[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 22: Đông Đông phản bội




Sau khi tổn hao không ít sức lực, cuối cùng Nghĩa cũng ngồi được trên người Đông, đem hai chân đè chặt tay Đông xuống giường.

"Từ đầu cậu ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không?", Nghĩa cười nham hiểm, đưa tay vuốt ve bụng dưới săn chắc của Đông.

"Biến", Đông cố vùng vẫy trong vô vọng vì toàn thân đã bị khống chế, trong lòng không khỏi oán hận tại sao tên biến thái này sức mạnh lại phi thường như vậy.

Nghĩa chậm rãi di chuyển từ bụng dưới vào phía trong quần, thích thú xoa xoa vùng lông rậm rạp.

"Cậu như vậy có bình thường không?", Đông thả lỏng cơ thể, vẻ mặt ửng đỏ, bất lực nhìn lên trần nhà.

Nghĩa rời khỏi vị trí mình vất vả có được, đưa tay véo má Đông cười khoái chí. "Trông cậu thật đáng thương ha ha".

Đông nằm thở hổn hển tận hưởng phút giây bình yên, cảm giác vừa thoát khỏi nanh hổ thật sự rất nhẹ nhỏm.

Đông đã say giấc, Nghĩa vẫn nằm vắt tay lên trán chìm trong mớ suy nghĩ rối bời.

"Cậu như vậy có bình thường không?", câu hỏi này Nghĩa không biết phải trả lời thế nào. Trước đây chưa từng có ai nghi vấn cậu như vậy, nếu có cậu sẽ quét một đấm cho người đó nát mặt rồi có thể vỗ ngực kiêu hãnh còn bây giờ lại rất ngập ngừng. Cậu từng làm cho biết bao cô gái phải đê mê, rên rỉ dưới thân mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm chuyện đó với một đứa con trai cho đến khi gặp Đông. Cậu thật sự bị Đông cuốn hút, cậu muốn được bên Đông, che chở cho Đông, chăm sóc cho Đông, kèm theo là khao khát muốn có được Đông ngày càng lớn.

Nghĩa nghiêng người qua kéo Đông vào lòng, cảm nhận từng hơi thở nóng hổi đều đặn tác động lên mặt mình. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt Đông vẫn thanh tú, hút hết chút ánh sáng le lói xung quanh. Nghĩa càng nhìn càng bị hút vào, thật sự rất đẹp. Nghĩa không cưỡng lại được lấy tay vuốt nhẹ mái xéo trên trán, từ từ chạm lên gò má rồi đưa xuống đôi môi căng hồng.

Mày thật sự không bình thường rồi.

Nghĩa không trốn tránh được nữa. Cậu nhận ra cậu có thể lạnh lùng, có thể xuống tay với bất cứ ai nhưng khi bên cạnh Đông cậu lại là một người hoàn toàn khác. Nghĩa đã xác định, người này sinh ra là để cậu nâng niu.

"Biến thái", Đông dường như rên trong miệng đánh thức thần trí của Nghĩa.

Nghĩa đưa mắt xuống bờ môi mấp máy, không chịu được từ từ đưa môi mình lại gần.

"Cậu hát hay lắm", Đông lại lẩm nhẩm trong miệng

Nghĩa dừng hành vi tội lỗi lại. Cậu ta đang mơ về mình ư? Trong lòng Nghĩa lâng lâng như bay lên đến tận cung trăng. Cậu cứ tỏ vẻ nguy hiểm rồi tối đến lại mơ về tôi ha ha. Biến thái. Nhưng tôi thích. Nghĩa mỉm cười ôm chặt Đông, dần dần chìm vào giấc mơ đẹp.

---

Nghĩa dùng một tay xoa nhẹ vật cường tráng trong quần. "Chào buổi sáng cậu bé"

Đưa mắt sang bên cạnh, Nghĩa thích thú khi thấy quần của Đông cũng nhô lên, nơi cao nhất khiến quần căng ra làm lộ một chút đường nét của vật bên trong.

Nghĩa bắt đầu lên cơn động dục, vẻ mặt lén lút đưa tay đến gần nơi cao nhất.

"Biến thái"

Toàn bộ cơ thể Nghĩa đóng băng hoàn toàn, tay dừng lại trên không trung chỉ còn cách mục tiêu hai xen-ti-mét. Nghĩa giữ nguyên hiện trường, nuốt nước bọt chầm chậm quay đầu lên cười như không có gì. "Tôi thấy có bụi dính trên này"

Nói rồi lại thản nhiên hạ tay xuống phủi lên mục tiêu hai cái trước khi lãnh trọn một đạp của Đông. Có thể coi đây là buổi sáng tốt lành.

Sau khi Đông đã yên vị, Nghĩa mới sang quầy thức ăn chọn món. Thấy Lê Tuyền đang lượn lờ chọn bàn, Đông đưa tay cao lên vẫy vẫy. Lê Tuyền không khó để nhận ra Đông liền đến ngồi phía đối diện.

"Cậu không gọi món gì à?", Lê Tuyền vừa lau đũa vừa hỏi.

"Cậu ăn trước đi. Thức ăn của tôi sắp được mang đến rồi"

"Tiết mục của cậu sao rồi?"

"Tôi chỉ đơn giản lên hát thôi. Cậu nên lo cho tiết mục của mình đi, hai ngày nữa là diễn rồi", Đông cười đầy ẩn ý.

Vừa lúc Nghĩa trở lại, mang hai tô bún đặt xuống bàn.

Lê Tuyền vô tình gặp được hai nam thần trong lòng, liền vui vẻ ra mặt.

"Nghĩa này, tôi đã đăng ký..."

"Tôi không hát", Nghĩa vừa gắp thức ăn cho Đông vừa lạnh nhạt trả lời.

Đông cố nhịn cười, im lặng thưởng thức bữa sáng.

"Cậu biết rồi à? Tôi chỉ còn hi vọng vào cậu thôi", Lê Tuyền giọng buồn thiu.

"Vậy cậu phải thất vọng rồi", Nghĩa vẫn thờ ơ. Việc Nghĩa đã không muốn làm thì có nói nữa cũng chỉ phí công vô ích.

"Khoa lý có Đông hát, không lẽ khoa toán mình chịu thua", Lê Tuyền chuyển sang khích tướng.

"Tôi là tiết mục khách mời, không liên quan tiết mục dự thi nha", Đông vẫn không muốn dính đến thương vụ của Lê Tuyền.

Bên dưới bàn ăn, Lê Tuyền đá nhẹ vào chân Đông cầu cứu.

Đông quay sang bên cạnh, không rõ là giúp Lê Tuyền hay buông lời châm chọc: "Cậu hát hay như vậy lên hát hộ người ta một bài đi, sao mà ích kỷ quá vậy?". Nói xong lại mím chặt môi nén tiếng cười vào trong.

Cứ tưởng Đông sẽ đứng về phía mình không ngờ lại bị bán đứng như vậy, Nghĩa nghiêng mặt lên trừng mắt đe dọa. Đông cảm thấy có chút không tốt đành quay mặt về hướng khác lại gặp ánh mắt cầu cứu của Lê Tuyền. Vốn định không dính líu đến việc này tự dưng lại lọt vào thế khó xử, Đông đành cắm mặt ăn xem như không biết gì.

Lê Tuyền dùng mọi cách để thuyết phục, tất nhiên kết quả không được gì. Kết thúc bữa ăn, Lê Tuyền đành bất lực rời đi, xem như danh hiệu chi đoàn vững mạnh đã vụt khỏi tầm tay. Dù sao cũng là lỗi của Lê Tuyền, hôm qua đi họp mới nhớ ra chưa chuẩn bị gì trong khi ngày diễn đã gần kề, đành nhắm mắt đăng ký tên Nghĩa để không bỏ trống hoạt động. Giờ thì chính thức bỏ trống rồi.

Lê Tuyền đi khỏi, Đông vẫn cố ý chuyên tâm vào tô bún dù chỉ còn lại một chút nước đọng lại nhằm tránh ánh mắt nguy hiểm của người bên cạnh.

"Cậu muốn nuốt luôn tô à?", giọng Nghĩa vẫn ấm nhưng lần này phát ra rất có lực.

Đông dừng lại một chút, từ từ quay sang cười gượng gạo, làm vẻ mặt tội nghiệp.

Trong một giây, ý định thanh trừng tên phản đồ của Nghĩa lập tức bị dập tắt. Nghĩa thầm trách bản thân mình thật nhu nhược.

"Lần sau cậu còn dám tạo phản xem", Nghĩa lườm một cái rồi cầm chiếc cặp đựng sách vở của cả hai lên.

Đông trong phút chốc thoát nạn liền cười tít mắt, vui vẻ cùng Nghĩa lên lớp. Bên cạnh, Nghĩa cũng mỉm cười với những dự định trong hai ngày tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.