Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 48: Hội Đèn





“A...!Vậy ta sẽ đi chuẩn bị phục y cho ngươi!” Tuyệt Tinh tủm tỉm cười.

Thiên Nguyệt cảm thấy sống lưng dấy lên cảm giác rờn rợn khi nghe lời của nàng “Không, ta...”.

“Hoàng Thượng chấp thuận chứ?” Nàng liếc sang Hắc Phong, người gật đầu.

Đối với Tuyệt Tinh, Hắc Phong tin nhất chính là mắt nhìn của nàng.
Thiên Nguyệt uất ức nhìn Hoàng Thượng trong sự lôi kéo của Tuyệt Tinh, rồi y sẽ bị nàng biến thành cái dạng gì đây? Tuyệt Tinh lôi y về phủ của nàng, tức tốc sai các nô tỳ chu toàn những thứ mà nàng dặn dò.

Trước tiên, Thiên Nguyệt bị nàng đè ra tắm bồn hoa, phải nói trong bồn nóng đó ngập tràn những cánh hoa đủ sắc, ngát hương.

Ân, rất thơm, rất hoa lệ, cơ mà những thứ này đều dành cho nữ nhi.

Y nhìn bồn, nhìn hoa, nhìn nàng, rồi xoay người, chạy! Bị túm lại, quăng vào bồn.
Sau khi ngâm bồn, lại cư nhiên bị Tuyệt Tinh mang ra thoa phấn hương, mặc dù y nhất quyết cự tuyệt, cơ làm sao có thể kháng cự một nữ nhân võ thuật đầy mình được? Chốc lát y bại trận.

Chưa dừng lại ở đó, Tuyệt Tinh còn mời đến một danh thêu nhất nhì Kinh Thành, đo tới đo lui, bắt buộc người ta phải dốc toàn nhân lực đến tối nay xong.

Nguyên một công xưởng dốc toàn lực may phục y cho Thiên Nguyệt hạn chót tối nay? Có phải hơi quá đáng?
Thế nhưng Tuyệt Tinh có vẻ không để tâm lắm, sau đó nàng bê ra một hộp to đựng đủ loại trang sức chói lóa, nếu không cẩn thận nhìn quá lâu, e rằng sẽ bị hỏng mắt.

Tuyệt Tinh cứ lấy lên so a so, nhìn a nhìn, xem xem cái nào làm cho y lung linh nhất.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, trong đấy dù lung linh đến đâu, cũng không sánh ngang được so với trâm cài trên tóc y.
Tuyệt Tinh mỉm cười, thế là nàng cho Thiên Nguyệt cắm một lúc ba trâm cài trên đầu.

"..."
Trâm của y và hai trâm của nàng, Thiên Nguyệt nhìn trời, bị nàng dần từ trưa đến giờ đã chiều muộn.

Nữ nhi đúng là phiền phức quá a!
Nhìn thấy vẫn còn nhiều thời gian, Tuyệt Tinh đè Thiên Nguyệt ra mà thoa son điểm phấn kẻ mày các thứ.

Vì Thiên Nguyệt quyết không cho, nên nàng chỉ vẽ nhẹ nhàng như có như không.

Tuyệt Tinh biểu môi “Thế mà lúc Đại Yến Tiệc ngươi lại để cho Uyển Nhi kia tô mày vẽ mặt cho ngươi! Ngươi xem ả ta quan trong hơn ta chứ gì?!”

“Ta là lúc đó không nhìn thấy gì cả, chỉ biết Uyển Nhi có sờ sờ vào mặt ta, chứ ta nào ngờ là nàng ấy đang điểm trang cho ta, ta mà biết thì quyết không cho” Thiên Nguyệt bĩu môi giở tính hài tử.
“Ở hội Đèn có rất nhiều giai nhân thiên kim thướt tha hương phục, sắc son điểm trang, nếu ngươi không để ta tô vẽ đậm thêm một chút, e rằng Hoàng Thượng đến lúc đó sẽ bị người cuỗm mất, hối hận vô ích” Tuyệt Tinh chơi chiêu kích tướng, đừng nói là cho dù họ có tô vẽ đến đâu, dung nhan của y để mộc mạc vốn dĩ đã khuynh thành đổ quốc, mỹ lệ lung linh, dù là để mộc cũng mấy ai tô son điểm phấn kia có thể so lại chứ.

Nhưng nàng là muốn, hào quang thu hết vào y! Quyết không chừa một ánh le lói nào đó cho ai khác.
Thiên Nguyệt nghe thế liền buông gươm gác kiếm đầu hàng , nói y ngu ngốc, đích thực là rất ngu ngốc! Không sao cả, dù sao đối với ái tình thì u mê chấp muội là chuyện thường thôi.

Tuyệt Tinh thỏa mãn trổ tài trên khuôn mặt giai nhân kia.

Phải nói, với tài của nàng thì các mỹ nhân giai nhân khác cũng phải chào thua.
“Bình Nhi đó hiện đang ở Kinh Thành sao?” Tuyệt Tinh chăm chú vẽ a vẽ mày cho y, vì dung mạo Thiên Nguyệt là loại mỹ lệ như băng thanh ngọc khiết nên nàng quyết vẽ nhẹ một chút để giữ nguyên sự thanh khiết của y.
“Phải, nàng được Hoàng Thượng mai mối vào Hạ gia, ta nghe nói gia thế cũng rất tốt, không thiếu thốn, lại còn phồn thịnh, nghe kể phu quân của nàng ấy tuấn tú vô cùng, khiến bao nữ nhân ôm mộng đấy” Giọng Thiên Nguyệt nói nghe chừng rất hứng khởi muốn tận mắt xem xem thế nào.
“Nghe ngươi nói làm ta cũng muốn tới đấy chứng kiến” Tuyệt Tinh xong xuôi mỉm cười nhẹ nhàng “Xong rồi, ngươi muốn xem không? Nói rồi nàng với lấy cái gương đồng đến.
Thiên Nguyệt ngỡ ngàng, ngỡ ngàng không phải là vì y trông quá khác, hay quá mỹ lệ.

Ngỡ ngàng là vì giống hệt với dung mạo nữ nhân, thường tình nhìn y còn vương lại chút tuấn tú của nam nhân.

Nay tô chút phấn son đã hoàn toàn trở thành nữ nhi e thẹn, lại càng ngạc nhiên hơn khi...!nhìn y...!quá giống Thiên Hoa đi, hoàn toàn không có nét khác biệt.

Con ngươi một lần nữa ưu sầu, Tuyệt Tinh nhìn sắc mặt thay đổi của Thiên Nguyệt, đã đoán được bảy tám phần.
“Thế gian này không ai giống hệt ai cả, như ngươi thấy đấy, Thiên Nguyệt và Hoa Đào giống hệt nhau, nhưng nếu như tinh ý thì có thể thấy, Thiên Nguyệt khác Hoa Đào ra sao” Tuyệt Tinh an ủi Thiên Nguyệt “Ta mặc dù chưa gặp tỷ tỷ của ngươi, nhưng ta chắc chắn, hai người hoàn toàn khác nhau, và càng thêm chắc chắn khi ngươi là người mang dung mạo tuyệt thế nhất mà ta từng gặp”
“Khi gặp được tỷ tỷ ngươi chắc chắn sẽ nghĩ lại” Thiên Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười này là nụ cười gượng.
“Vậy ta sẽ rữa mắt chờ xem vậy” Tuyệt Tinh nói chắc chắn, sau cùng nàng cũng là đi tự chuẩn bị cho bản thân.

Tất cả đều xong xuôi, hai người ngồi bên bàn trà hàn chuyện, Thiên Nguyệt nâng tách trà toan uống đã bị Tuyệt Tinh ngăn cản “Không được! Ngươi mà uống là trôi hết son”
Tuyệt Tinh diện cho mình một phục trang sực sỡ nhưng không quá nhức mắt.

Dung nhan nàng càng được tôn lên nhờ kỹ thuật tuyệt đĩnh tay nghề của nàng, đôi mắt máu thấp thoáng hắc sắc phía đuôi mắt, như thể rất hợp với con ngươi màu máu của nàng.

Mái tóc được tạo kiểu thư thái, cài lên nhiều trâm ngọc.

Thiên Nguyệt trong lòng cảm thán, Tuyệt Tinh rất hợp với danh mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng không hề giả dối, lại mang đến cho người ta cảm thấy hài hòa, thoải mái.
Đúng lúc, phục y của Thiên Nguyệt cũng đã đem đến, đó là một bộ kim y châu quang bảo khí như đúc vàng.

Những hoa văn thêu trên rất cầu kỳ, rất sặc sỡ, rất đặc sắt.


Thiên Nguyệt mặc bộ bạch y bên trong, sau đó khoác lên kim y lung linh này, soi mình trong gương, Thiên Nguyệt nhận ra khí chất xung quanh mình nhờ bộ kim y này mà trở nên khác lạ.
Tuyệt Tinh cũng vô cùng ngạc nhiên, tính y hài tử, nhìn sao vẫn cảm thấy không chút trưởng thành, lại suốt ngày mặc những màu phấn nhẹ càng nhìn như không thể lớn nổi.

Nàng dự định sẽ nghĩ ra một bộ làm toát lên khí chất áp người hơn cho y, không ngờ khi Thiên Nguyệt khoác lên lại là huy hoàng, lại là lộng lẫy đến thế.

Đây là khí chất của một bậc vương Hậu khi đăng cơ, có lẽ Thụy Du bây giờ cũng không sánh bằng.

Nhưng Tuyệt Tinh vẫn cảm thấy có chút quái, chút không hợp, bởi vương Hậu thì chưa đủ để tả.

Nếu mà không sợ phạm thượng thì nói thẳng ra chính là khí chất của một bậc Đế Vương.
Chỉ là một kim phục không quá hoành tráng lắm, cư nhiên khí chất lan tỏa thì quá hoa lệ.

Tuyệt Tinh bỗng dưng có một dự cảm không lành cho thế sự sắp tới.

Thấy Quận Chúa ngây ra nhìn mình như thế, Thiên Nguyệt có chút cảm thấy kì quái “Sao thế? Nhìn không hợp mắt sao?” Y lo lắng.
“Không, hợp, rất hợp” Hợp một cách khiến người khác cảm thấy kì quái! Tuyệt Tinh ngẫm nghĩ.

Khi chất của các bậc Đế Vương này...
“Hảo! Vậy đi thôi! Chắc giờ này hai người đó hiện đang chờ chúng ta” Thiên Nguyệt mỉm cười kéo tay Tuyệt Tinh ra ngoài, làm dòng suy nghĩ của nàng phút chốc bị cắt đôi.
Vừa ra khỏi cửa Quận phủ đã nhìn thấy hai chiến mã hắc bạch oai phong song song chờ bên ngoài, dây cương cũng phải là loại dác kim nạm ngọc mới chịu.

Đều là những chiến mã tốt nhất của Hoàng Cung đây mà, Tuyệt Tinh chưa ra đến nơi đã cằn nhằn “Sao chỉ có hai chiến mã thế này?”
Đi bốn người nên thể nào hai người cũng phải ngồi một ngựa, nàng đương nhiên không thể ngồi cùng Hoàng Thượng, lại càng không muốn ngồi cùng Nguyên Kì.

Ngồi cùng Thiên Nguyệt? Liệu hai người kia sẽ để chuyện đấy xảy ra sao?
Nguyên Kì có vẻ cũng không bằng lòng là bao, nhưng còn cách nào khác? Hắn leo lên lưng ngựa cùng lúc Tuyệt Tinh cũng leo theo, nàng ngồi sau bất đắc dĩ phải nắm chặt thắt lưng hắn.

Thiên Nguyệt vẫn chưa chịu lên ngựa, y có vẻ đang đôi co gì đó với Hoàng Thượng.
Nguyên Kì đánh bạch mã tiến lại “Có chuyện gì sao?”
“Ngươi xem xem, Hoàng Thượng bảo ta phải vào tẩy hết so phấn thay bộ phục y khác rồi mới được leo lên ngựa!” Thiên Nguyệt hậm hực, ngậm trong bụng một hỏa khí sục sôi.

“Ta thấy phải đấy! Ta đồng tình!” Câu nói của Nguyên Tướng Quân vang lên để châm dầu vào hỏa khí sục sôi kia.
“Ngươi..!!” Thiên Nguyệt trợn trừng mắt muốn lao đến cắn người.
“Này, ta thấy như vậy hơi quá đáng đấy, các người không thể vì y quá mỹ lệ mà sinh bản tính ghen tuôn cố chấp chứ?” Tuyệt Tinh tức giận thay cho y, dù sao công sức nàng trưa giờ bỏ ra bảo tẩy là tẩy được sao? Nàng đương nhiên muốn nhiều người mê mẫn nhìn y, như thế mơi tự hào với tài năng của mình được!

“Ta không có, chỉ thấy không quen mắt” Hắc Phong nói mà nhìn thẳng, mặt diện vô biểu tình.
“Người đang nói láo! Mỗi khi người nói láo...!người sẽ tìm nơi khác mà nhìn!” Thiên Nguyệt giọng điệu càng trở nên tức giận.
“Hai người rõ ràng trên mặt viết rành rành “không muốn nam nhân khác nhìn bộ dạng này của y” kia kìa!” Tuyệt Tinh chế giễu “Không được tẩy! Nếu không đi, vậy ta với Thiên Nguyệt sẽ tự đi!” Nàng nhìn y mà mỉm cười.
“Phải! Thế thì ta cùng Tuyệt Tinh sẽ tự đi!” Vừa dứt lời một mãnh lực đã xốc y ngồi lên ngựa, lại còn là ngồi một bên, trong vòng tay của Hoàng Thượng.

Hắc mã bắt đầu chạy đi, bạch mã phía sau cũng tức tốc đuổi theo.

Song mã phi trước oanh tạc gió, Thiên Nguyệt ngồi trong lòng người, được chiêm ngưỡng nào là thiên sơn vạn thủy về đêm.

Thực chất cũng chẳng thấy gì ngoài một mảnh tịch mịch, cư nhiên đây cũng là lúc vầng nguyệt sáng nhất.

Không sao, không ngắm cảnh được, thì ngắm trăng.

Thiên Nguyệt thầm mỉm cười, như thế này cùng người cưỡi hắc mã phi cước trong hào quang vầng nguyệt soi rọi, cảm thấy thật thơ mộng, thật hữu tình.

Cảnh đẹp do tâm, tâm tịnh do người.

Để hiểu hết cái gọi là ái tình này, cần một khoảng thời gian rất dài.
Phi một lúc, cả bốn người đều đã đến Kinh Thành nhộn nhịp, khác với cảnh tịch mịch của màn đêm, nơi này sáng chói đến hoa mắt.

Người người đông đúc trên đường, ai nấy đề phục y sặc sỡ, tạp hương bay khắp nơi trong không trung, cực kỳ nhộn nhịp.

Hai bên là các hàng gánh, gian hàng, lồng đèn được treo cả dọc đường đi, tỏa sáng một mảng trời tịch mịch.

Thiên Nguyệt vô thức ngước nhìn trời, tâm y thoang thoảng buồn, ánh nguyệt đã bị những ánh đèn này che khuất mất rồi.

Bọn họ xuống ngựa, gửi cho một chỗ giữ ngựa để cước bộ mà thưởng đèn.

Thiên Nguyệt không phải lần đầu chơi hội Đèn, cư nhiên chưa bao giờ chơi hội Đèn lại có cảm giác vui vẻ lạ lùng đến mức này.Y tha hồ mà chạy nhảy lung tung lên, hết ghé hàng này rồi lại đến gánh cạnh bên.

Chớp mắt, y đã xuất hiện trước mặt ba người còn lại, tay cầm bao nhiêu là hương vị, hồ lô có, bánh bao có, xá xíu có,....! Đống thực phẩm mà y mang chất cao ngưỡng quai xanh, tiện thể y vẫn đang ngậm một miệng hồ lô đường.
Thật không thể nào tưởng được cảnh một Lâm Quý Phi chốn Hoàng Cung lại có cái loại sỡ thích ăn tạp này.

Thiên Nguyệt không để ý đến ánh mắt đỡ trán của họ, y chia cho mỗi người một ít, rảo vòng xíu là đã ăn sạch.

Bọn họ đến chỗ gần bờ hồ, nơi này thì ít ánh đèn chói lóa, nhưng lại đông đúc người.

Bởi vì nơi đây là nơi nhiều người đến thả đèn cầu may, thế nên chỉ hoàn toàn là những lồng đèn lấp ló, không hề sáng rực như khi nảy.
Cư nhiên như một điều kỳ lạ, Thiên Nguyệt đi đến đâu họ đều tản ra hai bên nhường đường cho y.

Chưa kể, ánh mắt bọn họ không hề dời y một khắc, Lâm Thiên Nguyệt thì vô tâm vô tịnh, chân sáo xoay vòng ngắm đèn, lại thêm cái cười phong hoa tuyệt đại rung đảo tim người nữa.


Mọi ánh mắt bắt đầu dồn hết trên người Thiên Nguyệt, cư nhiên y vẫn thoải mái lựa đèn.

Vẻ mặt đắn đo không biết nên chọn lồng đèn nào khiến y khả ái vô cùng, ông chủ hàng gánh mỉm cười nói “Vị cô nương...” Nói đến đây, ông lão nhìn sâu vào bên trong phục y kim kia, chỉ thấy một mảnh thẳng đuột, lại còn kim phục y này là của nam nhân nữa, cư nhiên khuôn mặt lại giống nữ nhân, nhất thời không biết xưng hô thế nào.
“Nè, nè, ông chủ, ngươi nói xem ta nên chọn cái nào mới tốt? Cái này đẹp! Cái này cũng hảo!” Thiên Nguyệt nhìn sự ngu ngơ của ông lão bèn mách tướng “Thiếu gia như ta không biết nên chọn cái nào, ông nói thử xem?”
“A! Thiếu gia! Hảo, hảo nếu ngài muốn chơi đèn đẹp thì chọn cái này” Nói rồi chỉ vào lồng đèn nhìn tròn, trên ấy vẽ rất nhiều thú lạ “Còn nếu ngài muốn thả đèn cầu may thì là cái này” Nói rồi ông lão chỉ vào lồng đèn hình vuông trơn nhẵn.
Ông lão này rất lớn giọng, bàn dân xung quanh chỉ toàn là nam nữ đôi mươi, vì thế khi nghe chữ “Thiếu Gia” thốt ra từ miệng ông lão này, ai ai cũng ngỡ ngàng.

Nhiều nam tử viện cớ đi quanh quan sát Thiên Nguyệt kỹ lưỡng, để chắc chắn y là nam nhân.

Y phục thì đúng, phần trên không nhấp nhô, cư nhiên dung mạo này...!Nghĩ đến nay, Thiên nguyệt bất chợt quay về phía mọi người mà nhìn, tại sao? Tại vì mới đầu y còn nghe nhiều tiếng thì thầm, nay lại khá im ắng.
Mọi người dụi a dụi mắt, cứ thế một nam nhân thanh y từ xa tiến đến chỗ Thiên Nguyệt.

Thư thái nho nhã, trên tay cầm một cây quạt, dung mạo khá là tuấn tú “Vị Thiếu Gia này, tại hạ là Mục Dương, có thể mạo mụi hỏi một câu bất kính?”
“Ân.

Ngươi hỏi đi” Thiên Nguyệt quyết định còn lồng đèn cầu may, sau khi đưa ngân lượng cho ông lão quay sang nam nhân thanh y kia mà nhìn.

“Thiếu Gia là...!nam nhân thật sao? Không phải nữ giả nam trang chứ?” Đôi mắt đen của nam nhân thanh y kia đang rất tỉ mỉ mà dò xét y.
“Ân.

Ta là nam nhân, cho nên mới được gọi là Thiếu Gia, là một nam nhân đường hoàng chính chính, người nhìn ta thế nào lại ra nữ giả nam trang?” Thiên Nguyệt khó hiểu, trong lòng dâng lên chút hậm hực, hậm hực vì hắn đang chạm đến nổi đau của y.
“Để cho chắc chắn, có thể cho tại hạ mạo phạm mà sờ thử?” Nam nhân thanh y như thay mặt cho thắc mắt của mọi người chốn này.

“Ân, Được được, ngươi cứ sờ” Thiên Nguyệt hài lòng gật đầu.

Mục Dương bắt đầu lần mò ở phần ngực y trước, cảm thấy thỏa đáng lại sờ xuống, cảm thấy thỏa đáng lại sờ đến mặt.

Cư nhiên như một ma lực vô hình, hắn cứ hết sờ rồi lại nặn, hết nặn lại nhéo, da thịt y mềm mại, chơi rất vui “Thực sự là nam nhân, cư nhiên da dẻ lại mịn màn cỡ này sao?”
Mọi người xung quanh như được minh bạch hết thảy, tay nam nhân Mục Dương kia cứ không ngừng mà lại tiếp tục sờ a sờ, sờ đến Thiên Nguyệt cũng bắt đầu khó chịu.

Một bàn tay siết chặt tay nam nhân Mục Dương kia, chắc chắn phải rất chặc, bởi vì nam nhân ấy la lên rất thảm.
Nam nhân quay người, chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện một cổ hàn khí oai phong tuấn mỹ khiến các mỹ nhân nơi đây thẹn đỏ mặt, nam nhân khác hờn ghét ganh tị.

Ánh mắt bạc sắc lạnh như thể hận không thể đem hai bàn tay của hắn đem đi chặt, đem đi nghiền nát! Mục Dương run bắn người, miệng tạ lỗi liên tục, tiếp theo lại xuất hiện hai người, người sở hữu con ngươi máu yêu kiều duyên dáng tựa mộng bước ra, người đôi ngươi tím khí phách tuấn tú thập phần quân tử.

Hội Đèn năm nay nhiều giai nhân thế a?
Tác Giả: Sora Fuyu
Than Thở: Ây! Dạo gần đây ta có vẻ hơi miên man rồi thì phải :S Ta đang cố hết sức siết chặt mối quan hệ của hai bé :"< để chuẩn bị cho một đại hỉ...khụ...họa sắp ập tới =)))))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.