Đàn Đứt Người Vong

Chương 10: Ta không phụng bồi




Một bên khác, ở tầng hầm của Lý gia, tay chân của Tô Tiêu Hi bị dây thừng trói đến chặt chẽ vững vàng, người dẫn nàng vào hung hăng đẩy nàng một cái, nàng theo lực đạo của người kia ngã trên mặt đất, cuối cùng dựa vào tường từng chút từng chút đem thân thể nâng lên, ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó

Dọc theo con đường này, nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, ví dụ như nói năm đó, trong ngoài hoàng cung một trường máu me. Nàng lảo đảo ra khỏi cửa của tẩm điện, cảnh tượng vội vả tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà đập vào mắt đều là thi thể không trọn vẹn. Ánh lửa xung quanh ngút trời, chiếu vào trên da thịt trong sáng như tuyết của Tô Tiêu Hi, đem bóng dáng của nàng đánh vào trên đất, có vẻ càng ngày càng tuyệt vọng

Ngay ở thời điểm Tô Tiêu Hi đi qua đại điện, bừng tỉnh phát hiện Chung Ly Dạ, sau đó sững sờ ở tại chỗ

Lúc này Chung Ly Dạ ngồi sập xuống đất, đùi phải của hắn bị chém xuống, ném ở một góc, khủng hoảng đầy mắt mà nhìn người trước mặt, từng bước từng bước dịch về sau. Tô Tiêu Hi theo Chung Ly Dạ nửa đời, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình sợ sệt như vậy của hắn

Mà đối diện Chung Ly Dạ, đứng một người, người kia nhấc theo kiếm chỉ vào Chung Ly Dạ, cả bóng lưng cũng làm cho người ta không rét mà run

"Đừng mà" Tô Tiêu Hi kinh hô chạy tới, lại đã sớm không kịp, kiếm của người kia đâm xuyên qua cuống họng của Chung Ly Dạ, máu tươi trong nháy mắt phun ra, Chung Ly Dạ thở không lên hơi nói không ra lời, chỉ là "A a" Kêu loạn, âm thanh sắp chết làm người sởn cả tóc gáy

Tô Tiêu Hi nhào tới, giơ lên tay ngọc gắt gao đ è xuống cái cổ của Chung Ly Dạ, máu văng đến trên mặt của nàng, nàng cũng hoàn toàn không thèm để ý, cau mày, nước mắt cuồn cuộn, trong miệng nghẹn ngào: "A Dạ, A Dạ, đừng sợ, ta ở chỗ này, ngươi sẽ không sao đâu"

Chung Ly Dạ chậm rãi quay đầu, đem mặt quay về nàng, còn chưa kịp nhìn nàng thật kĩ, liền cúi đầu đứt hơi

"A Dạ!" Một tiếng gào thét, Tô Tiêu Hi ôm xác chết của Chung Ly Dạ khóc rống không thôi.

Trong bừng tỉnh nàng nhìn rõ gương mặt của bóng người kia luôn xuất hiện trong đầu nàng, lại là Lý Nhàn Trạch

Rất lâu rất lâu, Tô Tiêu Hi mới đứng lên, loạng choà loạng choạng mà đi tới trước mặt Lý Nhàn Trạch, một đôi mắt trống rỗng nhìn cô, âm thanh mở miệng tiều tụy không ngớt: "Lý Nhàn Trạch, ngươi không phải cũng đáp ứng ta rồi sao? Tại sao vậy?"

Lý Nhàn Trạch nhìn chằm chằm một đôi chân trần đứng trên mặt đất của Tô Tiêu Hi, sít sao cau mày. Bởi vì một đường chạy trốn gấp gáp, hai chân của nàng ma sát rách da, mỗi một bước đi, đều sẽ lưu lại một vết máu không sâu không cạn. Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu lên, nắm lấy bờ vai của nàng, đem nàng bồng lên

Tô Tiêu Hi đầu tiên là sững sờ, sau đó mở miệng lạnh lùng nói: "Lý Nhàn Trạch, thả ta ra" Tô Tiêu Hi không ngừng giẫy giụa, đánh ngực của Lý Nhàn Trạch, muốn từ trong lồ ng ngực của Lý Nhàn Trạch đi ra

Mà Lý Nhàn Trạch cả con mắt cũng không chớp một cái, chỉ là âm thầm cố chấp, đem nàng ôm càng chặt hơn

Tô Tiêu Hi thấy tình hình như vậy, đột nhiên giơ tay sít sao kéo lấy cổ áo của Lý Nhàn Trạch, sau đó dựa vào khí lực nhấc người, một cái mạnh mẽ cắn lấy nơi cổ của Lý Nhàn Trạch. Tô Tiêu Hi dùng hết toàn bộ khí lực, cho tới cả người đều đang run rẩy

Lý Nhàn Trạch nhắm mắt lại, máu tươi theo cổ của cô chảy xuống, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng kia dùng sức, một loại tâm tình rất phức tạp đau lòng vừa cay đắng lóe qua đáy mắt của cô, sau đó mở miệng lạnh lùng nói: "Tô Tiêu Hi, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy tất cả yêu cầu của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng?"

Tô Tiêu Hi buông ra miệng, li3m vết máu trên môi một cái, sau đó kéo ra một nụ cười âm lãnh nói: "Nếu đã như vậy, vậy ta không có gì có thể nói rồi... Ngươi thả ta xuống, ta đi cáo biệt cùng với A Dạ"

Lý Nhàn Trạch ôm thân thể của nàng đi tới bên người Chung Ly Dạ, sau đó nhẹ nhàng đem nàng thả xuống

Khiến cô không nghĩ tới chính là, Tô Tiêu Hi mới vừa đứng vững, liền đẩy cô ra, khom lưng nhặt lên kiếm trên đất, gác ở trên cổ của mình

Tô Tiêu Hi nhìn Lý Nhàn Trạch, lại nhìn quanh bốn phía một chút, cái nhìn này của nàng tựa hồ thấy được toàn bộ Sơn Hà. Thanh âm mở miệng mát mẻ rất nhiều, "Thành vương bại khấu, Tô Tiêu Hi ta, thân là hoàng hậu tiền triều, tuyệt không sống tạm bợ" Thế là, nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Lý Nhàn Trạch, tạm biệt"

Nhưng mà, tay nàng nắm kiếm không thể nhúc nhích, Tô Tiêu Hi nghi hoặc mở mắt ra, thấy được lại là máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng mà cũng không phải của bản thân nàng

Tay của Lý Nhàn Trạch cứng rắn nắm chặt lưỡi kiếm, khí lực lớn đến Tô Tiêu Hi không rút ra được. Giữa ngón tay ngấm ra máu tươi, theo thân kiếm chảy xuống

Tô Tiêu Hi giương mắt, đối mặt hai con mắt của Lý Nhàn Trạch, nàng trong ánh mắt khắc chế tâm tình rất phức tạp, đau nhói trái tim của Tô Tiêu Hi

Mà lúc này, nàng dựa vách tường trơ mắt nhìn hai tay của Lý Nhàn Trạch bị người cao cao treo lên, nơi cô đứt đoạn mất ngón út, vết thương còn đang chảy máu, giọt máu dọc theo cánh tay chảy xuống, đem áo sơ mi trắng vừa mua cho cô nhuộm đỏ, giờ khắc này có vẻ đặc biệt chói mắt

Đây là một cách trói cực kỳ dằn vặt người ta, dần dần, cánh tay sẽ bởi vì chịu lực mà trật khớp, miễn cưỡng bị kéo xuống. Thái độ của Lý gia đối với Lý Nhàn Trạch, cả người ngoài đều cảm thấy đau lòng. Nhưng mà mặc dù là ở dưới tình hình tại như vậy, Lý Nhàn Trạch lo lắng nhất vẫn là Tô Tiêu Hi

Lý Nhàn Trạch nhìn theo Tô Tiêu Hi sắc mặt trắng bệch, đau lòng đầy mắt nói: "Tiêu, cô vẫn tốt không?"

Nhưng mà đáp lại cô chỉ là một đơn giản: "Ừm"

Nhưng cô hoàn toàn không thèm để ý, nói tiếp: "Tiêu Hi, đừng sợ. Lập tức sẽ có người tới cứu chúng ta"

"Ừm" Vẫn là trả lời không có bao nhiêu nhiệt độ như vậy

Trong con ngươi của Lý Nhàn Trạch vừa sáng vừa tối, kéo lên khóe miệng một bên nói: "Tiêu Hi, xin lỗi"

"Lý Nhàn Trạch" Tô Tiêu Hi nhàn nhạt mở miệng, kêu tên đầy đủ của cô, "Ngươi tại sao phải xin lỗi với ta?"

Nàng hỏi cô như thế, cô lại không có gì để nói

"Lý Nhàn Trạch, ngươi có phải cũng cảm thấy, làm chuyện có lỗi với ta?"

Lý Nhàn Trạch gật gật đầu, lại lắc đầu

"Lý Nhàn Trạch, khi đó ngươi cứu ta, có phải chỉ là muốn lợi dụng ta tiến vào Tô gia"

"Phải"

Tô Tiêu Hi cười lạnh, khuôn mặt tuyệt tình như vậy, Lý Nhàn Trạch không một chút nào cảm thấy xa lạ. Cô tự giễu kéo kéo khóe miệng không khỏi mà đang suy nghĩ: Lịch sử lại giống nhau kinh người như vậy, điều này làm cho cô làm sao chịu nổi? Lẽ nào vận mệnh chủ định họ không thể ở chung một chỗ sao?

Sau đó, cô nghe được Tô Tiêu Hi nhàn nhạt mở miệng nói: "Lý Nhàn Trạch, sau đó ngươi tiếp cận ta cũng là vì lợi dụng ta đạt được tín nhiệm của ba ta, đúng hay không?" Tô Tiêu Hi không có chờ cô trả lời, chỉ là âm thanh càng ngày càng thê lương nói: "Ngươi có phải luôn đang trêu chọc ta? Vì cái gọi là mục đích của các ngươi?"

Lý Nhàn Trạch thẫn thờ mà lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn là nghe được nàng nói: "Lý Nhàn Trạch tự ngươi chơi đi. Tô Tiêu Hi ta, không phụng bồi"

Cô cứng miệng, trước người hơi nghiêng về phía Tô Tiêu Hi, hoàn toàn không để ý lúc này bị động tác của cô kéo lấy cổ tay máu thịt be bét, ánh mắt hốt hoảng mở miệng nói: "Không phải như vậy, Tiêu Hi" Thấy nàng không nhúc nhích chút nào, khẽ thở dài một cái nói: "Tiêu hi, tôi thừa nhận, lúc đầu mục đích của tôi xác thực không thuần khiết, nhưng mà sau đó, tôi chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng cô nữa. Chưa bao giờ từng nghĩ. Tôi đối với cô làm những việc kia, cũng không có nửa phần mục đích, nếu như nói không có mục đích" Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn theo Tô Tiêu Hi, bên môi mang theo một nụ cười rất là bất đắt dĩ: "Tôi thích em, Tô Tiêu Hi. Tôi làm những thứ kia, cũng chỉ là hi vọng, em cũng có thể yêu thích tôi"

"Lý Nhàn Trạch" Tô Tiêu Hi nhìn cô, ánh mắt có chút như có như hiện, nàng hơi kéo lên khóe miệng nói: "Ngươi nói những lời này, thực sự là phạm tiện"

Rất nhanh, Trần Vũ và Lâm Hiên liền xuất hiện ở tầng hầm, đem Lý Nhàn Trạch và Tô Tiêu Hi thả ra. Nhìn bọn họ bóng lưng đi xa, trong lòng hai người rất nặng nề

Lâm Hiên nhìn hai người biến mất, không khỏi mà nói với Trần Vũ một bên: "Thiếu chủ lại là hà tất như vậy? Nếu phu nhân cũng đã đem người trói lại, chi bằng thì mượn cơ hội này, nhận lấy mấy trăm huynh đệ Tô gia cho, trực tiếp giết về trấn L, không tốt sao?"

"Ngươi là ngày đầu tiên ra lăn lộn sao?" Trần Vũ liếc hắn một cái, mở miệng giải thích: "Cách này của phu nhân nhìn như có kết quả ngay lập tức, nhưng lòng người của mấy trăm người kia chúng ta cũng có thể đồng thời thu được sao? Nếu như thu không được lòng người, bọn họ như thế nào sẽ cam lòng vì chúng ta bán mạng? Đến thời điểm đó đừng nói đông sơn tái khởi, không làm được Lý gia thật sự thì gãy ở bên trong rồi. Thế gian nhiều việc nếu như đều có đường tắt, ai còn đồng ý trả giá khổ cực? Ai còn sẽ ngốc đến chịu khổ cực? Thiếu chủ làm như vậy mới là kế hoạch lâu dài. Huống hồ, cảm tình là cần bồi dưỡng, chúng ta cần chính là huynh đệ vào sinh ra tử, mà không phải mấy cái bia đỡ đạn. Cho nên, thiếu chủ lần này rất khá. Chỉ là phu nhân làm đến quá quết tuyệt rồi, không chút nào để lối thoát cho thiếu chủ, cô ấy lần này về Tô gia chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều"

Trần Vũ thở dài một hơi thật sâu, không chút nào không có không có cảm thấy thoải mái, sau đó hắn vỗ vỗ bả vai của Lâm Hiên nói: "Đi thôi, còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm đó"

Hết chương 10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.