Danh Gia Vọng Tộc

Chương 11: Trùng sinh (sống lại)




Lần này Cẩm Sắt cứ tưởng rằng bản thân mình đã chết rồi, nàng nghĩ nàng đang bị ngọn lửa địa ngục thiêu cháy bừng bừng, cả người chỗ nào cũng nóng rẫy, đầu óc cứ như bị thứ gì đó chặn lại, nhốt vào một chỗ, nàng không thể tự suy nghĩ, tư duy như bình thường được.

Không biết đã trải qua bao lâu rồi mà cái đầu nóng hầm hập mới bắt đầu có cảm giác một chút, gương mặt của ông nội, cha mẹ và em trai cứ liên tục hiện lên rong đầu nàng, đôi khi xen lẫn cả những cảnh tượng ở Võ An hầu phủ. Lại chẳng biết lâu hay chóng, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy có người đi qua đi lại ở bên cạnh, dường như ở xa xa có tiếng nói chuyện đứt quãng không rõ ràng, mồm nàng hình như còn bị ép mở ra, nước đắng tràn vào, nàng nuốt xuống theo bản năng.

Một hồi tỉnh một hồi mê, rốt cuộc nàng cuối cùng cũng có thể nhận thức xung quanh một chút, nàng chậm chạp dùng hết sức lực để suy đoán nguồn gốc những giọng nói này, nhưng khi nghe rõ ràng rồi nàng lại thấy kinh ngạc vạn phần.

”Tất cả đều do Đại tiểu thư, rõ ràng biết tiểu thư nhà chúng ta đang có bệnh, cũng hiểu rõ tính tình tiểu thư cố chấp đến vậy, thế mà Đại tiểu thư còn cho tặng sách sang đây, làm hại tiểu thư thức trắng đêm đọc sách nên bệnh mới càng thêm nặng...”

”Sao ngươi lại nói chủ nhân như thế, quyển “Thảo đường văn tập” kia vốn là ấn bản số lượng hạn chế của tiền triều, tiểu thư thích thú đã lâu, Đại tiểu thư làm thế cũng là muốn tiểu thư nhà chúng ta được vui vẻ thôi.. Nếu có trách thì chỉ trách tính tình tiểu thư thôi, cứ đụng đến sách là quên hết mọi thứ, bây giờ chăm sóc tiểu thư cho tử tế là được rồi... Nhất định phải khuyên nhủ tiểu thư nương cho tốt...”

”Bạch Chỉ, bệnh của cô nương hôm nay có vẻ đỡ hơn rồi, độ nóng cũng giảm đi nhiều... Ngươi đi báo với tiểu thiếu gia một tiếng, tiểu thiếu gia hai ngày liền ăn ngủ không ngon vì lo cho tiểu thư đấy...”

”Ngày mai là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của lão thái thái rồi, nghe nói phu nhân Võ An hầu mang theo thế tử vội tới mừng thọ lão thái thái, không biết tiểu thư có khỏi bệnh kịp không nữa...”

...

”Thảo đường văn tập? Bạch Chỉ? Tiểu thiếu gia? Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão thái thái? Võ An hầu phu nhân và thế tử đều tới, bị bệnh, nàng mắc bệnh ư... Sau khi phân biệt rõ những âm thanh lộn xộn xen lẫn tiếng nói chuyện mơ hồ này, hiểu rõ tình trạng của bản thân, Cẩm Sắt cảm thấy vô cùng hỗn loạn, bàng hoàng, mờ mịt, sợ hãi, sau đó khi mọi thứ rõ ràng trở lại, nàng chợt cảm thấy mong đợi vô cùng, cuối cùng không khỏi vui mừng quá đỗi mà rơi nước mắt.

Cứ tưởng rằng đã chết, hoá ra lại được sống lại, hai ngày nay bên tai toàn tiếng bọn nha hoàn tán gẫu đã khiến nàng xác định rõ bản thân mình thật sự được sống lại, hơn nữa còn sống lại vào thời điểm sáu năm trước.

Trời xanh thương xót, cho nàng một cơ hội sống lại, lần này nàng không cầu giàu sang phú quý, không cầu có quyền lực, được người ngưỡng mộ, nàng không cần tài năng nổi danh như Trạng Nguyên, không cần dung mạo chấn động Giang Nam, lại càng không mong chờ vào phu quân duyên phận, chỉ cầu duy nhất một việc là có thể bảo vệ được em trai, sống không hổ thẹn với lòng, không hổ thẹn với những thân nhân đang an nghỉ ngàn thu dưới lòng đất kia.

Biết được bản thân sống lại, nghĩ đến đủ việc ở kiếp trước, Cẩm Sắt cố mở mắt hết sức, nhưng cơ thể lại không hề nghe theo sự điều khiển của bộ não, cả người bủn rủn mệt mỏi, thậm chí ngay cả việc giữ đầu óc tỉnh táo trong một lúc lâu nàng cũng không làm được. Nàng hiểu rõ bản thân đúng là đang bị bệnh, kiếp trước vào năm 11 tuổi nàng quả thực đã bị bệnh nặng đến suýt chết.

Nghĩ đến việc trong lần bị bệnh nghiêm trọng này cũng đúng là lúc một số chuyện quan trọng phát sinh, số phận của nàng và em trai sau này có liên quan chặt chẽ đến sự tình lần này, đặc biệt trong lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão thái thái, em trai ra ngoài bị thương nặng đến mức chữa trị không kịp mà trở thành người tàn tật, Cẩm Sắt càng cố gắng uống thuốc, càng cố gắng liều mạng muốn tỉnh dậy.

Ông trời ơi, ông đã thương xót làm cho con sống lại thì đừng để cho đại họa đó lại xảy ra, đừng để cho con rơi vào thế “mất bò mới lo làm chuồng”, hãy để cho con có thể nghịch thiên sửa mệnh!

Nàng cứ miên man suy nghĩ, cuối cùng vào sáng sớm tinh mơ, tại thời điểm quan trọng nhất thì nàng tỉnh lại. Khi trướng màn màu xanh nước biển đập vào tầm mắt, Cẩm Sắt khẽ hít sâu một hơi.

Nàng nhìn ra xung quanh, phía Nam phòng là bậu cửa sổ gồm bốn tấm ván ghép lại, ở trên treo tấm màn lụa vàng nhạt, từng sợi nắng mặt trời từ phía ngoài chiếu vào như những làn khói mờ ảo ấm áp, phía Đông phòng trên tường treo một bức Tiêu Hàn đồ*, phía Bắc phòng đặt một tấm bình phong chắn với phòng khách bên ngoài, qua tấm voan mỏng thêu hình hoa lan còn mang máng thấy được chiếc bàn dài đặt cây mộc cầm và giá sách... Cảnh tượng này rõ ràng là khuê phòng Y Huyền viện tại Diêu phủ khi nàng còn chưa xuất giá.

*Tiêu Hàn đồ: bức tranh trừ khí lạnh. Mộc cầm: đàn gỗ.

Bức Tiêu Hàn đồ kia do chính tay nàng thêu năm 10 tuổi, trong tranh thêu hình một gốc cây mai, mỗi ngày nàng thêu một đóa hoa mai lên trên cành, đến giờ trong tranh có hai cành hoa mai gồm 23 đóa, hơn nữa nàng bị ốm ba ngày, đáng nhẽ ra phải thêu thêm ba đóa hoa nữa, tính đến hôm nay phải thêu sang hàng thứ 9 tiếp theo tới bông hoa thứ 27, vậy tính cả ngày hôm nay vừa đúng là ngày 28/11 năm Vạn Khánh thứ nhất, cũng là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Diêu lão thái thái, bà nội của Diêu Cẩm Ngọc.

Ánh mắt lại lần nữa chuyển xuống dưới giường, chỉ thấy đặt một đôi giày thêu khéo léo xinh xắn, nàng nhìn về phía đôi chân của chính mình, trong trắng nhỏ nhắn như đôi chân của một bé gái, suy nghĩ của nàng đã hoàn toàn được chứng thực, hoá ra tất cả mọi thứ đều không phải là một giấc mơ, Cẩm Sắt bất giác thấy tim đập dồn dập như trống, vui mừng rơi nước mắt như mưa. Thời gian, thực sự, thực sự đã chảy ngược vì nàng.

”Tiểu thư? Tiểu thư tỉnh rồi!”

Trong phòng chợt bừng lên ánh sáng, Cẩm Sắt ngẩng đầu đã thấy một cô gái mặc trang phục xanh biếc, thắt lưng bó sát vào chiếc áo kết hợp với chiếc váy màu xanh đen, trên đầu đeo khăn bằng vải thô màu hồng, để tóc theo kiểu nha hoàn đang bê chậu nước bằng đồng tiến vào, trông thấy nàng tỉnh dậy vội vàng kêu to, trong giọng nói lại toát lên sự vui vẻ.

Bên ngoài vang tiếng động, cô gái bước nhanh tới trước giường, vừa cười vừa đặt bồn nước lên trên bàn, một mặt khoác thêm chiếc áo choàng bằng lông chồn màu tím lên người Cẩm Sắt rồi nâng người nàng dậy dựa vào gối, một mặt nói: “Tiểu rốt cuộc cũng tỉnh lại, tiểu thư hôn mê 3 ngày rồi, đại phu nói nếu tiểu thư không tỉnh lại thì chỉ sợ... Coi cái mồm xúi quẩy của nô tỳ này, tiểu thư làm sao mà không tỉnh lại được chứ, hiện giờ không phải tiểu thư đã ổn rồi sao!”

Nàng ta trông khá xinh đẹp, tuổi khoảng 14, 15 tuổi, tư thái yểu điệu, da mặt trắng ngần, nhất là đôi mắt rất linh động, mỗi khi cất tiếng nói thì vẻ mặt sáng láng hồng hào hẳn lên càng làm cho khuôn mặt thêm rực rỡ sáng sủa.

Thấy Cẩm Sắt nhấp môi muốn nói, nàng ta liền cười nói: “Tiểu thư đừng vội nói chuyện mà mệt cổ họng, chờ một chút nô tỳ mang súp tới cho tiểu thư uống cho nhuận họng rồi nói sau. Nô tỳ ngay lập tức đi báo cho phu nhân, phu nhân ba ngày hôm nay đều nhớ đến người, sáng sớm hôm nay còn cử Lăng Nhạn tỷ tỷ sang đây để chăm sóc cho cô nương nữa. Bạch Lộ, Bạch Hạc, các ngươi trông chừng cô nương cho cẩn thận, đừng để cô nương lại nhiễm lạnh nữa.”

Khi nàng ta đang nói chuyện đã có bốn tiểu nha hoàn bước vào phòng, tuổi tác so với nàng ta đều nhỏ hơn một chút, khoảng tầm 10 tuổi, Cẩm Sắt nhìn Bạch Lộ một cái rồi chuyển mắt, mở miệng nói: “Không cần đâu Lăng San“. Giọng nói của nàng tuy trầm thấp nhưng lại như một câu mệnh lệnh đầy nghiêm túc và kiên trì.

Lăng San nghe thấy thế thì dừng lại, quay đầu lại nhìn Cẩm Sắt, trong mắt nàng ta toát ra vẻ tìm tòi ngạc nhiên. Cẩm Sắt thấy giọng nói của mình có vẻ hơi nghiêm trọng quá thì liền ho hai tiếng, cúi mắt xuống, nhân khi Bạch Hạc đưa cho nàng cốc trà mật ong thì nàng mới hướng về phía Lăng San mà cười nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ lão thái thái, lát nữa khách khứa sẽ tới rất nhiều, thím có lẽ đang rất bận rộn, mấy ngày nay lo công chuyện chắc hẳn rất mệt mỏi, hôm nay ta đã tỉnh lại rồi thì không còn đáng ngại nữa, đừng để thím lại phải chạy qua chạy lại, chờ đến buổi tối ngươi đến báo cho thím cũng được mà. Lăng San à, hiện giờ ta rất đói bụng, miệng đắng ngắt, khó chịu quá.”

Trong một lúc nàng mất sức nói nhiều đến thế này nên bắt đầu thở hổn hển không ra hơi, Lăng San bước lên xoa lưng giúp nàng hít thở cho dễ rồi nói: “Cô nương chớ vội, nô tỳ gọi người mang cơm lên ngay đây“.

Nàng ta còn chưa nói dứt câu thì lại có hai người khác bước vào phòng, đi trước chính là một bà vú khoảng tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt thuôn dài, lông mày đậm và dài hơn so với người bình thường, vì lông mày quá dài nên mi tâm trũng sâu khiến cho bà có vẻ hơi nghiêm khắc. Sau lưng bà là đứa nha hoàn ăn mặc giống Lăng San, trông còn nhỏ nhưng cũng khoảng 12, 13 tuổi, tay cầm cái khay, phía trên đặt vài đĩa đồ ăn sáng tinh xảo và một chén thuốc.

Ma ma đi vào phòng tức thì bước nhanh tới trước giường, nhìn thấy Cẩm Sắt mỉm cười với mình mà rưng rưng nước mắt, run giọng nói: “Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, lão nô... lão nô có lỗi với Thiếu phu nhân, lão nô không chăm sóc được tốt cho cô nương, lão nô là kẻ có tội.”

”Vương ma ma đừng thương tâm như vậy, hiện giờ không phải cô nương ổn rồi sao, người mà còn như thế nữa không phải lại làm cô nương đau lòng sao? Ngày thường ma ma vẫn là người thường xuyên dạy bảo chúng nô tỳ, trái lại hôm nay chính bản thân người sao lại lẩn thẩn như thế chứ. Cô nương vừa mới kêu đói bụng kìa, để nô tỳ cho cô nương xem đồ ăn đã?” Bạch Chỉ đi theo Vương ma ma nở nụ cười trêu đùa bà, cô bé nói lời lẽ dí dỏm, nét mặt vô cùng vui vẻ nhưng đôi mắt bất giác cũng đỏ hồng lên.

Cẩm Sắt cảm động nhìn hai người, trong lòng tràn ngập sự cảm kích. Vương ma ma và Bạch Chỉ đều là những người mà mẹ ruột nàng để lại, năm đó ông nội từ quan rời kinh đã cho bọn hạ nhân rời phủ gần hết, sau đó khi ông nội trên đường xuôi về phương Nam trở lại cố hương không may mắc bệnh qua đời, bọn hạ nhân càng bỏ đi rất nhiều, hiện giờ đi theo chị em Cẩm Sắt vào ở trong Diêu phủ chỉ còn lại có vài người mà thôi.

Mà Bạch Chỉ lúc năm tuổi đã vào phủ, luôn luôn hầu hạ bên người Cẩm Sắt, Vương ma ma càng là nhũ mẫu của nàng, kiếp trước Vương ma ma vì bảo vệ an toàn cho nàng khi loạn Kim Châu mà chết một cách bi thảm, Bạch Chỉ thì bị Nhị thiếu gia làm nhục nên đâm đầu vào hòn giả sơn mà chết, hôm nay nhìn thấy hai người một lần nữa ở bên cạnh mình, Cẩm Sắt sao có thể không vui mừng đến rơi nước mắt?

Có các nàng ấy cùng Kiêm Nhi và Liễu ma ma ở đây, Cẩm Sắt không tin bản thân nàng không thể tự mình nghịch thiên sửa mệnh, bảo vệ em trai thật chu toàn!

Cẩm Sắt càng nghĩ ánh mắt càng trong veo, một bên Lăng San thấy Vương ma ma và Bạch Chỉ tiến lên thì liền lui dần ra sau, đánh mắt rất nhanh sang Bạch Lộ, Bạch Lộ hiểu ý tức thì lợi dụng không ai chú ý len lén chuồn ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.