Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 137: Chờ mong gặp mặt




Dạ Phong ngồi trên ghế cao trong đại điện nhíu mày nhìn Lôi Ảnh quì phía dưới lạnh lùng hỏi: “Thật đúng là thần kỳ như thế?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thuộc hạ không dám nói dối, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều thấy rất rõ ràng, nếu không phải vì có lực cản của nước thì những thị vệ nội lực kém đã sớm bỏ mạng vì cỗ lực lượng cường đại kia rồi!” Lôi Ảnh cung kính nói.

Dạ Phong nhẹ nhàng dựa vào một bên ghế tựa như đang suy nghĩ điều gì.

“Ta đã nói là bọn hắn chưa có chết mà, hơn nữa Nguyễn Miên Miên còn sinh ra hai cái trứng rắn quái dị, nếu ta đoán không sai thì cỗ lực lượng kia chính là do trứng rắn màu hồng nhạt?” Ngải Vân nãy giờ im lặng cuối cùng nhịn không được lên tiếng nói.

“Trứng rắn màu hồng nhạt?” Dạ Phong nghe Ngải Vân nói những điều này cũng có chút ấn tượng nhưng là hắn nhớ nàng ta không có nói tới trong đó có trứng rắn màu hồng nhạt đấy.

“Đúng vậy, lần đó suýt chút nữa thì ta có thể cướp được cả hai trứng rắn kia nhưng là đúng lúc ta tới gần thì có một cái trứng rắn nở ra, chính là cái màu trắng, ta tận mắt nhìn thấy hắn phá vỏ rồi sau đó cũng có một luồng hào quang như Lôi Ảnh nói, về sau thì ta cũng không rõ ràng mọi chuyện cho lắm. Đúng rồi, các ngươi có thấy được trong trứng rắn màu hồng nhạt kia đến tột cùng là quái vật gì không?”

“Hồi bẩm Nương nương, không nhìn rõ!” Lôi Ảnh thấp giọng nói.

“Trứng rắn màu hồng nhạt?” Dạ Phong nhíu mày trầm tư, trứng rắn cũng có màu hồng nhạt sao?

“Có thể nào bên trong là một tiểu công chúa không?” Dạ Phong đột ngột nói.

Ngải Vân giật mình nhìn về phía Dạ Phong hỏi: “Bệ hạ, người nói bên trong trứng rắn hồng nhạt là một công chúa? Ách, chẳng lẽ người cũng không xác định được?” Ngải Vân lúc này có chút khó hiểu, hắn nói như vậy cho thấy hắn cũng không chắc chắn lắm.

“Nương nương, Thụy Tuyết quốc chúng ta đã hơn năm ngàn năm nay rồi không có một tiểu công chúa nào cả!” Lôi Ảnh ảnh nhìn Ngải Vân nói, đám đại thần phía dưới cũng gật đầu tán thành.

“Cái gì? Hơn năm ngàn năm đều không có công chúa nào sao?” Ngải Vân có chút sửng sốt nhưng lại không dám nói tiếp bởi vì dù sao trước đó nàng cũng sinh con gái, mặc dù bây giờ không ai không biết chuyện Tư nhi không phải là con ruột của Dạ Mị nhưng là Dạ Phong cũng không ngại chuyện đó nên tự nhiên đám đại thần cũng không thể nói lung tung, còn nữa, bọn hắn đương nhiên còn chưa có muốn chết!

“Nếu đúng là tiểu công chúa đầu tiên của Thụy Tuyết quốc mà nói…chắc hẳn công chúa này sẽ phi thường đáng yêu a!” đáy mắt Dạ Phong xuất hiện một tia sáng, hơn năm ngàn năm nay Thụy Tuyết quốc chỉ độc sinh ra hoàng tử, hắn chính là lần đầu tiên nghe thấy có trứng rắn màu hồng nhạt có uy lực lớn đến vậy, tiểu công chúa này thật khiến người ta mong chờ mà! Không biết nàng lớn lên sẽ có bộ dáng thế nào đây?

Ngải Vân thâm tâm ghen ghét cộng với phẫn nộ không thôi, đúng vậy, hơn năm ngàn năm không có công chúa, nàng ta không tin Nguyễn Miên Miên lại tốt số đến vậy, mặc kệ đứa con gái đó lợi hại đến đâu thì nàng ta cũng không hy vọng đó là tiểu công chúa. Muốn phá vỡ lịch sử thì người phá vỡ cũng phải là nàng chứ không phải Nguyên Miên Miên. Còn nữa, tại sao thời điểm nàng sinh Tư nhi lại không có ai mong chờ chứ? Vì cớ gì mà không có ai đề cập đến lịch sử này chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu tất cả bọn hắn đều đã biết Tư nhi không phải là con của Dạ Mị?

Ngải Vân bất mãn không thôi, Nguyễn Miên Miên, ta muốn nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi sinh ra chính là một quái vật, nguyền rủa con của ngươi sống không quá ba ngày!

“Đúng rồi, trong lúc ngươi truy đuổi bọn hắn không có nhìn thấy một hài tử nào nữa sao?” Ngải Vân nhịn xuống cơn giận trong lòng nhìn Lôi Ảnh hỏi.

“Hồi bẩm Nương nương, không có!” Lôi Ảnh đáp gọn rồi như nhớ ra điều gì đó liền nói thêm, “Đúng rồi, có một chuyện này khá kỳ quái!”

“Hử? Kỳ quái như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ nhìn Lôi Ảnh, giờ phút này các tướng quân trong đại điện thở cũng không dám thở, vào triều hôm nay với bọn hắn quả thực giống như lên đoạn đầu đài vậy.

“Hồi bẩm bệ hạ, thời điểm thuộc hạ nhìn thấy Dạ Mị có chút kinh hãi, bởi vì… bởi vì hắn đã thay đổi!” Lôi Ảnh nhíu mày nói rồi bắt đầu hồi tưởng lại hôm gặp Dạ Mị.

"Thay đổi?" Dạ Phong lần nữa nhìn về phía Lôi Ảnh nói: “Ngươi đứng lên mà nói!”

Lôi Ảnh nghe vậy lập tức đứng lên nhìn Dạ Phong tiếp tục nói: “Thời điểm thuộc hạ đuổi tới nơi, bọn hắn do vội vã đã đánh rơi mặt nạ da người nên thuộc hạ mới phát hiện ra bộ dáng Dạ Mị có chút không đúng lắm, bộ dáng của hắn lúc đó chỉ giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi là cùng!”

“Sao chứ?” Dạ Phong cùng Ngải Vân đồng thời hỏi. Ngải Vân nhanh chóng ngậm miệng lại, nơi đây là đại điện, nàng ta cũng không thể quá lỗ mãng được.

Dạ Phong lâm vào trầm tư, hắn cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày đó, hắn nhất định phải tìm được lý do khiến Dạ Mị đột ngột trẻ lại như vậy!

“Vậy chẳng lẽ cái trứng rắn màu trắng kia là Dạ Mị?” Ngải Vân đột ngột lên tiếng xen vào.

Đại điện lập tức lâm vào trầm mặc, ngay cả Dạ Phong cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngải Vân.

“Bệ hạ xem, lần đó ta cũng không thấy Dạ Mị mà lần này hắn lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa theo như Lôi Ảnh nói thì hắn bây giờ chỉ khoảng mười mấy tuổi, không phải rất kỳ quái sao? Một người cho dù cải lão hoàn đồng thì tối đa cũng có thể là trẻ con mấy tuổi chứ không phải mười mấy tuổi như hắn được. Ta nghe nói trong cơ thể hắn có linh châu hộ thể, như vậy pháp lực của hắn nhất định rất cao, hắn cần gì phải trốn tránh như vậy? Ta thấy hắn nhất định là chưa khôi phục pháp lực rồi!” Ngải Vân phân tích kỹ lưỡng nói.

Dạ Phong nghe nàng ta nói mới chợt nhớ ra một chuyện nói: “Đúng vậy, trẫm nhớ trước kia phụ hoàng đã từng nói qua, một khi linh châu bị mất đi một nửa linh lực thì chủ nhân của nó sẽ bị biến thành hài nhi, tuy nhiên việc này vô cùng nguy hiểm bởi vì hắn sẽ phải bắt đầu tất cả lại từ đầu, linh châu trong cơ thể hắn cũng sẽ theo hắn lớn lên mà khôi phục lại!”

Đám quan thần ở phía dưới đại điện đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ, đúng vậy, bọn hắn vừa nghe Dạ Mị còn sống liền nảy sinh hy vọng Dạ Mị quay về đoạt lại ngai vị nhưng là lúc này đây…

“Nếu để hắn khôi phục lại hình dáng ban đầu chẳng phải càng khó đối phó hơn sao?” Ngải Vân nhíu mày nói.

Dạ Phong nghe vậy cũng không lo lắng mà ngược lại còn cười cười nói: “Kẻ địch mạnh thì thắng mới có ý nghĩa!”

Lôi Ảnh ảnh nhìn Dạ Phong, “Bệ hạ, xin để cho thuộc hạ dẫn người tiếp tục truy bắt bọn hắn!”

“Không cần, truyền lệnh của ta xuống, từ bây giờ trở đi mỗi một canh giờ giết một người. Các người phải chắc chắn rằng tin tức này phải được truyền đi khắp mọi ngóc ngách Thụy Tuyết quốc!” Dạ Phong âm lãnh nói.

Đám đại thần nghe thấy mệnh lệnh ngoan độc của Dạ Phong đều bị hù cho đổ mồ hôi lạnh, một ngày mười hai canh chẳng phải sẽ có mười hai người dân vô tội phải chết sao? Thủy tinh thành còn chưa đủ rối loạn hay sao mà Dạ Phong còn ban lệnh như vậy chứ?

“Thuộc hạ đã hiểu!” Lôi Ảnh nhận lệnh nói.

“Ta ngược lại muốn xem bọn hắn có thể trốn đến bao giờ, xa cách đã lâu ta cũng muốn gặp lại bọn hắn rồi, Xà hậu có muốn gặp bọn họ không?” Dạ Phong đầy ẩn ý nhìn Ngải Vân hỏi.

Ngải Vân thấy hắn hỏi khẽ mỉm cười nói: “Suy nghĩ của bệ hạ chính là suy nghĩ của Ngải Vân, bất quá nếu bệ hạ muốn sớm ngày gặp lại bọn họ thì mỗi canh giờ nên giết một hài nhi, người nói xem, nàng vừa mới sinh con thì tình thương của mẹ nhất định sẽ rất cao a!” Ngải Vân cười lạnh, trong lòng nàng đương nhiên biết Dạ Phong sẽ không nỡ giết Nguyễn Miên Miên nhưng là chỉ cần Nguyễn Miên Miên hồi cung thì nàng ta nhất định có cách khiến Miên Miên biến mất khỏi cõi đời này.

“Ý kiến hay, các ngươi làm theo lời Xà hậu nói đi. Được rồi! trẫm mệt mỏi, các ngươi cũng lui xuống hết đi!” Dạ Phong khoát khoát tay nói.

“Chúng thần cáo lui!” chúng đại thần vội hành lễ rồi lần lượt rút lui, Ngải Vân cũng dẫn theo Linh Chi rời khỏi đại điện.

“Nương nương, nếu như nữ nhân kia trở về chỉ sợ bệ hạ sẽ không nỡ ra tay!” trên đường về Di Tâm cung Linh Chi lo lắng nói.

Ngải Vân nghe vậy chỉ khinh thường cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng nàng ta có thể che được trời sao? Còn nữa, trong lòng nàng ta chỉ có một mình Dạ Mị mà Dạ Phong nội tâm vốn rất chấp nhất, nếu hắn chứng kiến nàng ta vì Dạ Mị mà trả giá tất cả nhất định sẽ không chịu đựng được, đến lúc đó nữ nhân kia không những làm mất lòng Dạ Phong mà còn khiến bọn hắn chết sớm hơn kìa!” Ngải Vân đắc ý cười nói.

“Nương nương, người phân tích thật lợi hại nha, những chuyện như vậy mà người cũng có thể đoán được!” Linh Chi vẻ khâm phục nói.

Ngải Vân được Linh Chi ca ngợi cũng chỉ nhếch miệng cười, đối với trí thông mình của mình thì nàng ta chưa bao giờ nghi ngờ cả, chắc hẳn biểu hiện vừa rồi của nàng sẽ khiến Dạ Phong phải thay đổi cách nhìn, nàng tin tưởng trí thông minh này sẽ giúp nàng biến nguy thành an đấy. Cho dù Dạ Phong thích Nguyễn Miên Miên thì sao chứ? Nàng tin chắc loại yêu thích của hắn cuối cùng cũng sẽ khiến hắn giết chết Miên Miên đấy, khả năng phán đoán tâm lý người khác của nàng chưa bao giờ thất bại a!

Đúng lúc này thì phía trước đột nhiên truyền đến một thanh âm bi thương, một lão nhân trên tay cầm theo giỏ quần áo té trên mặt đất mà thị vệ bên cạnh bà lão nộ khí vung roi quật lên người kia khiến bà ta không ngừng kêu rên, bộ dáng thập phần thống khổ.

“Lớn mật, các ngươi không thấy Nương nương đang ở đây hay sao mà dám quấy nhiễu hả?” Linh Chi thấy Ngải Vân nhăn mặt vội quát tên thị vệ nọ.

“Nương nương tha tội, chúng nô tài không biết Nương nương đang ở đây ạ!” tên thị vệ vừa mới còn ngang ngược vội vàng quì xuống nói.

Ngải Vân thấy vậy chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngay khi nàng chuẩn bị đi qua thì dưới chân đột nhiên bị người khác tóm lấy khiến nàng có chút sửng sốt quay người nhìn xuống.

“Vân nhi…thật là con sao?”

Ngải Vân kinh ngạc nhìn xuống dò xét, “Mẫu hậu?”

Thái hậu thấy nàng ta nhận ra mình thì mừng như gặp phúc tinh càng ôm chặt lấy chân nàng ta khóc lóc: “Vân nhi, con nhất định phải cứu ta, cứu ta a…”

“Mẫu hậu, người vì sao lại biến thành bộ dáng này?” Ngải Vân ngồi xuống nhìn Thái hậu một thân chật vật không khỏi giật mình, mà tên thị vệ quất nàng khi nãy quì bên dạnh không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Nhà ngươi thật to gan, lại dám để Thái hậu làm những việc hạ cấp như vậy, ngươi muốn chết sao?” Linh Chi thanh âm cao vút hướng tới tên thị vệ quát lớn.

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng a! Chính bệ hạ đã trực tiếp hạ lệnh, nô tài cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”

Ngải Vân sững người nhìn qua, tuy nàng ta đã nói rõ mọi chuyện cho Dạ Phong nghe nhưng nàng ý cũng chưa từng nghĩ tới Thái hậu rơi xuống đáy vực mà còn có thể quay về, hơn nữa lại còn bị Dạ Phong giáng xuống làm cung nữ như vậy!

“Vân nhi, mẫu hậu trước nay đối với ngươi không tệ, ngươi nhất định phải cứu mẫu hậu a, mẫu hậu sắp bị bọn hắn hành chết rồi!” Thái hậu thương tâm khóc kể tội Dạ Phong.

Một bạt tai vang lên cắt đứt lời bà ta, mà bạt tai này chính là Ngải Vân tát đấy. Thái hậu bưng mặt khó hiểu nhìn Ngải Vân, nàng ta lại dám đánh bà?

“Ngươi như thế nào đến bây giờ còn chưa biết hối cải? Ngươi có phải mẫu thân hắn hay không mà đến giờ vẫn còn nhẫn tâm quở trách hắn như vậy? Ngươi có hay không lương tâm của người mẹ hả?” Ngải Vân lớn tiếng quát, nước mắt nàng ta nhanh chóng rơi xuống.

"Vân nhi..."

“Ngươi tốt nhất là mau chóng tỉnh táo lại đi, ta yêu Dạ Phong, ta không muốn hắn trải qua những tháng ngày đen tối như trước nữa, ta muốn toàn tâm đối tốt với hắn, làm cho hắn yêu ta. Chờ ngươi lĩnh hội được mọi chuyện thì ta tự nhiên sẽ đến gặp ngươi!” Ngải Vân nói rồi phất tay áo rời đi khiến Thái hậu sững sờ ngồi trên đất, bà ta căn bản phản ứng không kịp.

“Nương nương, người đánh bà ta trước mặt tên thị vệ nọ, ta sợ hắn sẽ nói lại cho bệ hạ đến lúc đó…” Linh Chi vừa đi vừa lo lắng mọi chuyện sẽ nghiêm trọng lên không ngờ Ngải Vân lúc này chỉ bình thản đưa tay lau nước mắt rồi nở nụ cười gian giảo nói: “Bổn cung biết rõ hắn nhất định sẽ báo cáo lại cho Dạ Phong nên cố tình diễn kịch đấy, ta muốn hắn nghĩ rằng ta một lòng đối với hắn!” Ngải Vân cười lớn hướng về tẩm cung của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.