Dấm Nghiện

Chương 35: Liễu tổng yếu ớt




Liễu Khinh Ca nghe xong lời Hoa Ngữ An nói, khóe miệng gợi lên một độ cong nhỏ, nói: "Vậy ở trong lòng ngươi, ta nên là bộ dạng gì?"


Hoa Ngữ An nghe vậy, lại có chút ngây người, đúng vậy... Liễu Khinh Ca nên là bộ dạng gì? Bộ dạng khi công tác nghiêm túc không cẩu thả, bộ dạng ôn nhu khi chiếu cố mình, bộ dạng lạnh như băng khi tức giận, có lúc lại là bộ dạng quyến rũ, đây đều là những bộ dạng của Liễu Khinh Ca ở trong đầu Hoa Ngữ An.


Hoa Ngữ An lại trầm mặc, Liễu Khinh Ca nên là bộ dáng gì? Nàng xác thực không biết. Chính mình trong lòng cho rằng bộ dạng chân thật của Liễu Khinh Ca, không nhất định chỉ có một bộ dạng, không chỉ có Liễu Khinh Ca, mỗi người đều là như thế.


"Ngữ An."


Tâm Hoa Ngữ An lại say, nàng thích thanh âm mềm mại của Liễu Khinh Ca mỗi khi gọi tên mình, cho dù tâm có cứng rắn đến mấy, cũng trở thành mềm mại.


"Mỗi người luôn tìm kiếm bộ dạng chân thật của chính mình, nhưng ta cho rằng ta bày ra mỗi một bộ dáng đều là ta... Ta thừa nhận cũng như tiếp thu mỗi một bộ dạng đó của chính mình, cho nên... Ngữ An..." Liễu Khinh Ca nghiêm túc trầm giọng mà mở miệng.


"Ngươi không muốn biết ta cùng Lạc Phỉ nói cái gì sao?"


Ngữ khí của nàng thay đổi lại mang theo chút nghịch ngợm, làm tâm Hoa Ngữ An rung lên, đô đô miệng, quay đầu đi chỗ khác, nói: "Không muốn."


Hoa Ngữ An giống như đứa nhỏ đang giận dỗi vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy phương thức ở chung như vậy cũng không tồi, ít nhất không giống như trước kia, mỗi lần nhìn vào ánh mắt của Liễu Khinh Ca nàng sẽ bắt đầu cà lăm.


"Hảo a."


Liễu Khinh Ca cũng không miễn cưỡng, tuy rằng nàng rất muốn Hoa Ngữ An lúc thanh tỉnh chủ động hôn mình một cái, hương vị của Hoa Ngữ An ở đêm đó phảng phất giống như vẫn còn để lại dư vị trong lòng nàng, ngọt mềm, như muốn khảm nhập vào đáy lòng, vừa ngọt vừa dính.


Về tới chung cư, Liễu Khinh Ca lại lấy ra một đống lớn văn kiện bắt đầu làm việc, Hoa Ngữ An nhìn nhìn, trong lòng có chút do dự, vẫn là mở miệng: "Khinh Ca, có gì cần hỗ trợ không?"


Dù sao mình cũng là trợ lý của nàng, nhìn lão bản bận rộn, còn mình cái gì cũng không làm, có một loại gọi là trách nhiệm đang quấy phá trong tâm nàng.


"Ân... Ngươi giúp ta xem những phần văn kiện này đi!"


Liễu Khinh Ca có chút căng não, Liễu Tiêu Nguyệt đã cầm đi hầu hết các phương án của hạng mục rồi, ở đây đều là văn kiện của một hạng mục lớn vừa mới tiếp nhận, cùng Hongkong hợp tác, từ từ... Hongkong?


Liễu Khinh Ca còn chưa đưa văn kiện cho Hoa Ngữ An, liền mở văn kiện ra, trên giấy tràn đầy ký tự, Liễu Khinh Ca tinh tế đọc tới, mới phát hiện có một cái tên thập phần chói lóa, tập đoàn Khôn Long ...


Tên tập đoàn Khôn Long được khắc ở trên danh sách công ty cùng hợp tác, tuy rằng Khôn long không phải công ty chủ yếu làm việc, nhưng nó rất có lực ảnh hưởng, mà Khôn Long cùng Thiên Dực hợp tác, xem ra vị Phó tổng Cố Phiên Vũ này làm không ít công phu.


Liễu Khinh Ca an tĩnh nhìn bốn chữ tập đoàn Khôn Long thật lâu, Hoa Ngữ An theo ánh mắt của Liễu Khinh Ca xem tới, tự nhiên cũng thấy được, lập tức trong lòng lạnh đi, không có lên tiếng, nhưng trong lòng lại hiểu được, Cố Phiên Vũ lần này tới X thị, chỉ sợ là có chuẩn bị mà đến.


"Hạng mục này rất lớn, điều kiện rất tốt, ta không có lý do để cự tuyệt."


Liễu Khinh Ca đem văn kiện đóng lại, thở dài, hạng mục lớn như vậy, Lạc Phỉ là giám đốc bộ phận thiết kế nội thất, cơ hội nàng sẽ tham dự là trăm phần trăm, mà Cố Phiên Vũ tự nhiên cũng là xem chuẩn ở điểm này, Liễu Khinh Ca căn bản không có khả năng cự tuyệt phương án này.


"Sợ là phải ủy khuất Lạc Phỉ."


Liễu Khinh Ca hít sâu một hơi, mới đem văn kiện giao cho Hoa Ngữ An, Cố Phiên Vũ bàn tính chuyện gì mọi người đều biết, nhưng cho dù biết cũng phòng bị không được, mà cự tuyệt cũng không được, có thể thấy được thủ đoạn của nữ nhân này, dữ dội khủng bố, Khôn Long dưới sự dẫn dắt của nàng đã hướng về phía quốc tế, hơn nữa theo tin tức nói, Cố Phiên Vũ đã bắt được cổ phần của cha và ca ca của nàng, hiện giờ đã là cổ đông lớn nhất của Khôn Long, cũng là chủ tịch, nhưng ca ca Cố Phong Dạ của nàng vẫn như cũ là tổng tài, mà nàng vẫn là phó tổng.


"Khôn Long chỉ là công ty hợp tác, có lẽ cùng chúng ta tiếp xúc rất ít đi."


Hoa Ngữ An nói, công ty hợp tác thông thường chỉ là ra tiền, trở thành cổ đông của hạng mục, cuối cùng đi theo thời gian hiệp ước đã định tới thu hoạch tiền lời, kỳ thật sẽ không tham dự quá nhiều nội dung công việc trong hạng mục.


"Theo lý mà nói sẽ không, nhưng là căn cứ theo ta nhận thức Cố Phiên Vũ, đây là cơ hội tốt nhất của nàng để tiếp xúc Lạc Phỉ."


Hoa Ngữ An cũng sâu sắc đồng ý, đã có cơ hội này, Cố Phiên Vũ như thế nào sẽ bỏ qua.


Hai người ăn ý mà ngưng lại đề tài này, nếu không thể thay đổi được sự thật, cho dù tiếp tục thảo luận cũng không có ý nghĩa.


Hoa Ngữ An xem văn kiện đem những phần quan trọng bên trong đều ký lục lên, sau đó đơn giản đưa cho Liễu Khinh Ca làm cái bút ký, đợi hai người bận rộn xong đã là 11 giờ tối.


Hoa Ngữ An duỗi cái eo lười, đem văn kiện trước mắt sửa sang lại xong, xoay người đi đổ chút đồ ăn cho tiểu ngoan, tiểu ngoan vốn dĩ đang ngủ, nghe thấy thanh âm đồ ăn được đổ vào khay, lập tức mở to mắt mèo mang theo thèm thuồng, làm một đường cong parabol hoàn mỹ từ trên sô pha nhảy xuống, chạy theo mùi ngon đến bát cơm, ăn ngon lành.


"Ngươi cả ngày cho nó ăn khuya, sợ là nó muốn béo thành heo con."


Liễu Khinh Ca cười cười, Hoa Ngữ An mỗi khi không có việc gì làm liền sẽ cho tiểu ngoan ăn, còn mua một ít đồ ăn vặt của mèo cho nó ăn, tiểu ngoan vốn dĩ thon thả, hiện giờ đã béo thành một viên cầu.


"Đúng lúc cho nó giảm giảm béo, lao dật kết hợp."


(Lao dật kết hợp : có lẽ là lao động kết hợp cùng nghỉ ngơi)


Hoa Ngữ An cười khanh khách, nhìn bộ dạng đáng yêu của tiểu ngoan, tâm Hoa Ngữ An liền hòa tan thành nước, ngay cả tươi cười đều giống như mặt nước ôn nhu.


Trong lúc Hoa Ngữ An cho tiểu ngoan ăn, Liễu Khinh Ca đã thu thập xong văn kiện, chuẩn bị nghỉ ngơi. Hoa Ngữ An thu dọn xong, đến phòng bếp uống một ly nước chuẩn bị đi ngủ, thì lại nhận được điện thoại của Lê Kiều Kiều...Vào thời gian này, Lê Kiều Kiều người này... Nhất định không phải chuyện tốt!


"Uy?"


Hoa Ngữ An tuy rằng rất không muốn nhận điện thoại của Lê Kiều Kiều, nhưng nếu tên này gây ra họa mà không ai thu thập giúp nàng ta, Hoa Ngữ An sẽ càng thêm lo lắng.


"Ngữ An."


Thần kinh Hoa Ngữ An lập tức căng thẳng, đây không phải thanh âm của Lê Kiều Kiều, mà là... Liễu Tiêu Nguyệt?!


"Liễu Tiêu Nguyệt?"


Hoa Ngữ An hỏi thử, người bên kia lên tiếng, xem như xác nhận thân phận, Hoa Ngữ An càng thêm lo lắng, nàng liền lo lắng Lê Kiều Kiều gặp phải nguy hiểm.


"Ngươi có thể đến quán bar xx không? Kiều Kiều uống say, muốn nhờ ngươi hỗ trợ đem người nâng trở về."


Lúc này, thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt không giống với ngày thường nghiền ngẫm cùng tà mị, mà nhiều vài phần tối tăm cùng lạnh băng, làm Hoa Ngữ An cả người chấn động, này... Sẽ không phải Lê Kiều Kiều cùng Liễu Tiêu Nguyệt cãi nhau đi? Nếu không Liễu Tiêu Nguyệt như thế nào có thể đứng đắn cùng mình nói chuyện như vậy, hơn nữa nàng cũng bắt đầu có chút nghĩ mà sợ, nếu Liễu Tiêu Nguyệt có lòng xấu xa, hiện tại Lê Kiều Kiều uống say, nàng trực tiếp kéo nàng ta đi khách sạn, này không phải là bị ăn đến xương cốt cũng không còn a, Lê Kiều Kiều chết tiệt thật là thiểu năng trí tuệ! Cự nhiên có thể uống say trước mặt một người nguy hiểm như vậy!


"Hảo, ta lập tức tới."


Hoa Ngữ An đặt ly nước xuống, đi đến trước cửa phòng Liễu Khinh Ca gõ gõ, Liễu Khinh Ca rất nhanh liền mở cửa, chỉ thấy nàng vẫn như cũ một thân quần áo rộng rãi đơn giản, Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, vẫn là mở miệng nói: "Khinh Ca, có thể giúp một chút hay không?"


Liễu Khinh Ca nhướng mày...


Hai mươi phút sau, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca tới quán bar xx, Lê Kiều Kiều đang ngã ở trên người Liễu Tiêu Nguyệt, không ngừng mà cọ, giống như tiểu sắc quỷ, cũng may bởi vì nàng say, nếu không hành động này sẽ đưa tới không ít ánh mắt của nam nhân khác ghé lại nhìn.


Liễu Khinh Ca cùng Liễu Tiêu Nguyệt trao đổi cái ánh mắt, cũng không nói gì, Liễu Tiêu Nguyệt đầu tiên là đem Lê Kiều Kiều giao cho Hoa Ngữ An, sau đó mới mở miệng: "Nàng uống không ít, chiếu cố nàng hảo, ta đi trước."


Liễu Tiêu Nguyệt lúc này lại nhìn mắt Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca nhướng mày. Lúc Liễu Tiêu Nguyệt đi ngang qua người nàng, nàng giống như muốn kéo Liễu Tiêu Nguyệt lại.


"Tỷ ~ làm người nên dứt khoát chút..."


Liễu Tiêu Nguyệt lộ ra tươi cười vũ mị, nhưng cặp mắt đào hoa kia lại phiếm ra từng trận thủy quang... Hoa Ngữ An hoảng hốt giống như nhìn ra kia cuối cùng chỉ có bất đắc dĩ, tâm hung hăng mà đau một chút.


Liễu Tiêu Nguyệt đi hướng bãi xe ngầm, lúc này Liễu Khinh Ca thẳng tắp nhìn, bàn tay nắm siết chặt, nhưng không có đem Liễu Tiêu Nguyệt lưu lại.


Hoa Ngữ An cảm giác Liễu Khinh Ca biết Liễu Tiêu Nguyệt kế tiếp là muốn đi đâu làm chút gì đó, nhưng Liễu Khinh Ca nàng lại nhịn xuống, thế cho nên hiện giờ nàng vẫn đang trầm mặc, Hoa Ngữ An cũng không dám quấy rầy.


Liễu Khinh Ca mím môi, cảm giác trong lòng giống như bị châm đâm, nhìn Liễu Tiêu Nguyệt rơi vào vực sâu, mà nàng lại không có cách nào đem nàng từ trong vực sâu vớt ra, bởi vì trong vực sâu, có thứ các nàng muốn.


Sau đó, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca hợp lực đem Lê Kiều Kiều nhét vào xe, Lê Kiều Kiều sống chết cọ ở trên người Hoa Ngữ An, trong miệng lẩm bẩm nói: "Liễu Tiêu Nguyệt ngươi nữ nhân chết tiệt này... Ta cắn chết ngươi..."


Nói xong lại há mồm cắn một ngụm trên tay Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An tê tê hút khí lạnh, cũng còn may Lê Kiều Kiều cắn rất nhẹ, nếu không Hoa Ngữ An khẳng định muốn tán Lê Kiều Kiều rớt mấy cái răng nha.


Chờ tới tiểu khu chỗ Lê Kiều Kiều ở, Liễu Khinh Ca để Hoa Ngữ An trước đỡ Lê Kiều Kiều xuống xe, chính mình lái xe đi tìm chỗ đậu.


Liễu Khinh Ca một đường sắc mặt lạnh băng, sắc mặt tái nhợt giống như không còn huyết sắc, đến khi đậu được xe, tắt máy đi, nàng cứng đờ ngồi trên ghế điều khiển, cắn chặt môi dưới, một bàn tay dùng sức đánh vào trên tay lái, tay đau đến tê mỏi, nhưng nàng lại không hề cảm giác được, giống như đau đối nàng mà nói đã không còn là cái gì cả. Nhắm chặt hai mắt giống như không muốn đối mặt với việc kia, ngay cả dũng khí để mở mắt ra cũng không có.


"Minh gia...!"


Liễu Khinh Ca nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ, quanh quẩn ở trong xe, đáp lại nàng chỉ là vô biên vô hạn yên tĩnh.


Liễu Khinh Ca sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc mới xuống xe, thật vất vả đem Lê Kiều Kiều nâng lên lầu, sau đó đặt nàng nằm lên trên giường, hai người đều mệt đến mau suy sụp, Hoa Ngữ An không chút khách khí mở tủ lạnh cầm lấy đồ uống, cho Liễu Khinh Ca một chai, chính mình cầm một chai.


"Không cần khách khí cùng tên Lê Kiều Kiều này!"


Hoa Ngữ An có chút tức giận, hơn nửa đêm còn bắt người ta làm việc tốn sức, Lê Kiều Kiều chuyên gây chuyện này, thật là làm người ta nhịn không được muốn bóp chết nàng.


"Ân..."


Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng ứng một tiếng, sau đó không nói gì nữa, Hoa Ngữ An đưa cho nàng chính là nước trái cây, nhưng Liễu Khinh Ca tựa hồ xem nó như rượu mà uống, ngay cả ánh mắt cũng mang theo vài phần mê say.


"Khinh Ca... Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"


Kỳ thực, Hoa Ngữ An có chú ý tới cảm xúc của Liễu Khinh Ca, đặc biệt là vừa rồi khi cùng Liễu Tiêu Nguyệt hỗ động, làm người thập phần để ý.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca nhìn ánh mắt quan tâm của Hoa Ngữ An, bỗng dưng, nàng muốn khóc, nhưng mà sống chết lại không cảm giác được nước mắt của mình.


"Ôm ta một cái đi!"


Liễu Khinh Ca mệt mỏi, trong lòng là tự trách cùng phẫn nộ, không có chỗ phát tiết, loại cảm giác vô lực này làm tâm nàng cảm thấy dị thường mệt mỏi.


Tâm Hoa Ngữ An rung lên, giống như có một vạn con kiến bò trong lòng, lại giống như có châm đâm, vừa đau, vừa mềm...


Nàng cúi người đem Liễu Khinh Ca ôm vào trong lòng ngực, Liễu Khinh Ca nhắm mắt lại, cảm thụ được độ ấm của Hoa Ngữ An, thân thể không nhịn được run rẩy... Nàng nhẫn nại, tất cả nhẫn nại đều hóa thành thống khổ cùng tự trách... Thông qua độ ấm của thân thể cùng run rẩy truyền tới đáy lòng của Hoa Ngữ An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.