Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 27: Hiểu Yến và Hàn Mộng Vân




Ngay ngày ho6m sau, Kỷ Lang bắt đầu giao việc cho mọi người. Một nhóm điều tra đối thủ cạnh tranh Chương Hiểu Yến, nhóm khác điều tra bạn thân của nạn nhân, Nghê Thiến.

Hôm nay sau khi dạy xong tiết cuối cùng Tô Niệm Đường cũng đến thẳng Sở Sự Vụ, xin được tham dự vào vụ án này.

Kỷ Lang hiểu cô đang lo lắng chuyện gì nên cũng ngầm thừa nhận yêu cầu này của cô.

“Sếp! Vụ án nữ sinh ngã lầu đã xuất hiện trên tập san lá cải rồi nè!”, mới sáng sớm, Tiết Nhạc đã đưa ra quyển báo lá cải cho Kỷ Lang xem.

Ngôi sao mới của làng giải trí ngã lầu chết thảm, những nghi ngờ ẩn sau cái chết được cho là tự sát

Vụ án này không chỉ cảnh sát đang điều tra mà ngay cả phóng viên giải trí cũng đều mong muốn nắm giữ một phần tư liệu, ngay cả bản tin cũng đều giải thích vụ án khá tỉ mỉ, thông tin không khác chút nào với những gì bên Kỷ Lang điều tra được, có điều không hề đề cập đến thân phận của Cố Minh Sinh, dù sao tập san này vẫn còn muốn sống sót tại thành phố Bắc.

“Tôi cùng Đường Đường đi điều tra Chương Hiểu Yến, Mục Y cùng Triệu Trạch điều tra Nghê Thiến còn Lê Huy và Tiểu Tiết tiếp tục điều tra thêm thông tin về mối quan hệ xung quanh Cố Minh Sinh.”

“Được! Không thành vấn đề, em bảo đảm sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”, Tiết Nhạc vỗ ngực tự tin.

“Sếp! Tại sao lại để người ngoài tham gia vào vụ án này, trước đây chỉ có người bên Sở chúng ta điều tra mà”, Mục Y có chút bất mãn, “Hơn nữa em nghe Lê Huy nói cô ấy có mối quan hệ với kẻ tình nghi, lại là tình địch của nạn nhân, như vậy tham gia vào vụ án này có được hay không?”

Trên nguyên tắc, nếu bất cứ người nào có dính líu đến vụ án đều không được tiếp xúc vụ án, nhưng dù sao đây không phải là Cục cảnh sát, không cần tuân thủ nhiều quy định như vậy.

Tô Niệm Đường cười nói: “Không phải nhờ sự tham gia của tôi mới có thể khiến việc phân công công tác trở nên đồng đều hay sao, hay cô muốn ai trong nhóm này đơn độc đi điều tra?”, Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn Mục Y, nhàn nhạt đáp lời.

Mục Y cứng họng, vào lúc này cô nói gì cũng không được, nếu cô cùng sếp một tổ, vậy Triệu Trạch lạc đàn. Tuy anh ta sẽ không nói gì, nhưng dù sao tất cả đều là đồng nghiệp, như vậy cũng không tốt. Nhưng Mục Y vẫn chưa phục: “Cô cũng đâu biết phá án, theo sếp cũng vô dụng.”

Tô Niệm Đường gật đầu: “Tôi không biết phá án nhưng biết nhìn người.”

Mỗi một nhận xét của Tô Niệm Đường đưa ra đều rất chuẩn, đây là chuyện không thể nghi ngờ, Mục Y không còn lời nào để nói.

Chương Hiểu Yến cũng là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, là nhân vật đối đầu với Hàn Mộng Vân, hai người lúc nào cũng giành giật nhau. Hiện tại hai người đang ngầm đối đầu giành suất làm người mẫu của công ty quảng cáo. Nếu một trong trong hai người thành công sẽ được ký hợp đồng trở thành người mẫu độc quyền của công ty, được đào tạo bài bản.

Bởi vì Hàn Mộng Vân đã tử vong nên cơ hội này đã về tay của Chương Hiểu Yến, cuối cùng cô ta có thể vui vẻ nhận lời chúc tụng của mọi người.

Khi Tô Niệm Đường và Kỷ Lang tìm đến, Chương Hiểu Yến đang cùng các bạn hát karaoke. Cô ta hát rất hay, đang ca hát cũng khá vui vẻ, nhưng đan xen vào đó có chút trống rỗng. Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đứng ngoài cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.

Sự xuất hiện của Kỷ Lang đã cắt đứt âm thanh trong phòng, anh liếc một vòng, cuối cùng khóa chặt ánh mắt vào cô gái đang đứng hát kia. Trong phòng riêng có sáu người, nam nữ đều có đủ, tất cả đều trang điểm rất đẹp, không hề có chút dáng vẻ nào của một sinh viên còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Còn người đứng trước micro, Chương Hiểu Yến ăn mặc khá ‘mát mẻ’, quần short cực ngắn phối chiếc thắt lưng, gương mặt trang điểm đậm, đặc biệt màu môi đỏ chót.

“Mấy người là ai?”, Chương Hiểu Yến bất mãn hỏi.

“Tôi tìm cô để hỏi thêm thông tin về Hàn Mộng Vân”. Kỷ Lang cau mày, ở đây không được sáng lắm, tầm mắt mờ mịt, cả không gian như rơi vào ảo ảnh.

“Chuyện cô gái đó thì liên quan gì đến tôi. Mà không phải nghe nói đã bắt được nghi phạm rồi sao?”, thanh âm Chương Hiểu Yến vang lên vài phần đắc ý cùng trêu ghẹo.

“Đúng vậy! Chính là nam thần của trường chúng tôi Cố Minh Sinh”, bạn của Chương Hiểu Yến tiếp lời.

“Cô có vẻ rất đắc ý?”, Tô Niệm Đường đột nhiên mở miệng nói, “Bởi một khi Hàn Mộng Vân vẫn còn sống, vẫn còn là một uy hiếp đối với cô? Cô ta cái gì cũng tranh đoạt với cô, từ quảng cáo, cho đến thành tích học tập, thậm chí ngay cả người cô thích cô ta cũng tuyên bố thuộc về cô ta, vì vậy cô hận cô ta. Bây giờ cô ta chết rồi, chẳng ai tranh với cô, cô hiển nhiên sẽ đạt được tất cả điều mình muốn đúng không?”

Chương Hiểu Yến bị Tô Niệm Đường chất vấn, lui về sau vài bước, hòa hoãn, hai tay vòng trước ngực, thẹn quá hóa giận: “Đây không phải cô giáo Tô sao? Sao giờ này lại không chịu lên lớp ‘Tâm lý’ mà lại có nhã hừng ở đây biến thành trinh thám phá án?”

Tô Niệm Đường hừ nhẹ: “Cô muốn lảng qua chuyện khác sao? Hai tay khoanh trước ngực biểu thị những lời tôi vừa nói trúng tim đen của cô, vì vậy cô dùng hai tay vòng lại theo bản năng để bảo vệ thân thể, cùng là tư thế tự bảo vệ mình.”

Chương Hiểu Yến sững người, lập tức thả hai tay xuống: “Tôi không có …”

“Nếu như cô muốn chứng minh mình vô tội thì mau phối hợp trả lời các câu hỏi của chúng tôi. Chúng tôi không hàm oan người vô tội. Hơn nữa, cô muốn nhìn thấy Cố Minh Sinh bị oan ư?”

“… Các cậu chơi tiếp đi, tớ ra ngoài với bọn họ một lát.”

*

“Thứ bảy khoảng một giờ chiều cô ở đâu?”

Căn cứ theo thông tin của Lê Huy, lúc nghe nói có người té lầu, anh ta liền lập tức chạy tới, lúc đó khoảng một giờ.

“Tôi lúc đó ở trong phòng luyện tập biểu diễn, dù sao tôi vẫn còn phải ganh đua với Hàn Mộng Vân?”

“Ai có thể chứng minh cho cô?”

Chương Hiểu Yến lắc đầu: “Bởi vì là thứ bảy, nên trong khoa chúng tôi không có ai, toàn bộ tầng lầu không có một ai. Lúc đó tôi ở trên lầu nghe thấy tiếng ồn ào phía dưới nên chạy đến trước cửa sổ xem, kết quả tôi nhìn thấy đám đông tụ tập phía đằng kia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên tôi tò mò đi xuống, ai ngờ Hàn Mộng Vân đã chết.

Cô ta ngã ngữa trên nền đất khóe môi vẫn nở nụ cười, vẻ mặt giống như đang cười nhạo tôi, phảng phất như muốn nói với tôi cho dù cô ta chết rồi, tôi cũng không thắng được cô ta. Tôi sợ lắm, cũng rất tức giận nên liền bỏ đi.

“Cô nói, khi Hàn Mộng Vân ngã lầu, cô đang ở trên lầu?”, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn nhau.

“Đúng, nhưng tôi không giết cô ta, mọi người đừng đổ oan cho tôi”, Chương Hiểu Yến la lớn giải thích.

“Phòng luyện tập của cô ở tầng mấy?”

“… Tầng năm.”

Từ tầng năm lên tầng thượng đẩy ngã nạn nhân, rồi sau đó hoàn toàn có đủ thời gian để rời khỏi. Vụ án trở nên rắc rối hơn, trong khoảng thời gian xảy ra án mạng trên lầu lại không phát hiện ra nhân vật khả nghi.

“Cô nói cho chúng tôi biết một chút tại sao cô và Hàn Mộng Vân luôn đối đầu nhau?”

Chương Hiểu Yến cắn môi, còn đang lo lắng sợ bọn họ hiểu lầm, cuối cùng cô cúi đầu: “Bởi vì gia cảnh của tôi không khá giả, có thể học được trường Đại học Y là tốt lắm rồi, vì vậy tôi luôn muốn trở nên nổi bật trước mọi người xung quanh.

Vừa bắt đầu vào học, quả thực tôi, Hàn Mộng Vân và Nghê Thiến là bạn thân. Nghê Thiến chính là con chó đi theo đuôi cô ta. Nghê Thiến và tôi gia cảnh tầm thường, Hàn Mộng Vân thấy gia đình chúng tôi khó khăn đôi khi còn giúp tay tương trợ.

Nhưng chung đụng lâu ngày mới biết cô ta rất ích kỷ, bởi vì đã từng nhận ân huệ cũa cô ta nên tôi không dám làm nghịch ý, nếu không cô ta sẽ lấy chuyện này phanh phui để mọi người đều biết.

Tôi không chịu được, nên tranh cãi với cô ta, cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ coi tôi là bạn, trắng trợn nói tôi là con chó Nhật của cô ta, nói tôi nợ tiền không trả. Cô ta biểu hiện bộ mặt đáng thương trước mặt mọi người, hơn nữa từ trước đến nay cô ta luôn ra vẻ đoan trang thùy mỵ trước mặt mọi người nên bọn họ đều tin cô ta.

Sau khi đoạn giao với Hàn Mộng Vân, tôi vừa đi học vừa đi làm, cuối cùng cũng trả hết nợ cho cô ta. Ngày hôm ấy, tôi cầm một bao tiền ném trước mặt cô ta và đám bạn học, vạch trần bộ mặt thật của Hàn Mộng Vân, kể từ đó mối quan hệ của chúng tôi chấm dứt”, Chương Hiểu Yến nói đên đây, trên môi phảng phất ý cười, “Chỉ có cô ngốc Nghê Thiến kia, đúng là con chó bây giờ vẫn còn dựa chân cô ta để sống.”

Trong trường học không hiếm gặp trường hợp đã từng là bạn tốt sau này trở mặt thành kẻ thù, nhưng chuyện như Chương Hiểu Yến và Hàn Mộng Vân đúng là hiếm có. Thế nhưng nói thế nào chăng nữa, Chương Hiểu Yến có đầy đủ động cơ giết người, ngay cả thời gian giết người cũng vừa khít, so ra mối hiềm nghi của cô ta còn lớn hơn Cố Minh Sinh gấp nhiều lần.

Khi Chương Hiểu Yến rời đi, Kỷ Lang nói với Tô Niệm Đường: “Đường Đường, em cảm thấy thế nào?”

Tô Niệm Đường nhướn mi, chậm rãi lắc đầu: “Tạm thời em vẫn chưa thấy bất cứ biểu hiện gì đáng nghi, dáng vẻ của cô ta không giống nói dối. Căn cứ theo lời cô ta nói, em cảm thấy cô ta cũng không cần thiết nói dối, vì vậy em vẫn chưa nhìn ra được sơ hở nào.”

Kỷ Lang gật đầu tán thành: “Tuy nhiên tư thế tử vong và chiếc cúc áo trong lòng bàn tay của nạn nhân vẫn là điểm rất đáng ngờ. Tình huống như vậy chỉ có thể có hai khả năng xảy ra, một là đúng là Cố Minh Sinh giết người, hai là hung thủ là người muốn hãm hại Cố Minh Sinh.” Nếu như có kẻ muốn hãm hại Cố Minh Sinh, vụ án này cần nhìn từ góc độ khác để điều tra, là ai lại thù hằn đến mức muốn hãm hại Cố Minh Sinh như vậy?

Tô Niệm Đường thở hắt ra một hơi: “Tên Cố Minh Sinh này quả thật ác miệng, lại kiêu ngạo, rất nhiều người khó chịu với cậu ta, tuy nhiên người thật sự hận cậu ta thì không có nhiều, chỉ có tranh chấp ngoài miệng thôi.” Chắc chắn không nghiêm trọng đến mức giết người rồi đổ oan cho Cố Minh Sinh.

“Thật đúng là phiền phức quá!”, Kỷ Lang thở dài, quay sang nhìn thấy Tô Niệm Đường cũng đang trầm tư, mi tâm hơi nhíu lại, anh cười nói: “Giảng viên tâm lý sao? Đường Đường cho đến bây giờ em chưa hề nói với anh em theo học ngành này.”

Tô Niệm Đường mặt đỏ lựng: “Ở nước ngoài em học thêm ngành này, không nghĩ đến sẽ thành công như vậy. Không nói cho anh biết là vì sợ anh cười em.”

Kỷ Lang vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Chẳng trách mỗi lần em nhìn người đều rất chuẩn, xem ra sau này anh phải cẩn thận hơn một chút, không để cho em nhìn thấu tâm tư của anh.”

Tô Niệm Đường lắc lắc đầu: “Em sẽ không nhìn thấu được anh đâu …”

“Tại sao?”, Kỷ Lang kỳ lạ.

Tô Niệm Đường nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chuyên ngành của em không phải nghiên cứu tâm lý học mà là Tâm lý học tội phạm.”

Căn cứ theo tình hình hiện tại của cô với Kỷ Lang, bây giờ cô không thể nói bất cứ điều gì với anh, bởi nhất định sẽ bị từ chối, thời cơ tốt nhất đó chính là khi cô thấy Kỷ Lang cũng có chút tình cảm với mình, nhưng cô phải đợi đến lúc nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.