Dám Yêu Em Không

Chương 40: Kết thúc – Phần 1




“Hãy nhớ tới tôi và cười, bởi thà quên tôi đi còn hơn nhớ tới tôi và khóc.”

-Dr Seuss-

************

……………

Em nghe thấy tiếng cười của anh hòa cùng vào tiếng sóng biển rì rào..

Em nhìn thấy nụ cười của anh hòa vào sắc trời xanh biếc đầy nắng..

Em ngửi thấy hương thơm vấn vương trên người anh quyện lẫn với mùi hương loài hoa không tên..

Khi bão tố ập đến bất ngờ,những cơn cuồng phong đã mang anh đi,em đã nghĩ điều đó thật bất công.

Thế nhưng khi sóng yên biển lặng,em đã nhận được món quà mà em nghĩ đó là từ anh: một người luôn yêu em bằng cả trái tim chân thành,người sẽ đi cùng em đến cuối con đường.

Anh đã giúp em tìm thấy người đó..phải không?

…………..

“Hừ,Đăng Hải! Cuối cùng cũng bị anh phát giác thật sao? Mọi chuyện đâu có dễ dàng vậy?”

Trái lại,Vĩ bật cười,phản ứng có hơi khác thường,anh tỏ ra bình tĩnh nữa là đằng khác.

“Cái gì ?!? Mày..”

“Nếu anh bắn tôi bây giờ,mọi sự thật cũng như bí mật của bà ta bị phanh phui hết.Anh muốn chứng kiến sự nghiệp cũng như danh dự bà ta đổ vỡ không sót lại tí gì?”

“Mày nói cái gì?Mày dám??”

“Đừng quên trên tay ông Cường bây giờ là bằng chứng mà tôi chỉ mới trao đổi với ông ta một nửa số tài liệu tôi đang cất giữ.Không phải chính anh là người đã đến nhà tôi lục lọi để tìm kiếm bằng chứng cho sự nghi ngờ của mình,mà kết quả là không thể tìm được sao?”

Rất nhanh chóng,Vĩ quay ra thì thầm vào tai nó điều gì đó,bế lại nó lên tay mình mà đủng đỉnh nói.

“Đừng quá lo,tôi chỉ đưa cô gái vô tội này đến nơi có thể tránh xa chuyện này.Nếu còn muốn bảo vệ Khắc Dung thì tốt nhất nên tránh đường để tôi đi,tôi còn xem xét việc giữ bí mật cho bà ta!”

Vẻ lưỡng lự hiện trên gương mặt hắn,hắn dịch chuyển sang một bên,tay cầm súng vẫn đắn đo chĩa vào Vĩ,cố đè nén cơn tức giận như muốn bùng nổ đến nơi.

“Tại..tại sao mày lại làm vậy??Tại sao mày lại phản bội cô ấy??? Thằng khốn!!Không phải người cứu rỗi mày ra khỏi cuộc sống tầm thường ấy,người cho mày tất cả mọi thứ mày muốn trong khi tao không thể có được tình yêu của cô ấy là Khắc Dung hay sao???”

“Cứu rỗi?Tầm thường??Mày có biết cuộc sống tầm thường ấy là ước mơ cả đời của tao,của một thằng mồ côi cả cha lẫn mẹ khi chính mẹ bà ta cướp lấy bố tao không hả???”

Điệu cười nhếch mép nhưng giọng điệu lại giận dữ,anh nghiến răng quát hắn như muốn xé tan bầu không khí ảm đạm,nặng nề.

“Nhìn lại bản thân mày xem,mày có quyền lên tiếng đánh giá cuộc sống tao khi chính đôi tay nhơ bẩn của mày đã làm biết bao việc đê hèn không??”

Đăng Hải tái mặt,vết sẹo kéo dài trên mặt hắn như rung rung..đôi tay buông thõng tựa lưng vào tường.Một màu u tối bao phủ lên đôi mắt hắn..

…………….

Khánh Vĩ bước ra,trên tay hắn là nó vẫn ngước nhìn anh chằm chằm. Sức lực tuy vẫn còn yếu ớt,nó nhìn anh như thể đây là lần đầu được nhìn thấy con người thật của Vĩ.

Có cảm giác như sắc mặt anh có vẻ rạng rỡ hơn đôi chút,có phải..bóng đen quá khứ đã thoát ra khỏi suy nghĩ của Vĩ?

Tất cả mọi người đứng ngoài đều chú ý đến hắn.

Chỉ thấy gương mặt Khắc Dung sửng sốt, ngỡ ngàng đến bất động.

“Vĩ..cậu..cậu làm cái gì thế ???Chưa có lệnh tôi mà..mà..”

“Đỡ lấy cô ấy đi.”

Vĩ chuyền qua cho Vũ bế nó,anh giật mình mới nhẹ nhàng đỡ lấy nó.

Thân hình Vũ bắt đầu run run,gương mặt quá đỗi ngỡ ngàng pha lẫn chút thảng thốt.Vừa phải nghe tin dữ, cộng thêm việc đột ngột gặp lại nó trong hoàn cảnh trớ trêu này đâm ra anh chẳng thể thốt nên lời.

“Vũ..Vũ….”

Nó thều thào,yếu ớt gọi tên hắn,nước mắt ngắn dài bắt đầu tuôn rơi.

Vũ không nói,chỉ im lặng đưa tay chạm lên má nó. Anh hôn lên trán nó, lên mắt, lên môi, như thể kiểm chứng thực xem có đúng là nó không.

Bàn tay to lớn đưa lên vuốt lấy mái tóc nâu ngắn mềm mượt,ánh mắt nhìn nó đắm đuối không dứt, vì giờ anh mới có thể tin đúng là nó thật rồi.

“Anh đây, đừng sợ..có anh ở đây,em nhất định sẽ không sao..”

Chưa bao giờ Vũ thấy mình yếu đuối hơn lúc này,nhìn thấy cô gái bé nhỏ anh lại càng lo sợ lại mất cô-người anh yêu thương một lần nữa,vòng tay ôm cô thật chặt khiến nó trào dâng cảm giác ấm áp đến lạ.

Nhìn hai người ôm ấp nhau quấn quýt,Kiều Như đứng cạnh có chút khó chịu,không cam tâm nhưng vẫn phải thừa nhận.Đây là lần đầu cô mới được thấy một Vũ dịu dàng,một Vũ trưởng thành và một Vũ mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.

Cô..đành bỏ cuộc thế này thôi sao?..Đôi tay nắm chặt,Kiều Như mím môi nuốt trọn nỗi cay đắng và những suy nghĩ đan xen,rối mù..

Nó khẽ gật đầu,quay ra nhìn Vĩ chỉ có thể mấp máy môi nói hai từ “cảm ơn”.

Khánh Vĩ không đáp,anh lẳng lặng quay ra nhìn Khắc Dung,trong lòng dậy sóng những cảm giác bức bối khi gửi cô ấy cho Vũ.Nhưng..giờ thì anh có tư cách gì để xen ngang giữa cả hai người đó sao?

Thôi thì ít nhất,cứ coi như anh vừa làm một việc tốt vậy đi.

“Khánh..Khánh Vĩ..rốt cuộc chuyện này..là thế nào???”

Đôi mắt đỏ hoe,gương mặt đỏ bừng , Khắc Dung kêu gào nạt nộ, cơn giận dữ đã cuốn trôi cái vẻ lạnh lùng thường thấy.Bà ta không thể ngờ…và bà ta lại càng không hiểu.

“Có ân có oán,tôi đã trả lại sòng phẳng cho bà tất cả những gì bà đã làm với tôi. Tập tài liệu ông Cường đang cầm là bằng chứng cho việc làm phạm pháp của bà mà tôi đã trao đổi với ông ấy nhưng vẫn chưa hết,giờ thì cả hai chúng ta không ai nợ ai!”

Thân hình người phụ nữ run run ngồi phủ phục xuống đất thất thần,nước mắt rơi trên chiếc váy đỏ,làm trôi hết lớp kẻ mắt đen lem nhem trên gương mặt bà ta.

Mọi dữ kiện trong đầu bắt đầu được chắp ghép lại,điều muộn màng cuối cùng bà ta có thể nhận ra người bà ta đã cưu mang lại phản bội chính bà.

Đây là quả báo dành cho bà sao?Bà không chịu,nhất định bà không chịu thua!!”

“Các người..các người…”

“Mau dừng lại đi Khắc Dung!Nếu cô dừng chuyện này lại ở đây,tôi hứa sẽ giữ kín bí mật việc làm ăn của cô,cả đôi bên sẽ không chịu thiệt hại gì. Như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”

Thật cẩn trọng tiến lại gần Khắc Dung,ông Cường cố dịu giọng nhẹ nhàng khuyên ngăn bà ta.Đáp lại ông chỉ là cặp mắt mở trừng trừng nhìn tất cả,đột nhiên cười khẩy trong nỗi tuyệt vọng:

“Tốt hơn? Ông biết thế nào là tốt hơn??Sau tất cả công sức tôi gây dựng tiền tài,địa vị,giàu sang phú quý mà ông nhẫn tâm đạp đổ hết,ông nghĩ còn cái gì có thể tốt hơn được nữa???”

Đột ngột bà rút từ trong túi xách nhỏ cài bên người một chiếc điều khiển bấm nhỏ,giơ lên đe dọa:

“Vậy là..tất cả công sức đổ sông đổ bể ở đây rồi…Các người..tất cả là do các người!! Đồ khốn kiếp!! Các người chết đi, chết hết đi!!

“Khắc Dung,đừng!!”

…………

“Rầm rầm!!”

Chưa để mọi người hết ngỡ ngàng,bà ta nhấn nút.

Căn nhà kiên cố là vậy mà trong phút chốc như bị cơn chấn động,tường đá vụn rơi xuống. Căn nhà bắt đầu sụp đổ..mọi người liền hô hoán bảo nhau chạy ra ngoài.

“Ở đây có đường hầm bí mật thông ra ngoài, mọi người mau đi lối này..”

“Đoàng!”

Mùi thuốc súng đặc sệt thoảng qua..

Trước mắt nó,dòng máu đỏ tươi từ ngực Vĩ chảy loang qua chiếc áo trắng…chưa kịp để anh nói hết câu. Thân hình to lớn nằm phủ phục xuống sàn nhà..

Nó ú ớ như không thể cất giọng,cứ đưa tay cố kéo giật áo Vũ muốn anh quay lại.

“Bí mật?Vậy không phải bằng cách này bí mật của Khắc Dung sẽ bị chôn vùi mãi mãi,không phải sao??”

Đầu nòng súng vẫn còn hơi nóng bốc lên,Đăng Hải cười nhạt, nụ cười của kẻ chiến thắng ngạo nghễ trước kẻ bại trận đã bị đánh bại dưới bàn tay hắn.

“Cô chủ mau chạy đi!!”

“Không..ta không muốn!!! Khánh Vĩ,ngươi..ngươi dám lừa ta, dám..phản bội ta?? Vậy mà ta lại đem cái tình yêu này mà nhắm mắt bỏ qua cho việc hắn lấy cắp những bản hợp đồng đó!! Đồ khốn nạn!! Ngươi..chết..cũng đáng lắm..!!”

Từ lâu, Đăng Hải biết bà ta yêu Khánh Vĩ,nhưng nhìn thấy gương mặt khóc lóc của Khắc Dung lúc này hắn cũng thấy đau lòng. Trong tình huống nguy cấp này,dù hi sinh tính mạng của mình cũng không thể để Khắc Dung ở lại cái nơi này được.

Nhưng chưa kịp để hắn kéo bà ta đi, một mảng tường vụn to sắp rơi xuống đầu Khắc Dung..và kẻ hầu cận cũng nhanh như cắt…

“Cẩn thận!!”

Hắn đẩy Khắc Dung ra, vụn gạch tường đó đã đè hẳn lên nửa người hắn không thể di chuyển được nữa..

“Không..Hải!!”

Bà giật mình ngỡ ngàng lao đến,cố gắng kéo lấy hắn ra nhưng vô ích,với sức lực yếu ớt này thì làm sao có thể lôi hắn ra được? Nhất định..bà phải làm gì đó..làm gì đó..

“Đừng…mau chạy đi..cô chủ..”

Gương mặt đau đớn của hắn nhìn bà ta không rời,đưa tay lên chạm lên gương mặt bà.

“Tại..tại sao..cậu..phải làm thế này??”

“Sinh mạng..của cô chủ..là điều ước duy nhất..mà tôi..luôn cố gắng bảo vệ..cho dù có phải hi sinh tính mạng…”

Hắn khẽ ho,có lẽ hắn sẽ chẳng còn mấy thời gian để nói tiếp được nữa rồi..

“Không,ta sẽ không bỏ cậu ở lại..Giờ có sống,ta cũng chẳng còn một ai bên cạnh,mọi thứ ta cũng chẳng còn gì nữa rồi..”-Đoạn Khắc Dung quỳ xuống bên cạnh,tựa đầu lên ngực hắn mà mỉm cười đáp-”Còn nhớ lần đầu gặp cậu,ta đã nói gì không?Cậu là một nửa mảnh ghép hoàn hảo của ta,chỉ trách ta đã quá cả tin vì thứ tình yêu mù quáng ấy…”

Bà nhắm mắt,nước mắt rơi trên ngực áo hắn thủ thỉ.

“Ta không sợ chết..ta..chỉ sợ cô đơn..Đăng Hải,cậu là người duy nhất vẫn ở bên ta cho đến giờ phút cuối cùng…đừng bỏ cả ta ở lại..ta không muốn chỉ còn lại một mình..”

Đăng Hải trong chút sức lực cuối cùng của mình,cố vòng tay ôm lấy người Khắc Dung như tấm lá chắn che chở cho bà.

Cho đến lúc chết hắn không hối hận vì đã chọn bà.

Nụ cười mỉm mãn nguyện,đôi mắt dần khép lại khi bóng tối dần bao trùm…

Trần nhà lẫn tường bao quanh dần sụp đổ xuống..

Cuối cùng, đến lúc chết,hắn mới có được tình yêu mà hắn luôn hằng mong muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.