[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 8




Chờ đến khi thụ tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện rồi.

Cậu hoàn hồn lại rồi nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê, với cả cậu đang đi làm, không có ai khác ở đó, vậy ai canh cửa hàng thế?!

Thụ nhìn bình nước còn đang chuyền, khẽ cắn răng muốn xé băng dính trên tay.

Lúc này rèm che giường bệnh lại bị kéo ra, nam thần cầm một bình nước kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”

Thụ kinh hoảng nói: “Tôi, tôi, cửa hàng của tôi…”

Nam thần đè mu bàn tay cậu lại: “Đừng lộn xộn, cẩn thận kim tiêm đấy.” Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Yên tâm đi, tôi đã nhờ bạn làm thay cậu rồi.”

Thụ yên tĩnh lại. Nam thần kéo ghế ngồi xuống rồi đưa bình nước trên tay cho thụ: “Uống một chút đi.”

Thụ nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng, ngọt mát tận lòng.

Thấy cậu cụp mắt không nói gì, rồi lại nhìn mu bàn tay nhỏ gầy trắng bệch đang cắm kim của thụ, nam thần lại nhớ đến lần trước thụ đứng ở hành lang ăn bánh mì.

Bác sĩ vừa nói với hắn rằng thân thể của thụ rất không ổn, hạ đường huyết cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, còn viêm dạ dày nữa

Nói gì thì nói, đều là bạn học với nhau, nhìn thụ thảm như vậy nam thần vẫn không nhịn được mà nói: “Nếu như học bổng hay xin học bổng có vấn đề, thật ra…”

Thụ đột nhiên ngước mắt lên nhìn, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu một cái: “Tôi không thể.”

Nam thần nhíu mày: “Dù sao cũng tốt hơn là cậu cứ chà đạp mình như thế.”

Ý của hắn là thụ thế này thì khổ quá, chà đạp thân thể mình ra nông nỗi này, thế nhưng hiển nhiên thụ lại lý giải theo một ý khác.

Thụ ngước đôi mắt đỏ bừng lên nói: “Tôi không có!”‘

Tim thụ đập rất nhanh, hiếm khi cậu dám có dũng khí, trong đầu đều là tiếng vang ong ong, tai cũng nóng kinh khủng.

Thụ nói: “Tôi không làm ở chỗ đó, tôi chỉ giúp bạn mình làm thay một ngày thôi. Tôi cũng không biết chỗ đó làm gì cả.”

Nam thần trầm mặc.

Thụ níu chặt lấy chăn, hồi lâu mới khó khăn nói: “Tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu.”

Miệng cậu mím chặt, nhìn như có chút uất ức, lại thêm cả gương mặt tái nhợt kia, nhìn thế nào cũng thấy giống như bị khi dễ.

Thụ nghe thấy nam thần thở dài, sau đó hắn nói xin lỗi với cậu.

Thụ kinh ngạc ngước lên nhìn, chỉ thấy mười ngón tay nam thần siết chặt, vẻ mặt thành khẩn. Nhìn nam thần cũng không quá dễ chịu, lúng túng đến mức mặt hơi ửng hồng, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào thụ: “Tôi rất xin lỗi, Hứa Hạ.”

Thụ yên lặng lắc lắc đầu: “Là tôi nên xin lỗi, đã làm phiền anh mấy lần đưa đến bệnh viện, làm lỡ cuộc hẹn hò của anh.”

Nam thần mờ mịt nói: “Hẹn hò?”

Thụ nhìn nam thần thế này, miệng mím chặt.

Nam thần bừng tỉnh nhớ đến đồ vật mình mua trước khi thụ hôn mê, tâm tình lại xuống dốc, mãi một lúc sau mới nói: “Không có đâu, là bạn tôi nhờ tôi mua giúp đấy. Tôi vừa nhắn tin để cậu ta tự đi mua rồi.”

Thụ choáng váng, làm gì có bạn nào lại nhờ bạn mình đi mua bao cho. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt buồn bã ủ ê của nam thần, cậu lại phúc chí tâm linh đột nhiên biết rốt cuộc là ai nhờ nam thần đi mua ba con sói.

Thụ tức giận, đau lòng vô cùng.

Sao hội trưởng có thể đối xử với nam thần như vậy, rõ ràng… Rõ ràng nam thần thích y mà.

Thụ tức giận vô cùng, dạ dày lại càng đau.

Nam thần xốc lại tinh thần lại lưu ý đến vẻ mặt khó chịu của thụ, thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Chẳng biết thụ đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi, anh có chỗ nào muốn đi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.