Dấm Nghiện

Chương 11: Chuyển nhà




"Ta nhớ rõ ta đã nhắc nhở ngươi tốt nhất không cần cùng Lạc Phỉ lén có quá nhiều tiếp xúc..."


Ánh mắt lạnh băng của Liễu Khinh Ca xuyên qua gương nhìn về phía Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An xấu hổ đến không biết phải làm sao, nàng nhớ kỹ lời của Liễu Khinh Ca, nhưng mà Lạc Phỉ thật sự là quá nhiệt tình, mọi người đều cùng một công ty, vẫn luôn cự tuyệt sợ là không tốt.


"Thực... Thực xin lỗi."


Hoa Ngữ An cuối cùng vẫn là sợ hãi, đây rõ ràng là việc riêng của nàng, tại sao Liễu Khinh Ca lạnh như băng kia lại phát lửa giận, nàng lại không dám coi khinh, càng không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi.


"Thôi, chính mình cẩn thận."


Liễu Khinh Ca sau khi nghe Hoa Ngữ An xin lỗi, khí lạnh trong mắt cũng tan đi không ít, lau khô tay xong, liền ra khỏi toilet, lúc này Hoa Ngữ An mới cảm thấy có thể thông thuận hô hấp...


Dựa vào cái gì a... Đây rõ ràng là việc riêng của ta...


Chính là... Hoa Ngữ An sợ hãi, nàng không dám phản bác lại Liễu Khinh Ca, nữ vương tức giận lên không biết sẽ tạo thành cái quang cảnh như thế nào, mạng chó quan trọng.


Sau khi Hoa Ngữ An trở lại, Minh Dật Nhiên đã theo Liễu Khinh Ca trở về ghế lô, mà Hoa Ngữ An nói câu ' xin lỗi ' liền cùng Lạc Phỉ bắt đầu ăn.


"Cái này ăn ngon."


Lạc Phỉ gắp cho Hoa Ngữ An một khối thịt cá, Hoa Ngữ An ôn nhu cười cười, nói câu cảm ơn, nhưng nàng không phát hiện lúc này, cửa ghế lô lại bị mở ra, người bên trong đang nhìn mình cùng Lạc Phỉ hỗ động.


"Khinh Ca, ngươi nói tiểu trợ lý của người có phải là mục tiêu mới của Phỉ Phỉ hay không a?"


Minh Dật Nhiên rất có hứng thú mà nhìn Lạc Phỉ cùng Hoa Ngữ An hỗ động, bất quá nói đến cũng lạ, lấy tính cách của Lạc Phỉ, đại khái đã sớm đem người kéo đi quán bar hoặc là khách sạn rồi, đằng này còn có thể nhẫn nại tính tình, mang người khác đơn thuần đến ăn món ăn Nhật Bản, thoạt nhìn đối với Lạc Phỉ Hoa Ngữ An này rất đặc biệt.


Minh Dật Nhiên không có chú ý tới con ngươi của Liễu Khinh Ca dần dần lạnh băng, nàng chỉ nhẹ nhàng ứng một câu: "Không biết."


Minh Dật Nhiên còn đang xem Lạc Phỉ, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười ý vị sâu xa.


"Ta thấy Phỉ Phỉ lần này là nghiêm túc, ngươi có từng gặp qua nàng đối người khác kiên nhẫn mà ôn nhu như vậy chưa."


Liễu Khinh Ca vừa nghe, lông mày nhảy dựng, giương mắt nhìn, biểu tình của Lạc Phỉ quả nhiên là ôn nhu, mà người nọ cũng ôn nhu mà cười cười.


"... Nàng nào có đoạn tình yêu nào có thể duy trì vượt qua hai tháng?"


Liễu Khinh Ca không tỏ ý kiến, nàng không muốn thừa nhận, Lạc Phỉ lần này thái độ đối đãi với Hoa Ngữ An xác thực bất đồng đối với những bạn trai cũ, bạn gái cũ trước đó.


Liễu Khinh Ca hiểu rất rõ Lạc Phỉ, lần này nàng rõ ràng thấy được thần sắc nghiêm túc trong mắt của Lạc Phỉ, lông mày không khỏi nhíu chặt, trong lòng thập phần không thoải mái.


" Ăn cơm thôi."


Cửa ghế lô được người phục vụ đóng lại, Minh Dật Nhiên thu hồi ánh mắt, cắp cho Liễu Khinh Ca chút sushi, nhưng mà Liễu Khinh Ca nơi nào còn tâm tình ăn uống, chỉ ăn một lát liền nói no rồi, còn lại để Minh Dật Nhiên giải quyết.


Hoa Ngữ An ăn xong liền được Lạc Phỉ đưa về, trên đường về Hoa Ngữ An cảm thấy thật khó hiểu, Liễu Khinh Ca nói Lạc Phỉ sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế, nhưng lại không thấy nàng đề nghị mang mình đi quán bar gì đó, bất quá... Hoa Ngữ An đối Lạc Phỉ cũng không hiểu rõ, nên không dám kết luận nhanh như vậy.


"Nhìn ta làm gì?"


Lạc Phỉ phát giác Hoa Ngữ An vẫn luôn nhìn chính mình, lỗ tai không nhịn được có chút nóng lên, cười hỏi người nọ vì cái gì mà nhìn mình, để che dấu khẩn trương trong lòng.


"Vì sao đối với ta tốt như vậy?"


Hoa Ngữ An vẫn là hỏi ra miệng, Lê Kiều Kiều có nói, không có ai vô duyên vô cớ mà đối tốt với mình cả, nên Hoa Ngữ An đối Lạc Phỉ có điểm nghi vấn.


"Ta thích ngươi a!"


Lạc Phỉ cười đến sáng lạn, giống như Hoa Ngữ An hỏi vấn đề rất kỳ quái, Hoa Ngữ An xấu hổ mà cười cười, nàng tự hỏi ở trước mặt người xa lạ nàng là cái hũ nút, trừ bỏ bề ngoài của mình, thật không biết mình có chỗ nào tốt nữa.


"A.. hảo, cảm ơn."


Hoa Ngữ An lễ phép trả lời, Lạc Phỉ lại cười cười nói: "Không cần nghĩ nhiều, tính tình của ta rất thẳng, muốn đối tốt với người nào thì liền đối tốt với người đó, không cần lý do."


Lạc Phỉ dừng lại xe, nói: "Tới rồi."


Hoa Ngữ An gật đầu với Lạc Phỉ nói cảm ơn, đang muốn xuống xe, lại bị Lạc Phỉ gọi lại.


"Ngữ An..."


Khi Lạc Phỉ gọi tên của mình, luôn là nhiều vài phần vũ mị cùng triền miên, bất đồng với Liễu Khinh Ca.


"Ta còn có rất nhiều điều ngươi chưa hiểu rõ, cũng hiểu được sự xa cách của ngươi, gặp nhau thêm vài lần, ta sẽ bộc lộ chân chính con người ta cho ngươi hiểu."


Lạc Phỉ nói những lời này ngữ khí bất đồng với lúc trước, mang theo một loại quật cường nghiêm túc, làm Hoa Ngữ An có chút không biết phải làm sao.


"Ân, hảo."


Tuy là nói như thế, nhưng hôm nay nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An cảm thấy mình vẫn là ít cùng Lạc Phỉ tiếp xúc thì hơn, nếu không Liễu tổng thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.


Hoa Ngữ An về tới ký túc xá, nàng cùng một đồng sự ở bộ phận hành chính ngủ chung một cái giường đôi, nàng tên là Trương Lị, là một người không tồi, ngày thường rất chiếu cố Hoa Ngữ An, chỉ là... Hình thể của nàng có chút... Hơi béo, Hoa Ngữ An cùng nàng ngủ chung tới nay đã hơn hai tháng, giấc ngủ vẫn luôn bị chịu ảnh hưởng, nhưng mà Trương Lị là người rất tốt, nàng cũng không có nói ra chuyện này.


"Lị tỷ, ta đã trở về."


Hoa Ngữ An gọi nàng là Lị tỷ, Trương Lị đã 30 tuổi, lão công cùng hài tử đều ở T thị, còn nàng một mình ở X thị dốc sức làm việc, có ngày nghỉ khẳng định sẽ quay về T thị.


"Đã về rồi!" Trương Lị thích xem phim, sau khi tan tầm ngoài trừ cùng người nhà video nói chuyện phiếm, chính là mở notebook xem phim truyền hình.


"Ân, ta đi tắm rửa một cái."


Sau khi Hoa Ngữ An tắm rửa xong đi ra, Trương Lị đã ngủ, Trương Lị làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cũng rất ít tăng ca, có nhiều lúc nàng từ công ty trở về, Trương Lị đã ngủ, mỗi lần như vậy nàng đều phải cẩn thận, sợ sẽ đánh thức nàng.


Hoa ngữ nằm yên trên không gian hữu hạn của mình, thời điểm nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Trương Lị giật giật, Hoa Ngữ An bị động tĩnh đánh thức, ngay lúc Hoa Ngữ An sắp ngủ lại, Trương Lị lại giật giật, Hoa Ngữ An lại bị đánh thức.


Hoa Ngữ An thở dài, kỳ thật loại tình huống này từ lúc bắt đầu đã xảy ra, Trương Lị mỗi lần vừa động, sẽ đem Hoa Ngữ An đánh thức, Hoa Ngữ An liền ngủ chập chờn, tự nhiên giấc ngủ sẽ không tốt.


Có rất nhiều lần Hoa Ngữ An sẽ ra sô pha ở phòng khách để ngủ, nhưng nhất định sẽ dậy sớm hơn Trương Lị, miễn cho Trương Lị cảm thấy mình ghét bỏ cùng giương với nàng.


Ngày hôm sau, cảm xúc của Liễu Khinh Ca hiển nhiên có chút không tốt, giám đốc bộ phận phát triển từ văn phòng Liễu Khinh Ca đi ra với vẻ mặt đưa đám, người thứ hai đi vào là trưởng phòng nhân sự, lúc đi ra hốc mắt hồng hồng.


Ngay lúc Hoa Ngữ An lo sợ bất an, điện thoại nội tuyến bỗng nhiên vang lên, làm Hoa Ngữ An sợ tới mức cả người chấn động.


"Uy... Liễu tổng..." Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại...


"Tiến vào."


Hoa Ngữ An hít sâu vài cái, mới vào văn phòng của Liễu Khinh Ca, sắc mặt của Liễu Khinh Ca thực lãnh, hiển nhiên phương án của bộ phận phát triển xảy ra vấn đề, chính nàng vội đến sứt đầu mẻ trán.


"Hỗ trợ ta nhìn xem những phương án này."


Liễu Khinh Ca đem hai phần phương án khác đẩy cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An lên tiếng liền ngồi xuống bắt đầu xem phương án, thời gian chầm chậm trôi qua, hơn nữa giấc ngủ không đủ, Hoa Ngữ An bắt đầu ngáp mấy cái.


Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn nhìn Hoa Ngữ An, nói: "Ngủ không tốt?"


Hoa Ngữ An sửng sốt một giây, sau đó đáp: "Ân..."


"Trước khi ngủ uống ly sữa bò, nghe chút nhạc nhẹ."


Liễu Khinh Ca tùy ý nói hai câu, Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, sau lại nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ, chỉ là ứng một câu.


Liễu Khinh Ca dĩ nhiên đem biểu tình vừa rồi của Hoa Ngữ An thu vào đáy mắt, sau khi Hoa Ngữ An giúp nàng xem xong phương án, rời đi, Liễu Khinh Ca gọi điện thoại đến bộ hành chính.


"Hoa Ngữ An hiện tại cùng phòng với ai?"


"Ngươi nói... Ngủ chung giường đôi?"


Liễu Khinh Ca thần sắc lạnh lẽo, rồi nói tiếp: "Đem tư liệu của Trương Lị đưa cho ta nhìn xem."


Liễu Khinh Ca nhìn tư liệu của Trương Lị trên máy tính, mày nhíu nhíu, lại nhíu nhíu, sau đó nàng gọi điện thoại nội tuyến.


"Tiến vào." Hoa Ngữ An mới vừa đi ra không lâu, lại đi vào văn phòng của Liễu Khinh Ca.


"Liễu tổng, ngài tìm ta?"


Hoa Ngữ An cho rằng Liễu Khinh Ca còn nhiệm vụ gì muốn mình giải quyết.


"Nghe nói ngươi cùng người khác ngủ chung một giường."


Liễu Khinh Ca hỏi, Hoa Ngữ An lại có chút co quắp bất an, nàng không nghĩ tới Liễu Khinh Ca thần thông quảng đại như vậy, thật sự đi tra xét tình huống ở ký túc xá của mình.


"Phải..."


Hoa Ngữ An ngoan ngoãn đáp, lông mày Liễu Khinh Ca nhíu chặt, nói: "Dọn."


Lúc này, Hoa Ngữ An không thuận theo, lập tức vội vã nói: "Kia... Cái kia, Liễu tổng, ta dọn, sẽ ở chỗ nào a?"


Nàng đâu có báo cáo cái gì đâu a, nàng không muốn không nhà để về phải ăn ngủ ngoài trời hoang dã a!


"Nhà ta."


Liễu Khinh Ca thanh âm cực nhẹ, nhưng nghe có vẻ nàng cũng có chút khẩn trương, chỉ là giờ khắc này Hoa Ngữ An nơi nào có tâm tình chú ý tới cảm xúc biến hóa của Liễu Khinh Ca.


"Nhưng... Chính là..."


Hoa Ngữ An cứ như vậy dọn đi, Trương Lị có thể hiểu lầm chút gì hay không a, hơn nữa... Là dọn đến nhà tổng tài!


"Không có nhưng là, cuối tuần này ta đi đón ngươi."


Liễu Khinh Ca nói xong, lại bổ sung một câu nói: "Ngươi cùng ta ở chung một chỗ rất thuận tiện, có chuyện gì, có thể lập tức giải quyết."


Liễu Khinh Ca nói những lời này, không chỉ vì muốn thuyết phục Hoa Ngữ An, cũng là muốn thuyết phục chính mình.


"... Hảo a..." Hoa Ngữ An lại đi ra ngoài, ngồi ở bàn làm việc có chút xuất thần...


Đối với việc vào ở nhà của Liễu Khinh Ca, nàng có chút khẩn trương bất an, cũng có chút chờ mong... Cũng không biết chờ mong cái gì, thật là...


Nàng trước tiên nhắn tin cho Trương Lị.


"Lị tỷ, cuối tuần này ta liền phải dọn, muốn dọn đến nhà Liễu tổng, nàng nói sắp tới tương đối bận, ta ở chỗ nàng tương đối thuận tiện."


Hoa Ngữ An đem nguyên do nói được tích thủy bất lậu, nếu Liễu tổng đã mở miệng, Trương Lị tự nhiên không có bất luận nghi hoặc gì.


(Tích thủy bất lậu : một giọt nước cũng không lọt, ở đó có thể hiểu Tiểu Hoa nói nguyên nhân rất hợp tình hợp lý)


"Hảo a... Thật luyến tiếc, bất quá như vậy cũng tốt, không cần mỗi lần trở về quá muộn, tương đối an toàn."


Trương Lị vẫn luôn cho rằng Hoa Ngữ An mỗi lần tăng ca đều là tự nàng đón xe trở về, kỳ thật đều là Liễu Khinh Ca đưa nàng trở về, Hoa Ngữ An không nói, Trương Lị liền cho rằng như vậy.


"Ân, cảm ơn Lị tỷ mấy ngày nay chiếu cố."


Hoa Ngữ An kỳ thật thật sự rất cảm tạ Trương Lị, ngẫu nhiên nàng trở lại ký túc xá, Trương Lị sẽ nấu cho nàng một ít trà lạnh hoặc nước canh, để nàng có thể ấm áp bụng.


"Nói gì đi nữa, lại không phải về sau không gặp được, bất quá ngươi ở nhà Liễu tổng cũng phải cẩn thận, gần vua như gần cọp..."


Gần vua như gần cọp... Hoa Ngữ An cũng là lo lắng chuyện này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.