Đàn Lang

Chương 32: 32: Miếu Phù Đồ Hạ





“Tuần thị ư?” – Đại trưởng công chúa ngẩn người.
Phi tần của Thái tử nhiều vô số, ngoại trừ Thái tử phi Tạ thị còn có thêm mấy vị tần thiếp.

Trong đó, người được Thái tử sủng ái nhất chính là vị Lương để Tuần thị.
Tuần Lương để là cháu gái trong tộc của Tuần Thượng, cũng coi như là họ hàng với Thái tử.

Nghe nói vào một lần Thái tử đến phủ Tuần Thượng làm khách, vừa khéo gặp gỡ Tuần thị đang nô đùa cùng tỷ muội ở trong vườn.

Thái tử vừa gặp đã thương, sau khi hồi cung liền chẳng thiết ăn uống.
Phụ thân Tuần thị làm huyện lệnh ở quận Hoằng Nông, vốn dĩ đã hứa gả nàng ta cho nhi tử của một vị đồng hương cố giao.

Sau khi Tuần Thượng biết được chuyện này liền làm chủ hủy bỏ hôn ước, chẳng bao lâu sau thì đưa Tuần thị vào Đông cung, nạp làm Lương để của Thái tử.
Lúc ấy, Thái tử phi Tạ thị đã hạ sinh được đích tử, lại được phong làm Hoàng thái tôn.

Tuần thị bước vào Đông cung rồi cũng không chịu thua chị kém em, sau một năm cũng sinh được một đứa con trai.

Thái tử mừng rỡ, từng hào hứng đến trước mặt Hoàng đế xin phong hào cho Tuần thị, liền bị Hoàng đế mắng cho một trận tối tăm mặt mũi.
Mặc dù vậy nhưng sự sủng ái của Thái tử đối với Tuần thị vẫn không hề thuyên giảm, trong Đông cung người người đều biết, cung nhân không sợ Thái tử phi, nhưng lại khá kiêng kỵ Tuần Lương để.
Tôi nói – “Thanh thế của Tuần thị tuy thịnh nhưng trong số vây cánh cũng không phải chỉ có duy nhất một mình họ Tuần mà còn có rất nhiều thân cố, trong đó Tạ thị xem như là cường mạnh nhất.”
Đại trưởng công chúa gật đầu – “Đúng vậy.”
Tôi nói – “Sinh môn trong lời của nô tỳ chính là Tạ thị.

Chỉ cần lôi kéo được Tạ thị vậy thì thế lực của Tuần thị xem như mất đi một cánh tay.”
“Tạ thị ư?” – Đại trưởng công chúa cau mày – “Nhưng Tạ thị vẫn luôn một mực trung thành với Thái tử.”
Tôi nói – “Người mà Tạ thị trung thành không phải là Thái tử mà là Hoàng thái tôn.

Tạ thị đương nhiên sẽ không phản lại Thái tử nhưng với Tuần thị thì chưa chắc đã là như thế.”
Đại trưởng công chúa trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Từ khi Tuần Thượng phụ chính tới nay, vì để củng cố uy tín nên vô cùng trọng dụng thân cố.

Phàm chỉ cần là người có chút quan hệ với Tuần thị thì đều bị lung lạc.
Có điều Tạ thị lại là ngoại lệ.
Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Hoàng thái tôn, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Tuần thị dùng thân phận ngoại thích để đoạt được quyền dã khuynh thiên hạ, tất nhiên là hiểu rõ sự lợi hại trong đó.

Ở trong mắt Tuần Thượng, Hoàng đế đã gần đất xa trời, vậy thì Thẩm thị đã sớm không còn đủ sức để tạo ra sự uy hiếp nữa, mà kẻ cần phải đề phòng chính là Tạ thị, tương lai sẽ mang thân phận ngoại thích giống như lão ta, được tân đế nể trọng.

Tôi tiếp tục nói – “Hai ngày trước, Đông cung từng xảy ra một chuyện, không biết công chúa có nghe nói tới không?”
“Là chuyện gì?”
Tôi nói – “Vào buổi đêm hai ngày trước, Thái tử uống rượu ở trong cung, say đến túy lúy.

Thái tử phi có khuyên nhủ đôi câu lại bị Thái tử động tay chân, còn mắng Thái tử phi là độc phụ, mắng Hoàng thái tôn là nghiệt tử, tuyên bố đến khi kế vị sẽ phế bỏ cả hai.”
Đại Trưởng công chúa kinh ngạc – “Hả?”
Tôi nói – “Thái tử không thích Thái tử phi và Hoàng thái tôn là chuyện mà ai ai cũng biết.

Nếu như công chúa là Tạ thị thì hiện giờ nên lo lắng nhất điều gì?”
Đại trưởng công chúa nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Bà đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi qua đi lại trong từ đường, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Nhưng cho dù có bắt tay cùng Tạ thị thì giờ chúng ta phải làm thế nào để lật ngược tình thế?” – Đại trưởng công chúa nói – “Tuần Thượng là Thái phó, trong tay nắm giữ cấm vệ quân, vả lại hiện nay lão còn đang ở lại trong cung.”
“Đó không phải là vừa đẹp hay sao?” – Tôi mỉm cười – “Thái phó chẳng qua chỉ nắm trong tay Bắc quân, mà qua khỏi Tư Mã Môn chính là khu vực trong điện, thuộc phạm vi cai quản của chư tướng, không có dụ lệnh của Thánh thượng thì Bắc quân cùng các quân cấm vệ đều không được phép vào trong.

Thái phó ở trong cung, cũng tương đương với việc nằm trong rọ.”
Đại trưởng công chúa nói – “Nhưng giả như Bắc quân thề chết đi theo Tuần Thượng, cứng rắn xông vào cung thì chúng ta làm thế nào được?”
Tôi nói – “Đây cũng là điểm quan trọng nhất trong tay Tạ thị.

Vị Giáo úy canh giữ ở Tư Mã Môn chính là đường huynh của Thái tử phi, Tạ Uẩn.

Vả lại trong số con cháu Tạ thị cũng có rất nhiều người giữ chức trong quân doanh Bắc quân.

Mà Tả Vệ tướng quân Hoàn Thiên, Hữu Vệ tướng quân Ngũ bộ Vương Trì cùng Kiêu Kỵ tướng quân Tư Mã Hiển đều là thân cố của công chúa.

Thái phó tuy được xưng là nắm trong tay Bắc quân nhưng trong số đó những người thực sự đi theo cũng chỉ có mười mấy kẻ.

Những kẻ này phần lớn thời gian nhậm chức đều ngắn ngủi, căn cơ chưa vững, chỉ cần hạ thủ loại bỏ trước thì những người còn lại tức khắc sẽ nghe theo hiệu lệnh trừ gian.

Mà cho dù không nghe thì cũng sẽ không bán mạng vì Tuần Thượng.”
Đại trưởng công chúa sáng tỏ, nói – “Nhưng Thái phó là đại thần phụ chính, cho dù muốn diệt trừ cũng cần phải có lý do chính đáng.”
Tôi nói – “Thái tử tuổi trẻ khí thịnh, tin nhầm vào lời sàm ngôn cho nên mới hành sự sai lầm, cũng là lẽ bình thường của nhân quân.

Hiện tại bệ hạ không thể chủ trì chính sự nên chỉ có thể dùng danh nghĩa của bậc chí tôn để chiếu lệnh thanh lọc triều đình.

Công chúa trợ giúp ấy là thuận theo thiên đạo, tương lai cho dù có người dị nghị thì cũng không thể chỉ trích.”
Đại trưởng công chúa sau khi nghe xong liền nói – “Lời này rất đúng.”

Tôi nói – “Còn một người nữa, chính là Dự Chương Vương.

Đại thần phụ chính do Thánh thượng khâm định, ngoại trừ Thái phó ra thì còn lại chính là ngài ấy, cũng vô cùng quan trọng.”
“Dự Chương Vương?” – Đại trưởng công chúa  xem thường nói – “Hắn luôn muốn bo bo giữ mình, nếu không nhìn thấy chỗ lợi lộc thì quyết không chịu ra tay đâu.”
Nghe Đại trưởng công chúa nói như vậy khiến tôi có chút kinh ngạc.

Tôi vẫn luôn cho rằng bà rất tin cậy Dự Chương Vương.
Tôi nói – “Dự Chương Vương và Thái phó đều là đại thần phụ chính, tất nhiên là bị Thái phó dè chừng, giám thị mọi nơi.

Ngài ấy có thận trọng một chút cũng là lẽ thường tình.

Tuy là ẩn nhẫn, nhưng ngài ấy nhất định sẽ không chịu bàng quan.

Từ khi Thái phó phụ chính tới nay vô cùng hà khắc với tông thất, đã sớm gây ra nhiều bất mãn.

Dự Chương Vương là người đứng đầu tông thất, công chúa liên thủ với tông thất chính là thượng sách.”
Đại trưởng công chúa hỏi – “Nếu như hắn kiêng dè nhiều thứ, không muốn ra tay vậy thì nên làm thế nào?”
Tôi đáp – “Dự Chương Vương không cần động thủ, các chư vương tông thất tuy có binh mã trong tay nhưng một khi vào kinh sẽ sinh ra đại loạn.

Nếu không phải đến lúc nguy cấp thì cũng không cần Dự Chương Vương phải ra mặt.

Chỉ cần lúc Thái hậu phát chiếu, Dự Chương Vương không ngăn trở thì chuyện tất sẽ thành.”
Đại trưởng công chúa hỏi – “Sau đó thì sao?”
Tôi nói – “Điểm quan trọng nhất của kế sách này chính là chư tướng ở trong điện.

Thái phó ỷ mình nắm giữ Bắc quân cùng cấm vệ quân, vô cùng khinh thường nội vệ ở trong điện, chư tướng sớm đã bất mãn từ lâu.

Một khi xách động thì tức là đại sự đã thành.”
“Chuyện này, ta tự có tính toán.”  – Đại trưởng công chúa nói
Trên khuôn mặt bà đã không còn thấy vẻ lo lắng như lúc đầu, dung quang rạng rỡ như gặp hỉ sự.
“Huyền thuật của ngươi quả thực thần kỳ.” – Bà thở dài nói – “Qua lần này, ta cuối cùng cũng hiểu ra.”
Tôi mỉm cười – “Công chúa quá khen!”
Đại trưởng công chúa lại hỏi – “Chuyện bí mật của Đông cung kia cũng là nhờ huyền thuật tính ra hay sao?”
Tôi đáp – “Thuật này tên gọi là “Khuy thiên”, tất nhiên là không việc gì là không tính ra được.”
Công chúa quả thực có chỗ không biết, chuyện ở trên đời này, phàm chỉ cần có người thứ hai biết được thì đều không được coi là bí mật.


Đông cung tuy vây trong chốn tường cao thâm sâu nhưng cung nhân trong Đông cung thì vẫn muốn tới tìm tôi xin bói mệnh.
Đại trưởng công chúa sáng tỏ, hài lòng gật đầu – “Thì ra là vậy.”Sau canh ba, đêm khuya không một bóng người.
Tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, lúc tôi đi ngang qua phòng của Thanh Huyền còn nghe thấy tiếng hắn đang nói mơ.
Tôi mặc y phục bó sát màu đen, quen cửa quen nẻo đi men theo lối nhỏ, xuyên qua các viện tử cùng vườn hoa trong phủ Hoàn, yên lặng không gây ra một tiếng động nào.
Cửa trước của miếu Phù Đồ đóng chặt, nến ở trong đèn lồng treo trên hành lang đã tắt từ lâu, lắc lư đung đưa trong gió, khiến cho khung cảnh nom có phần quỷ dị.
Lúc ban ngày, tôi đã nói với Đại Trưởng công chúa, nơi này là nơi từng thực hiện huyền thuật, chính là cấm địa, ngoại trừ tôi và công chúa ra thì tuyệt đối không thể để cho kẻ khác bước vào, nếu không nhất định sẽ gây ra tai họa.

Đại trưởng công chúa hoàn toàn tin ngay, lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi hù dọa bà như vậy tất nhiên là có tính toán của mình.
Hai mươi bánh vàng kia vẫn đang được giấu ở phía sau tượng thần, nếu như người nào cũng có thể ra vào, bị phát hiện ra thì khó mà nói rõ được.
Màn ảo thuật thực hiên trước mặt Đại trưởng công chúa ngày hôm nay là do tổ phụ dạy tôi.

Thứ biến mất ở trong làn khói trắng tất nhiên không phải là hai mươi bánh vàng thật mà là hai mươi bánh giấy vàng được gấp y như thật.
Thang phòng dành để tắm rửa thay quần áo được đặt ngay cạnh miếu, đi lại vô cùng thuận tiện.

Đại trưởng công chúa luôn một lòng thành kính quỷ thần, tôi nói thế nào bà liền làm theo như vậy, đóng chặt cửa miếu, không cho phép bất kỳ kẻ không phận sự nào lảng vảng lại gần.
Điều này tất nhiên là vô cùng thuận tiện cho tôi hành sự.
Phía sau miếu Phù Đồ có trổ một cái cửa sổ nhỏ, bình thường luôn luôn đóng chặt, cho tới giờ cũng không có ai để ý đến.

Tôi đã thiết lập cơ quan ở đây từ trước, chỉ cần đẩy một cái liền mở ra.

Thừa dịp xung quanh vắng vẻ, tôi lẻn vào trong miếu theo đường cửa sổ, đem hai mươi bánh vàng kia gói lại thật kỹ, giấu vào phía sau tượng thần, rồi lại đem hai mươi bánh giấy vàng đã được gấp cẩn thận đặt lên trên cung án.

Hai chiếc lư hương đặt ở hai bên cung án cháy rất mạnh, hương khói lượn lờ bay lên khiến cho cả miếu mờ mờ ảo ảo, cũng có thể coi như là một bức màn che mắt khiến cho người khác không thể phân biệt được thật giả.
Tổ phụ cả đời thông thái, ngoại trừ bốc toán, hạ sấm cùng y thuật ra thì đối với thuật luyện đan của phương sĩ cũng khá có hứng thú.

Ông điều chế ra một loại phấn dược, lúc gặp phải giấy vàng sẽ sản sinh ra khói trắng tựa như thần tiên đằng vân.
Thuật pháp này chẳng qua chỉ là mánh lới lừa bịp chốn giang hồ, nếu như thi triển ở nơi đông người, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở nhưng nếu chỉ dùng để đối phó với một mình Đại trưởng công chúa thì thừa sức.

Quả nhiên đúng như những gì tôi mong đợi, Đại trưởng công chúa không hề tỏ ra nghi ngờ chút nào, vô cùng thuận lợi.
Ánh trăng sáng tỏ, rải thứ ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài song cửa.
Tôi lại lẻn vào trong miếu lần nữa, rón rén mò tới bên cạnh tượng thần, đưa tay sờ soạng một chút, bánh vàng vẫn yên vị ở chỗ cũ, nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Tôi lấy đống bánh vàng ra, xóa sạch mọi dấu vết sau đó nhảy từ cửa sổ nhỏ ra ngoài.
Chẳng mấy chốc mà tôi đã mò về đến phòng mình.

Sau khi đóng cửa cài then cẩn thận, tôi mới yên tâm đi đến đẩy giường nằm sang một bên, để lộ ra một góc nền.
Phủ Hoàn đúng là ưa hình thức, ngay cả phòng của phó tỳ cũng phải lát bằng gạch xanh, so với mấy hộ khá giả bên ngoài còn đep hơn mấy phần.

Có điều nền gạch trong góc này từng bị tôi động tay động chân, tuy bề ngoài chẳng khác gì bình thường nhưng nếu như dùng lưỡi dao mỏng cắm vào là có thể nạy từng viên lên.
Bên dưới nền gạch là một tấm ván, lật lên là có thể nhìn thấy một cái hốc to, bên trong cất giấu toàn bộ tiền tài mà tôi góp nhặt được trong ba năm qua.
Tiền đồng quá lẻ tẻ, hơn nữa một ngàn đồng góp lại thì quá nặng cho nên tôi liền đem tiền đi đổi thành vàng, bạc.


Đây cũng là lý do vì sao tôi lại đòi Đại trưởng công chúa cho vàng.

Nếu một ngày kia tôi phải rời khỏi nơi này thì cũng khó có thể tìm một cái xe bò đến để chở tiền, vì vậy tất nhiên là đồ càng nhẹ càng tốt.
Tôi bỏ chỗ bánh vàng xuống hốc sau đó đem ván gỗ cùng gạch đậy lại như cũ, đẩy giường che lại.
Chuyện hôm nay, rốt cuộc đến lúc này mới xem như xong xuôi, tôi lau tay, đem y phục thay ra rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Có lẽ vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện cho nên vừa đặt lưng xuống là tôi đã nhanh chóng thiếp đi.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi đập lên song cửa sổ tí ta tí tách, hệt như tiếng người đang vãi đậu.
Tôi nằm ở trên tháp mềm của tổ phụ, trong tay ôm một cuốn Vô Danh Thư.

Trong sách viết về chuyện làm thế nào để ngụy tạo văn thư của quan phủ, vô cùng thú vị.

Nhưng vào lúc tôi đang đọc đến say mê thì quyển sách bỗng bị rút ra khỏi tay, Tào Lân chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, cướp lấy sách của tôi, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi.

Tôi tức mình lập tức trèo xuống khỏi tháp đuổi theo huynh ấy.

Lúc vừa đuổi kịp, tôi đưa tay kéo lấy áo Tào Lân, nhưng đến khi huynh ấy quay đầu lại… tôi liền kinh ngạc.
Gương mặt Tào Lân lại biến thành khuôn mặt của Tuần Thượng…
Ngực tôi tức thì nặng trĩu như bị vật gì đó đè lên, giật mình tỉnh lại, cả người toàn là mồ hôi.
Bên ngoài cửa sổ, mưa không biết đã nặng hạt từ bao giờ, cánh cửa bị gió thốc vào không ngừng đong đưa.
Tôi xuống giường, đóng cửa sổ lại, thay một bộ trung y khác.

Cảnh trong mộng vừa rồi quá chân thực, liên tục lặp đi lặp lại trong đầu.

Lúc trở lại giường, tôi không nằm xuống mà dứt khoát thắp đèn, lật tấm nệm lên, mò mẫm dưới chiếu một hồi.
Một lát sau, tôi mới sờ thấy được một tờ giấy, moi ra.
Mấy ngày trước, Tào Lân nhờ người gửi từ Hoài Nam đến cho tôi một bức thư.

Trong thư dày đặc toàn chữ là chữ, liệt kê rõ ràng số lượng tài sản bị tịch biên của tổ phụ cùng nơi giữ hiện tại, trong đó có hơn bảy ngàn cuốn thư tịch.

Tào Lân còn cẩn thận chú thích phía sau rằng, hoàng đế từng lệnh cho Thái học tìm kiếm, thu nhặt lại các điển tịch bị thất tán, phàm là thư tịch bị tich biên đều phải đưa về Thái học ở Lạc Dương.

Nhưng trước khi chỗ thư tịch của tổ phụ bị chuyển đi, từng có người của phủ Mạt Lăng Hầu ở Lạc Dương tới trước, mang đi 862 quyển thư tịch.
862 quyển, chính là số lượng những quyển Vô Danh Thư.
Mà Mạt Lăng Hầu, chính là Đông Hải Quận công hiện tại, Thái tử Thái phó Tuần Thượng.
Chuyện này là bí mật, tôi từng nghe ngóng hết hai năm cũng không tìm ra được chút đầu mối nào.

Tuy tôi không biết Tào Lân đã dùng thủ đoạn thế nào nhưng huynh ấy đích xác là có chút bản lĩnh trong chuyện nghe ngóng dò la.

Hiện tại, tôi không thể rời khỏi Lạc Dương, cũng chỉ có huynh ấy mới có thể giúp được tôi.
Dưới ánh đèn yếu ớt, tôi nhìn lại những dòng chữ kia một lần, cuối cùng lại đem thư nhét vào dưới chiếu, tiếp tục nằm xuống đi gặp Chu Công..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.