Dấm Nghiện

Chương 82: Phiên ngoại 2




Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An thu thập phòng khách, đem bàn mạt chược thu dọn xong, nhìn nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ tối, nhóm người này cự nhiên ở nhà mình từ 9 giờ sáng 9 cho đến 11 giờ tối.


Khoảng cách Lê Kiều Kiều cùng Liễu Tiêu Nguyệt được Lê gia chấp nhận đồng ý đã qua được một tháng, Lê Kiều Kiều một tháng đã sống lại, lại biến trở về đại bỉ Lê Kiều Kiều, các nàng cũng định đi Đài Loan đăng ký kết hôn.


(Đại bỉ : ý chỉ người ngu ngơ, ngốc nghếch)


"Chuyện của Lê Kiều Kiều hiện tại đã được giải quyết, Liễu Tiêu Nguyệt định khi nào mới từ chức?"


Liễu Tiêu Nguyệt tuy rằng rất có năng lực, nhưng nàng cùng Liễu Khinh Ca giống nhau, ở đoạn thời gian cùng Minh gia đấu trí đấu dũng đấu mệnh lớn lên, đã hao tổn rất nhiều tâm lực, nếu không phải vì cùng người nhà Lê Kiều Kiều đàm phán có ít nhiều lợi thế, nàng có lẽ đã sớm từ chức nơi nơi đi chơi rồi.


"Nàng còn chưa quyết định, bởi vì gần đây nàng lại coi trọng một chiếc siêu xe..."


Liễu Khinh Ca bụm trán lắc đầu, Liễu Tiêu Nguyệt đối với siêu xe thật sự có chấp nhất nhất định a...


"Kỳ thật Khinh Ca... Ngươi của cải hùng hậu như vậy... Cũng chỉ có một căn ở chung cư này thôi sao?"


Hoa Ngữ An cũng là có chút tò mò, tuy nói Liễu Khinh Ca sinh hoạt điệu thấp, nhưng là nhiều tiền như vậy, cũng không đến mức chỉ có một căn ở chung cư như vậy đi, tuy rằng xe có rất nhiều.


"Không chỉ có vậy."


Liễu Khinh Ca thu thập xong, dựa vào trên sô pha buông lỏng gân cốt, ngồi trên bàn mạt chược thời gian lâu như vậy, eo đều muốn bị chặt đứt.


"Ta liền biết."


Hoa Ngữ An cũng cảm thấy không chỉ có vậy, Liễu Khinh Ca không chỉ có Thiên Dực, mà còn có công ty ở nước Pháp, có thể nói rất giàu a.


"Ở thành thị khác cũng có chút phòng ở cho thuê, nhưng ta để người môi giới hỗ trợ ta đi giải quyết, ta không có quản."


Liễu Khinh Ca không có nói bao nhiêu gian phòng ở, chỉ nói là ' có chút ', xem ra số lượng cũng phi thường khả quan.


"Ngươi a..."


"Ta còn quyên tiền xây trường học..."


"..."


"Cô nhi viện cũng có..."


"Liễu Khinh Ca, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thứ cất giấu không nói cho ta biết?"


Hoa Ngữ An ngồi ở trên đùi Liễu Khinh Ca, đôi tay chống ở lưng ghế sô pha, cúi người nhìn Liễu Khinh Ca, tư thế này muốn có bao nhiêu câu người liền có bấy nhiêu câu người.


"Ngươi lại không hỏi..."


Liễu Khinh Ca trắng mắt liếc Hoa Ngữ An một cái... Loại chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến sinh hoạt, làm gì đột nhiên nhắc tới...


"Còn có chút gì?"


Hoa Ngữ An cúi người, cái trán dựa vào trán Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca rất hưởng thụ hành động thân mật này.


"Liễu gia có một cái biệt thự... Ta vẫn luôn cho người đúng giờ đi quét dọn..."


Liễu Khinh Ca né tránh ánh mắt của Hoa Ngữ An, đây là điều mà nàng chưa từng nói cho Hoa Ngữ An viết, bởi vì không muốn làm Hoa Ngữ An cảm thấy mình là đang khoe khoang.


"Không bằng đi xem đi! Ngươi cũng thật lâu không có đi xem đúng không?"


Hoa Ngữ An từ trên người Liễu Khinh Ca đi xuống, sau đó đứng lên, giống như đã vận sức chờ phát động.


"Hiện tại?"


"Đúng."


Cứ như vậy, Liễu Khinh Ca lái xe nửa giờ mang theo Hoa Ngữ An đi biệt thự của Liễu gia, trước kia Liễu gia tất cả mọi người đều ở nơi này, từ sau khi cha mẹ Liễu Tiêu Nguyệt qua đời, vì không muốn thấy cảnh nhớ người, nên mọi người đều dọn ra ngoài.


Biệt thự này có ba tầng, thiết kế phong cách Bắc Âu, có một bể bơi lớn, bên trong đồ dùng so với tiểu khu còn muốn đầy đủ hơn, phòng tập thể thao, phòng karaoke, phòng trò chơi, phòng tắm hơi ...


Hơn nữa biệt thự còn có bảo an canh phòng... Này... Thế giới của kẻ có tiền quả nhiên là nàng không thể hiểu được.


"Muốn ở chỗ này ở một đêm?"


Liễu Khinh Ca ngồi ở phòng khách to lớn, phòng khách còn treo ảnh chụp lúc Liễu Khinh Ca chỉ có mười mấy tuổi, có ảnh gia đình, còn có Liễu Tiêu Nguyệt người một nhà...


Quả nhiên là... Thấy cảnh nhớ người a...


"Khinh Ca..."


Hoa Ngữ An cúi người ôm Liễu Khinh Ca vào ngực...


"Kỳ thật ta chỉ là suy nghĩ muốn hiểu ngươi thêm... Liền như này đó... Ta là chưa bao giờ gặp qua..."


Hoa Ngữ An chỉ ảnh gia đình một nhà của Liễu Khinh Ca ...


Liễu Khinh Ca rất ít nhắc tới gia đình của mình ...


Nàng biết đó là vết thương ẩn ẩn đau ở trong lòng Liễu Khinh Ca.


"Ân..."


Liễu Khinh Ca buông lỏng Hoa Ngữ An ra, ngồi ở trên sô pha, ôm lấy Hoa Ngữ An bắt đầu nói chuyện khi còn nhỏ ...


Ngay từ khi còn nhỏ Liễu Khinh Ca cũng đã rất ưu tú, ưu tú đến mức nàng giống như không nhớ được ấm áp gia đình là như thế nào.


Liễu Khinh Ca từ khi được sinh ra liền bị coi như người thừa kế của Liễu gia mà bồi dưỡng, Liễu Bá Trọng đối với nàng rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao, mà Tiêu Vân tuy rằng so với Liễu Bá Trọng ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng nàng mị lực là oai phong một cõi, vô hình trung luôn cho chính mình rất nhiều áp lực. Khi đó ở Liễu gia, một nhà Liễu Tiêu Nguyệt cùng gia đình của mình đều ở chung một chỗ, mỗi người đều là tinh anh, chưa nói tới ấm áp, nhưng so với hiện tại náo nhiệt hơn nhiều.


Nàng còn nhớ rõ ba ba của Liễu Tiêu Nguyệt, chính là thúc thúc của mình ngẫu nhiên sẽ mua một ít tiểu lễ vật trở về đưa cho mình cùng Liễu Tiêu Nguyệt, mẹ của Liễu Tiêu Nguyệt tuy rằng cũng là nữ cường nhân, nhưng nàng nấu cơm ăn rất ngon...


Trong trí nhớ... Liễu Bá Trọng trừ bỏ bức chính mình học tập kỹ năng trên thương trường, học xem số liệu báo cáo, nàng tựa hồ đối với hắn cũng không có ký ức gì khác, đến nỗi Tiêu Vân... Có lẽ càng giống bằng hữu hơn, sẽ lắng nghe tâm sự của mình, sau đó ôn nhu đem mình ôm vào trong lòng ngực, nhưng nàng trước nay không cảm thụ được... Tình thương của mẹ, có lẽ khi đó bởi vì Tiêu Vân căn bản không thích cái gia đình này đi...


Nhưng Tiêu Vân vẫn là yêu mình, nàng bởi vì mình bị bắt cóc mà tàn nhẫn tát Minh Kỳ Nhiên một bạt tai, còn sẽ bởi vì lo lắng cho mình mà đỏ đôi mắt, nàng biết, Tiêu Vân kỳ thật rất giống mình... Đều là người không tốt với biểu đạt tình cảm, mà nàng so với Tiêu Vân may mắn hơn, chính là... Nàng gặp được Hoa Ngữ An...


Bởi vì quan hệ của gia đình, tính tình của Liễu Khinh Ca bị tôi luyện đến thật sự lãnh cùng người khác rất xa cách, từ nhỏ cũng chỉ có một bằng hữu da mặt dày là Lạc Phỉ, còn có Liễu Tiêu Nguyệt. Hơn nữa thời điểm nàng học trung học đã biết Tiêu Vân căn bản không thích Liễu Bá Trọng, tất cả đều chỉ là một cái liên hôn chính trị, vì đó là ích lợi, cho nên chính mình bất quá chỉ là sản phẩm của một cuộc liên hôn chính trị mà thôi, không có yêu, cho nên nàng đối với cái từ ' gia ' này, hoàn toàn thất vọng thậm chí đến cuối cùng cũng quên đi.


Sau đó cha mẹ Liễu Tiêu Nguyệt bị Minh gia bày ra tai nạn xe cộ bỏ mình, vốn dĩ là người thừa kế của Liễu gia, cũng là người có tiếng nói tối cao ở Thiên Dực, nàng cảm thấy thế giới trong nháy mắt long trời lở đất, trong nháy mắt đó nàng nghĩ tới từ bỏ Thiên Dực, bất quá sau đó trải qua điều tra, biết được cha mẹ của Liễu Tiêu Nguyệt là bị hãm hại mà chết, nàng liền quyết định, nhất định phải cùng Minh gia liều mạng đến cùng.


Tính tình lạnh băng của nàng ... Thẳng đến khi gặp được Hoa Ngữ An mới có biến hóa.


"Cũng may, ta hiện tại có ngươi."


Liễu Khinh Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như cuộc sống đã từng để lại cho nàng vết thương, lập tức được bên người lấp đầy chữa khỏi.


"Khinh Ca... Về sau nhà của ta cũng là nhà của ngươi..."


Nói xong, quay đầu, cúi người, hôn lên...


Có đôi khi một ít lời nói trước mặt, ngay cả ta yêu ngươi đều sẽ trở nên vô vị...


Nhà của ta cũng là nhà của ngươi...


So với câu ta yêu ngươi, cho Liễu Khinh Ca càng nhiều động lực.


Liễu Khinh Ca nằm ở trên sô pha, tùy ý Hoa Ngữ An nằm ở trên người nàng, ôn nhu hôn môi thâm nhập, thẳng đến khi hai người đều sắp không thở nổi mới buông lỏng ra.


"Liễu Khinh Ca... Nguyên lai ngươi còn có nhiều chuyện như vậy không nói cho ta..."


"Ngươi cũng có rất nhiều chuyện còn không nói cho ta biết, không bằng ngươi nói chuyện khi còn nhỏ của ngươi đi?"


Hoa Ngữ An cười khẽ, lấy tay quẹt quẹt cái mũi Liễu Khinh Ca, sau đó chậm rãi đem chuyện khi còn nhỏ chậm rãi nói ra.


Lão hoa là một nam nhân rất truyền thống, cho nên bọn họ một nhà đều ở trong bầu không khí truyền thống mà lớn lên, sau đó bởi vì nguyên nhân của Hoa Hãn Phi, Hoa Ngữ An kiến thức được rất nhiều điều nàng chưa bao giờ gặp qua, sau lại Lão Hoa liền một bộ không thế nào dùng được.


Hoa Ngữ An thích chó mèo, nàng sẽ dành ít thời gian cùng Lê Kiều Kiều và Hoa Hãn Phi đi trung tâm giúp đỡ động vật lưu lạc, sinh hoạt thực bình phàm, cuộc sống học đường bình thường, mối quan hệ giao hữu cũng bình thường mà trải qua, chỉ là bạn thân Lê Kiều Kiều cùng đường ca Hoa Hãn Phi lại ban cho nàng cuộc sống không tầm thường cùng sáng lạn, trong đó điểm điểm tích tích lại tạo thành tinh thần trọng nghĩa, thiện lương cùng tính cách quyết tuyệt cho nàng.


"Nói đến trung tâm giúp đỡ động vật lưu lạc, kỳ thật đó là lần đầu tiên ta gặp ngươi, cũng không phải lúc phỏng vấn ấy đâu ~"


Liễu Khinh Ca nhẹ giọng nói, còn Hoa Ngữ An thì nhướng mày, mãn nhãn nghi vấn.


"Ở trung tâm giúp đỡ động vật lưu lạc, lúc đó ta cảm thấy ngươi thực sạch sẽ, ánh mắt tươi cười đều thực sạch sẽ, liền nhớ kỹ bộ dạng của ngươi, sau đó phỏng vấn mới có thể để ngươi đi đến một cửa cuối cùng gặp ta."


Hoa Ngữ An hiển nhiên có chút kinh ngạc, sau đó kinh ngạc đều hóa thành một mạt ý cười. Nói: "Nguyên lai ta xem như là đi cửa sau rồi, ngươi cự nhiên giấu ta lâu như vậy."


Liễu Khinh Ca cười mà không nói.


"Ta sinh khí..." Hoa Ngữ An đỏ mặt...


"..."


Liễu Khinh Ca khóe môi gợi lên một mạt tươi cười mê người, nàng giống như đã dự kiến được người này tiếp theo sẽ nói câu gì, nhưng mà Hoa Ngữ An còn chưa có mở miệng, Liễu Khinh Ca liền nói: "Cái câu này như thế nào có thể sử dụng được lâu như vậy?"


"Có thể sử dụng cả đời."


"Hảo... Vậy cả đời..."


Thật lâu sau


"Khinh Ca... Chúng ta sinh một đứa nhỏ đi?"


"Vì cái gì?"


"Ta muốn cho ngươi một gia đình..."


----------------------------------------------------------------------------------------


X thị về đêm, tựa hồ bởi vì một ít người, mà trở nên ái muội, tỷ như Lê Kiều Kiều hiện tại ở nhà Liễu Tiêu Nguyệt, nghe tiếng nước trong phòng tắm của Liễu Tiêu Nguyệt, đã gặp qua trường hợp này nhưng nàng vẫn cảm thấy mặt của mình nóng lên, đốt thành một mảnh mây đỏ...


Lê Kiều Kiều có thể cảm giác được chính mình càng ngày càng khẩn trương bất an.


Tiếng nước ngừng lại, tâm Lê Kiều Kiều lập tức liền nhấc lên tới yết hầu.


Rất nhanh, Liễu Tiêu Nguyệt liền từ phòng tắm đi ra, nàng mặc áo tắm dài, từng bước hướng đến Lê Kiều Kiều.


Liễu yêu nghiệt, quả thật là một cái yêu nghiệt.


"Cho nên Kiều Kiều, ngươi định chỉ nhìn như vậy thôi sao?"


Lê Kiều Kiều cười nói: "Đương nhiên là không, Liễu yêu nghiệt"


"Yêu nghiệt sao? Vậy ngươi tới thu phục ta đi..."


Hai người nhìn nhau cười, đêm còn dài, lạnh lẽo trong không khí mang theo nhè nhẹ khô nóng.


--------------------------------------------------------------------------------


Một chung cư cao cấp nào đó ở X thị, giữa đêm khuya vẫn như cũ điểm điểm ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như còn ở tuyên cáo một ít người ở trong đêm đen tùy ý cuồng hoan.


Cố Phiên Vũ ở chung cư cao cấp kia, Lạc Phỉ ở nhà thú vui lớn nhất chính là uống rượu, nhà Lạc Phỉ dấu rất nhiều rượu, có một ít là người khác đưa, có một ít là tự mình mua, đây cũng là lạc thú của Lạc Phỉ, thu thập rượu.


Cố Phiên Vũ một bên uống rượu, một bên nhìn TV, Lạc Phỉ trong lòng ngực giật giật, nói: "Phiên Vũ, lấy cho ta chút rượu đi!"


Cố Phiên Vũ vừa nghe, liền ứng hạ, đi đến quầy rượu lớn trong nhà Lạc Phỉ lấy rượu.


Lạc Phỉ ngay sau đó liền đi tới trước TV mân mê gì đó, chờ Cố Phiên Vũ trở về, nàng lại trở về trên sô pha.


"Rượu... Ân? TV làm sao...?"


Cố Phiên Vũ tò mò, rõ ràng vừa rồi bộ điện ảnh kia còn đang xem, như thế nào lại tắt đi đây?


Lạc Phỉ không nói gì, nói: "TV có cái gì đẹp, xem ta là được."


Cố Phiên Vũ cười, nguyên lai Lạc Phỉ còn có thời điểm giống tiểu hài tử như vậy.


"Ngươi a khi nào thì trở nên giống hài tử như vậy."


Tuy nói như thế, nhưng Cố Phiên Vũ lại sủng nịch nhéo nhéo mặt Lạc Phỉ, có đôi khi có chút tính tình trẻ con chỉ ở trước mặt người thân mật nhất bày ra, Cố Phiên Vũ chính là thấu hiểu đạo lý này.


"Ngươi không cần phải xen vào..."


"Cho nên... Chúng ta cứ như vậy ngồi yên sao?"


"Ân hừ ~"


Lạc Phỉ cho Cố Phiên Vũ một ánh mắt, Cố Phiên Vũ cười, có đôi khi một ánh mắt, đủ để hiểu rõ tất cả của một người.


"Đi thôi, trở về phòng đi thôi!"


Cố Phiên Vũ cúi người đem Lạc Phỉ ôm vào trong lòng... Sau đó bế Lạc Phỉ lên, rồi nói tiếp: "Ta ôm ngươi trở về..."


Lạc Phỉ nhìn ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Cố Phiên Vũ... Bỗng nhiên cảm thấy chính mình sinh hoạt viên mãn...


-------------------------------------------------------------------------


Hai năm sau...


"Tiểu Thế Ninh, tới đây, chụp ảnh nha ~"


Tiêu Vân ôm một nữ anh, lòng tràn đầy vui mừng, mà Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca ở bên chỉ cười nhìn Tiêu Vân cười giống như một đứa nhỏ.


Liễu Thế Ninh là đứa nhỏ của Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca, sau khi Hoa Ngữ An quyết định muốn sinh một đứa nhỏ, các nàng liền đi Australia làm thụ thai nhân tạo, đem trứng của Liễu Khinh Ca phóng vào tử cung của Hoa Ngữ An nuôi dưỡng, Liễu Thế Ninh chính là đứa nhỏ của các nàng.


Từ sau khi Hoa Ngữ An hoài thai Liễu Thế Ninh, Tiêu Vân liền trở về X thị, thuận tiện cùng Liễu Khinh Ca chiếu cố Hoa Ngữ An, sau đó Liễu Thế Ninh xuất thế, Tiêu Vân liền cướp vị trí muốn chiếu cố Liễu Thế Ninh, mà Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca cũng đáp ứng rồi, bởi vậy viên tâm phiêu bạc của Tiêu Vân lúc này mời yên ổn xuống.


"Mau, tìm vị trí!"


Hoa Hãn Phi cùng Cầm Tố tìm vị trí vào khung hình, Hoa mẹ cùng Hoa ba cũng ở trong đó, Hoa ba một thân tây trang phẳng phiu, trên mặt không che dấu không được vui sướng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.