Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 08
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Thứ mùi thơm lạ lùng này ập tới khiến La Điệt tỉnh lại, hắn ho khan vài tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Đường Kỷ Chi.
"La Điệt." Cậu gọi vài tiếng, La Điệt mở choàng mắt.
Con ngươi của hắn không có tiêu cự, một hồi lâu mới bình thường trở lại, khàn khàn nói, "Đường Kỷ Chi?"
"Là tôi." Đường Kỷ Chi đặt tay lên vai hắn.
"Tiểu An đâu?"
Chạm đến đôi mắt đỏ ngầu của La Điệt, Đường Kỷ Chi không đành lòng nói ra sự thật.
Cậu lắc lắc đầu, đoạn nói: "Tôi cũng không biết, tỉnh lại đã ở đây rồi, là anh ấy đã cứu chúng ta." Cậu chỉ về phía Lam Đồng.
La Điệt thuận theo ngón tay của cậu nhìn sang.
"Cảm ơn." Hắn nói, giọng vẫn khàn đặc.
Lam Đồng không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì khác.
La Điệt ho khan vài tiếng, rồi giãy dụa đứng dậy: "Tôi đi tìm Tiểu An, một mình cậu ấy không an toàn."
Đường Kỷ Chi không ngăn cản động tác của hắn, đỡ hắn lên rồi yên lặng nhìn hắn, đoạn nói: "Thế nhưng, trời sắp tối rồi."
Nghe vậy, thân hình La Điệt khựng lại, cụt hứng lùi về sau hai bước, sau đó ngồi lại trên đất, cúi thấp đầu.
"Tiểu An và cha cậu ấy cùng lên cái đảo này, tôi được cha cậu ấy cứu.
Lúc ấy, cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi, được cha cậu ấy bảo vệ rất khá."
"Sau đó cha cậu ấy chết, trước khi chết giao Tiểu An cho tôi, từ đó trở đi, cậu ấy chính là em trai ruột của tôi."
Nói xong hai câu này, La Điệt tựa như nghẹn ngào, cuối cùng trở nên trầm mặc.
Đường Kỷ Chi há miệng, cậu không biết an ủi người khác, đành phải khô cằn nói một câu: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu."
Chân tướng ra sao, mọi người đều biết, chỉ có điều có lúc lừa mình dối người sẽ dễ chịu hơn một chút.
Năm ngón tay của Đường Kỷ Chi nắm chặt phần áo trước ngực, tim truyền đến sự co rút không thoải mái, cậu từ trước đến giờ không thích loại cảm giác này.
Cho nên cậu thích vẽ vời, tránh việc kết bạn, chỉ có như vậy mới có thể một mình yên tĩnh, không bị tâm tình khác ảnh hưởng.
Chỉ có như thế mới có thể để cho trái tim không mấy khỏe mạnh của cậu ít bị ảnh hưởng.
"Mấy người kia là ai?" Sau một lát, Đường Kỷ Chi hỏi, "Trên mặt bọn họ vẽ này nọ, không phải tùy ý vẽ đúng không."
"Cậu không nhìn lầm." La Điệt rốt cục ngẩng đầu, giọng hắn vẫn khàn khàn nhưng tâm tình đã bình ổn lại rất nhiều, "Bọn họ là người của Ác Ma, những người này đã không phải là người nữa."
Ác Ma không phải là một người, mà là một tổ chức, một tổ chức chỉ chuyên làm ác.
Người gia nhập vào tổ chức này, hoàn toàn không còn nhân tính nữa.
Ngoại trừ đồng bạn cùng tổ chức, những người khác ở trong mắt bọn gã là con mồi và đồ ăn.
Phần lớn người có thể bảo vệ ranh giới cuối cùng của nhân tính thì ăn quả chua trên đảo, ăn rễ cây, may mắn sẽ gặp được động vật không bị cảm hoá.
Mà người không giữ được ranh giới cuối cùng của nhân tính, vì ăn, cái gì cũng làm ra được.
Cho nên, tổ chức Ác Ma ra đời.
Bọn họ dùng ác làm vinh.
La Điệt giải thích xong liền ho khan, Đường Kỷ Chi sờ trán của hắn: "Anh nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện chờ vết thương khỏi lại nói."
La Điệt rõ ràng tình huống của mình, không mạnh miệng chống đỡ, sau đó ngã người ngủ thiếp đi.
Đường Kỷ Chi giúp hắn chỉnh tư thế thoải mái hơn, khóe mắt liếc thấy một cái túi quen thuộc bên cạnh đống quần áo bị Lam Đồng xé nát.
- - Túi nano.
Mấy người kia chỉ cướp vũ khí của La Điệt, cái túi rách này bọn gã không coi trọng vì vậy không lấy đi, mà trước đó cậu cũng không chú ý đến.
Đường Kỷ Chi vui vẻ mở túi ra, lấy từ bên trong một miếng da hổ đắp lên người La Điệt, có chúng nó, buổi tối không cần lo lắng bị lạnh.
Cậu để lại một miếng da cho mình, sau đó cầm một miếng da hổ khác nhỏ hơn đi tới trước người Lam Đồng: "Chỉ có cái này, anh cứ tạm thời phủ thêm đi."
"Không cần." Lam Đồng nói xong, đứng dậy đi tới trước hang động, ngồi quay lưng lại với Đường Kỷ Chi, tóc dài rối tung, lúc cúi xuống thì phủ xuống đất, bóng loáng tựa như một tấm gấm vóc đẹp đẽ.
Huyệt thái dương của Đường Kỷ Chi giật giật, thấy Lam Đồng không phải khách khí mà thật sự không cần, liền đắp miếng da hổ kia lên người La Điệt.
Quần hong khô xong cậu mới mặc vào, nhớ tới mảnh màu xanh băng nọ, Đường Kỷ Chi liếc vào đống lửa, đã đốt hết, mùi thơm lạ lùng bên trong hang động cũng dần biến mất.
Xoa xoa huyệt thái dương, khóe mắt liếc đến bản vẽ, cậu lật vài tờ, bảo đảm chúng nó sau khi được hơ khô vẫn có thể vẽ.
Một lúc sau Đường Kỷ Chi ngủ thiếp đi.
Trong mơ cậu trở lại ngôi nhà của mình, phòng của cậu là tự cậu trả tiền mua, việc trang trí cũng là tự cậu làm.
Bởi vì cậu lười bàn bạc với công nhân lắp đặt, mà coi như có bàn thì bọn họ cũng không trang trí thành dáng vẻ mà cậu muốn được.
Bởi vậy, cậu tự mình từ từ trang trí, dù sao cậu có nhiều thời gian.
Cậu đang ở nhà bếp uống hết ly nước kia, tựa hồ lại có linh cảm, bèn trở lại phòng vẽ tranh, trên bản vải dùng để vẽ tranh sơn dầu cao hơn nửa người là một người cá không gì sánh kịp.
Nó có một mái tóc dài nhu thuận đẹp đẽ, đuôi cá màu xanh lam ngâm trong nước biển, mỗi một mảnh vảy cá đều đang phát sáng, đẹp đến mức khiến người ta thất thần.
Ngoại trừ đôi mắt.
Đôi mắt trống không.
Chỉ cần vẽ đôi mắt, bức họa này của cậu sẽ hoàn thành một cách hoàn mỹ, có thể giao cho thương nhân giàu có kia.
Đường Kỷ Chi cầm lấy bút vẽ tới gần bản vải dùng để vẽ tranh sơn dầu, hình ảnh trước mắt đột nhiên lay động.
Nháy mắt một cái, cậu muốn ổn định thân hình, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ biến mất, ngay sau đó ánh sáng trắng thoáng hiện --
Cậu mở mắt ra.
Trước mắt vẫn là hang động quen thuộc.
Thì ra chỉ là mơ.
Đường Kỷ Chi ngồi dậy, lạnh lẽo trong thân thể tựa như đã biến mất, đầu cũng không còn đau nữa, cậu biết mình lại một lần may mắn tránh thoát việc bị bệnh.
La Điệt còn đang ngủ mê man, Đường Kỷ Chi kiểm tra trán của hắn, nhiệt độ đã hạ, chỉ cần tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại.
Bản vẽ cũng mất.
Tuy vậy đối với cậu mà nói, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt.
Chỉ là...!
Bên trong động không có thân ảnh của Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi cũng không nghĩ quá nhiều, việc cấp bách bây giờ là cậu cần phải đi tìm thức ăn và nước uống.
Đi ra ngoài động, ánh mặt trời chói đến mức cậu phải nheo mắt lại, đợi sau khi thích ứng mới từ từ mở mắt ra, sau đó cậu câm nín.
Trước sau trái phải đều là biển rộng, rừng cây ở đối diện, nhìn như một thế giới rừng rậm mỹ lệ.
Mà vị trí của cậu, tối đa chỉ được xem là một tảng đá ngầm khá lớn mà thôi.
Tảng đá ngầm này đã trải qua thời gian dài dằng dặc, tự hình thành một hang động khá sâu.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: Cậu và La Điệt vốn nên ở đối diện, Lam Đồng làm thế nào đưa bọn họ tới tảng đá ngầm trên biển này?
Đường Kỷ Chi nhìn xung quanh mấy phút, không nhìn thấy một cái bóng của con thuyền nào, cũng không thấy Lam Đồng đâu.
La Điệt đã từng nói, cá trong biển không thể ăn là do tụi nó cũng rất kỳ quái, không khác gì với ma vật trên đảo.
Trước đây có người nghĩ nếu là biển rộng thì luôn có thể dẫn tới đất liền, vì vậy tạo ra thuyền bè, muốn rời khỏi đây.
Nhưng mà bơi đi không bao xa, liền bị cá biến dị trong biển ăn mất.
Đảo sẽ ăn thịt người, biển cũng thế.
Từ đó, không ai dám đưa ra chủ ý men theo biển rời đi nữa.
Gió biển thổi qua, tóc trên trán Đường Kỷ Chi che khuất đôi mắt mờ mịt của cậu, vào giờ phút này, cậu nên đi đâu tìm trái cây và nước bây giờ?
Dừa và trái cây, đều ở phía đối diện.
Nhiệt huyết bừng bừng vừa cháy lên nhất thời bị hiện thực trước mắt đả kích thành cặn bã.
Cậu cần phải tìm chút chuyện dời đi lực chú ý, vì vậy cậu mở bảng phát sóng trực tiếp ra, người đang xem là 231, làn đạn bay vèo vèo cũng mơ hồ như cậu:
【 Tình huống này là thế nào vậy? 】
【 Người mới hôm qua không phải còn ở đối diện hả? Sao mà chạy xuống biển rồi? Tui bỏ qua cái gì? 】
【 Đại mỹ nhân cứu người mới? Lừa anh ta lên biển? 】
【 Không phải nói cái biển này sẽ ăn thịt người ư? Làm sao đi lên? 】
【?????? Sao mà tui càng xem càng không hiểu thế? 】
...!
Đường Kỷ Chi bỗng nhiên bình tĩnh lại -- Không phải chỉ có một mình cậu mơ hồ.
Đóng lại bảng, Đường Kỷ Chi do dự một chút, cuối cùng không đi xuống, ngoài khơi thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nào ai biết phía dưới ẩn giấu cái gì chứ.
Cậu không muốn mới vừa bước một bước, liền bị một cái đầu đột nhiên phóng lên tha xuống dưới.
Chỉ là, Lam Đồng rốt cuộc là ai? Thế mà có thể vượt qua biển.
Anh ta bây giờ đang ở đâu? Là ở trên đảo đối diện sao?
Nghĩ đến đau đầu, cuối cùng Đường Kỷ Chi quyết định trở về hang động.
Cậu không biết nên làm cái gì, không tìm được đồ ăn, không tìm được nước uống, thậm chí bên trên tảng đá ngầm này cũng không có thứ gì khác.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Đường Kỷ Chi lại cảm thấy buồn ngủ-- Chỉ có ngủ thiếp đi mới có thể quên cảm giác khó chịu vì đói bụng và mất nước.
La Điệt tỉnh dậy.
"Đường Kỷ Chi."
Đường Kỷ Chi bỗng nhiên tỉnh táo lại: "Anh sao rồi? Có tốt hơn chút nào không?"
"Tốt hơn rồi." La Điệt chậm chậm nói, giọng nói vẫn khàn đặc, "Cảm ơn."
Ánh mắt Đường Kỷ Chi xẹt qua đôi môi khô ráo tróc da của hắn: "Xin lỗi, tạm thời không tìm được nước."
La Điệt vẫn chưa biết hoàn cảnh vị trí hiện tại, hắn biết Đường Kỷ Chi không có giá trị vũ lực gì, một mình đi ra ngoài vô cùng nguy hiểm, bèn chống người đứng dậy: "Không sao, chờ một lát tôi đi tìm."
"Vị đã cứu chúng ta kia..." Hắn nhíu mày, hắn không biết tên của đối phương.
Đường Kỷ Chi châm chước nên dùng từ ngữ thế nào để giải thích, mà La Điệt xem sự chần chờ của cậu thành ý khác, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm: "Đó là một vị cường giả, anh ta có thể cứu chúng ta là may mắn của chúng ta."
May mắn này là do Đường Kỷ Chi mang đến.
"Sau này có cơ hội gặp lại sẽ báo đáp." Hắn nhìn xuống vết thương của mình, trải qua một buổi tối, thứ như cháo trắng kia đã bị vết thương hấp thu, hình thành một tấm màng che mỏng manh trên vết thương, tiến vào trạng thái bảo vệ.
"Đây là..."
Đường Kỷ Chi giải thích: "Lam Đồng bắt một loại ma vật, thứ trong đầu có thể trị thương."
"Cậu thấy rõ dáng vẻ của nó ra sao không?" La Điệt hỏi.
Thứ trong đầu ma vật có thể trị thương, nếu sau này gặp phải loại ma vật này, có thể săn giết làm thành thuốc trị thương dự bị.
Đường Kỷ Chi gật đầu, một trong những ưu điểm của cậu là thấy qua sẽ không quên.
"Vậy thì tốt." La Điệt dặn dò, "Cậu ở đây chờ, tôi đi tìm đồ ăn, sau khi bổ sung thể lực xong thì chúng ta lại đi tìm Tiểu An."
"Làm sao vậy?" Chú ý tới vẻ mặt của Đường Kỷ Chi, La Điệt cau mày.
Đường Kỷ Chi nói thẳng: "...!Chúng ta ở trên biển."
Đợi sau khi La Điệt ra khỏi hang động nhìn thấy tình huống trước mắt, bỗng hiểu rõ ý của câu "Chúng ta ở trên biển" của Đường Kỷ Chi.
Hắn nhìn rừng cây đối diện mà trầm mặc, Đường Kỷ Chi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe được hô hấp gấp gáp của hắn.
Một lúc sau thì bình thường lại.
"Chúng ta nhất định phải rời khỏi đây." La Điệt trầm giọng nói, "Trên tảng đá ngầm này không có thức ăn và nước uống, nếu không đi, chúng ta chỉ có thể sống tối đa ba ngày."
Còn có một câu hắn không nói, Lam Đồng cứu bọn họ lại để bọn họ ở đây, chuyện này tương đương với việc ném bọn họ từ tuyệt cảnh này sang tuyệt cảnh khác.
Mưu đồ gì đây.
Đường Kỷ Chi cũng phát sầu: "Làm sao vượt qua?"
Nhìn thấy biển rộng mênh mông, đầu cậu phát đau, sau này có lẽ cậu sẽ không thích biển nữa.
La Điệt im lặng.
"Chờ một chút, Lam Đồng sẽ xuất hiện." Không biết tại sao, Đường Kỷ Chi luôn cảm thấy Lam Đồng sẽ xuất hiện.
La Điệt nhìn cậu.
Đường Kỷ Chi cười cười: "Anh ấy không rảnh đến nỗi tiêu tốn tinh thần và sức lực cứu chúng ta, tìm thuốc trị thương, rồi lại ném chúng ta ở đây chết đói."
La Điệt không phản bác, bởi vì không tìm được điểm nào để phản bác.
Cho nên bọn họ chỉ có thể bó tay toàn tập mà trở vào trong động.
Mãi cho đến khi sương đen phủ xuống, Lam Đồng vẫn chưa trở lại.
Mấy nhánh cây đã dùng hết, bên trong động tối đen một mảnh, Đường Kỷ Chi và La Điệt khoác một tấm da hổ, hai người đều không nói gì.
Thương thế của La Điệt trở nặng, mặc dù vết thương kết vảy, nhưng thời gian dài không ăn không uống nên tình trạng của hắn còn kém hơn Đường Kỷ Chi nhiều.
"Như vậy cũng tốt." Trong bóng tối, giọng La Điệt nghe rất suy yếu, "Tôi đã đáp ứng cha của Tiểu An sẽ luôn che chở cậu ấy, mãi đến tận thời khắc cuối cùng của sinh mệnh."
La Điệt nói xong câu này, ý thức dần rơi vào bóng tối.
Đường Kỷ Chi nắm thật chặt da hổ trên người, cậu nằm trên đất, trước mắt chợt lóe rất nhiều hình ảnh như ngựa chạy qua như đèn chớp nhoáng, cuối cùng dừng lại ở Lam Đồng.
Anh ta rốt cuộc là ai đây.
Thời khắc yên tĩnh như thế này rất thích hợp vẽ vời, nhưng đáng tiếc quá tối, cậu vẫn chưa luyện được kỹ năng vẽ của người mù, chỉ có thể thôi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bên trong động đã sáng trưng, đại biểu cho việc một ngày mới đã đến.
Đường Kỷ Chi ngồi dậy, cảm giác thân thể bắt đầu nhũn ra, không có chút sức lực nào.
La Điệt vẫn chưa tỉnh, nhưng hô hấp đều đều.
Cậu thở phào một hơi, sau đó bọc da hổ đi tới cửa động ngắm mặt trời mọc.
Cậu để tay vào trong túi, ngón tay bỗng chạm được một mảnh da cứng-- Là bản vẽ.
Một ngày mới, ngắm mặt trời mọc, hình ảnh đẹp đẽ như vậy, chính là thời cơ tốt để vẽ tranh.
Mở bản vẽ ra, tờ thứ nhất chính là hamburger đã vẽ lần trước.
Đường Kỷ Chi sờ sờ cái bụng đói cồn cào, tưởng tượng hamburger đang ở trước mắt, tựa như có hơi no.
Tự an ủi mình một phen, cậu lấy bút ra, từ từ mở nắp, nhìn ngoài khơi xa xa, cậu nghĩ thầm: Vẽ gì đây.
Trong đầu cậu thật ra trống rỗng, chính bản thân cậu cũng không biết muốn vẽ cái gì.
Bút vẽ tùy ý chuyển động, chờ đến khi dừng lại, cậu phát hiện thứ mình vẽ chính là một bé thỏ trắng ú nu ú nần.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kỷ Chi: Bé thỏ đáng yêu mới phù hợp với khí chất của tôi ~
Sau đó: Đầu thỏ cay thật là thơm ~
--- Hết chương 08