Màn kiệu đỏ thẫm thêu chỉ vàng dần dần rủ xuống, nàng ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài đang dần bị che lấp, mẫu thân bạo bệnh mà chết, phụ thân không thèm nhận con, bản thân thì tàn hoa bại liễu, Chiết Hoa công tử, nếu không phải ngươi, Doãn Thu Thủy ta cớ gì lại lưu lạc đến tình trạng này!
Kiệu dừng trước cửa phủ, nàng thoát khỏi vòng tay hắn, một mình bước trên con đường đầy sỏi dẫn đến tiểu viện, tóc dài chưa vấn, phấn trang điểm không thoa, trông nàng đạm mạc mà xinh đẹp như bông tuyết trong gió.
Khoảnh khắc yếu đuối khi nãy, dường như chỉ là một giấc mộng.
Yến Nam Thiên vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, nói như cách của Trầm Nhượng…là hồi hồn.
Thật ra thủ phủ xa hoa thế nào cũng chỉ vô ích, Yến Nam Thiên chỉ cảm thấy trên đời này quả thật tồn tại một nơi khiến tâm mình thật lòng mong ngóng, khiến Tiếu Thiên Niệm không còn hờ hững mà sống như trước nữa.
Y Y từ đó đột nhiên mắc chứng đau đầu, mỗi khi trở trời lại thấy đầu đau đến nứt toác ra, chẳng qua nàng không hề lên tiếng, luôn cắn chặt răng chịu đau, kiên cường chịu đựng.
Những lúc như vậy Chiết Hoa công tử đều lo lắng chạy đi tìm Diệu thần y, nhưng ông cũng chỉ lắc đầu nói: Chỉ có thể điều dưỡng.
Buổi tối Chiết Hoa công tử có chuyện làm ăn, hắn lặng lẽ ra khỏi phủ. Y Y thấy vậy lập tức ra sau vườn đào lên một bọc vải màu xanh, rồi đựng trong một giỏ trúc xinh đẹp đến Thủy Tạ Các, đây là lần đầu tiên nàng đến đình viện này, nha hoàn canh cửa có ngăn lại, nói với nàng rằng gia phân phó không cho phép người ngoài vào đây.
Nàng thản nhiên cười, tư thái không giận mà uy. Tao nhã bắt tay ra dấu: Ta là người ngoài sao?
Vì vậy nha hoàn lập tức sửng sốt, đúng rồi, đây là phu nhân Yến phủ.
Nhan Hề là tình địch của nàng, Yến Nam Thiên dạo này rất ít khi đến chỗ nàng ta, sự chờ đợi vốn đã biến nàng ta thành một người phụ nữ đầy ai oán, vì vậy mặt mày cũng không giữ được vẻ thanh tú như trước kia nữa.
“Ngươi đến đây làm gì?” Câu nói đầy vẻ không chào đón này cũng không làm ảnh hưởng đến nụ cười của Y Y, đồ vật trang trí của Thủy Tạ Các đúng là đẹp hơn so với những nơi khác, vườn lan rất đẹp, nhưng đáng tiếc hôm nay chúng đều ảm đạm hệt như chủ nhân của mình.
“Tặng ngươi chút lễ vật.” Y Y nâng giỏ trúc trong tay mình lên, ý bảo.
Nhan Hề nghi hoặc tiếp nhận giỏ trúc, nhẹ nhàng vạch lớp vải màu xanh che phủ phía trên.
Hét một tiếng thất thanh, Nhan Hề lập tức dùng sức ném chiếc giỏ trong tay, một cái xác trẻ con chết lâu ngày lăn ra, vẻ mặt xanh tím, làn da bắt đầu xơ cứng, cho thấy đã được dùng thuốc giữ xác để bảo tồn.
“Đây…đây là cái gì?” Nhan Hề sợ hãi nhìn chằm chằm cái xác kia, đôi môi run rẩy kịch liệt.
Y Y thấy vậy chỉ nhún nhún vai, nhẹ nhàng ra dấu: “Mang thai sáu tháng, ta nghĩ ngươi phải nhớ rõ chứ?”
Nhan Hề vẻ mặt điên cuồng, mơ hồ lẩm bẩm, vết bầm trên cổ nó còn nguyên như mới, nàng ta như phát điên nhào đến. Thân thể vốn dĩ gầy yếu không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy Y Y ngã xuống đất.
Y Y bình thản nhìn vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt nàng ta, đôi mắt đẹp ngập vẻ thương hại. Thật xin lỗi, Nhan Hề, ngươi không cứu được nó, bởi vì một người khác…không muốn gặp nó, thật xin lỗi.
Vì sao? Vì sao???…Nhan Hề cuối cùng cũng mệt mỏi, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Y Y tràn đầy oán độc: “Ngươi! Đều tại ngươi!!!” Nàng ta đột nhiên dùng sức bóp lấy cổ Y Y, ánh mắt đỏ rực đáng sợ như lệ quỷ: “Nếu không do ngươi…Nếu không do ngươi…”
Thể chất Y Y tốt hơn nàng ta rất nhiều, nếu đã muốn phản kháng thì nàng ta đâu phải đối thủ, vì thế cuối cùng cũng bị đẩy ra, Y Y sửa sang lại quần áo rồi cúi xuống nhìn nàng, ra dấu tay sắc như đao, mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn: “Là ta thì sao?” Nàng chậm rãi đến trước mặt Nhan Hề, hơi cúi người ngồi xuống, lấy tư thế của một người thắng cuộc mà bảo: Ngươi, đã không còn là Nhan Hề của lúc trước.
Nàng cầm theo chiếc giỏ trúc chậm rãi ra cửa, Nhan Hề vẫn còn mất hồn ngồi ngơ ngác dưới đất, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, trông như một con rối tinh xảo.
Nha dầu giữ của tên Tiểu Cúc, lúc Y Y đi ra thì ý bảo nàng: Ta mệt, dìu ta về phòng.
Tiểu Cúc không dám không nghe, nàng lập tức đỡ Y Y về tiểu viện. Trong viện trồng đầy dược thảo, rất nhiều cây đã ra hoa, trong bóng đêm tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
Bên trong kiến trúc rất trang nhã, nếu so sánh với Thủy Tạ Các thì đơn giản hơn nhiều. Y Y pha trà mời nàng ta, khiến nàng ta thụ sụng nhược kinh* không biết nên cầm hay nên uống. Mà người đối diện vẫn chỉ mỉm cười, ý bảo: Mới hái, nếm thử xem.