Dấm Nghiện

Chương 48: Liễu tổng muốn chơi mạt chược




Bên trong một nhà xưởng bỏ hoang, có vài nam nhân đang ngồi, lão đại là một người đầu trọc, dáng người cao gầy, đỉnh đầu bóng loáng có xăm hình rồng, trên cánh tay có huy văn của Long Hoa Xã.


Hắn an tĩnh nhìn hai người đang chậm rãi đi vào, một nữ nhân cực kỳ mỹ diễm, một cái khác là người mình nhận thức, Hoa Hãn Phi.


"Hãn ca."


Sau khi nam nhân đầu trọc nhìn thấy Hoa Hãn Phi, lập tức cung kính chào hỏi, tiểu đệ phía sau hắn cũng lập tức đứng lên cùng Hoa Hãn Phi hành lễ.


"Nàng là người ta cùng ngươi nói, Liễu tiểu thư."


Hoa Hãn Phi ngắn gọn giới thiệu Liễu Khinh Ca, còn Liễu Khinh Ca ý cười nơi khóe miệng dần dần gợi lên, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt chung quanh rơi trên người mình không có hảo ý, nhưng mà hiện giờ, nàng cần phải bảo trì tươi cười.


Nàng mang theo bảo tiêu, liền đứng ở trước cửa nhà xưởng, nàng không phải sợ những người này sẽ làm gì với mình, nhưng những ánh mắt đó làm nàng thực sự không thoải mái, nàng thậm chí muốn đào đi đôi mắt của những nam nhân đó.


"Ngồi."


Lý Cao để hai người ngồi xuống, sau đó liền mở miệng nói: "Liễu tiểu thư muốn từ nơi này của ta lấy cái gì?"


"Mười năm trước, chuyện Minh gia mua ngươi ra tay với Liễu gia..."


Liễu Khinh Ca còn chưa nói xong, Lý Cao đã mở miệng: "Đúng là ta làm, nhưng ta sẽ không lộ ra bất cứ tin tức gì."


Hoa Hãn Phi nghe vậy, nhướng mày, hắn cũng muốn nhìn một chút, Liễu Khinh Ca sẽ làm cái gì với Lý Cao.


"Thật ra ta sẽ không hỏi ngươi có thể hay không."


Liễu Khinh Ca cười, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta chỉ là hướng ngươi lấy, mà ngươi cần phải đưa."


Lời này vừa nói ra, Lý Cao hai mắt trừng giận dữ, tiểu đệ phía sau hắn toàn bộ đều rút đao dưa hấu ra, còn bảo tiêu ở cửa rút ra lại là súng, nhắm ngay những tiểu đệ ngo ngoe rục rịch đó.


Hoa Hãn Phi nhấc tay lên, ý bảo mọi người bình tĩnh, sau đó để Liễu Khinh Ca nói tiếp.


"Ta nơi này có hai con đường, một là con đường sống, một cái còn lại là tử lộ."


Liễu Khinh Ca nói xong, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đường sống là, cho ta tư liệu, ta phái hai mươi bảo tiêu quốc tế bảo hộ ngươi, lại cho ngươi một số tiền, đưa ngươi đến Canada ở mấy tháng, chờ mọi chuyện qua đi, ngươi liền có thể trở về."


Liễu Khinh Ca chú ý bộ dạng của Lý cao, hiển nhiên hắn đã có chút dao động.


"Tử lộ là, ta sẽ để người hướng Minh Thụ Ngạn lộ ra ta đã thấy ngươi, đến lúc đó mặc dù ngươi kiên cường nhưng Minh Thụ Ngạn sẽ đối phó với ngươi."


Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên cười lạnh, làm Lý Cao cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng lại không thể phát tác, trong nháy mắt, hắn thực sự không còn đường lui.


"Ha ha ha, có ý tứ, Liễu tiểu thư, ngươi thật sự quá có ý tứ."


Hoa Hãn Phi thưởng thức mà vỗ tay, đối với dũng khí cùng thủ đoạn của Liễu Khinh Ca, hắn đều tỏ vẻ bội phục.


"Peter, đem tư liệu đưa cho nàng đi! Hãn ca ta cũng sẽ hộ ngươi chu toàn."


Liễu Khinh Ca là nữ nhân mà Hoa Hãn Phi cảm thấy đặc biệt có ý tứ, huống chi nàng còn là cấp trên kiêm bằng hữu của Hoa Ngữ An, tự nhiên sẽ đến giúp.


Lý Cao thở dài một hơi, nói: "Ta như thế nào liền dính vào loại sự tình này."


Liễu Khinh Ca cười khẽ, nhìn không ra cảm xúc chân thật của nàng, nhưng mà nàng cười làm nhân tâm hốt hoảng a.


"A Hào, đem tư liệu mười năm trước ra đây."


Một tiểu đệ người đầy cơ bắp phía sau Lý Cao nghe được, lập tức lấy ra một cái notebook bắt đầu gõ gõ đánh đánh.


"Ân oán hào môn của các ngươi thật đúng là nhiều."


Lý Cao hừ một tiếng, lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Liễu Khinh Ca...


Nữ nhân này đẹp thì đẹp đó, nhưng mà rất độc.


-------------------------------------------------------------


Mùa mưa, không khí ở X thị đều tràn ngập cảm giác dính nhớp.


Thời điểm Liễu Khinh Ca về đến nhà, liền ngửi được mùi đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy cái cuối tuần này, trừ bỏ một chuyến đi nguy hiểm, còn có một chút ấm áp đến từ Hoa Ngữ An.


Nhẹ nhàng mở cửa, Hoa Ngữ An giống như đã đợi lâu, còn chưa có cởi tạp dề đã ngủ ở trên sô pha rồi, tiểu ngoan một đoàn trắng trắng mập mập đi tới bên chân mình cọ cọ vài cái, hoan nghênh chính mình về nhà.


Liễu Khinh Ca sờ sờ đầu tiểu ngoan, sau đó xoay người đóng cửa lại, thanh âm tựa hồ làm bừng tỉnh người đang ngủ say, chỉ thấy nàng mở mắt, nhìn đến một thân ảnh quen thuộc mà ấm áp, liền mở miệng nói: "Ngươi đã về rồi?"


Hôm nay, thời điểm Hoa Ngữ An rời giường, phát hiện Liễu Khinh Ca đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng liền xuống lầu đơn giản mua chút đồ ăn, tính toán nấu cơm chờ Liễu Khinh Ca trở về, chính là chờ chờ, liền ở trên sô pha ngủ mất, trước lúc ngủ nàng còn nghĩ, mình như thế nào còn chưa hỏi Liễu Khinh Ca hôm nay có phải cùng Minh Dật Nhiên đi ra ngoài hẹn hò hay không, lấy đâu ra tự tin biết chắc Liễu Khinh Ca nhất định sẽ trở về nhà ăn cơm trưa, sớm biết chỉ nấu cho mình thì tốt rồi... Mông lung liền ngủ mất.


Bất quá Liễu Khinh Ca quả thực đã trở lại, hơn nữa còn đúng vào giờ ăn cơm trưa, nhìn đồng hồ, biết chính mình ngủ được nửa giờ.


"Ân, chờ thật lâu?"


Liễu Khinh Ca trong lòng giống như bị lửa nướng, ấm dào dạt, nhìn Hoa Ngữ An nhập nhèm con ngươi, trong lòng cảm thấy người này thật đáng yêu.


"Không có, ngươi ăn rồi sao?"


Hoa Ngữ An vẻ mặt chờ mong nhìn nhìn Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cười khẽ, cho dù đã ăn cũng sẽ nói chưa ăn, ánh mắt này thiệt làm người vô pháp cự tuyệt, bất quá cũng còn may, nàng thật sự là chưa có ăn.


"Không, cùng nhau đi!"


Hoa Ngữ An vừa nghe, cả người giống như được tiêm máu gà, nhưng nàng vẫn giả bộ bình tĩnh, không thể thất thố, cho nên chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đi bới cơm cho Liễu Khinh Ca.


(Tiêm máu gà ý là hưng phấn)


Hai người, một bữa cơm, cuối tuần trôi qua bình đạm mà sung sướng.


"Hôm nay không muốn làm việc."


Liễu Khinh Ca ăn được một nửa, bỗng nhiên nói một câu như vậy, Hoa Ngữ An thiếu chút nữa nghẹn lại, này đại khái là thời tiết thay đổi đi, Liễu Khinh Ca cự nhiên nói không muốn công tác! Phải biết rằng, cho dù là cuối tuần, Liễu Khinh Ca cũng sẽ làm việc bất kể ngày đêm.


"Vậy ngươi..."


Hoa Ngữ An vốn dĩ muốn hỏi Liễu Khinh Ca muốn làm cái gì, xem điện ảnh, đi dạo phố, hay là đi vận động gì đó, Liễu Khinh Ca lại cắt đứt lời nói của nàng, còn nói ra điều nàng không hề nghĩ tới.


"Không bằng chúng ta chơi mạt chược đi!"


Giống như có một mạt ánh mặt trời chiếu rọi trên tươi cười của Hoa Ngữ An, làm nàng có chút cứng đờ cùng xấu hổ...


Thanh âm thanh thúy trên bàn mạt chược truyền đến, bên tai còn có thanh âm thập phần hưng phấn của Lạc Phỉ.


"Tới tới tới, hôm nay không chơi cả đêm không cho phép đi!"


"Nha ~ Lạc Phỉ không kịp đợi bị thua a."


Liễu Tiêu Nguyệt che miệng, mãn nhãn trào phúng mà nhìn Lạc Phỉ.


"Cũng không biết lần trước là ai thua năm vạn khối, còn ghi hận ta một tháng."


Lạc Phỉ cũng làm vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn Liễu Tiêu Nguyệt một cái, Liễu Tiêu Nguyệt còn muốn nói gì đó, lúc này thanh âm thanh lãnh của Liễu Khinh Ca liền truyền tới.


"Hảo, bắt đầu."


Hoa Ngữ An nhìn hai nữ nhân trước mắt đấu võ mồm, khóe miệng không nhịn được cong cong, nguyên lai ngự tỷ mỹ diễm đều có mặt bần như vậy sao?


Chỉ là...


"Lê Kiều Kiều sao ngươi lại tới đây?"


Hoa Ngữ An cảm thấy nàng không có mời Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều thứ này nếu ở đây, trận này còn không phải bị phiền đến chết sao.


"Ngươi hỏi Liễu Tiêu Nguyệt."


Lê Kiều Kiều trợn trắng mắt, vừa rồi một cuộc điện thoại, Liễu Tiêu Nguyệt đã ở dưới lầu chờ mình, nếu mình không xuống, hạng mục kia liền nhất định không thể bắt lấy.


Đối mặt với uy hiếp như vậy, Lê Kiều Kiều đành phải lập tức trang điểm đi xuống lầu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai ~


"Ta nghĩ hôm nay sẽ chơi cả đêm, ta mệt mỏi để cho Kiều Kiều lên, thắng nàng ăn, thua ta chịu."


Liễu Tiêu Nguyệt ôn hòa cười, thanh âm như mặt nước ôn nhu, ôn nhu đến Lạc Phỉ đều nhìn không được.


"Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi sẽ sủng như vậy sao? Chạm vào!"


Lạc Phỉ trợn trắng mắt, đem trên tay nhị ống chạm vào đi ra ngoài.


"Liễu Tiêu Nguyệt, đây chính là ngươi nói a!"


Lê Kiều Kiều tuy rằng không có lên bàn chơi mạt chược, nhưng có những lời này của Liễu Tiêu Nguyệt, thời điểm nàng lên bàn, sợ là càng thêm không kiêng nể gì.


"Đương nhiên là ta nói."


Liễu Tiêu Nguyệt cũng không thèm để ý, tiếp tục thản nhiên mà ở đánh bài.


"Tam vạn."


Liễu Khinh Ca đánh ra tam vạn, khóe miệng ngậm một mạt ý cười, theo sau liền nghe thấy thanh âm của Hoa Ngữ An.


"Ù!"


Hoa Ngữ An mở bài trên tay, này đó Lạc Phỉ càng thêm không vui.


"Ta, trời ạ, Khinh Ca, vừa thấy liền biết Tiểu Hoa Tử muốn vạn tử, ngươi còn đánh vạn tử, hơn nữa tam vạn này vẫn là sinh gương mặt a!"


Lạc Phỉ mở to hai mắt nhìn, Hoa Ngữ An này liền ù hai mươi phiên, 100 một phen, lần này liền thua hai ngàn.


"Lúc này mới gọi là sủng, nhìn đã hiểu chưa?"


Liễu Tiêu Nguyệt cười khẽ, ngoan ngoãn móc ra hai ngàn, Hoa Ngữ An có chút đỏ mặt, chỉ thấy Lạc Phỉ đỡ cái trán...


Này quả thực giống như cùng đánh với lão thiên, mạt chược này còn có thể đánh tiếp sao...


Đánh tới 4 giờ chiều, Hoa Ngữ An cũng không biết ù qua bao nhiêu lần rồi, tiền Lạc Phỉ mang theo đều sắp thua hết, Liễu Khinh Ca vẫn là vẻ mặt đạm nhiên, Lạc Phỉ thật sự tức giận mà không làm được gì.


Liễu Tiêu Nguyệt thì không sao cả, dù sao Hoa Ngữ An ngồi xuống, nàng liền biết Liễu Khinh Ca sẽ điểm pháo cho Hoa Ngữ An, cũng còn may chính mình ù được vài lần, cũng không đến nỗi tử thương thảm trọng.


"Không bằng ta cùng Kiều Kiều đi mua chút thức ăn, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát."


Hoa Ngữ An đề nghị, từ từ đêm còn dài a, nàng ngồi từ thẳng eo qua mấy vòng bắt đầu có điểm không chịu nổi nữa.


"Hảo."


Liễu Khinh Ca cũng đồng ý nghỉ ngơi trong chốc lát, hai vị khác cũng không có dị nghị gì.


"Ta cũng đói bụng, đi thôi!"


Lê Kiều Kiều đã sớm ngồi không yên, nàng ở một bên nhìn một buổi trưa, hành vi cố ý điểm pháo của Liễu Khinh Ca, miệng nàng đều mau bị nhét đầy cẩu lương rồi.


Hoa Ngữ An cùng Lê Kiều Kiều xuống lầu, Lạc Phỉ cũng duỗi cái eo lười, nói: "Nói đi, Khinh Ca, có chuyện gì?"


Liễu Khinh Ca tuyệt đối sẽ không đột nhiên nói muốn chơi mạt chược, còn hẹn mình cùng Liễu Tiêu Nguyệt, lần trước chơi mạt chược vẫn là hẹn trước một tháng, đột nhiên hẹn gấp như vậy, hẳn là có việc quan trọng đi.


Liễu Khinh Ca đem một cái USB để lên trên bàn.


"Chứng cứ tất cả đều ở nơi này."


"Nhanh như vậy liền tìm được Peter Li? Tỷ ta thật lợi hại."


Liễu Tiêu Nguyệt cầm USB lên, bỏ vào túi xách của mình, lộ ra nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo.


"Nhờ chút quan hệ, dù sao tư liệu đã bắt được, ta muốn biết khi nào thì tài chính có thể chuẩn bị tốt?"


Liễu Khinh Ca hỏi, Lạc Phỉ tính tính, nói: "Đại khái khoảng ba ngày, một khoảng tiền khổng lồ như vậy, cần chút thời gian, bất quá tất cả đều sẽ chuẩn bị tốt."


"Hảo, liền chờ thêm ba ngày."


Lê Kiều Kiều cùng Hoa Ngữ An mua chút cơm canh cùng mì phở trở về, mọi người ăn xong, lại tiếp tục chơi, bất quá lần này Hoa Ngữ An không có tiếp tục đánh, Liễu Khinh Ca vẫn luôn điểm pháo như vậy, nàng cũng ngượng ngùng a, đành phải để Lê Kiều Kiều thế vào vị trí của mình.


Lúc này thế cục lại thay đổi, Liễu Khinh Ca không điểm pháo, ngược lại vẫn luôn thắng bài, Liễu Tiêu Nguyệt dựa vào kỹ thuật của mình cũng thắng mấy ván, còn Lạc Phỉ vẫn luôn ở thế thua, càng khỏi nói đến Lê Kiều Kiều, như thế nào có thể ăn lại hai lão yêu tinh.


"Uy, Liễu Tiêu Nguyệt, thua đều là ngươi chịu, vẫn tính đúng không?"


Lê Kiều Kiều lại móc ra một ngàn nhân dân tệ đưa cho Liễu Khinh Ca, nàng đau lòng a, mấy người phụ nhân này đánh bài thật đúng là phát rồ.


"Đương nhiên tính."


Liễu Tiêu Nguyệt thản nhiên đáp lại, Lê Kiều Kiều rốt cuộc yên lòng một chút, Lạc Phỉ nhìn Liễu Tiêu Nguyệt cùng Lê Kiều Kiều liếc mắt một cái, hai người kia khi nào móc nối nàng không biết, ngược lại nàng chỉ biết hiện tại người bị hại nhiều nhất là nàng!


Không được, muốn viện binh!




--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Các tỷ muội, đoạn đánh mạt chược có một số chỗ mị không rõ nên thông cảm cho mị nha (ಥ⌣ಥ) xia xìa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.