ngực, ra vẻ vô cùng yêu thương luyến tiếc vuốt ve tóc nàng. Cẩm Sắt từ lúc Ngô thị bước vào vẫn cố gắng không nhìn mặt nàng ta, trong lúc nhất thời nàng hoảng hốt khó có thể kìm chế tâm tình, nàng rất sợ làm cho Ngô thị phát hiện ra manh mối khác thường gì.

Kiếp trước khi nàng gả vào Võ An hầu phủ, Ngô thị ở Giang Châu xa kinh thành nên Cẩm Sắt không đối phó với nàng ta được, hơn nữa vì không có cơ hội nên nàng không thể vạch mưu trả thù. Nàng thầm nghĩ Diêu Cẩm Ngọc rơi vào kết cục bi thảm như vậy, Ngô thị tốn hết tâm tư để mưu tính mối hôn nhân có vẻ tốt đẹp này nhưng trái lại thành ra làm hại cả đời con gái, lại ảnh hưởng đến cả gia tộc, chắc chắn nàng ta cũng trải qua một cuộc sống không mấy dễ chịu.

Nàng nghĩ đến mối thù giết em trai không thể báo, tính ra thì Ngô thị còn đáng căm hận hơn so với Diêu Cẩm Ngọc. Kiếp trước vì số phận của Cẩm Ngọc quá thê thảm nên Cẩm Sắt còn cảm thấy không hận nàng ta đến mức cực kỳ sâu sắc, vì thế hôm nay gặp lại một Diêu Cẩm Ngọc trẻ tuổi nàng còn có thể khống chế bản thân, nhưng đối với Ngô thị thì Cẩm Sắt khó có thể khống chế được tâm tình.

Hiện giờ bị nàng ta ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương tỏa ra không ngừng từ người nàng, trong lòng Cẩm Sắt dâng lên sự căm ghét đến buồn nôn, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng cắn chặt răng lại. Nàng vội vàng túm lấy vạt áo của Ngô thị, vẻ mặt biến ảo, giả vờ vùi mặt vào trong ngực nàng ta, khẽ gọi bằng giọng mơ hồ: “Thím à...”

Ngô thị thấy Cẩm Sắt làm nũng, lại nghe giọng nói run run của nàng thì chỉ nghĩ Cẩm Sắt lại giở tính tình trẻ con, đúng là hiếm thấy. Trước kia Cẩm Sắt luôn tỏ vẻ kính trọng nàng, tin tưởng có thừa, thậm chí còn vô cùng cảm kích biết ơn, nhưng chưa từng tỏ vẻ thân mật như thế này bao giờ.

Quả thật khi con người bị bệnh thì tính tình sẽ giống như đứa trẻ, Ngô thị thấy Cẩm Sắt yếu đuối ỷ lại vào nàng ta, tức thì nở nụ cười, nói: “Đứa bé ngoan này, thím biết con chịu khổ mà, hôm nay đã khỏi bệnh rồi thì sau này đừng tùy hứng nữa.”

Cẩm Sắt lúc này mới chui ra từ lòng Ngô thị, nhu thuận gật đầu, chưa nói lời nào đã ho khan dữ dội đến khàn cả họng, trông có vẻ như muốn ngất xỉu đến nơi.

Trong phòng lại trở nên hỗn loạn một hồi, đại phu đã sớm được mời tới, Cẩm Sắt được đỡ nằm xuống giường, buông mành mời đại phu xem mạch, đại phu nói Cẩm Sắt cơ bản đã khỏi bệnh, chẳng qua cơ thể còn yếu, phải tĩnh dưỡng mấy ngày nữa mới khỏe lên, không nên tự ý xuống giường đi lại.

Cẩm Sắt nằm ở trên giường nghe đại phu dặn dò kỹ lưỡng mà khẽ mỉm cười, trong khi đó Vương ma ma tỏ ra rất yên tâm.

Đợi tiễn đại phu ra ngoài xong, trướng màn lại được vén lên, qua một hồi dày vò như vậy, Cẩm Sắt khó khăn lắm mới ổn định lại cơ thể, sắc mặt có vẻ kém hơn so với khi nãy, trông tái nhợt thiếu sức sống, ủ dột nặng nề.

Ngô thị nhìn thấy thế thì trong lòng bình tĩnh, sáng sớm hôm nay nàng ta nghe nói Cẩm Sắt tỉnh lại thì giật mình, trong lòng không yên tâm nên vội vàng chạy sang đây xem xét, tiếp đó nàng ta sai Lăng Nhạn đi mời đại phu tới khám bệnh, phòng trường hợp những tính toán trước mắt của nàng ta đến phút cuối còn xảy ra sự cố, uổng phí biết bao tâm tư.

Hiện giờ thấy Cẩm Sắt yếu ớt đến thế này, hơn nữa Chu đại phu cũng đã dặn dò Cẩm Sắt không được xuống giường đi lại, nàng ta cũng sẽ không tới tiền viện gặp được thế tử và Võ An hầu phu nhân, dù có tỉnh lại thì cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch đã định, vì thế nên nàng ta tức thì lại tỏ vẻ từ ái vỗ về tay Cẩm Sắt rồi nói: “Đừng nói nhiều nữa, con phải nghỉ ngơi nhiều vào, thím ở lại đây nhìn con ngủ rồi mới rời đi.”

Thế nhưng Cẩm Sắt lại tỏ vẻ hoang mang, áy nói nói: “Cơ thể của con từ trước đến giờ đều yếu ớt như vậy, chỉ vì con mà thím phải lo lắng vất vả mấy ngày, trong lòng con thực sự thấy không yên...”

Nàng nói xong bỗng như chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt bất ngờ trở nên sắc bén, mạnh mẽ chống người ngồi dậy, tức giận nói: “Lăng San đâu!”

Lăng San đang cúi đầu đứng lặng lẽ ở một bên không ngờ Cẩm Sắt đột nhiên lại gọi tới nàng, trong lúc hoang mang không hiểu Cẩm Sắt bị làm sao, vẻ mặt mờ mịt quỳ xuống trước giường, ngẩng đầu nhìn Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt giận dữ chỉ tay vào nàng ta, nói: “Ta đã dặn dò ngươi rồi cơ mà, rõ ràng do ngươi lắm mồm tự ý đi báo với thím, ngươi... ngươi... Bình thường ta coi ngươi là đứa lớn tuổi hiểu chuyện, lại là đại nha hoàn thím đưa cho ta, đối xử với ngươi cũng khách khí trọng dụng, cho ngươi quản lý toàn bộ bọn nha đầu trong sân, chẳng ngờ lại dung túng ngươi thành đứa nô tài mà dám coi thường, lừa dối chủ nhân thế này, ngươi thấy ta bị bệnh nặng nên không để những lời ta nói ở trong lòng phải không... Khụ khụ...”

Cẩm Sắt nói xong liền ho liên tiếp, Ngô thị vội vàng xoa ngực cho nàng, mặt khác nhìn trừng trừng Lăng San đang quỳ gối hoảng sợ, nổi giận nói: “Ngươi muốn tìm đường chết à! Ta thấy ngươi là đứa chững chạc thận trọng mới để ngươi tới chăm sóc cho Tứ tiểu thư, ngươi sao dám làm ra việc như thế này hả?!”

Lăng San thấy Cẩm Sắt cáu giận đến vậy, Ngô thị lại nổi giận thì liền biết không ổn, dập đầu sát đất rồi khóc nói: “Oan cho nô tỳ quá, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng tình trạng của tiểu thư nên mới...”

”Cho nên ngươi mới tự quyết định mọi việc? Được! Được lắm! Quả thật là đứa nô tài lớn mật, người đâu, kéo xuống vả vào miệng cho ta!” Ngô thị ra lệnh không chút chần chờ.

Diêu Cẩm Ngọc ở một bên nhìn, thấy mấy bà vú lôi xềnh xệch Lăng San đang khóc lóc ỉ ôi xuống dưới, nàng ta nghĩ trước đây Lăng San từng là đứa tính tình khéo léo ở bên cạnh mình, ngày thường cũng kính cẩn ngoan ngoãn nghe lời nàng, hiện giờ lại là kẻ do thám bên người Diêu Cẩm Sắt, lúc nào cũng nỗ lực hết sức, mẫu thân chắc cũng không thật sự giận nó, chẳng qua bị Diêu Cẩm Sắt ép tới tình cảnh này mới phải trách phạt như thế mà thôi...

Nàng ta nghĩ thế rồi tiến lên khuyên nhủ: “Mẹ à, hôm nay dù sao cũng lễ mừng thọ của bà nội, làm như vậy... có vẻ không thích hợp lắm...”

Ngô thị làm sao lại muốn làm khó người cùng một nhà với nhau? Hơn nữa nàng cũng quả thực bị Cẩm Sắt ép buộc, bất kể việc Lăng San tới bẩm bảo với nàng là đúng hay sai thì việc nó không nghe lời Diêu Cẩm Sắt chính là dối gạt chủ nhân, hơn nữa hiện giờ Cẩm Sắt tức giận đến như vậy, mở mồm ra còn cố ý nói Lăng San chính là người được nàng phân tới.

Chính vì thế Ngô thị phải trừng phạt Lăng San thật nghiêm khắc, bằng không thì sẽ rơi vào tai những người khác. Thấy Diêu Cẩm Ngọc bước lên đỡ lời, Ngô thị do dự một chút rồi lại nói: “Chính vì hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội con nên mới không thể tha cho đứa nô tài mất dạy như vậy, đừng để cho người khác phải chê cười!”

Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng vả miệng đôm đốp, Diêu Cẩm Ngọc suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, nghe thấy vậy sắc mặt trở nên bối rối lúng túng, Ngô thị thì đã cười đến thoải mái, an ủi Cẩm Sắt đang nhắm chặt mắt thở hổn hển lấy hơi, nói: “Được rồi, được rồi, đứa nha hoàn này không đáng để con phải tức giận như thế... Lăng San dù hôm nay hành động không thỏa đáng, nhưng thường ngày vẫn hầu hạ rất ổn thỏa, nếu con không thích nó thì sau này thím sẽ đổi cho một đứa khác tốt hơn.”

Cẩm Sắt lúc này mới tỏ vẻ yếu ớt mở mắt ra, hai mắt rưng rưng, nói: “Ân tình thím dành cho Cẩm Sắt, con sẽ nhớ kỹ...

Chẳng qua hôm nay đúng là lễ mừng thọ của lão thái thái, thân thể con lại yếu ớt thế này, sọ là không thể đến dập đầu chúc thọ lão thái thái được...”

Ngô thị mỉm cười an ủi Cẩm Sắt vài câu, Cẩm Sắt mới tỏ vẻ ngại ngùng mà nói: “Thím à, con muốn ăn kẹo đường hiệu Lão Phúc...”

Ngô thị nghe thấy thế thì lắc đầu đầy yêu thương: “Thật đúng là một đứa trẻ, nào có đáng gì, thím gọi Lăng Sương rời phủ mua cho người luôn đây.”

Cẩm Sắt vội nói: “Hôm nay khách khứa tới nhà rất nhiều, bên cạnh thím chắc chắn rất thiếu người, Cẩm Sắt không thể giúp thím đã là có lỗi, sao dám làm loạn thêm nữa? Việc nhỏ như thế này để con bảo Kiêm Nhi và Bạch Hạc ra ngoài một chuyến là được.”

Ngô thị thấy nàng nói cũng đúng, liền gật đầu nói: “Thím biết ngươi là người hiểu chuyện mà, được rồi, gọi Kiêm Nhi đi với ta lấy lệnh bài ra phủ, con mau ngủ đi, đừng để bị mệt mỏi thêm nữa.”

Cẩm Sắt lúc này mới vui vẻ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt yên ổn như đã ngủ say, thấy nàng ngủ rồi Ngô thị mới hoàn toàn yên lòng, vội vàng cùng Diêu Cẩm Ngọc và bọn hạ nhân rời đi.

Trong phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Cẩm Sắt mở mắt ra, mỉm cười. Ngô thị là người xem trọng nhất thanh danh, nhưng nàng ta không biết đây vốn là con dao hai lưỡi, nếu biết cách dùng cho tốt thì nàng có thể biến nó thành vũ khí sắc bén đâm ngược lại nàng ta. Nếu không phải Ngô thị sợ bị người khác chê cười thì sao nàng ta lại có thể dễ dàng xử phạt Lăng San được, mà nàng ta không trừng trị Lăng San thì bản thân Cẩm Sắt sao có thể rời phủ đi tìm Văn Thanh được đây...

Vương ma ma tiễn bước Ngô thị, sau đó quay về viện phân công công việc cho đám nô tỳ, bà vừa bước vào phòng đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, nghe ra giống giọng Bạch Chỉ đang lo lắng sốt ruột.

Vương ma ma kinh ngạc vô cùng, thầm trách sao hôm nay Bạch Chỉ làm việc cũng không làm người ta bớt lo thế này, sao lại gây ầm ĩ khi tiểu thư đang ngủ. Khi bà bước nhanh vào phòng trong thì giật mình kinh hãi, Cẩm Sắt đáng lẽ phải nằm ở trên giường thì đang bước xuống, trong khi đó Bạch Chỉ đỡ nàng đi tới phía bàn tròn.

”Tiểu thư muốn làm gì vậy...”

”Vú à, ta hiện giờ nhất định phải ra phủ một chuyến, Văn Thanh đang gặp nguy hiểm!” Vương ma ma còn chưa nói xong đã bị Cẩm Sắt gấp giọng cắt ngang.

Vương ma ma thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, mặc dù còn rất nghi ngờ, nhưng trong nháy mắt liền hiểu ra, hành động khi nãy của tiểu thư rõ ràng là để lừa gạt đám người Ngô thị, tiểu thiếu gia... Chẳng lẽ tiểu thiếu gia có chuyện gì bất trắc sao?! Nhưng làm sao tiểu thư lại biết được?!

Vương ma ma không kịp suy nghĩ cho rõ ràng thì Cầm Sắt nói tiếp: “Ta hiện giờ không có thời gian giải thích rõ cho vú được, vú chỉ cần biết rằng Văn Thanh hiện giờ đang gặp nguy hiểm, nếu không kịp thời ngăn chặn thì sẽ nguy ngập đến tính mạng!

Vú à, người thu xếp nhanh một chút, chờ Kiêm Nhi đi lấy lệnh bài ra phủ trở về, ta sẽ lập tức hóa trang thành Bạch Hạc rời phủ cùng nàng!”

Vương ma ma tai nghe Cẩm Sắt nói Diêu Văn Thanh đang gặp nạn nguy hiểm đến tính mạng, mắt thấy Cẩm Sắt cấp bách thành dáng vẻ như vậy, thấy hành động của nàng dù cực kỳ không ổn nhưng trong lòng bà giờ phút này tràn ngập sự hoảng sợ, đành chỉ biết nghe theo nàng thôi.

Thứ nhất bà biết rõ Cẩm Sắt từ trước đến giờ là người luôn luôn có chủ kiến, thứ hai cũng sợ Cẩm Sắt nói việc Diêu Văn Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn là sự thật, bà đè nén lòng nghi ngờ dào dạt lại, vội vàng nghe theo lời Cẩm Sắt, bảo Bạch Chỉ để ý trông coi sân viện, còn bà thì len lén đi lấy một bộ quần áo nha hoàn đưa cho Cẩm Sắt thay.

Thu xếp thỏa đáng xong, Vương ma ma thấy sắc mặt Cẩm Sắt mặc dù tái nhợt thiếu sức sống, nhưng nàng vừa ăn không ít, lại được Bạch Hạc từng học qua y thuật xoa bóp tay chân, máu huyết thông suốt, dáng đi vững vàng thì lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng mà nói.

”Tiểu thư à... Hay để lão nô thay người đi xem sao? Tiểu thư nếu cứ đi như vậy gặp chuyện bất trắc ở bên ngoài thì lão nô sống sao bây giờ!”

Cẩm Sắt nói bằng giọng đầy kiên định: “Chỉ là việc đi mua kẹo đường, nếu vú nuôi rời phủ chắc chắn sẽ làm Ngô thị sinh lòng nghi ngờ, ngược lại làm hỏng chuyện. Ngoại trừ vú và Liễu ma ma ra, để bọn nha hoàn ở lại ta không yên tâm, Bạch Chỉ tuy chín chắn, nhưng Văn Thanh tính tình nóng nảy, ta rốt cuộc không thể yên tâm được, vú à, việc này nhất định không thể thất bại, Văn Thanh nếu gặp chuyện gì thì ta mới thật sự không thể sống nổi nữa!”

Hôm nay Cẩm Sắt nhớ rõ chuyện tình của em trai nên mới gắng sức tỉnh dậy, vừa tỉnh lại nàng vẫn luôn thấy nôn nóng không thôi, kìm nén hết sức để bản thân không trở nên hoảng loạn. Vì nàng hiểu được, chỉ có để cho chính bản thân Ngô thị tới xem qua nàng thì nàng ta mới có thể lơ là mất cảnh giác, chính bản thân mình mới có thể thuận lợi rời phủ, mới có thể nhân cơ hội mà khống chế Lăng San trước.

Hiện giờ mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, Cẩm Sắt một phút cũng không muốn chậm trễ, nàng rất sợ không cứu kịp em trai, một lần nữa lại phải ăn năn hối hận cả đời.

Vương ma ma thấy Cẩm Sắt chín chắn dịu dàng biến thành gấp gáp như vậy, trong lòng bà không ngừng lo lắng nhưng cũng biết sự tình nghiêm trọng, bà không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Tiểu thư nhất định phải bình tĩnh cẩn thận, lão nô lập tức đi thu xếp mọi việc, trong phủ đã có lão nô, tiểu thư xin cứ yên tâm.”

Một lát sau, Cẩm Sắt đeo khăn che mặt mang theo Kiêm Nhi cùng nhau ra viện, đi thẳng đến cửa sau, Vương ma ma sai Đông Tuyết đi ra ngoài trước. Cẩm Sắt và Kiêm Nhi tới cửa sau thì gặp ma ma quản sự đang phát tiền thưởng, hôm nay nhân lễ mừng thọ của lão thái thái nên cứ bốn người sẽ được phát thêm đồ ăn. Bên trong phòng bọn hạ nhân đang mở tiệc liên hoan, ai ai cũng vui mừng, làm gì có người nào để ý đến nhóm người Cẩm Sắt nữa?

Thấy các nàng cầm lệnh bài của Ngô thị, lại biết hai người muốn đi mua đồ ăn vặt cho Tứ tiểu thư vừa mới tỉnh lại, bọn họ lập tức mở rộng cửa để các nàng đi.

Đến khi hai chân chạm vào nền đất ngoài bức tường cao cao thì Cẩm Sắt mới thở ra một hơi, hóa ra nàng đã đánh giá cao sức khỏe của bản thân mình, đi liền một mạch một đoạn đường dài làm hai chân nàng như muốn nhũn ra.

Kiêm Nhi thấy Cẩm Sắt mệt mỏi thì bước tới gần, vội đỡ lấy nàng, thế nhưng Cẩm Sắt nhíu mày rồi nói: “Ngươi tới cửa ngách gặp phu xe, bảo hắn đánh xe ngựa lại đây, ta chờ ở chỗ này, phải nhanh lên!”

Kiêm Nhi thấy lòng bàn tay Cẩm Sắt toàn mồ hôi lạnh thì không dám dây dưa thêm nữa, vội vàng chạy về phía để xe ngựa ở góc phía Tây phủ.

Cẩm Sắt dịch vài bước dựa vào cửa, nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng đang tính toán xem lát nữa gặp em trai thì phải hành động thế nào thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì ngựa hí vang một tiếng, giọng nói đàn ông trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai.

”Này, đây là cửa sau của Diêu phủ phải không?”

Cẩm Sắt theo bản năng ngoảnh đầu lại, tức thì nhìn thấy một chàng trai cưỡi trên lưng một con ngựa cao to đen bóng, dáng người hắn cao lớn như cây thông, ánh mặt trời đang dần lên cao từ sau lưng hắn, hắt tia sáng ảo diệu lên trên khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được ngũ quan sắc nét và làn da màu đồng.

Cẩm Sắt cảm thấy từ người hắn toát ra hơi thở của những con hãn huyết bảo mã phi nhanh trên thảo nguyên, mang theo khí phách hào hùng xen lẫn cá tính ngông cuồng. Liếc mắt một cái nàng nhìn thấy trang phục của hắn, đúng là của người nước ngoài, không hiểu hắn tìm tới Diêu phủ làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.